Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 27


Chương trước Chương tiếp

Dực Cánh oán độc nhìn Kỳ Duyên, hắn không dự định ở chỗ này dây dưa, dù sao đây cũng là Tề quốc, hắn không muốn đối mặt với những người tràn ngập địch ý với mình, cần phải đi nhanh.

Đoan Mộc Thanh Lam bước nhanh hơn, đứng trước mặt Dực Cánh, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn đi nơi nào, tiên tri Dực Cánh.”

Dực Cánh thấy mình bị người ngăn lại, ngăn cản mình chính là người thân của hài tử kia, nhìn hắn hẳn là quý tộc quyền thế. Dực Cánh chưa từng bị người khác sỉ nhục, hơn nữa hắn là con trai độc nhất của phụ thân hắn, được sủng ái phi thường, ở Tố Vân cung không ai dám trêu vào hắn. Hắn thích quốc chủ của Vệ quốc Tiếu Tuấn Vũ. Thế nhưng Tiếu Tuấn Vũ thích Kỳ Duyên, phụ thân của hắn giúp hắn đuổi Kỳ Duyên đi, nên hắn được Tiêu Tuấn Vũ sủng ái. Hiện tại hắn không thể kiêu ngạo ở Tề quốc, Dực Cánh cũng minh bạch, mình thế đan lực bạc, nhiều ngày qua đắc tội với không ít người, nam nhân trước mặt này sẽ không đê hắn rời đi một cách đơn giản.

“Vị công tử này, vì sao ngăn cản tại hạ.” Dực Cánh chuẩn bị sẵn sàng, tùy lúc mà cùng Đoan Mộc Thanh Lam giao thủ. Người của Vệ quốc có khả năng văn võ, lúc còn trẻ thường tiến hành giao lưu võ thuật, huống chi tiên tri còn học tập tâm pháp Tam Thập Tam Thiên, Dực Cánh tự nhận là hắn có khả năng an toàn rời khỏi nơi này.

“Ngươi là tiên tri Dực Cánh của Vệ quốc?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi. Trên người Đoan Mộc Thanh Lam phát ra cảm giác áp bách, khiến Dực Cánh khó chống đỡ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nguy hiểm.

“Đúng vậy, ta là bị chiêu hiền lệnh hấp dẫn, nên đến Tề quốc vân du một phen.” Dực Cánh hít sâu một hơi, nói.

“Ngươi vừa nói người Tề quốc vô năng, tốt, lời nói này trẫm ghi nhớ, trở lại truyền lời cho quốc chủ của Vệ quốc, trẫm sẽ cho các ngươi thấy sự cường thịnh của Tề quốc, trẫm nói cho ngươi, tiên tri, trong mắt trẫm tất cả đều là bọn giang hồ bịp bợm, không nên vọng tưởng trước mặt trẫm ra vẻ!” Đoan Mộc Thanh Lam uy hiếp, tuy rằng chỉ nói một vài câu, nhưng khí thế áp bách khiến Dực Cánh sợ run. Dực Cánh rất muốn phản bác, nhưng sau khi phản bác, nam nhân trước mặt có thể sẽ giết hắn, người này tự xưng là trẫm, chẳng lẽ là Tề quốc quốc chủ. Nguy rồi những lời ta nói đều bị hắn nghe hết, trong lòng hắn hẳn hận ta thấu xương, trước đó không lâu vài trăm người Dương thị bị tru sát, máu nhiễm đỏ đại địa, đến một hài tử nhỏ cũng một buông tha. Cuộc sống của Dương quý phi pử trong cung không bằng súc sinh, hắn đối với thê tử của mình một điểm phu thê tình thân cũng không có, hắn có thể khách khí với mình sao? Dực Cánh nghĩ đi nghĩ lại, mình là quốc sư của Vệ quốc, thân phận đặc biệt, là tình nhân của Vệ quốc quốc chủ, đại tiên tri Phi Nhiễm của Tố Vân cung là phụ thân của mình, hắn sao có thể ra tay, giết ta hắn sẽ có thêm nhiều kẻ thù.

Dực Cánh nghĩ tới đây liền khối phục lại bộ dáng ban đầu, cố làm ra vẻ hiểu biết, ôm quyền hành một lễ, “Mới vừa rồi Dực Cánh xuất khẩu cuồng ngôn, đã hiểu được tội, quốc chủ không nên để ở trong lòng. Dực Cánh kiến thức nông cạn, quốc chủ hà tất phải tức giận như vậy.”

Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi kinh ngạc không ngớt, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, “Thảo dân tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, trẫm hay đi ra giải sầu, các ngươi không cần khẩn trương, làm cái gì thì làm đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

Tất cả mọi người ở Kỳ Uyển đều đứng lên, nói thẳng hoàng thượng bình dị gần gũi, không có nguy hiểm như lời đồn đại. Mấy thị nữ len lén nhìn Đoan Mộc Thanh Lam vài lần, tướng mạo của hoàng thượng thật tuấn mỹ. Sau đó mọi người cũng đi làm việc của mình.

Đoan Mộc Thanh Lam trầm ngâm một hồi, lại hỏi Dực Cánh: “Nhân thân vương Dư nhi của trẫm đang ở Vệ quốc, quốc sư có thể nói cho biết trẫm biết tình trạng hiện nay của nó không?”

Dực Cánh vừa nghe Đoan Mộc Thanh Lam nhắc tới Đoan Mộc Dư, lại bắt đầu ra mồ hôi lạnh. Đoan Mộc Dư đã chết, phải nói chính xác là đã thất tung nhiều năm. Đoan Mộc Dư thân là chất tử, tại Vệ quốc nhận hết khi dễ, nghe nói bệnh chết ở phủ của thái tử, hẳn là bị dằn vặt đến chết, ta làm sao để trả lời cho tốt, nói cho hắn tình hình thực tế, ngày hôm ta ta sẽ chết ở chỗ này.

“Nhị hoàng tử rất mạnh khỏe, rất mạnh khỏe.” Dực Cánh ngượng ngùng nói, chột dạ liếc mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, xem sắc mặt vị hoàng đế này ra sao.

Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe nhi tử mình mạnh khỏe, liền yên tâm cười rộ lên, “Làm phiền quốc sư chiếu cố Dư nhi, trẫm dự định đón nó về nước, trẫm muốn nhìn hài tử này có cao lớn hay không, lớn lên có cường tráng hơn tram không.”

“Nhị hoàng tử rất cao lớn, rất cường tráng, thực sự rất cường tráng.” Dực Cánh nói những lời này trong lòng vô cùng lo lắng, cười mất tự nhiên.

“Quốc sư, ngươi muốn vân du Tề quốc trẫm sẽ phái người dẫn đường cho ngươi. Người đâu!” Đoan Mộc Thanh Lam cười rất tà mị, vung tay lên, liền có hai thị vêh xuất hiện quỳ xuống trước mặt hắn. Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Các ngươi giúp quốc sư Dực Cánh vân du Tề quốc, phải hảo hảo “chiêu đãi” khách nhân.”

“Tuân chỉ.” Hai người thị vệ đứng lên, diện vô biểu tình tiêu sái đến trước mặt Dực Cánh , khom người thi lễ, nói rằng, “Quốc sư thỉnh, tiểu nhân sẽ hảo hảo chiếu cố người, người muốn đi nơi nào, chúng ta đi trước dẫn đường.”

“. . .” Ngươi phái người giám thị ta, trong lòng Dực Cánh minh bạch, bị quản chế là không thể tránh được, hắn rất hối hận mình quá tự tin, không nên một mình đến Tề quốc tìm hiểu hư thực.

Kỳ Duyên vẫn còn bị Hạ Pháp chăm chú cuốn lấy, nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng Dực Cánh không cam tâm, Kỳ Duyên vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người như vậy, nhiều năm không gặp mặt, hắn vẫn có dung mạo trẻ trung, năm tháng không khắc bất luận vết tích gì trên mặt hắn, trái lại càng tăng thêm một loại sức quyến rũ thần bí. Nếu như bây giờ Hạng Thiên Khải gặp lại Kỳ Duyên, mình sẽ lập tức bị vứt bỏ. Dực Cánh lại một lần nữa cảm thấy lo lắng, hắn muốn giết Kỳ Duyên.

Sau khi Dực Cánh rời đi, Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Thanh Lam bị đoàn người Tang gia mời đến hậu viện, thị nữ dẫn đường, bọn họ đi qua một mảnh rừng trúc, đi qua hành lang gấp khúc, Tang gia dẫn bọn hắn đi vào một gian phòng phi thường ngăn nắp sạch sẽ, khách và chủ ngồi xuống, thị nữ bắt đầu pha trà. Bỏ những lá vào ấm, dùng nước nóng tẩy sạch một lần, hương trà lan tỏa, động tác pha trà vô cùng thuần thục.

Tang gia mở miệng trước tiên, hắn đối với Đoan Mộc Dĩnh thập phần kính nể, thiếu niên Vương gia này, còn nhỏ tuổi lại có khả năng đánh bại tiên tri cuồng vọng kia của Vệ quốc, trong lòng Tang gia thống khoái, cười nói rằng, “Bệ hạ, vị công tử này hẳn là thân vương của ngài, kỳ nghệ cao siêu như vậy, nghic tới tên tiên tri kia bị giết hoa rơi nước chảy, trong lòng sảng khoái, thảo dân kính phục.”

Đoan Mộc Thanh Lam rất thích người khác khen ngợi nhi tử của mình xuất sắc, trên mặt liền tươi cười: “Đây là lục hoàng tử của trẫm – hiếu thân vương, trẫm cũng không biết Dĩnh nhi biết chơi cờ.”

“Nguyên lai là hiếu thân vương, thảo dân nghe nói hiếu thân vương liều mạng cứu muội muội Nguyệt Hoàn công chúa, đối với hoàng thượng cùng Quý phi hết sức hiếu đạo. Hôm nay vừa thấy, điện hạ quả là anh tài hiếm có. Tang mỗ vô cùng khâm phục.” Tang gia nói xong, đứng lên hành lễ với Đoan Mộc Dĩnh.

Đoan Mộc Dĩnh sao có thể nhận đại lễ của hắn, lập tức nâng Tang gia dậy, khiêm tốn nói rằng: “Tang công tử chớ khách khí, đây không phải trong cung, không cần hành lễ, Dĩnh nhi không phải là anh tài gì, đương đại còn nhiều kỳ tài, Dĩnh nhi không tính là đại nhân vật. Phụ hoàng của ta thông cáo chiêu hiền lệnh là muốn chiêu mộ nhân tài cống hiến cho Tề quốc, làm Tề quốc lớn mạnh.”

“Người đáng để ta kính trọng, điện hạ còn trẻ, sau này sẽ là trụ cột vững vàng của Tề quốc.” Tang gia cười totrở lại chỗ ngồi, thị nữ dâng trà thơm, mọi người phẩm trà cười nói, tuyết trắng bay xuống ngoài cửa, lò lửa tỏa nhiệt khí, khung cảnh thật nhàn nhã, thú vị.

“Tang mỗ rất đam mê cờ vây, nhưng kỳ nghệ tôi luyện thế nào cũng không thấy tiến triển, có thể thấy được lão Thiên chưa cho ta trí tuệ. Tang mỗ nhàn nhã nên muốn hướng mọi người học tập, mở ra Kỳ Uyển này. Không muốn cái người Vệ quốc kia ở trong nước làm càn, tuyên bố người Tề quốc vô dụng, ta rất tức giận, thật muốn chém hắn. Tiếc rằng kỹ nghệ không bằng người, trong lòng thấy thật xấu hổ. Vương gia, ngươi ành lại mặt mũi cho người Tề quốc chúng ta, tiểu nhân dùng trà thay rượu kính người.” Tang gia giơ ly trà lên, dùng trà thay rượu, kính Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh cũng giơ ly trà lên đáp lễ tang gia.

Đoan Mộc Thanh Lam hiếu kỳ với mối quan hệ của Kỳ Duyên và Hạ Pháp, bọn họ là phụ tử thật sao? Dung mạo Kỳ Duyên còn trẻ như vậy, sao có thể có nhi tử trưởng thành như Hạ Pháp, phục sức của Kỳ Duyên hình như là quần áo của tư tế mặc. Kỳ Duyên cũng biết Đoan Mộc Thanh Lam hiếu kỳ với quan hệ của hắn và Hạ Pháp, mỉm cười, nói rằng: “Bệ hạ nhất định rất tò mò muốn biết thảo dân là người phương nào, còn nhi tử của thảo dân là ai. Thảo dân là đại tư tế của Bạc Nhân, Hạ Pháp là thủ lĩnh của Bạc Nhân.”

Đoan Mộc Thanh Lam khẽ nhíu mày, bọn họ xuất hiện bên người ta, có mục đích gì. Đoan Mộc Thanh Lam sao có thể dễ dàng tin tưởng một người. Hai người ngoại tộc kia đột nhiên xuất hiện, hắn đã sớm hoài nghi, tiếc rằng đại tướng quân Trầm Thanh Dung đề cử Hạ Pháp, công bố Hạ Pháp là cháu trai của hắn, nên không muốn can thiệp.

“Các ngươi cùng đại tướng quân quen biết nhau thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Trầm đại ca cùng thảo dân từ nhỏ đã là huynh đệ tốt, thảo dân cũng là người Tề quốc, sau đó đến Về quốc tu học, thảo dân là tiên tri, bởi vì tiên đoán không chính xác nên quân vương của Vệ quốc đuổi thảo dân khỏi Vệ quốc, lưu vong hoang dã. Thảo dân lưu lạc đến Bạc Nhân bộ tộc, làm tư tế của Bạc Nhân. Hạ Pháp là con nuôi cua thảo dân, chúng ta đến tề quốc tiếp cận hoàng thượng là bởi vì muốn người Bạc Nhân tộc được hạnh phúc.” Kỳ Duyên không hề giấu diếm ý đồ đến đây, thẳng thắn nói.

“Đã như vậy, theo trẫm tiến cung nói chuyện.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói, hắn đang nghĩ đến một chủ ý.

Đoan Mộc Dĩnh tỉ mỉ quan sát mái tóc vàng của Kỳ Duyên, tóc của người Trung Nguyên đa số đều màu đen, đầu của hắn phát lại màu vàng, hơn nữa con mắt của hắn màu xanh.”Sao tóc của Kỳ Duyên sư phụ lại màu vàng, con mắt của người lại màu xanh, hình như màu của bảo thạch.”

Tâm tình của Đoan Mộc Thanh Lam bởi vì Đoan Mộc Dĩnh có hảo cảm với Kỳ Duyên mà tức giận không ít, Dĩnh nhi của ta sao lại ở trước mặt ta nhìn nam nhân khác. Tứ tế của Bạc Nhân bộ dáng không giống người thường, rõ ràng là có huyết thống Tây Vực. Đoan Mộc Thanh Lam tức giận nói: “Có cái gì mới mẻ đâu, Dĩnh nhi, Kỳ Duyên mang huyết thống của Tây Vực, người Tây Vực tóc vàng mắt xanh chiếm đa số. Ngươi nhìn kỹ hai mắt của mình, có phải có màu tím hay không, tóc của ngươi cũng ánh lên màu tím.”

“Đúng vậy, nhi thần cũng kỳ quái.” Đoan Mộc Dĩnh nghi hoặc, cầm lấy tóc mình nhìn kỹ, quả nhiên có ánh màu tím.

“Tần phi của hoàng đế khai quốc có huyết thống Tây Vực, bởi vậy tóc của các hoàng tử của hoàng thất Tề quốc không phải màu đen thuần, đôi mắt cũng vậy, ngươi cực kỳ giống hoàng đế khai quốc, đôi mắt kia cũng có màu tím.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Thời gian không còn sớm, Đoan Mộc Thanh Lam đứng dậy, ôm Đoan Mộc Dĩnh cáo từ Tang gia, hắn phải về cung nói chuyện với vị tư tế này của Bạc Nhân.

Trở lại trong cung, sắc trời trong, tuyết đã dừng lại, tuyết đọng tới mắt cá chân, cung nhân đi ra quét tuyết, Đoan Mộc Dĩnh vừa hồi cung đã bị Đoan Mộc Tuyết kéo ra ngoài đắp người tuyết chơi đùa. Cung nhân thái giám bận rộn trên mặt tuyết, một lúc sau trong đình viện xuất hiện một người tuyết thật lớn, đỉnh đầu đội cái đấu, mũi làm bằng củ hành, con mắt là được Đoan Mộc Dĩnh dùng mực nước vẽ nên. (cái đấu = cái để đong gạo,…)

Trong Trữ Thái điện không lạnh như bên ngoài, mà vô cùng ấm áp, cung nữ dâng trà nóng, Kỳ Duyên Hạ Pháp cùng Đoan Mộc Thanh Lam ngồi trong cung thất, mỉm cười nhìn những hài tử vui đùa trong đình viện, khí trời hàn lãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà đỏ bừng, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết không sợ lạnh cùng lấy tuyết đắp thành hình lớn. Dĩ nhiên hai người được các cung nữ cà thái giám giúp đỡ, trên vai Đoan Mộc Tuyết là chim ưng do chính tay hắn huấn luyện, còn trong tay Đoan Mộc Dĩnh con cẩu có lông màu đỏ – Khuynh Thành, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn thấy vậy còn trào phúng nghĩ nhi tử của mình thấy nhàm chán nên mới đem chim đi đấu cẩu.

“Thủ lĩnh của Bạc Nhân, ngươi ẩn dấu rất sâu, trẫm vẫn nghĩ ngươi đến đây làm thị vệ không phải để kiếm cơm ăn.” Án mắt của Đoan Mộc Thanh Lam vẫn nhìn chăm chú vào Đoan Mộc Dĩnh, lời nói trong miệng lại nhằm vào Hạ Pháp.

Hạ Pháp không thèm để ý chút nào, hắn đã dự liệu mình sẽ bị Đoan Mộc Thanh Lam chất vấn, Hạ Pháp rất cung kính nói: “Thảo dân không dám tự lộ ra thân phận của bản thân, sợ hoàng thượng sẽ hoài nghi thảo dân, thảo dân nghĩ trước tiên cứ giấu diếm thân phận, sau đó tìm một cơ hội thích hợp nói cho bệ hạ biết thân phận của mình.”

“Trẫm không thích người khác giấu diếm trẫm.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thảo dân cũng không thích giấu diếm người khác, mấy ngày nay thảo dân cũng rất khổ cực, thảo dân muốn làm một người tự do tự tại, ở trong cung quá nhiều quy củ, nhẫn nhịn phi thường khổ cực.” Hạ Pháp sờ sờ đầu, Kỳ Duyên tới, cuối cùng cũng có thể kết thúc cuộc sống kiểu này, rời khỏi cung điện buồn chán muốn chết này. Trong hoàng cung không giống như bên ngoài, nói phải cẩn thận, làm việc phải cẩn thận, nơi chốn phải cẩn thận, ngay cả phóng cái rắm cũng phải cẩn thận, thực sự là. . .

“Cũng khó cho ngươi, ngươi ngang dọc bên ngoài, cùng các dũng sĩ của ngươi giục ngựa giơ roi, giờ phải làm một người thị vệ canh giữ ở trong cung thì thật khổ cực, còn phải luôn lo lắng nữa.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nói, bỗng nhiên thanh âm của hắn trở nên nghiêm khắc, “Ngươi ở trong cung đã lâu, có mục đích gì.”

“Thảo dân đến để tìm kiếm một vị hoàng tử, hắn có khả năng cho Bạc Nhân chúng ta một cuộc sống như mong muốn, phụ thân đã nói vậy. Chỉ cần thảo dân ở trong cung, nhất định sẽ gặp được hắn.” Con ngươi của Hạ Pháp tỏa sáng, nhìn phụ thân của mình, cười ngọt ngào, bộ giáng giảo hoạt không thua gì hồ ly.”Đến bây giờ thảo dân vẫn chưa chắc chắn lục hoàng tử có đúng là người mình cần tìm hay không, Bạc Nhân chúng ta chỉ mong muốn có một cuộc sống ổn định, muốn nhập vào đại Tề, vốn muốn thông qua vị hoàng tử này tìm phương pháp, nhưng bây giờ không cần nữa.”

Kỳ Duyên liếc nhìn Hạ Pháp, dáng cười thập phần chói mắt.

“Hóa ra là như vậy, muốn nhập vào đại Tề. Cho dù Dĩnh nhi có phải là người các ngươi muốn tìm hay không, thì trẫm cũng muốn giúp các ngươi một chút.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nói với thái giám bên người: “Gọi Dĩnh nhi đến đây, trẫm có việc cùng hắn thương lượng.”

Thái giám đi ra ngoài truyền chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh vì lạnh mà đỏ hồng, trên người đều là hoa tuyết, kim quan Vương gia trên đầu cũng sai lệch, hưng phấn mà chạy vào, theo bên cạnh hắn còn có một con đại cẩu.”Phụ hoàng gọi nhi thần có chuyện gì?”

“Dĩnh nhi, lai đây với phụ hoàng, nhìn tay ngươi lạnh cóng luôn rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam yêu thương cầm tay Đoan Mộc Dĩnh, tiếp nhận khăn tay cung nữ đưa tới lau lau tuyết trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh, ôn nhu nói: “Dĩnh nhi, ngươi nói một chút, nếu như Bạc Nhân muốn nhập Tề quốc, ngươi sẽ làm gì?”

“Phụ hoàng đang khảo nghiệm nhi thần sao?” Đoan Mộc Dĩnh nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, hắn muốn biết Đoan Mộc Thanh Lam có dụng ý gì. Biểu tình của vị đế vương này thật nhìn không ra ý tứ.

“Dĩnh nhi muốn an bài bọn họ thế nào, chỉ cần ngươi nói ra, phụ hoàng sẽ dựa theo ý ngươi mà an bài những người Bạc Nhân này.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

Đoan Mộc Dĩnh trầm ngâm nửa ngày, cân nhắc lợi hại, cuối cùng nói: “Như vậy, nhi thần nghĩ tạm thời để Bạc Nhân tộc ở lại vùng biên giới Ma Xuyên, nơi có nguồn nước và đồng cỏ màu mỡ, thích hợp với canh tác và chăn thả. Sau này phụ hoàng muốn mở rộng lãnh thổ, Bạc Nhân tộc sẽ cùng tham chiến, thành trì mà bọn họ đánh hạ được, sẽ là nơi định cư của họ. Bạc Nhân là con dân của Tề quốc ta, sẽ học tập văn hóa Tề quốc, người ở Tề quốc sẽ hướng Bạc Nhân học tập thuật tinh luyện kim loại, rèn đúc vũ khí tốt nhất. Nhi thần kiến thức nông cạn, chỉ có thể nghĩ như vậy.”

Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, rất hợp với ý nghĩ của hắn, Ma Xuyên ở phương Bắc của Tề quốc bị các bộ lạc man tộc nhòm ngó đã lâu, vẫn luôn giao tranh với nhau. Bạc nhân dũng mãnh thiện chiến, nơi nào có bọn họ thủ hộ, sẽ không ai dám làm loạn. Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên cũng cười, cuối cùng Bạc Nhân cũng có lãnh địa của mình, có thể rời khỏi sa mạc nóng cháy để đến vùng ốc đảo gần biên giới, đất đai ở nơi đó rất màu mỡ thích hợp chăn thả cùng trồng trọt.

“Điện hạ thực sự là cứu tinh của Bạc Nhân, biên giới Ma Xuyên là nơi đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, chúng ta sẽ ở lại bảo về nơi này. Tạ ơn bệ hạ, hoàng thượng thật là anh chủ minh quân.” Hạ Pháp quỳ trên mặt đất, hô muôn năm, biểu thị trung thành.”Bạc Nhân của ta thề sống chết thuần phục Đại Tề.”

“Các ngươi cũng là con dân của trẫm, phong Hạ Pháp làm võ vệ đại tướng quân, thống lĩnh Bạc Nhân di chuyển đến Tề quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam vung bút, viết một đạo thánh chỉ, ấn ngọc tỷ, giao cho Hạ Pháp. Hạ Pháp mừng rỡ như điên, kích động cầm lấy thánh chỉ, đôi mắt đỏ ngầu.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...