Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Tôi nói với Jordan, Cully và Diane về chuyện anh tôi, Artie và vợ tôi, Vallie, đến thăm và chăm sóc tôi hàng ngày như thế nào, trong khi vợ của Artie lo chăm sóc lũ nhóc của chúng tôi. Tôi thấy Cully mỉm cười có vẻ e thẹn.

- Được rồi, - tôi nói. - Cái vết sẹo mà tôi đưa các bạn đó là vết mổ sỏi mật, chứ chẳng phải là vết đạn súng liên thanh. Nếu các anh có tí trí tuệ, hẳn các anh đã biết thừa đi rằng, thằng nào lỡ ăn nhiều kẹo đồng như vậy thì còn sống thế nào được để mà nói phét.

Cully vẫn tiếp tục cười chúm chím, coi bộ ngây thơ nhưng lại ngầm ý đểu. Anh ta nói:

- Có lúc nào cái ý tưởng này chạy ngoằn ngoèo qua đầu óc cậu không, rằng thì là khi anh cậu và vợ cậu rời bệnh viện, có thể hai người vù đến một bãi đáp nào đó đánh một quả nhanh, trước khi về nhà? Có phải đó là lý do khiến cậu xa vợ?

Tôi cười muốn vỡ bụng, và tôi biết mình phải nói với họ về Artie đôi chút.

- Anh ấy rất bô trai, - tôi nói. - Chúng tôi trông giống nhau lắm, nhưng anh ấy lớn tuổi hơn thôi sự thật thì tôi là một thứ phiên bản viết bằng than hoạt tính của ông anh tôi. Đôi môi tôi quá dày. Túi mắt tôi quá trũng sâu. Lỗ mũi quá bự. Trông tôi có vẻ quá thừa sinh lực. Nhưng các bạn nên thấy tận mặt Artie. Tôi bảo họ rằng lý do tôi cưới Vallie chính vì nàng là người duy nhất trong số các cô bạn gái của tôi đã không mê ông anh điển trai của tôi.

Anh Artie của tôi phải nói là đẹp trai ở mức độ thanh thoát đến khó tin. Đôi mắt anh giống như đôi mắt của các bức tượng Hy Lạp. Tôi nhớ khi cả hai chúng tôi còn là hai chàng trai trẻ độc thân, thì biết bao cô gái đã si mê anh, đã khóc như mưa vì anh, doạ tự tử nếu không lấy được anh. Và anh đã rất bối rối, phiền muộn vì chuyện đó. Bởi vì thực sự anh không bao giờ nhận thức rõ nét đẹp của mình. Anh còn hơi có ý tự ti vì thấy mình có phần thấp bé, với tay chân đều mảnh dẻ, nhỏ nhắn. "Xinh xắn, dễ thương như một em bé" - một cô đã từng thốt lên với vẻ ngưỡng mộ!

Nhưng điều khiến Artie khổ tâm lại chính là cái ma lực hấp dẫn phái nữ đó ở nơi anh. Cuối cùng anh đâm ra ghét nó. Ôi, còn tôi lại thèm khát nó biết bao! Chưa từng có cô gái nào si tôi kiểu cuồng dại, cuống quýt như thế. Giờ đây, tôi thích nó biết bao, sự si tình mê đắm vì những nét ngoại hình hấp dẫn, cái tình yêu chẳng phải có được vì những đức tính như lòng nhân hậu, bản lĩnh, thông minh, tài ba trí tuệ, hay duyên dáng ý nhị, hay sức sống mạnh… Nói vắn tắt là, tôi thèm muốn biết bao được yêu theo cách không cần phải nhọc công tìm kiếm, không phải tốn quá nhiều hơi sức để chinh phục. Tôi thích thứ tình yêu đó theo cách tôi thích nhưng khoản tiền "hoạnh tài" vớ được khi gặp vận đỏ trong cờ bạc.

Artie thường mặc những bộ quần áo không hợp với người anh. Anh cố ý ăn mặc theo cách không hợp với ngoại hình của mình, cố ý làm giảm đi vẻ hấp dẫn của mình. Anh chỉ có thể thấy thoải mái và thể hiện con người tự nhiên của mình với những ai anh thực sự quan tâm và cảm thấy an toàn. Không thì anh chỉ biểu hiện một nhân cách mờ nhạt vô bản sắc, theo kiểu vô thưởng vô phạt, để giữ mọi người ở một cự ly vừa phải. Nhưng ngay cả với thế thủ kín kẽ như vậy, anh vẫn tiếp tục vướng mắc vào những mối tơ tình rối rắm ngoài ý muốn. Bởi thế anh phải lấy vợ khi còn rất trẻ và có lẽ là người chồng trung thành duy nhất ở cái thành phố New York đầy rẫy những động nữ quái, hồ ly này.

Trong lúc làm việc với tư cách là chuyên viên nghiên cứu sinh hoá cho Cục quản lý lương thực và Hoá dược liên bang thì những phụ tá và nhân viên nữ thuộc quyền cũng tranh nhau si tình anh. Cô bạn thân nhất của vợ anh và chồng của cô ta chiếm được lòng tin cậy của anh và họ đã có một tình bạn lớn trong khoảng năm năm.

Artie buông lơi phòng thủ. Anh tin tưởng họ. Anh bộc lộ bản ngã tự nhiên của mình. Đùng một cái cô bạn thân của vợ anh si mê anh, phá vỡ cuộc hôn nhân với chồng và công bố tình yêu của mình trước toàn thể thế giới. Hành động đó tạo ra vô khối rắc rối và nghi ngờ từ phía vợ của Artie. Đó cũng là lần duy nhất tôi thấy anh nổi giận với chị. Một cơn giận chết người. Chị kết án anh đã khuyến khích sự mê đắm của ả kia.

Anh nói với chị bằng giọng lạnh lùng nhất mà tôi từng nghe một người đàn ông nói với vợ mình:

- Nếu cô tin điều đó, thì hãy ra khỏi đời tôi.

Một câu nói rất khó tưởng tượng ở nơi anh khiến vợ anh gần như bị suy sụp tinh thần vì hối hận. Tôi thực sự nghĩ là chị ấy hy vọng anh có lỗi để chị có thể nắm lại anh phần nào. Bởi vì chị hoàn toàn ở trong tầm quyền lực của anh.

Chị ấy biết một điều về anh mà tôi cũng biết nhưng rất ít người khác biết được. Anh không thể chịu nổi việc mình gây đau khổ cho người khác. Bất kỳ người nào hay bất kỳ vật gì. Anh không bao giờ có thể trách móc ai. Đó là lý do tại sao anh ghét những người đàn bà si tình anh.

Tôi nghĩ anh là một người nhiều nhục cảm, lẽ ra anh đã có thể yêu rất nhiều phụ nữ một cách dễ dàng và hưởng thụ điều đó, nhưng anh không bao giờ có thể chịu đựng nổi những xung đột. Thực tế là vợ anh nói rằng điều duy nhất nàng còn thiếu trong quan hệ vợ chồng đó là nàng có thể sử dụng một đôi lần đấu đá. Không phải là nàng chẳng bao giờ xung đột với Artie. Đã là vợ chồng sao tránh khỏi. Nhưng nàng nói rằng những cuộc đấu đá giữa họ chỉ là những vụ đấm một chiều, tất nhiên là theo cách hình dung tượng trưng. Nàng đã chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu và rồi anh sẽ quét đi với một nhận xét lạnh lùng khiến nàng bật khóc nức nở.

Nhưng với tôi thì khác. Anh đối xử với tôi như với một đứa em nhỏ. Anh hiểu tôi hơn cả vợ tôi nhiều. Và anh không bao giờ nổi giận với tôi.

Tôi phải mất hai tuần lễ để hồi phục từ cuộc giải phẫu trước khi tôi đủ khoẻ để về nhà. Vào ngày cuối ở bệnh viện, tôi nói lời từ giã bác sĩ Cohn và ông chúc tôi may mắn.

Cô điều dưỡng mang quần áo tới cho tôi và bảo tôi phải ký một số giấy tờ trước khi tôi có thể rời viện. Cô đi kèm tôi đến văn phòng. Tôi thực sự cảm thấy buồn bực khi không có ai đến để đưa tôi về nhà. Chẳng có người bạn nào. Chẳng có người thân nào trong gia đình. Cả Artie.

Tất nhiên là họ không biết rằng tôi đang về nhà một mình. Tôi đang thấy mình như một đứa con nít chẳng được ai yêu thương, chăm sóc. Tôi phải về nhà một mình, sau một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng, trong xe điện ngầm, như thế coi được không? Lỡ tôi thình lình bị ngất hay đột quỵ thì sao? Ôi Chúa? Tôi thấy buồn bực quá. Rồi tôi phá ra cười.

Sự thực là Artie có hỏi ai sẽ đưa tôi về nhà và tôi bảo là Vallie. Vallie nói nàng sẽ đến bệnh viện, và tôi đã bảo nàng rằng, thôi khỏi, tôi sẽ kêu taxi nếu Artie không kêu được.

Vậy là nàng giả định rằng tôi đã bảo Artie. Còn đám bạn bè tôi tất nhiên nghĩ rằng hẳn là phải có ai đó trong gia đình đưa tôi về. Sự thực trong vấn đề này là tôi muốn nuôi dưỡng một mối phẫn uất theo kiểu oái ăm, buồn cười. Để chống lại mọi người.

Ngoại trừ là có ai đó lẽ ra đã phải biết. Tôi vẫn luôn nuôi dưỡng chút tự hào (rởm) là mình có thể tự túc mọi thứ. Rằng tôi đếch cần mặt nào lo cho tôi. Rằng tôi có thể sống hoàn toàn đơn độc và thu mình vào nội tâm.

Nhưng lần này tôi lại mong muốn một biểu hiện tình cảm quá mức mà thế giới vẫn dọn ra ê hề.

Và thế là khi tôi quay về khu bệnh nhân và thấy Artie đang xách cái vali của tôi, hầu như tôi muốn tuôn trào nước mắt. Đầu óc tôi tan biến đi và tôi ôm chầm lấy anh. Đó là một trong những lần hiếm hoi trong đời mà tôi làm điều đó. Rồi tôi vui sướng hỏi:

- Làm thế nào mà anh biết rằng hôm nay em xuất viện?

Artie cười buồn, vẻ mỏi mệt:

- Chú thật nhảm. Tôi gọi Vallie. Cô ấy nói cô nghĩ rằng tôi đang đón chú, rằng chú đã bảo cô ấy như thế?

- Tôi đâu có nói với nàng như thế?

- Ồ thôi nào, - Artie nói. Anh nắm lấy cánh tay tôi, dẫn tôi ra khỏi khu bệnh nhân. - Tôi biết phong cách của chú rồi, - anh nói. - Nhưng như thế là không tốt với những người vẫn lo lắng cho chú. Chú làm như thế là không phải với họ.

Tôi không nói gì cho đến khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện và ngồi vào trong xe của anh:

- Em đã nói với Vallie rằng anh có thể đến. Em không muốn nàng phải nhọc công vì chuyện không đáng gì.

Artie đang lái xe giữa đám xe cộ dày đặc nên anh không thể nhìn tôi. Anh nói bình thản nhưng có lý có tình:

- Chú không thể làm như thế với Vallie. Chú có thể hành động như vậy với tôi, được thôi. Nhưng làm như thế với Vallie là không được.

Anh hiểu tôi như không ai trên đời có thể hiểu được tôi đến thế. Tôi không cần phải giải thích rằng tôi đã thấy mình là kẻ thua cuộc tệ hại đến như thế nào. Việc tôi không thành công trong tư cách là một nghệ sĩ đã làm tôi nao núng tinh thần; nỗi xấu hổ về sự thất bại trong việc lo cho vợ con đã làm tôi lạc hướng. Tôi không thể yêu cầu ai làm bất cứ điều gì cho mình. Tôi không chịu nổi việc yêu cầu ai đó đưa tôi từ bệnh viện trở vê nhà.

Ngay cả vợ tôi.

Khi chúng tôi về đến nhà, Vallie đang chờ tôi. Nàng mang một cái nhìn ngơ ngác, sợ hãi trên khuôn mặt khi nàng hôn tôi. Ba người chúng tôi ngồi uống cà phê trong nhà bếp. Vallie ngồi xích lại gần tôi và vuốt ve tôi:

- Em không hiểu nổi, - nàng nói. - Tại sao anh không kể với em?

- Bởi vì chú ấy muốn làm người hùng, - Artie nói.

Nhưng anh nói thế nhằm đánh lạc hướng thôi. Anh biết tôi không muốn nàng biết là thực sự tôi đã suy sụp tinh thần đến mức nào. Tôi đoán là anh nghĩ rằng không nên để cho nàng biết điều ấy. Và ngoài ra, anh đặt niềm tin nơi tôi. Anh biết tôi sẽ bật dậy. Rằng tôi sẽ ổn thôi. Ai mà chẳng có lúc xuống tinh thần. Ngay cả anh hùng cũng có lúc thấm mệt.

Sau chầu cà phê, Artie ra đi. Tôi cám ơn anh và anh đáp lại tôi bằng nụ cười nhạo báng nhưng tôi có thể thấy rằng anh lo lắng cho tôi. Tôi để ý thấy một tia nhìn co thắt trên khuôn mặt anh. Cuộc sống bắt đầu làm anh hao mòn. Khi anh ra khỏi nhà, Vallie dìu tôi vào giường để nghỉ ngơi. Nàng giúp tôi cởi bỏ quần áo, rồi cũng trần truồng nằm xuống giường cạnh tôi.

Tôi rơi ngay vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy bình yên.

Sự tiếp xúc với cái cơ thể ấm áp của nàng, đôi tay nàng mà tôi tin cậy, cái miệng không phản bội của nàng, và đôi mắt, và làn tóc đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm hơn bất kỳ viên thuốc ngủ nào. Khi tôi thức dậy, nàng đã đi. Tôi có thể nghe tiếng nàng trong nhà bếp và tiếng của bọn trẻ về nhà từ trường. Mọi việc hình như ổn cả, đâu vào đấy Đối với tôi đàn bà là… cung thánh, là nơi ẩn náu, dù được sử dụng cho mục đích vị kỷ, nhưng làm cho mọi chuyện khác trở nên có thể chịu đựng được. Làm thế nào mà tôi hay bất kỳ người đàn ông nào khác, chịu đựng được mọi nỗi khảm kha ma chiết của đời sống nếu không có chốn bảo bọc thâm nghiêm kia. Lạy Chúa có lẽ tôi sẽ về nhà mà lòng đầy lo lắng về công việc, sốt vó về nợ nần, cứ nhập tâm về thất bại tối hậu của mình trong đời sống bởi vì tôi sẽ chẩng bao giờ là một nhà văn thành công. Và mọi nỗi đau sẽ tan biến bởi tôi sẽ dùng bữa tối cùng với gia đình, tôi sẽ kể chuyện cho lũ trẻ và tôi sẽ hưởng hương đêm với người vợ yêu trong niềm tin cậy hoàn toàn. Có vẻ như một phép lạ. Và tất nhiên rồi, cái phép lạ thực sự đó là không chỉ Vallie và tôi, nhưng còn vô số hàng triệu triệu những người đàn ông khác với bầu đoàn thể từ của họ nữa. Và trong hàng ngàn, hàng vạn năm. Khi tất cả qua đi, cái gì sẽ giữ con người lại với nhau. Cũng chẳng sao nếu chẳng phải chỉ toàn là tình yêu và đôi khi có thể chỉ là hận thù thuần tuý. Nhưng bây giờ tôi đã có một lịch sử.

Và rồi mọi thứ vẫn trôi tuột đi xa…

Ở Vegas, tôi kể lại toàn bộ chuyện này qua những mảnh rời, đôi khi qua những lúc nhâm nhi ở quầy bar, đôi khi trong buổi ăn nhẹ sau nửa đêm ở quán cà phê. Và khi tôi chấm dứt, Cully nói:

- Chúng tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại rời xa vợ cậu?

Jordan nhìn anh ta với vẻ coi thường.

Jordan đã thực hiện phần còn lại của cuộc hải hành trên chiếc thuyền viễn xứ, vượt quá tôi xa lắc.

- Tôi đã bỏ vợ con đâu nào? - tôi nói. - Tôi chỉ mới nghỉ ngơi thư giãn tí thôi mỗi ngày tôi vẫn viết thư vấn an cụ thân mẫu của các con tôi cơ mà. Có những buổi sáng tôi cảm thấy hình như mình thích về nhà và sắp bước lên máy bay.

- Thật thế sao? - Jordan hỏi. Không hề có ý mỉa mai, nhạo báng. Anh thật sự muốn biết.

Diane không nói gì, nàng rất kiệm lời. Nhưng giờ đây nàng vỗ lên đầu gối tôi và nói:

- Em tin anh.

Cully nói với nàng:

- Căn cứ vào đâu mà cô lại đi tin vào bất kỳ thằng vớ vẩn nào?

- Phần lớn đàn ông đều nhảm nhí cả! - Diane nói. - Nhưng Merlyn thì không, đúng ra là chưa.

- Cám ơn cô nương đã có lời chiếu cố đặc biệt đối với tại hạ, - Tôi nói.

- Rồi anh cũng sẽ đến chỗ đấy thôi, - Diane nói, lạnh.

Tôi không thể cương được:

- Thế em nghĩ sao về Jordan?

Tôi biết nàng mết Jordan. Cũng như Cully, Jordan không biết bởi vì anh ta không muốn biết và bất cần.

Nhưng giờ đây anh quay về phía Diane với khuôn mặt dò hỏi một cách lịch sự như thể anh ta quan tâm tới ý kiến của nàng. Vào đêm đó trông anh có vẻ suy sụp thực sự.

Xương mặt anh bắt đầu nhô ra qua lớp da trắng bệch đầy vẻ bệnh hoạn.

- Không, em không nói anh, - Cô phân trần với anh.

Và Jordan quay đầu qua chỗ khác. Anh không muốn nghe điều ấy.

Cully mặc dù trông rất cởi mở và dễ làm thân, lại là người sau cùng thổ lộ tâm sự, và rồi giống như mọi người trong đám, anh ta cũng giữ lại phần cốt lõi nhất, mà tôi không phát hiện ra, mãi cho đến nhiều năm sau này. Trong khi đó, anh ta vẫn đưa ra một bức tranh trung thực về nhân cách của mình, hay có vẻ như thế. Chúng tôi đều biết anh ta có mối quan hệ bí mật nào đó với ông chủ khách sạn, Gronevelt. Nhưng cũng đúng anh ta là một tay chơi thoái hoá. Jordan không mấy hứng thú với Cully nhưng tôi phải nhận rằng mình có. Mọi cái gì vượt ra khỏi khuôn khổ bình thường đều làm tôi quan tâm. Tôi không đưa ra những phán đoán đạo đức. Tôi cảm thấy mình đứng trên mọi chuyện thị phi, vì đã trở thành môn đồ đời thứ… tám mươi mấy của thầy Lão, thầy Trang từ lâu rồi. Nên chỉ nghe thôi, miễn bình? Bởi bình kiểu nào cũng bị đụng. Không đụng bên này thì lại đụng bên kia, dễ bị chúng chửi lắm!

Cully là một tấm gương giáo dục. Và là một nguồn cảm hứng. Chưa từng có ai chơi trên cơ anh ta được. Chỉ anh ta chơi lấn sân người ta thì có. Một bản năng mưu sinh thoát hiểm rất tinh nhạy và biến hoá. Một khát vọng sống sôi nổi, đặt cơ sở trên tính vô luân, bất cần những nguyên tắc đạo lý.

Tuy vậy, anh ta lại rất dễ ưa. Anh có óc hài hước, biết tạo sự vui nhộn, quan tâm đến mọi thứ, có khả năng phiếm luận về mọi đề tài có thể quan hệ với phụ nữ theo một phong cách hoàn toàn phi tình cảm và rất hiện thực sống sượng, khiến phụ nữ nhăn mặt như cắn phải trái me chua nhưng vẫn rất khoái, muốn cắn tới hoài?

Mặc dầu sự kiện là anh ta bị "viêm màng túi" kinh niên, song anh ta vẫn có khả năng rủ rê bất cứ em gái nào đang làm việc trong khách sạn này đi du lịch dã ngoại, lên đỉnh Vu Sơn vầy cuộc mây mưa mà không phải tốn đồng nào, chỉ hao tí nước bọt qua cái miệng tán rất dẻo của anh ta. Những câu chuyện lãng mạn ngọt ngào hơn đường cát, mát hơn đường phèn khiến các em rất đẹp lòng phỉ dạ, sẵn lòng coi tình cảm có giá hơn những đồng đô-la bẩn thỉu kia nhiều! Nói đại thể là anh ta có lắm ngón nghề làm các em mê mệt, kể cả khi các em bị anh ta cố tình chơi lỡm cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói gì được anh ta. Mà có nói cũng đâu đủ lợi khẩu để đấu lại với miệng lưỡi lẻo lự của anh ta. Cho nên thôi thì lỡ dại một lần thì hẵng lấy làm bài học nhớ đời mà kiềng mặt anh ta vậy. Vả chăng, nghĩ cho cùng, các em chẳng lỗ lã gì mấy. Coi như thỉnh thoảng "làm công quả" một lần để ban phước cho kẻ khó vậy!

Mà anh ta làm vậy chẳng phải để tiết kiệm tiền bạc đâu. Có bao nhiêu tiền thì Cully cũng nướng vào các cuộc đỏ đen hết. Anh ta làm thế vì cảm thức quyền lực, rằng mình có thể "khiển" được các em như di chuyển các quân cờ. Anh ta đặc biệt cảm thấy bị thách thức nếu cô gái nổi tiếng kén cá chọn canh, chỉ làm tình với người nào mình thích mà thôi.

Gặp phải các cô thực sự cứng cạy, Cully phải đi những nước cờ cao hơn, nghĩa là phức tạp hơn. Anh chàng sẽ cố gắng len lỏi vào trong đầu óc các nàng, bơm các nàng với những lời bốc thơm đến ngạt mũi. Than thở về tình trạng bất lực của mình trừ phi có hứng thú thật sự hoặc hiểu rõ về cô gái. Anh ta sẽ gửi tặng các nàng vài ba món quà nho nhỏ, nhét vào ví họ những tờ hai mươi đô-la để các em đi xe. Tuy thế vẫn có những em tinh khôn sẽ không để anh đặt chân vào cửa phòng em. Trong trường hợp đó, anh sẽ chuyển kênh các em. Anh sẽ bắt đầu nói về một người bạn nào đó vừa giàu có lại rất ư dễ thương và tốt bụng, thích quan tâm đến các em thuần tuý chỉ vì tình bạn. Người bạn đó sẽ gặp họ để uống một chầu cho vui. Đó là một nghiệp chủ lớn kinh doanh quần áo thời trang ở New York hay một tay đại lý xe hơi ở Chicago.

Cully sẽ nói với cô gái đi dùng bữa với bạn anh ta. Đi ăn tối với một người đàn ông giàu có, sang trọng, dễ mến có gì đâu mà ngại? Vả chăng, em đâu phải còn "gin", còn ngây thơ trong trắng chửa biết đời là cái chi chi mà hòng gạt em? Hồ ly tinh giấu đuôi đây này ngán mặt thằng nào! Không có gì để mất vậy tại sao không dám chơi để may ra vớ được chẳng con thu, con chim thì cũng con tôm, con tép?

Thế là hai người đi ăn tối. Anh chàng kia sẽ nhét vào ví em vài trăm đô-la để em đi xe hoặc hôm sau sẽ gửi cho em một món quà đáng giá. Anh chàng lúc nào cũng lịch sự, duyên dáng, không bao giờ thúc ép.

Nhưng sẽ có những phần áo lông thú, xe hơi bóng lộn nhẫn kim cương nhiều carats được nhìn thoáng thấy trong tương lai. Cô gái sẽ lên giường với ông bạn giàu sang đó. Và sau khi anh ta biến, cô gái kia không kịp níu áo chàng, đành nhào vào lòng Cully để kiếm lô an ủi.

Cully không hề biết ân hận. Lập trường anh ta là mọi phụ nữ chưa chồng đều là những "gái chơi không chuyên" mồi chài bạn với những mánh lới quảng cáo tân kỳ, kiểu này hay kiểu khác, kể cả tình yêu chân thành, và rằng, do đó bạn có quyền chơi xỏ lại họ. Anh chỉ tỏ ra chút lòng trắc ẩn với những cô gái thực sự khù khờ, cảm thấy nhục nhã khi bị gạt và âm thầm chịu đựng, không nói gì. Đôi khi anh ta sẽ đi tìm các nàng và nếu các nàng thực sự quẫn bách về tiền bạc, anh sẽ nói với họ rằng đó chỉ là chuyện đùa chơi và sẽ nhét cho họ một vài trăm đô-la. Và đối với Cully đó là một trò đùa. Một chuyện vui để kể cho đám bạn tạp nham, linh tinh của anh ta nghe chơi. Cả bọn sẽ cười hô hố và chúc mừng anh ta không bị các em trấn lột. Những tay chơi đểu này đều có ý thức cảnh giác cao độ đối với đàn bà, coi đàn bà là kẻ thù truyền kiếp, nhưng kẻ thù này lại nắm giữ những "trái cấm" quá ngon mà đàn ông luôn thèm thuồng đến rỏ dãi, đó là hai quả tuyết lê mơn mởn và trái điều lộn hột có đủ vị chua, chát, mặn, nồng? Cái mâm tam quả không thể thiếu trong món tráng miệng cho đàn ông! Thế nhưng bọn họ lại bất bình cho rằng mình phải trả giá cắt cổ, phải đầu tư quá nhiều tiền bạc, thời gian và công sức mới hưởng cái phần thưởng phù du kia chỉ trong năm, mười phút. Họ cần sự bầu bạn của đàn bà, họ cần sự mềm mại của đàn bà ở chung quanh mình. Họ có thể trả tiền vé máy bay cả vài ngàn đô-la để đem các cô gái theo họ từ Vegas đến London chỉ nhằm có em ở bên cạnh. Nhưng họ vui vẻ chấp nhận chuyện đó. Xét cho cùng, cô nàng tội nghiệp phải khăn gói quả mướp, xa cha lìa mẹ, vượt qua năm non bảy núi và cả một đại dương để theo anh cùng.

Kiếm được đồng tiền cũng chua lắm, chứ đâu dễ. Nàng phải lúc nào cũng ở trong tư thế "ba sẵn sàng" hoặc là một cú "bắt ốc vít" nhanh hoặc là một cú "thổi kèn saxo" ngay trước bữa ăn mà không cần được báo trước hay những thủ tục lịch sự thông thường. Và nhất là không được tranh cãi hay nhiễu sự. Đây là con chim. Hãy nâng niu, cưng chiều nó. Đừng thắc mắc anh có yêu em không. Đừng có trì hoãn với câu "Để ăn xong đã". Đừng có nại lý do em muốn đi tham quan phong cảnh trước đã. Đừng có bảo là, để em ngủ tí đã, lát nữa đi cưng, bây giờ hãy khoan, để đêm nay đi, hay tuần tới, hay sau lễ Noël hẵng hay. Dẹp, dẹp ba cái trò dục hưỡn cầu mưa đó, đã bảo bây giờ nghĩa là ngay bây giờ! Phục vụ ân cần, nhanh chóng với đầy đủ mọi lớp lang bài bản, với tất cả các khoản và mọi thứ các cái? Là những tay chơi lớn, họ đòi hỏi mọi dịch vụ đều phải "đáng đồng tiền bát gạo".

Kiểu tán tỉnh của Cully, theo tôi thấy, có vẻ rất ma mãnh, thế nhưng đàn bà thích anh ta hơn những người đàn ông khác nhiều. Làm như thể họ hiểu anh, nhìn thấy rõ mọi mánh khóe của anh nhưng vẫn vui lòng chấp nhận mọi trò nỡm đó của anh, coi như chuyện đùa chơi. Một vài cô gái anh đã từng tặng cho quả lừa nhưng sau đó vẫn trở nên thân thiết với anh sẵn sàng siết ốc vít để anh đỡ cảm thấy cô đơn trống vắng. Và Trời ạ, có lần Cully ốm và thế là cả một binh đoàn giang hồ kiều nữ tấp nập đến phòng anh nơi khách sạn, rửa ráy cho anh, đút cho anh ăn rồi thổi kèn cho anh nghe những giai điệu du dương để làm cho anh thư giãn và đi vào giấc ngủ êm ái. Hiếm khi Cully nổi giận với cô gái nào, và khi đó anh sẽ nói một cách phũ phàng "Cút xéo" ngắn gọn và rất đanh đá nhằm tạo hiệu ứng tàn phá. Có lẽ là một cuộc quay ngoắt 180 độ từ chỗ cảm mến mà anh tỏ ra với họ trước đó mà anh làm mất xấu. Và cũng có lẽ tại anh chẳng có lý do nào để đối xử tệ với nàng cho nên anh bèn phản ứng kiểu ngang phè như thế cho các nàng chán mà buông anh ra vì anh đã bội thực, hết ngốn nổi nữa?

Nhưng mặc dầu chân tướng anh như thế, song cái chết của Jordan vẫn làm Cully dao động tinh thần. Anh ta nổi giận với Jordan. Anh cho vụ tự tử như một thách thức cá nhân. Anh tự thoá mạ về việc đã trùng trình không vồ ngay hai mươi ngàn đô-la để rồi xôi hỏng bỏng không trơ mỏ cả đám, nhưng tôi có cảm nhận rằng chuyện đó thực sự không làm anh tiếc nuối nhiều. Mấy ngày sau tôi vào casino và thấy anh đang đánh blackjack cho nhà cái. Anh đã nhận làm việc và không đánh bạc cho mình nữa. Tôi không thể tin rằng anh ta nghiêm chỉnh. Nhưng thực sự là thế. Theo như tôi biết có vẻ như anh đang nhất quyết tu tỉnh làm ăn!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...