Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Cuối cùng điều đó cũng xảy ra, Max nghĩ sau một hồi lâu, mặt nạ điềm tĩnh của Sara Carstairs đã bắt đầu rạn vỡ. Còn hơn là rạn vỡ. Nó đã nứt toác như khe núi. Nàng đang nuốt ngụm nước khoáng có vị hôi thối của Bath như thể nàng vừa bước ra khỏi sa mạc.

Chàng thích nàng như thế này: bối rối, xúc động, sợ sệt những gì chàng có thể nói và làm tiếp sau đây.

Người bạn của nàng, bà Beattie, người, chàng đã biết, đã được thăng cấp lên thành bà chủ của Sara, phá vỡ cái im lặng đang trở nên ngượng ngập. “Ngài đã gặp Sara ở Reading à, ngài Worthe?”

“Ở Black Swan.”

“Nhưng đó là nơi chúng tôi đã ở.”

“Tôi biết.”

Bà Beattie ngừng lại một chút để tiêu hoá điều đó. “Và ngài đã thực hiện một sự giúp đỡ nho nhỏ cho cô ấy?” Mắt bà bắn về phía Sara. “Sara không nói gì với tôi cả.”

Tôi cá là nàng không nói.

“Chỉ là một sự giúp đỡ nho nhỏ thôi,” Max nói. “Tôi không nên đề cập đến nó. Không. Tôi thà là để bà nghe điều đó từ cô Childe còn hơn.”

Chàng biết chàng đang chơi không đẹp nhưng chàng nghĩ rằng có lẽ Sara đáng bị như thế. Nàng nói dối chàng. Nàng chạy trốn chàng. Cơn giận dữ điên cuồng của chàng đã nguội lạnh từ lâu nhưng nàng đã chạm vào lòng kiêu hãnh của chàng và chàng không thấy có lý do gì mà nàng không phải trả giá cho điều đó, một chút.

Bên cạnh đó, chàng đang vô cùng thích thú với bản thân mình.

Nàng uống đã uống đến giọt nước cuối cùng trong cốc. Nàng ước, lúc này, rằng nàng không làm thế. Nàng có thể hất nó vào trong đôi bốt lố bịch của Max Worthe.

Bà Beattie và bà Hastings đang nhìn lên nàng như thể nàng đột nhiên cởi bỏ hết quần áo trên người vậy. Nàng phải chiên đấu để chống lại sự thôi thúc quay đi và chạy.

Nhún vai bất lực, nàng nói. “Tôi không muốn bà chủ phải phiền. Đó là lý do tôi không nói đến nó. Bà biết đấy, tôi... ngã bay xuống cầu thang, chỉ nhẹ thôi, và ngài Worthe đã tốt bụng... tốt bụng...” nàng nhìn xuống chiếc cốc nước trống không trong tay, “... lấy cho tôi một cốc nước.”

Max nói với bà Beattie. “Cô ấy rất náo động vì việc đó.”

“Đúng thế,” Sara nói nhỏ với giọng kiềm chế, “nhưng may mắn là tôi đã hồi phục kha khá. Tôi xin bà thứ lỗi vì đã uống cốc nước của bà, bà Beattie, nhưng tôi đã thoát khỏi cái nóng. Hãy ngồi yên đây và tôi sẽ lấy cho bà cốc khác. Ngài Worthe, ngài có phiền cho tôi mượn cánh tay mình một chút không?”

Max hối tiếc vì sự ngập ngừng thú vị trong giọng nàng đã biến mất. Nàng đã lấy lại kiểm soát. Nàng không thể đoán được sự kiểm soát đó vừa mê hoặc vừa thôi thúc chàng thử thách và đập vỡ tan nó.

Khi họ vừa ra khỏi tầm nghe của hai quý bà đang trố mắt nhìn khi Sara khoác tay Max. “Ngài làm gì ở đây?”

“Điều đó rõ ràng rồi còn gì.”

Nàng ném cho chàng cái liếc dữ dội, rồi nhìn đi. “Chẳng có gì rõ ràng với tôi hết.”

“Còn cái gì có thể lôi ta đến cái nơi ảm đạm này ngoài em, Sara?”

“Thế nên ngài đã theo tôi đến đây!”

“Ừm, ta chẳng đến vì sức khoẻ - và ta chỉ thấy chán nản khi em uống vội cốc nước đó – và nếu như có nơi chốn ăn chơi ở Bath thì nó được giữ bí mật tốt nhất nước Anh này. Tất nhiên là ta theo em rồi.”

Giọng nàng lạnh lùng và kiểm soát. Những lời nàng như những mũi tên. “Tất nhiên tôi biết chẳng có gì ở Bath thu hút người đàn ông như ngài, một Corinthian và một công tử bột. Tôi cho rằng ngài chẳng có gì hay ho để làm với thời giờ của mình hơn là truy kích những phụ nữ trẻ vô tội.”

“Vô tội?”

Lúc này, ánh mắt nàng cũng chẳng nao núng. “Ngài đang phí thời giờ đấy, ngài Worthe. Vì thế sao ngài không đi luôn đi?”

Chàng cười vẻ biếng nhác. “Em biết chúng ta, những Corinthian rồi đấy. Thời giờ treo nặng trên tay bọn ta và chúng ta có thể làm bất cứ điều gì để giảm bớt sự buồn tẻ.”

Mặc dù chàng che đậy điều đó khá tốt, chàng vẫn bực bội vì nàng quy kết chàng với những kẻ vô công rồi nghề không có gì nghiêm túc trong đầu hơn những đường may áo quần và săn gái. Suy ra từ nàng, một phụ nữ với quá khứ tăm tối, thì điều đó là vô cùng đạo đức giả.

Chẳng có gì chàng muốn hơn là nói thẳng vào mặt nàng rằng chàng biết nàng là ai. Nhưng thế thì chán ngắt, trong hai ngày đi ngựa từ Reading, sau khi cơn giận dữ của chàng nguội đi, chàng ngẫm nghĩ xem chàng nên chọn phương pháp tiếp cận nào khi cuối cùng họ cũng đến đích. Điều cuối cùng chàng muốn là làm Sara sợ hãi và lại trốn đi lần nữa.

Khả năng thành công nhất là, chàng quyết định, chơi trò này như thể chàng không nhận ra nàng. Vẫn có gì đó làm chàng khó chịu; thậm chí nếu chàng có không nhận ra nàng, chàng vẫn ở đây, vẫn phải theo sau nàng. Cuộc chạm trán của chàng với người phụ nữ này làm chàng kinh ngạc. Bằng cách riêng của mình, Sara đã giáng một cú đánh mạnh xứng được Mighty Jack Cleaver khen ngợi.

Và hãy nhìn xem điều gì đã xảy ra với chàng khi chàng vướng vào mớ lộn xộn với Mighty Jack!

Nàng không thích tia cười đột ngột loé lên trong mắt chàng; nàng không thích nụ cười ngu ngốc trên mặt chàng; và đặc biệt là nàng không thích cách chàng đang làm các dây thần kinh của nàng nảy tưng tưng.

Nàng dịch hướng đi của mình ra góc xa của chiếc máy bơm tới vị trí mà họ sẽ không bị bà Beattie và bà Hastings nhìn thấy nữa. Những ngón tay nóng nảy của nàng bám chặt cứng lấy chiếc cốc rỗng và cẩn thận đặt nó xuống mép máy bơm, rồi giấu tay nàng vào túi váy choàng.

“Ngài Worthe –”

“Max. Gọi ta là Max. Nó bạn bè thân tình hơn.”

“Chúng ta không phải là bạn.”

“Không. Chúng ta đã vượt xa mối quan hệ bạn bè.”

Nàng đợi cho đến khi nhịp tim mình chậm lại, đợi cho đến khi não nàng hồi phục chức năng trước khi nàng sắp xếp lại suy nghĩ. Cuối cùng, nàng nói. “Tôi muốn biết những gì ngài đã nói với bạn tôi trước khi tôi quay lại.”

Chàng chế ngự cơn bốc đống muốn nói rằng bí mật của nàng sẽ an toàn với chàng. Chàng muốn làm nàng mất bình tĩnh chứ không phải làm nàng tan vỡ và nàng bắt đầu trông thật dễ vỡ. “Ta tự giới thiệu mình,” chàng nói lặng lẽ, “và hỏi về em. Đó là tất cả, Sara.”

“Nhưng làm sao ngài biết bà Beattie là bà chủ của tôi?”

“Sara, ta đã thú nhận với em rằng ta bám theo em từ Reading. Chẳng khó mà tìm ra người bạn đường của em. Đêm qua ta đã chắc chắn trông thấy em đi đến cửa trước ngôi nhà nghỉ ở quảng trường Queen’s Square, ý ta là – ta đang tìm nhà nghỉ cho mình.”

“Làm sao ngài biết chúng tôi sẽ đến Pump Room sáng nay?”

“Ta gọi đến nhà nghỉ của em. Cô hầu của em – Maggie phải không? – nói cho ta biết nơi ta có thể tìm thấy em.”

Nàng không nên ngạc nhiên mới phải, nàng tự nói với mình. Đây chẳng phải lần đầu tiên nàng cảm nhận thấy sắt thép trong chàng. Vẻ bề ngoài, chàng hoàn toàn quyến rũ và dễ cười nhưng có nhiều điều về Max Worthe hơn thế. Chàng là động vật giống đực nguy hiểm và nàng hẳn là kẻ ngu ngốc mới đi quên điều đó.

“Sara? Ta đã nói gì à?”

Nàng lờ đi cánh tay chàng giơ ra cho nàng. “Ngài đã theo tôi 2 ngày, 2 đêm. Ngài đã lén lút theo sau lưng tôi và chất vấn về tôi. Tại sao ngài làm điều này? Tại sao?”

“Em biết tại sao mà.”

Mắt họ gặp nhau và giữ chặt. Nàng run rẩy. Chàng cau mày. Hơi nóng và đam mê cháy bùng lên giữa họ như ngọn lửa sặc sỡ. Max choáng váng. Sara kinh hoàng.

Nàng tránh mắt đi nơi khác. “Tôi sẽ kết hôn, Max. Tôi đã nói với ngài rồi.”

“Ta không tin em. Hôn phu của em đâu?”

“Bị trễ. Nhưng chàng sẽ ở đây sớm thôi. Xin ngài, Max, đừng có phá hỏng chuyện này.”

Chàng nhún vai không quan tâm, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy ngọn lửa ngầm bên dưới sự kiểm soát. “Hắn ta là kẻ ngốc mới để em ở đây, không được bảo vệ thế này.” Khi mắt nàng mở to, chàng nói vẻ thiếu kiên nhẫn. “Đừng có để trí tưởng tượng của em làm gì đó với câu nói cuối cùng của ta. Ta sẽ không làm hại em. Nhưng ta cũng sẽ không tránh xa em đâu.”

Nàng đã được học quy tắc ứng xử là phải gò cương giữ chặt cảm xúc của mình. Một người phụ nữ phó thác cho cảm xúc sẽ dễ bị tổn thương và đó là điều mà nàng không thể chịu đựng được. Từ từ và thận trọng, nàng tập hợp lại phẩm giá của mình. “Ngài đã lầm nếu ngài nghĩ rằng ngài có thể khiến tôi làm những gì tôi không muốn, Max.”

Nụ cười của chàng làm nàng loá mắt. “Ta không biết, Sara. Em vừa mới gọi ta là ‘Max’ xong. Bí quyết là biết được làm sao để chế ngự phụ nữ.”

“Và ngài đã có vô khối các bài thực hành, tôi cho là thế?”

Chàng cười lớn, với qua nàng và nhận lấy một cốc nước mát mẻ từ người phục vụ ở máy bơm. “Chỉ cần nhìn ta thôi, Sara, chỉ cần nhìn ta thôi.”

Họ không trao đổi thêm lời nào khi họ quay trở về chiếc ghế băng nơi họ bỏ lại hai quý bà. Sara như bị hun khói từ bên trong, nhưng nàng sợ cãi vã với chàng cũng nhiều như nàng muốn tống Max về với việc của chàng. Nàng cảm nhận được sự táo bạo trong con người chàng đang cảnh báo nàng. Nếu nàng không canh chừng, nàng sẽ thấy tên nàng trên môi tất cả những kẻ buôn chuyện ở Bath.

Nàng cố nuôi cơn giận để làm nó luôn nóng hổi nhưng sự phiền muộn nhanh chóng bị thay thế bởi sự thích thú khiên cưỡng. Max Worthe thực sự biết làm sao để chế ngự nữ giới. Bí quyết, nàng quyết định khi nàng nghiên cứu chàng, là cho họ toàn bộ sự chú ý của chàng. Mắt chàng không di chuyển lung tung khắp phòng như thể tâm trí chàng đang ở nơi nào khác. Dường như chàng vui thích cũng nhiều như hai quý bà đang là mục tiêu chú ý của chàng.

Sự thích thú của nàng nhạt dần khi nàng nhận ra rằng, bà Beattie, bà cô già khắt khe thâm căn cố đế, trông tán tỉnh một cách thái quá. Nàng chưa từng thấy má Bea hồng như thế này trước đây, chớp chớp hàng mi và cười ngây dại. Bea cũng nói quá nhiều, kể cho chàng nghe về tất cả những nơi họ muốn thăm thú, thực tế là mời chàng đi cùng.

Tất cả bọn họ đã trở nên quá thân thiết đối với sự yên bình trong tâm trí Sara.

Nàng cố gắng bắt ánh mắt của bạn mình, cảnh báo bà thôi đi, nhưng bà Beattie đang chứng minh sự khó bảo, và Sara biết tại sao. Max Worthe chính là kiểu đàn ông mà Bea hi vọng sẽ diệu kỳ xuất hiện ở chân trời và cứu nguy cho họ. Chàng đẹp trai, duyên dáng, và cũng chẳng kém cạnh Hoàng Tử Quyến Rũ.

Và đó chính xác là lý do vì sao chàng không phù hợp.

“Và điều gì đã mang ngài đến Bath, ngài Worthe?” Bà Beattie hỏi thẳng.

“Một người bạn,” Max nói. “Cậu ấy sống gần đây, ở phía bên kia Claverton. Marston Manor. Bà có biết chỗ đó không?”

Bà Hastings gật đầu. “Quý bà Meynell sống ở đó. Vậy chắc hẳn ngài Ash Maynell là bạn của ngài?”

“Đúng thế,” chàng nói.

Max gãi gãi cằm và liếc nhìn Sara.

Nàng nói ngọt ngào. “Dường như ngài đã đi muốn quãng đường xa vô ích, ngài Worthe.”

“Ồ, tôi không biết,” chàng dễ dãi trả lời. “Tôi có nhiều thời gian rảnh. Có lẽ tôi cũng nên lưu lại thêm một thời gian và tận hưởng tất cả những gì mà Bath có.”

“Tôi rất mừng nghe ngài nói vậy.” Đôi mắt sắc của bà Beattie bay từ mặt Max đến Sara. “Theo quan điểm của tôi, Bath đã bị coi nhẹ vô cùng. Nếu như ngài quyết định ở lại, ngài Worthe, tôi chắc ngài sẽ khám phá những trải nghiệm đáng giá.”

Chàng cười. “Tôi cũng hi vọng thế.”

Max không ở lại lâu sau đó, và khi chàng đi ra khỏi Pump Room, các quý bà già bắt đầu trao đổi ý kiến.

“Cậu ấy dường như là người đàn ông trẻ tử tế,” bà Beattie quan sát.

Bà Hastings nén cười. “Tôi không nghi ngờ gì cậu ấy như vậy nhưng nếu cậu ấy có gì giống với bạn mình – ý tôi là Ash Meynell – thì những bà mẹ ở Bath tốt hơn là khóa con gái họ lại trong phòng, vâng, và bản thân họ cũng vậy. Đó là chuyện tôi có thể nói cho cô biết!” Mắt bà lấp lánh và bà lắc đầu. “Cô sẽ nghĩ rằng tôi nói xấu cho anh chàng Meynell trẻ tuổi nhưng thực sự là không. Tất cả chúng tôi đều thích cậu ta, bất chấp tiếng tăm của cậu ta. Nhưng khi ở thành phố này, cậu ta có khuynh hướng làm tất cả chúng tôi náo động một chút.”

Bà Beattie nuối tiếc nhìn theo cái lưng đang rời đi của Max và bà Hastings nén một nụ cười khác. “Tôi đánh cá rằng trái tim của tất cả các quý cô quý bà đều đập nhanh hơn một chút khi anh chàng Worthe đi vào phòng. Hãy nhìn quanh và nói cho tôi biết tôi sai xem nào.”

Sara và bà Beattie ngoan ngoãn nhìn quanh Pump Room. Chẳng phải nghi ngờ điều đó. Max Worthe đã thu hút được những cái liếc mắt lén lút từ nhiều quý bà, quý cô không phân biệt tuổi tác.

Bà Hasting đột ngột la lớn. “Maxwell Worthe! Tôi nhớ ra cậu ta rồi! Cậu ấy là bạn thân nhất của Ash Meynell. Huân tước Maxwell, đúng là cậu ấy. Cậu ấy là người đầy sức mê hoặc, đúng thế. Đừng có nói cô chưa được cảnh báo nhé. Và cả cô nữa, cô Childe.”

Lời cảnh báo không cần thiết. Sara đã quyết định trong đầu rằng Max Worthe chẳng là gì ngoài rắc rối.

Trong vài ngày tiếp theo, Max đảm bảo rằng mình chỉ tình cờ có mặt ở tất cả các buổi tiệc mà Sara tham dự. Điều đó không khó. Bà Beattie đã mến chàng, và, khi Sara không ở trong tầm nghe, bà ấy sẽ tình cờ nói đến nơi họ sẽ đi chiều hôm đó hoặc tối hôm đó, và Max cũng sẽ ở đó.

Lúc này, chàng vừa từ Pump Room quay lại phòng trọ ở khách sạn Christopher.

Chẳng có người phục vụ riêng nào đợi chàng khi chàng bước vào phòng, chẳng có người hầu nào phủi áo cho chàng và giúp chàng chọn đồ để mặc. Chàng đã từ bỏ tất cả những lễ lạt xứng với địa vị và sự giàu có của mình khi chàng trở thành nhà báo. Một quý tộc đi du lịch với một đoàn tuỳ tùng không được xem trọng trong công việc của chàng và Max thì đã quyết tâm phải được coi trọng.

Chàng đã cử người đến Lâu Đài Lyndhurst, nơi ở của gia đình chàng, để lấy quần áo chàng giữ ở đó, một trong những người hầu trong khách sạn vừa mới tháo chúng ra và treo lên. Khi người hầu rời đi, Max mở tủ quần áo to làm bằng gỗ gụ ra và kiểm kê đồ trong đó.

Cuối cùng chàng cũng có một bộ đồ tề chỉnh để mặc.

Chàng tự hỏi liệu Sara có nhận thấy sự khác biệt không. Có lẽ là không. Nàng đang đoan chắc chàng là gã công tử bột vô công rồi nghề chẳng có gì nghiêm trọng trong đầu hơn là đường may quần áo và săn gái. Nàng chẳng hỏi chàng bất cứ câu hỏi gì về gia đình chàng hay mối liên hệ. Nàng đã quyết định rằng chàng là rắc rối, và chỉ có một đường duy nhất nàng có thể đương đầu là tránh không làm thân với chàng.

Thực tế là nàng đã cho chàng kịch bản để giữ nàng trong quỹ đạo của chàng.

Với một tiếng rủa nghẹt lại, chàng quăng mình ngã xuống giường.

Sara. Chỉ có một điều chàng chắc chắn là những cảm xúc nàng đã khuấy động chàng ở Black Swan vẫn còn đó. Thực tế là, nó chỉ ngày một mạnh mẽ hơn và làm chàng hoảng sợ. Chàng nên biết hơn mới phải. Có cả chồng hồ sơ dày hàng inch về nàng ở văn phòng Người Đưa Tin ở London, và nó chẳng hay ho gì.

Sara Carstair là ả đàn bà phóng túng. Nàng đã bắt đầu cuộc tình với William Neville ngay dưới mũi em gái mình, điều đó chẳng khó lắm, tính đến việc nhà Neville sống ở căn nhà bà goá trong vùng đất của Longfield, ngôi nhà phô trương mà Samuel Carstairs đã sửa chữa từ nguyên gốc là toà nhà tráng lệ của Elizabethan. Nàng chưa bao giờ chối rằng nàng dan díu với em rể, và nếu nàng chối bỏ điều đó, những bức thư nàng viết cho anh ta sẽ chứng minh nàng là kẻ dối trá. Thêm vào đó, bạn bè của William đã làm chứng rằng William vô cùng phẫn nộ khi anh ta nghe được Sara sẽ kết hôn. Anh ta đã bỏ mặc họ uống rượu ở quán King’s Head ở Stoneleigh, thề rằng anh ta sẽ bắt nàng trả giá, và không ai nhìn thấy anh ta nữa.

Chính cha của William là người đã gióng lên hồi chuông cảnh báo. Buổi sáng tiếp sau, ông tìm thấy ngựa của William đi tha thẩn ở xa trung tâm. Và rồi bắt đầu cuộc tìm kiếm thi thể William với quy mô rộng lớn.

Cảnh sát đã đến chỗ Sara đầu tiên.

Chứng cứ ngoại phạm của nàng không thuyết phục. Nàng không ở Longfield mà ở nhà bà goá, nơi nàng ở cả đêm để an ủi em gái mình, như nàng nói. Tất nhiên, ngẫu nhiên là người hầu duy nhất của Anne Neville lại đi thăm họ hàng ở Winchester vào lúc đó.

Và Sara đã tuyên thệ, những lời khai báo được đọc ở toà, rằng William không về nhà đêm đó. Em gái nàng cũng làm chứng cho nàng nhưng vì Anne William đã uống một chút á phiện, nên không ai tin nàng cả.

Max nâng mình khỏi giường và đến đứng cạnh khung cửa sổ đang mở. Phòng của chàng nhìn bao quát mặt bên tu viện và bên dưới đó, những khu vườn dốc dần xuống phía sông Avon. Người phụ nữ như Sara Carstairs đang làm cái quái quỷ gì ở một nơi như Bath nhỉ?

Khi chàng khởi hành từ Reading và nhận ra nàng đang đi về phía tây, chàng đoán nàng sẽ rẽ ở Thatcham để đi đến Stoneleigh. Chàng đã quá chắc chắn với phán đoán của mình đến mức chàng đã gửi thư khẩn cho Peter Fallon và nói chàng ta bỏ hết mọi thứ và gặp chàng ở Stoneleigh. Và đó chính là nơi Peter đang ở lúc này. Nhưng khi họ đến Thatcham, xe ngựa của nàng không rẽ theo hướng đến Stoneleigh mà tiếp tục đi về phía Tây.

Nàng sẽ kết hôn, nàng nói.

Có lẽ chàng đã tin nếu như nàng yêu cầu chàng ra khỏi phòng trước khi mọi thứ đi quá xa. William, nàng đã thì thầm tên đó khi chàng trèo qua cửa sổ và giọng nàng như sợ chết khiếp. Nhưng sau đó nàng lại nói rằng William là câu chuyện xa xưa bởi vì anh ta đã chết.

Đã có lúc tôi nghĩ tôi yêu anh ta. Có một cô gái trong vùng. Cô ấy sống với một đứa trẻ. Con của William. Anh ta đã bỏ rơi cô ấy.

William còn sống hay đã chết? Đó là câu hỏi ám ảnh Max trên quãng đường dài từ Reading. Nếu William vẫn sống, thì họ đã đánh giá lầm Sara, bản thân chàng và hầu hết những người khác. Và nếu William đã chết, hoàn toàn có khả năng rằng ở phiên toà, Sara Carstairs đã khiến tất cả bọn họ tin vào chính xác những gì mà nàng muốn họ tin.

Đôi mắt của nàng u tối nhưng chúng không có màu nâu, mà chàng tưởng vậy trong ánh sáng mờ ảo của Black Swan. Chúng màu xám, u tối và không thể dò được như nước Biển Bắc lạnh băng.

Nàng đang giấu chàng những bí mật gì?

Sẽ là đi ngược lại mọi thứ chàng đại diện với tư cách là một nhà báo nếu chàng không bám theo chuyện này.

Miệng chàng cong lên thành một nụ cười bộc lộ sự coi thường cũng như sự hóm hỉnh. Chàng không dối gạt chính bản thân mình được.

Có nhiều điều trong việc đeo đuổi Sara hơn đơn thuần tóm được câu chuyện. Chàng vô cùng thích thú việc khám phá ra sự thật. Chàng phải biết nàng là người phụ nữ chàng đã gặp ở Black Swan hay nàng là Sara Carstairs, ả đàn bà đã được tô vẽ như một kẻ sát nhân không tim trong phiên toà ấy.

Chàng quay khỏi cửa sổ và bắt đầu mặc đồ. Chàng có nhiều việc phải làm, phải lên kế hoạch. Sara và Bath có thể đợi một chút. Chàng sẽ trở lại nơi mọi thứ bắt đầu.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...