Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
Chương 36
Trên một trong những cuộc hành trình quay lại Los Angeles, máy bay của tôi đến sớm nửa giờ so với lịch bay. Janelle vẫn thường đến đón tôi, nhưng hôm ấy nàng không có mặt tại đó và tôi đi ra trạm đến và chờ bên ngoài. Tôi mong gặp nàng muốn chết, nhưng nàng rõ râng là chẳng nôn nóng gặp tôi đến thế. Trong khi tôi suy nghĩ điều này: nàng ngước đầu lên nhìn tôi và khuôn mặt nàng trở nên rạng rỡ và rồi nàng ôm hôn tôi nồng nàn và tôi quên ngay những suy nghĩ linh tinh về nàng.
Trong cuộc viếng thăm này, nàng đang diễn tập nhiều ngày một vở kịch sắp khai trương trong vài tuần nữa. Vì tôi đang làm việc ở phim trường nên điều này cũng thuận lợi. Chúng tôi gặp nhau buổi tối. Nàng sẽ gọi cho tôi biết lúc nào nàng sẽ tập dượt xong. Khi tôi hỏi nàng số điện thoại để tôi có thể gọi nàng nàng bảo nơi rạp hát không có điện thoại.
Thế rồi một buổi chiều, khi cuộc diễn tập kết thúc muộn hơn, tôi đến hí viện để đón nàng. Lúc chúng tôi sắp rời đi, một cô gái bước ra từ văn phòng nơi hậu trường và nói với nàng:
- Janelle này. Ông Evarts gọi chị, - Và dẫn dường đến máy điện thoại.
Khi Janelle ra khỏi văn phòng, mặt nàng hồng hào, đỏ bừng lên vì vui sướng, nhưng lúc đó nàng nhìn tôi và nói:
- Đó là lần đầu ông ta gọi. Em cũng không biết là họ có thể liên lạc điện thoại với em ở hí viện này.
Tôi nghe được tiếng "tích" của lá bài thứ nhì đang được kéo ra. Tôi vẫn còn thấy nhiều lạc thú khi còn ở bên nàng, với thân hình nàng, hay chỉ cần nhìn thấy mặt nàng. Tôi vẫn còn yêu nét biểu cảm ánh lên trong đôi mắt hay hiện ra nơi khóe miệng nàng. Quả thật, tôi vẫn còn quá đỗi trẻ thơ. Chẳng thành vấn đề chuyện tôi biết rằng nàng dang lừa dối tôi.
Vâng, chẳng thành vấn đề, chẳng thành vấn đề đâu. Tôi đau khổ, chắc thế rồi, nhưng đó vẫn là một cuộc mặc cả tốt. Tuy thế cùng với thởi gian, tôi càng thấy ít vui sướng với nàng còn nàng thì lại làm cho tôi đau khổ nhiều hơn.
Tôi chắc rằng nàng và Alice là người tình của nhau. Có một tuần, khi Alice đi khỏi thành phố làm phim tôi đến căn hộ của Janelle và Alice ngủ qua đêm. Alice gọi điện thoại đường dài để tán gẫu với nàng. Janelle đáp lại cộc lốc hầu như bực tức.
Nửa giờ sau, chuông điện thoại lại reo. Janelle trờ người tới, nắm ống nghe nhấc ra khỏi máy và ném xuống giường.
Một trong những điều tôi thích nơi nàng đó là nàng ghét bị làm cụt hứng giữa chừng cuộc mây mưa. Nhiều khi nơi khách sạn, nàng không để tôi trả lời điện thoại và ngay cả trả lời tiếng gõ cửa, nếu một người hầu phòng mang đồ ăn thức uống đến khi chúng tôi trên đường đến giường.
Một tuần sau, vào buổi sáng chủ nhật, nơi khách sạn của mình, tôi gọi cho Janelle. Tôi biết nàng thưởng ngủ dậy trễ vì vậy tôi không gọi trước mười một giờ sáng. Tôi gặp tín hiệu máy bận, tôi chờ nửa giờ sau gọi lại. Vẫn tín hiệu máy bận. Rồi trong vòng một tiếng, cứ mỗi mười phút tôi lại gọi và lại tiếp tục nhận được tín hiệu máy bận và bất chợt tôi loé lên ý nghĩ rằng Janelle và Alice đang nằm bên nhau trên giường, và máy bị gác. Cuối cùng khi tôi bắt được liên lạc, thì chính Alice trả lời điện thoại, giọng nàng dịu dàng và thoả mãn.
Tôi chắc chắn là hai nàng yêu nhau.
Ngày khác khi chúng tôi đang trù tính một chuyến đi đến Santa Barbara, nàng nhận được cuộc gọi đến văn phòng nhà sản xuất gấp để đọc phần thoại vai diễn. Nàng nói sẽ chỉ mất khoảng nữa giờ, vì thế tôi cùng đến studio với nàng. Nhà sản xuất là một bạn cũ của nàng và khi anh ta đi vào văn phòng, anh ta biểu lộ một cử chỉ âu yếm dịu dàng, anh ta cào nhẹ các ngón tay khắp mặt nàng và nàng cười với anh ta. Tôi đọc ngay ra ý nghĩ của cử chỉ. Đó là sự dịu dàng của cựu tình nhân, nay là một bạn thân.
Khi chúng tôi trên đường đến Santa Barbara, tôi hỏi Janelle nàng đã từng lên giữơng với nhà sản xuất ấy bao giờ chưa. Nàng quay sang và đáp gọn lỏn, tỉnh queo "Có". Thế là tôi tắt đài.
Một tối nọ, chúng tôi có hẹn cùng đi ăn tối và tôi đến căn hộ của nàng. Nàng đang lên bộ. Alice ra mở cửa cho tôi. Tôi vẫn mến Alice và cũng ngộ là tôi không phiền gì chuyện nàng là người tình của Janelle. Tôi vẫn còn chưa thật sự chắc lắm. Alice vẫn luôn hôn tôi lên môi. Một nụ hôn rất ngọt ngào; nàng luôn tỏ ra thích sự bầu bạn của tôi. Chúng tôi thuận thảo với nhau. Nhưng người ta có thể cảm nhận sự thiếu nữ tính của nàng. Nàng rất mỏng mặc áo sơ mi chật làm lộ ra rõ là nàng có cặp ngực rất đầy - điều hơi đáng ngạc nhiên, nhưng nàng rất có tác phong kinh doanh. Nàng mời tôi một ly rượu và đặt một đĩa hát của Edith Piaf (1) và chúng tôi chờ cho đến khi Janelle ra khỏi phòng tắm.
Janelle hôn tôi và nói:
- Merlyn, xin lỗi, em đã cố gọi cho anh ở khách sạn. Em phải diễn tập tối nay. Đạo diễn sắp đến và đón em đi.
Tôi sững người. Lại một lần nữa tôi nghe liếng "tích" của lá bài thứ hai. Nàng đang mỉm cười rất tươi với tôi nhưng có một thoáng run giật nơi miệng nàng, khiến tôi nghĩ nàng đang nói dối. Nàng vận hết nhãn lực để dò xét nét mặt tôi. Nàng muốn tôi tin nàng và nàng thấy rằng tôi đếch tin. Nàng nói:
- Anh ấy sắp đến đây đón em. Em sẽ cố cho xong việc vào lúc mười một giờ.
- Được thôi, - tôi nói.
Qua vai nàng tôi có thấy Alice nhìn xuống, không quan sát chúng tôi, cố ý chứng tỏ nàng không nghe chúng tôi đang nói gì. Thế là tôi phải chờ đợi, và sau đó tay đạo diễn tới.
Anh ta còn trẻ nhưng đầu đã hói nhiều, rất có tác phong doanh nghiệp và hiệu năng. Anh ta không đủ thì giờ để làm một ly. Anh nói với Janelle, một cách nhẫn nại:
- Chúng tôi đang diễn tập ở chỗ tôi. Tôi muốn em hoàn hảo cho cuộc tổng diễn tập tối mai. Evarts và tôi thay đổi vài dòng và vài chi tiết.
Anh ta quay qua tôi:
- Tôi xin lỗi làm hỏng buổi tối của anh, nhưng công việc biểu diễn là thế. - Anh ta nhại theo khuôn mẫu.
Anh ta có vẻ là một chàng trai dễ thương. Tôi cười, lạnh với anh ta và Janelle:
- Không sao, - tôi nói - Bao lâu tuỳ quý vị.
Nghe vậy Janelle hơi hoảng. Nàng nói với tay đạo diễn:
- Anh có nghĩ là khoảng mười giờ chúng ta xong được không?
Và tay đạo diễn nói:
- Nếu chúng la làm việc thật cật lực thì… cũng có thể.
Janelle nói với tôi:
- Tại sao anh không đợi ở đây với Alice và em sẽ trở về khoảng sau mười giờ và lúc đó chúng ta vẫn còn có thể đi ăn tối? Nhất trí thế nhé?
Tôi đáp:
- Nhất trí.
Thế là tôi chờ với Alice sau khi họ rời đi và chúng tôi nói chuyện với nhau. Nàng nói là nàng đã trang trí lại căn hộ và nàng nắm tay tôi dẫn đi xem các phòng. Căn hộ thực là xinh xắn, ngăn nắp, sạch sẽ.
- Trông dễ thương ghê, - tôi nói - Không thể tưởng tượng được là Janelle làm mọi chuyện này.
Alice cười:
- Không, - nàng nói. - Em là nội tướng mà.
Rồi nàng dẫn tôi qua ba phòng ngủ. Một phòng rõ ràng là dành cho em bé.
- Phòng đó để cho con trai của Janelle khi cháu đến ở với bọn em.
Rồi nàng dẫn tôi đến phòng ngủ chính có một cái giường rộng thênh thang nhưng đầy chất nữ tính với những con búp bê để khắp nơi, những chiếc gối lớn trên ghế Sofa và một tivi ở trên giường.
Tôi hỏi:
- Phòng ngủ này của ai?
Alice đáp:
- Của em
Chúng tôi đến phòng ngủ thứ ba, hoàn toàn là một cảnh hỗn độn. Rõ ràng nó đã dùng như một nhà kho nhỏ của căn hộ. Mọi thứ đầu thừa đuôi thẹo, mọi thứ lổn ngổn tạp nham được vất lăn lóc khắp phòng. Một chiếc giưởng nhỏ với tấm chăn bông nằm bơ vơ lạc lõng như đã từ lâu lắm thiếu hơi ấm của thân người.
- Và phòng ngủ của ai đây? - Tôi hỏi giọng chế giễu.
- Của Janelle, - Alice nói, buông lay tôi ra và quay đầu sang hướng khác.
Tôi biết nàng đang nói dối và biết rằng nàng và Janelle ngủ chung giường. Chúng tôi trở lại phòng khách và chờ.
Lúc mười giờ rưỡi đêm, chuông điện thoại reo. Janelle gọi:
- Ôi, lạy chúa! - nàng nói. Giọng nàng đầy kịch tính như thể nàng đang phải đương đầu với một nỗi bất hạnh định mệnh. - Bọn em chưa xong được. Không biết, một giờ nữa có xong được chưa. Anh muốn đợi không?
Tôi cười:
- Được rồi. Anh sẽ đợi!
- Em sẽ gọi anh lại. Ngay khi nào em biết bọn em sắp xong. Đồng ý chưa?
- Đồng ý, - tôi đáp.
Tôi chờ với Alice cho đến mười hai giờ khuya. Nàng muốn làm cái gì đó cho tôi ăn, nhưng tôi không thấy đói (Tại "quê độ" với nàng Janelle quá, nên hết thấy đói luôn?) vào lúc này tôi đang "thưởng thức tự thân" và thấy quá thật trên đời này không có anh chàng ngố nào trông buồn cười hơn là anh chàng mặt sắt cũng ngây vì tình mà lại bị nàng đá giò lái dồn vào thế quê một cục?
Đúng nửa đêm chuông điện thoại lại reo và tôi biết nàng sẽ nói gì và đúng y chang nàng nói điều tôi nghĩ (khiến tôi phải nức nớ khen tay thầy bói sáng là thằng tôi này quá).
- Bọn em vẫn chưa xong, anh à. Chưa biết đến giờ nào mới xong được đây?
Bố sư khỉ đồ nỡm! Tôi rủa thầm. Thế nhưng tôi vẫn rất vui vẻ khả ái với nàng. Tôi biết rằng nàng sẽ quá mệt mỏi. Rằng tôi sẽ không gặp nàng tối đó và tôi sẽ gọi nàng ngày hôm sau, từ nhà tôi.
- Ồ cưng, cưng hiền lành, dễ thương của em. Em thực lấy làm tiếc. Đừng buồn nghen cưng. Chiều mai nhớ gọi cho em nghe?
Tôi chúc Alice ngủ ngon và khi tiễn tôi ra cửa, nàng hôn tôi một nụ hôn em gái và nói:
- Anh sẽ gọi cho Janelle ngày mai phải không?
Tôi nói:
- Chắc rồi. Anh sẽ gọi cho nàng từ nhà
Sáng hôm sau tôi bắt chuyến máy bay sớm đi New York, và ở trạm đến của phi trường Kennedy, tôi gọi điện thoại cho Janelle. Nàng tỏ ra rất vui sướng khi nghe tôi:
- Em cứ sợ anh sẽ không thèm gọi cho em nữa đấy.
Tôi nói:
- Anh đã hứa là anh sẽ gọi mà.
Nàng bảo:
- Bọn em làm việc đến ba giờ sáng nay còn cuộc tổng diễn tập với trang phục sân khấu thì chín giờ tối nay mới bắt đầu. Em sẽ ghé lại chỗ khách sạn vài giờ với anh nếu anh muốn gặp em
Tôi nói:
- Tất nhiên là anh muốn gặp em rồi. Nhưng anh đang ở New York. Anh đã nói với em là anh sẽ gọi cho em từ nhà mà.
Một khoảng lặng dài bên kia đầu dây.
- Em hiểu, - nàng nói.
- Tốt, - tôi nói. - Anh sẽ gọi cho em khi anh đến Los Angeles lại. OK?
Lại một khoảng lặng khác trên điện thoại, rồi nàng nói:
- Nghe này. Anh đã từng rất tốt với em, tốt không thể tưởng. Nhưng em không thể để anh xúc phạm em nhiều hơn nữa!
"Cạch", ống nghe được dằn mạnh xuống máy, dứt khoát.
Thế nhưng trong cuộc du hành sau đó của tôi đến California, chúng tôi lại làm hoà với nhau và xoá bài chơi lại. Nàng muốn hoàn toàn thành thực với tôi; sẽ không còn những ngộ nhận lẫn nhau nữa. Nàng thề rằng tối hôm đó nàng không hề lên giường với Evarts hay với tay đạo diễn. Rằng nàng vẫn hoàn toàn thành thực với tôi. Rằng nàng không bao giờ nói dối nữa. Và để chứng minh điều đó, nàng kể tôi nghe về mối quan hệ giữa Alice với nàng. Một câu chuyện khá lý thú nhưng chẳng chứng minh điều gì, nhất là đối với tôi. Dù sao, biết được sự thật chắc chắn là điều hay.
Chú thích:
(1) Nữ ca sĩ nổi tiếng của Pháp (1915-1963) với những bài ca một thời được khắp cả thế giới ưa chuộng như La Vie en Rose, hymme à L Amour (theo Peitit Larousse Illustre)