Những Cuộc Phiêu Lưu Của Mít Đặc Và Các Bạn

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Một buổi hòa nhạc

Trong khắp thành phố, người ta chỉ nói đến nhà du hành trứ danh Mít Đặc và các bạn của chú nằm trong bệnh viện. Sáo sậu và Cun cút đi từng nhà kể chuyện cho các bạn nghe, rồi các cô bạn lại đi kể chuyện tiếp và cứ như thế mãi. Cho đến một hôm tất cả các cô tí hon, như đã hẹn nhau từ trước, đều đến bệnh viện. Tất cả các cô tí hon đều muốn giúp đỡ các bệnh nhân và đã mang đến cho họ đủ thứ của ngon vật lạ: bánh, mứt, kẹo, hoa quả.

Phố Bệnh viện đen nghịt những người. Dĩ nhiên là không thể cho ngần ấy người vào cả bệnh viện được. Mật ngọt bước ra thềm cửa, tuyên bố là các bệnh nhân không cần dùng gì cả và mời các cô tí hon trở về nhà, đừng làm ầm ĩ trước cửa sổ bệnh viện. Nhưng các cô chẳng chịu đi cho vì các cô đã được tin rằng chỉ trong lát nữa, người chỉ huy các chú tí hon – chú Mít Đặc thì phải – sẽ được ra viện với hai người bạn của chú là Thuốc Nước và Kèn Đồng.

Một lần nữa, Mật ngọt lại phải bước ra thềm cửa và tuyên bố: Mít Đặc sẽ ở lại bệnh viện nếu các cô không chịu giải tán.

Các cô đành phải bỏ đi nhưng đáng lẽ là trở về nhà, các cô kéo đến chơi nhà các bạn ở phố Bệnh viện.

images

Đến khi Mít Đặc, Thuốc Nước và Kèn Đồng hiện ra cùng với Mắt xanh và Bạch tuyết, bọn họ trông thấy ở mỗi cửa sổ có một chục cô tí hon đứng nhìn họ đi qua. Mít Đặc rất lấy làm tự hào vì được chú ý đến như thế. Chú nghe thấy tiếng hỏi:

- Trong ba chú thì chú nào là Mít Đặc lừng danh?

- Cái chú mặc quần vàng ấy.

- Chú tai to ấy phải không? Mình chả tin đâu, trông cậu ta thộn quá.

- Không, đúng đấy mà. Vẻ mặt trông hơi thộn nhưng mắt chú ta thông minh đấy chứ.

Ở đằng góc phố, một cô tí hon thò tay vẫy qua cửa sổ và kêu lên the thé:

- Hoan hô Mít Đặc!

Cô tí hon nhoài người ra đến nỗi tí nữa thì ngã giúi xuống vỉa hè nếu không có các bạn túm chặt lấy cẳng cô.

Một cô mặt choắt, cằm nhọn, vẻ nghiêm nghị, thì thầm:

- Thật là nhục! Chưa chừng Mít Đặc lại lên mặt bây giờ đấy!

Một cô có hàm răng trắng muốt óng ánh dưới cái môi dẩu lên, nói:

- Cậu nói phải đấy. Không nên tỏ ra là chúng ta chú ý đến các chú tí hon. Chỉ khi nào họ tin là không có ai quan tâm đến những trò tầm bậy của họ thì họ mới thôi giở trò ra thôi.

Cô Én nói tiếp:

- Ta nói chuyện ấy đấy, Mèo con ạ. Ừ, ta phải coi khinh họ mới được. Họ có thấy chúng ta khinh thường họ thì họ mới hết chơi ác với chúng ta.

Én và Mèo con cứ thủ thà thủ thỉ vào tai tất cả mọi người rằng phải khinh miệt các chú tí hon mới đến bằng khí cầu. Chẳng mấy chốc, tất cả các cô tí hon đều đồng ý là cùng tảng lờ các chú đi. Nếu đi phố mà gặp chú nào đi tới là các cô quay gót ngay lập tức hay đi sang vỉa hè khác.

Nhưng các cô chẳng giữ được lời các cô đã hứa. Các cô được biết rằng Thuốc Nước là họa sĩ và Kèn Đồng là tay nhạc sĩ trứ danh chuyên thổi sáo. Thổi sáo cơ à? Ở Thành phố Xanh này, người ta chỉ chơi đàn thôi chứ chưa bao giờ chơi sáo và có khối người còn không biết cây sáo là cái gì nữa. Vì vậy ai cũng muốn được nghe Kèn Đồng thổi sáo.

Chẳng bao lâu, các cô tí hon đã được tin rằng Thuốc Nước và Kèn Đồng ở quảng trường Cây táo, cùng một nhà với Khuy vàng và các bạn cô. Dưới mái nhà này có một gian phòng lớn với chiếc cửa sổ to bằng cả bức tường. Thuốc Nước rất thích gian phòng này vì nó sáng sủa và chú cùng ở đây với chú Kèn Đồng. Cửa sổ gian phòng này mở ra quảng trường Cây táo.

Chiều đến, quảng trường mọi khi không tấp nập lắm, bây giờ thì đầy những cô tí hon. Các cô đi chơi từng đôi một, tay cầm tay, mắt nhìn trộm về khung cửa sổ lớn ấy. Dĩ nhiên không phải là để nhìn Thuốc Nước và Kèn Đồng mà chỉ vì các cô nóng ruột muốn được nghe thổi sáo. Thỉnh thoảng, các cô lại trông thấy cái đầu chải rất cẩn thận của Kèn Đồng hay mớ tóc rối bù của Thuốc Nước. Rồi thì lại mất hút.

Một lát sau, Thuốc Nước đến tựa vào cửa sổ, mắt nhìn mơ mộng ra xa. Kèn Đồng cũng ra theo với bạn. Rồi hai chú tranh luận với nhau, lúc thì vung tay làm điệu bộ.

Cuối cùng, hai chú nhoài người nhìn ra quảng trường, nhổ bọt và biến mất. Có lẽ những việc thú vị như thế không còn xảy ra nữa song các cô tí hon cũng không nghĩ đến chuyện ra về. Quả nhiên tiếng sáo cất lên, êm dịu như tiếng nước suối chảy rì rào. Âm thanh trầm bổng như nhịp sóng đều đều rồi bỗng vút lên, đuổi nhau dồn dập, quyện vào nhau. Các cô tí hon vui mừng phấn khởi hẳn lên, chân tay các cô ngứa ngáy chỉ rậm rựt muốn nhảy. Cửa sổ các nhà đều lặng lẽ mở rộng. Trên quảng trường, không một ai động đậy. Các cô tí hon lắng nghe để tận hưởng khúc nhạc chưa từng được nghe bao giờ ấy. Tiếng sáo im bặt. Trong căn nhà đối diện, tiếng đàn hạc nổi lên, ngập ngừng, dạo những bài ca mới. Những ngón tay lướt rụt rè trên dây đàn; điệu nhạc lúc đầu còn nghe rõ sau yếu dần rồi tắt ngấm. Nhưng rồi tiếng sáo lại cất lên và tiếng đàn cũng hồi lại, ngân cao hơn trước. Ở một nhà bên cạnh, cũng nghe thấy tiếng đàn hạc rồi tiếp đến cái khác nữa; tiếng nhạc càng rộn ràng vui tươi.

Mít Đặc đem bút vẽ và bột màu đến cho Thuốc Nước, chú được chứng kiến một quang cảnh kỳ lạ: quảng trường Cây táo đầy những cô tí hon đang lặng lẽ thưởng thức cuộc hòa nhạc tuyệt vời ấy. Chú cũng lắng nghe rồi chú cao hứng nhảy lò cò nhưng mà chẳng có ai buồn để ý đến điệu nhảy của chú nên chú phẩy tay, trở về với các bạn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...