Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 1: Mất trí nhớ đầy hoang đường


Chương tiếp

Mở đầu:

Người phụ nữ có mái tóc dài xinh đẹp vội nhìn đồng hồ. lúc này đã là chín giờ tối, thế là cô liền quay sang hỏi Mục Thát Lâm đang lười nhác ngồi cạnh bên:

“Bác sĩ Mục, chuyến tàu cuối cùng hình như bắt đầu khởi hành lúc hai mươi hai giờ, anh chắc chắn là chúng ta vẫn đến kịp đấy chứ?”

Mục Thát Lâm nhoẻn miệng cười, vỗ ngực đảm bảo: “Manh Manh, em yên tâm đi! Nếu đã đến rồi thì đương nhiên chúng ta sẽ có cách lên thuyền thôi!” Hôm nay khó khăn lắm anh mới hẹn được Hạ Manh Manh, cô y tá xinh đẹp vừa đến khoa ngoại đi dạo mát, dù thế nào cũng phải lên bằng được con tàu du ngoạn trên sông.

Hai mươi mốt giờ mười chín phút, hai người đến quầy vé. Cô bán vé cau mày nói: “Hai vị đã đến muộn, hai mươi tấm vé cuối cùng đã bị một cô gái mua hết rồi!”

Mục Thát Lâm ngước nhìn ra phía con tàu, nơi đó có một cô gái tóc dài đang đứng, anh thật sự cảm thấy khó mà tin được. “Cô có nhầm không? Một người mua tới hai mươi tấm vé sao? Như thế mà cô cũng bán? Cô thực chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả.”

Cô nhân viên bán vé trợn mắt nhìn anh: “Anh không biết thế nào là mua vé cho cả nhóm người sao? Anh đã đọc trên mỗi tấm vé viết những gì chưa? Trên này có hạn chế mỗi người được mua mấy vé không?” Lẽ nào người ta bỏ tiền ra, cô lại không bán? Bán hết số vé của chuyến sau cùng thì cô cũng được tan ca sớm.

Mục Thát Lâm nghiêm túc lên tiếng: “Cũng không thể nói như vậy được.”

“Thôi tôi dọn quầy đây, ngày mai xin mời hai vị đến sớm hơn.” Cô nhân viên vội xua tay, đóng cửa sổ quầy vé lại.

Khuôn mặt điển trai của Mục Thát Lâm bỗng nhăn nhó, anh quay người nhìn Hạ Manh Manh đầy chán nản. Hưm! Anh không tin mình lại không thể lên được du thuyền này vào một đêm đẹp trời như vậy.

“ Manh Manh, anh đảm bảo hôm nay chúng ta nhất định sẽ lên được du thuyền này. Đi thôi!” Anh kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Manh Manh đi về phía con thuyền, vừa chạy vừa thét gọi cô gái phía trước: “Vị mỹ nữ ơi, xin hãy đợi chúng tôi một lát, tiền của cô bị rơi rồi kìa!”

Cô gái đó dường như không hề để tâm đến tiếng thét của Mục Thát Lâm, chỉ thấy cô đưa cả tập vé cho nhân viên, vẻ mặt ngô nghê bước lên du thuyền.

Vào lúc du thuyền chuẩn bị khởi hành, Mục Thát Lâm kéo Hạn Manh Manh nhanh chóng nhảy bật lên sàn thuyền. Ông chú lái tàu chứng kiến cảnh đó lập tức thét lớn: “Này này, hai người làm cái gì thế, lỡ rơi xuống sông thì làm sao hả?”

Mục Thát Lâm vội kéo ông chú lại ra hiệu trật tự, sau đó liền lấy thẻ nhân viên của mình ra cho ông chú xem, rồi thì thầm lên tiếng: “Chú à, đừng có thét lớn thế, tôi chính là bác sỹ chủ nhiệm khoa Tâm lí bệnh viện Nhân Ái, đây là trợ lí của tôi.” Anh kéo Hạ Manh Manh lại, sau đó chỉ về phía người con gái tóc dài kia rồi nói: “Cô gái đó chính là bệnh nhân của tôi, cô trợ lí của tôi thấy tối nay cô ấy có điều bất ổn, vậy nên chúng tôi đã đi theo tới tận nơi này. Chú à, bệnh nhân của tôi một mình bao chọn cả du thuyền rồi, chú nhìn xem cô ấy còn không ngừng uống rượu, đầu óc có phần không” Anh đưa tay chỉ lên đầu, như thể ra hiệu có vấn đề rồi nói thêm: “Cho nên”

Ông chú này lập tức nhìn về phía cô gái tóc dài kia, kể từ khi lên thuyền, cô ấy luôn cầm chai rượu rồi đứng đó uống liên tục, người bình thường chắc chắn không bao giờ bao trọn con thuyền này vào buổi tối. Thế là ông tin những lời vị bác sỹ tâm lí trước mặt.

Hạ Manh Manh trợn trừng nhìn Mục Thát Lâm đứng ở bên cạnh, tỏ vẻ vô cùng sùng bái. Anh thật sự có khả năng bịa chuyện thiên tài, nếu không biết anh đang tìm mọi cách để lên thuyền thì chắc chắn cô cũng tin mọi điều anh vừa nói là sự thật.

Sau khi được ông chú này đồng ý cho lên thuyền, Mục Thát Lâm quay lại giơ tay hình chữ V biểu tượng chiến thắng với Hạ Manh Manh. Khóe miệng Han Manh Manh hơi co giật, tiếp đó, hai người tìm chỗ ngồi ngay phía trước để ngắm cảnh.

Cô gái kia dường như chẳng có ý kiến gì trước sự có mặt của hai người, vẫn quay mặt nhìn ra bên ngoài con thuyền, chán nản uống rượu.

“Cô gái ngồi phía sa xinh đẹp quá” Hạ Manh Manh thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn trộm cô gái đó.

“Anh cảm thấy cô ấy không xinh bằng em.” Mục Thát Lâm thầm nghĩ trong lòng: Một cuộc khảo nghiệm tàn khốc đã diễn ra, đại kị trong lúc tán gái là tuyệt đối không được tán dương người phụ nữ khác trước mặt cô gái mà mình đang theo đuổi, cho dù, cô gái đó đã tám mươi thì cũng không thể được.

“Em có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu rồi, trông quen mặt quá!” Hạ Manh Manh nghiêng đầu suy nghĩ.

“Thời buổi này những người có vẻ ngoài giống nhau nhiều lắm, em không thấy các minh tinh Hàn Quốc trông cứ tương tự nhau đấy ư? Anh thật sự muốn từ bỏ chuyên ngành của mình để chuyển sang nghề phẫu thuật thẩm mĩ đây này.” Bản thân anh về sau chắc phải thận trọng hơn trong lời nói.

“Không phải đâu!” Hạ Manh Manh đột nhiên đẩy anh rồi nói: “Này, A Mục, hình như cô ấy đang có điều gì đó khác thường. Anh nhìn xem, cô ấy đứng dậy rồi kìa!” Manh Manh căng thẳng túm tay áo Mục Thát Lâm.

Mục Thát Lâm quay đầu lại, thấy cô gái xinh đẹp kia đang cầm chai rượu đứng dậy, dưới ánh đèn đường rọi chiếu hai bên bờ, anh có thể nhìn rõ nét mặt ảo não, đau khổ, không cam nguyện của cô ấy. Anh bất giác lên tiếng: “ Thôi chết!”

“A Mục, anh nói mau, có phải cô ấy đang nghĩ quẩn rồi muốn làm bừa không?” Hạ Manh Manh càng túm chặt vạt áo của Mục Thát Lâm hơn trước, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Lúc này, cô gái đó lại đi về phía đuôi thuyền, ngẩn đầu nhìn bầu trời đầy sao in trên mặt song, quở quạng chai rượu trong tay rồi thét lớn: “Tăng Tử Ngạo, anh là đồ khốn kiếp! Đồ trứng thối, xấu xa! Muốn tôi kí đơn ư? Đừng có hòng. Cả cuộc đời này, dù có chết, tôi cũng sẽ dày vò anh bằng được. Anh càng muốn vứt bỏ tôi, tôi lại càng muốn dày vò anh đến chết. Cho dù phải xuống địa ngục, thì nhất định tôi sẽ kéo anh theo cùng. Tôi hận anh, hận anh, hận anh”

Tăng Tử Ngạo? Cái tên này sao nghe quen tau thế?

Những tiếng thét vọng lại liên hồi trong không trung khiến Mục Thát Lâm ạnh cả sống lưng. Cô gái này có niềm oán hận quá mãnh liệt. Thì ra không phải anh đoán bừa, cô ấy có lẽ là một kẻ ngốc đau khổ vì tình. Ông trời có cần tàn nhẫn như vậy không, khó khan lắm anh mới sắp đặt được buổi hẹn hò trong mơ, vậy mà bắt anh phải hiến thân cứu người, ngày nào cũng phải làm việc này, thật là vô vị.

Mục Thát Lâm chán nản đứng dậy, thận trọng đi về phía người phụ nữ kia.

“Cô ơi, xin lỗi, tôi làm phiền một chút. Tôi họ Mục, từ Mục trong từ “trang nghiêm tiêu mục”, cô có thể gọi tôi là A Mục. Cô ơi cô đứng chỗ cao như vậy rất nguy hiểm, không biết cô có rảnh không, có thể xuống đây nói vài câu với tôi?”

Cô gái đoc vừa nghe xong câu nói của Mục Thát Lâm liền từ từ quay đầu lại. Nhờ ánh đèn hai bên bờ, anh đã nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái ấy, vị mỹ nữ trước mặt có thể coi là cực phẩm thực thụ.

Người con gái xinh đẹp bình thản nhìn anh, ánh mắt tỏ vẻ kiêu ngạo rồi nắm chặt chai rượu bật cười. Sau khi tắt tiếng cười, khuôn mặt cô lại hiện lên vẻ bi thương lạ thường, thì thầm nói cùng anh: “Nếu được chọn lại, tôi thà rằng chúng ta chưa từng quen biết” Câu nói của cô như phiêu diêu cùng gió.

Trong một buổi đêm lãng mạng thế này, đối diện với một cô gái đáng yêu như thế, Mục Thát Lâm nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Khi đến đoạn ngoặt trên song, thân người cô gái bỗng không ngừng rung lắc.

Chứng kiến cảnh đó, Mục Thát Lâm vội đưa tay ra định tóm chặt cô, thế nhưng cô lại cầm chai rượu ném mạnh về phía anh. Để tránh chai rượu, anh đành phải dịch người ra, ai ngờ chỉ với động tác đó, anh đã để lỡ mất cơ hội tóm lấy cô, chỉ thấy bóng người thoáng qua rồi rơi xuống song. Lúc này cô gái đã lao ra khỏi con thuyền.

Mục Thát Lâm liền quay đầu lại thét lớn: “Manh Manh. Cô ấy nhảy song tự tử rồi!”

Nghe vậy, Hạ Manh Manh cùng ông chú lái thuyền vội xông lại. Ông chú hung dung định lao xuống nước cứu người nhưng đã bị Mục Thát Lâm ngăn lại.

“Manh Manh, em biết bơi không?” Mục Thát Lâm biết Hạ Manh Manh là một cao thủ bơi lội, từng đoạt giải quán quấn trong môn này. Vì muốn theo đuổi Manh Manh, anh đã tìm hiểu rất kĩ lai lich cô.

“Biết” Hạ Manh Manh chẳng suy nghĩ quá nhiều nhanh chóng đáp lại.

“Em mau xuống cứu người đi!” Mục Thát Lâm vội kéo Hạ Manh Manh.

“Tại sao là em mà không phải anh hay chú này chứ?” Hạ Manh Manh bị đẩy xuống đuôi thuyền, khó chịu hỏi Mục Thát Lâm.

“Anh không biết bơi, chú này còn phải lái thuyền, hiện nay chỉ có em mới cứu được cô ấy thôi! Em mau xuống đi, anh sẽ cầu phúc cho em.”

Nếu ông chú này nhảy xuống, vậy thì ai sẽ là người cho thuyền vào bờ đây? Hạ Manh Manh buồn chán nghiến rang nghiến lợi, sau đó cũng nhảy xuống song.

Không bao lâu sau, Mục Thát Lâm đã thấy Hạ Manh Manh kéo cô gái tuyệt đẹp nhưng đầu óc có vấn đề lại gần, còn ông chú kia cũng vội cho thuyền tiến về phía họ. Ba người dốc sức tận tâm, cuối cùng cũng đưa được cô gái lên thuyền.

“ Manh Manh, em hãy sơ cứu cho cô ấy, làm hô hấp nhân tạo đó!”

“Tại sao lại là em vậy?” Hạ Manh Manh vắt khô y phục cùng mái tóc ướt nhẹp, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt đầy bất bình.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, nụ hôn đầu của anh nhất định chỉ dành cho vợ anh sau này mà thôi!” Mục Thát Lâm nháy mắt một cái, tỏ vẻ vô cùng chân thành. Thực ra có quỷ mới biết, nụ hôn đầu của anh đã đánh mất từ bao giờ rồi.

Hạ Manh Manh hoàn toàn không biết suy nghĩ này của anh, thực ra anh hoàn toàn không biết cách hô hấp nhân tạo. Lúc còn đi học, đúng vào tiết học hô hấp nhân tạo, anh còn lười nhác nằm ngủ trong ký túc xá, dù gì anh cũng là bác sỹ tâm lí, việc này biết hay không cũng chằn quan trọng. Thế nhưng, nhất định anh sẽ không để Hạ Manh Manh biết được bí mật nhỏ này của mình.

Lời nói của Mục Thát Lâm khiến Hạ Manh Manh vô cùng cảm động, trong xã hội ngày nay, những chính nhân quân tử như anh thật sự càng ngày càng hiếm. Thế là cô liền cúi người xuống, ra sức ấn lên lồng ngực của cô gái kia, sau đó làm hô hấp nhân tạo, mãi cho tới khi người phụ nữ đó nôn hết số nước trong phổi ra mới thôi.

Cô gái nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như băng tuyết, đôi môi vốn luôn đỏ thắm kia trắng cắt không còn hạt máu, hàng long mi đen dài không hề động đậy, cô đã hôn mê suốt một ngày một đêm rồi.

Tăng Tử Ngạo mệt mỏi từ từ ngồi xuống cạnh bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn Tăng Tử Kiều đang chìm sâu vào giấc ngủ. Anh nắm chặt bàn tay gầy guộc, lòng nặng nề, sợ hãi nhìn Tử Kiều. Ngồi xoa bóp cho cô, anh lại nghĩ tới lời bác sỹ nói trước đó: “Tăng tiên sinhm anh đừng lo lắng quá! Theo lí mà nói, Tăng tiểu thư đáng lẽ đã tỉnh lại vào sáng nay. Có điều, đến bây giờ cô ấy vẫn còn hôn mê, có thể do tình trạng não gặp chấn động nhẹ nên thời gian ngủ dài hơn chút, đây là một hiện tượng bình thường. Nếu tối nay cô ấy vẫn chưa tỉnh, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra não bộ cho Tăng tiểu thư thêm lần nữa. Còn chuyện này, tôi nhất định phải nói rõ với anh, vết thương của Tăng tiểu thư sau khi cắt chỉ có khả năng sẽ để lại sẹo. Nhưng xin anh đừng quá lo lắng, hiện nay y học phát triển, kĩ thuật phẫu thuật chỉnh hình trong nước không hề kém so với nước ngoài. Một thời gian nữa, anh có thể đưa Tăng tiểu thư tới khoa chỉnh hình trên tầng mười bảy của chúng tôi, khoa này rất chuyên nghiệp và hiện đại nên anh cứ an tâm.”

Lời nói của bác sỹ thực sự khiến Tăng Tử Ngạo vô cùng đau khổ, buồn bã. Khi nào Tử Kiều tỉnh lại vẫn còn chưa biết, hơn nữa, vừa tỉnh dậy đã phải đối diện với sự thật tàn khốc khi trên khuôn mặt có vết sẹo. Một khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết với một người phụ nữ mà nói, chính là sinh mệnh thứ hai, huống hồ Tử Kiều còn là người mẫu thời trang bìa có tiếng,

Anh hiểu Tử Kiều, trong bất kỳ chuyện gì Tử Kiều cũng đòi hỏi phải thật hoàn mỹ, sau khi tỉnh lại không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh, nếu không có cuộc hôn nhân thỏa ước thì cũng chẳng có yêu cầu ly hôn, lại càng không để chuyện nghiêm trọng như thế này xảy ra. Anh đau khổ, tự trách mình, rồi áp mặt vào lòng bàn tay Tử Kiều.

“Xin lỗi em, từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em, anh thừa nhận anh đã thua rồi, em mau tỉnh lại đi! Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ đồng ý tất cả mọi yêu cầu của em” Có ly hôn hay không với anh chẳng còn quan trọng nữa, bây giờ chỉ cần cô tỉnh lại là được.

Trong khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủi, anh đã mất cha mẹ, nếu nói người thân thiết nhất với anh lúc này, có lẽ cũng chỉ còn mỗi Tăng Tử Kiều nữa thôi. Người con gái ấy đã làm em gái anh suốt hai mươi năm qua.

Tăng Tử Kiều từ từ mở mắt ra, trước mặt cô là vệt trắng nhòa, mơ hồ rồi dần chuyển sng rõ nét hơn, mùi thuốc tẩy thường có trong bệnh viện sộc thẳng vào mũi, khiến cô lặng người đi. Đưa tay sờ lên phần trán đau nhức của mình mãi cho tới khi nhìn rõ được ống chuyền dịch trên tay, Tử Kiều mới nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện. Phía dưới đuôi lông mày trái truyền đến cảm giác rất đau đớn, chạm tay lên đó, cô thấy đầu mình đang cuốn băng. Một bàn tay khác đang định cử động, có điều không thể nào vận sức nổi, cô có cảm giác như bị ai đó nắm chặt lấy.

Khi Tăng Tử Kiều quay đầu sang, bên giường có một người đàn ông đang úp mặt vào lòng bàn tay cô.

Tăng Tử Ngạo cảm nhận được bàn tay của Tăng Tử Kiều đang cử động liền ngẩng đầu lên, thấy cô đã tỉnh, anh kích động nắm chặt hơn rồi vui mừng lên tiếng: “Tiểu Kiều, cuối cùng em đã tỉnh rồi”

Khuôn mặt tuấn tú của anh vô cùng mệt mỏi, đôi mắt đỏ rực, dưới cằm lún phún đầy râu. Tăng Tử Kiều nhướng cao đôi mày, khóe miệng bất giác co giật: “Tiểu Kiều?”

“Hả?” Tăng Tử Ngạo Phát hiện ra phản ứng lạ thường của Tử Kiều, nụ cười tắt dần, hai đầu mày bỗng cau lại rồi nắm chặt bàn tay cô hơn trước.

“Anh gọi tôi là tiểu Kiều, vậy… anh chàng đẹp trai, đừng nói anh là Chu Du1 nhé?”

(1) Trong “Tam Quốc chí”, Chu Du và Tiểu Kiều là đôi phu thê nổi tiếng.

Câu nói của Tăng Tử Kiều thật sự gây sốc, sắc mặt Tăng Tử Ngạo trắng nhợt. Ngây người khoảng chừng một phút, anh mới cố gắng trấn tĩnh: “Có lẽ hai ngàn năm trước thì anh mang tên này, thế nhưng bây giờ anh khẳng định không phải như vậy nữa.”

Nói xong, Tăng Tử Ngạo cảm nhận được các cơ thịt trên mặt mình bắt đầu cứng đờ, âm thầm nguyền rủa trong lòng, lần này sự việc đã quá đỗi nghiêm trọng. Anh liền đứng dậy, ấn nút chuông cấp cứu ở đầu giường.

Bác sỹ nhanh chóng đến kiểm tra tường tận cho Tăng Tử Kiều, rồi lại đặt ra rất nhiều câu hỏi, sau đo nuối tiếc tuyên bố với Tăng Tử Ngạo một câu: “Có thể lúc rơi xuống nước, não bộ bị đả kích mạnh nên cô ấy đã mất trí nhớ.”

Sauk hi bác sỹ rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại Tăng Tử Ngạo và Tăng Tử Kiều. Anh đi lại như điên trong phòng, thật sự quá bội phục các chuyên gia này, từ não bộ tổn thương nhẹ giờ chuyển sang chịu đả kích mạnh là mất trí. Lời giải thích được đưa ra quá đỗi bình thản, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

Đây là cách giải thích gì chứ? Thời buổi này tại sao lại dễ dàng mất trí nhớ như vậy được? Tại sao chuyện này lại xảy ra trong chính cuộc đời anh? Anh chỉ biết, trong cơ thể nếu tích lũy quá nhiều nguyên tố nhôm có thể gây tổn thương não bộ, từ đó ảnh hưởng tới trí nhớ, thế nhưng đó là triệu trứng bệnh lẫn của người già. Nhảy xuống song một lần mà đã mất trí nhớ, đầu con người được làm từ giấy sao?

Một lúc lâu sau, Tăng Tử Kiều bỗng bình thản lên tiếng: “Này, Chu Du tiên sinh, phiền anh đừng có đi đi lại lại như vậy nữa được không?”

Chu Du tiên sinh? Tăng Tử Ngạo thà rằng người bị mất trí nhớ vào lúc này là chính mình. Anh dừng bước, mặt mày đau khổ từ từ ngồi xuống bên giường bệnh, nhưng anh không lên tiến mà chỉ lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt trắng nhợt của Tăng Tử Kiều. Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô lúc này.

Trong đôi mắt tuyệt đẹp, vô cùng thuần khiết kia không mang chút tạp niệm nào, nó thực sự khiến Tăng Tử Ngạo thấy mê mẩn. Một suy nghĩ không mấy chắc chắn nhưng lại mang chút mâu thuẫn chợt lóe lên trong đầu anh. Đột nhiên, anh đưa một tay kéo Tử Kiều đên trước mặt mình, tay còn lại nâng cằm cô, ép cô phải ngẩng mặt nhìn mình. Tăng Tử Kiều lặng người đi, vốn dĩ ban đầu chỉ định nằm nhìn anh và không nói tiếng nào, thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lại có hành động lạ thường này.

Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, cho dù là ai, chỉ cần động đậy đôi chút là hai cặp môi kia sẽ dính chặt lại ngay. Tử Kiều mở to hai mắt, cố gắng nhìn rõ biểu vảm trên khuôn mặt Tăng Tử Ngạo, thê nhưng hoang toàn vô ích. Những gì cô có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ là hơi thở gấp gáp của người đối diện đang không ngừng phả trên mặt mình, tọa nên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Khẽ chớp mắt, Tử Kiều run run lên tiếng: “Anh định … làm gì hả?”

Không khí trong phòng càng lúc càng ám muội.

“Có còn nhớ Tam Quốc chí không?” Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng lên mang theo chút tự giễu: “Không biết em có nhớ hay không, mỗi sang thức giấc, chuyện mà anh thích làm cùng em nhất đó?”

Tăng Tử Ngạo từ từ tiến lên phía trước, chính vào lúc đôi môi đang chuẩn bị chạm vào môi Tử Kiều thì bị cô đưa tay ra chen giữa tạo khoảng cách rồi đẩy anh ra. Anh lặng người đi, chỉ trong khoảng khắc, bộp một tiếng, anh nhận trọn một cái bạt tai đau đớn.

Tăng Tử Kiều dùng bàn tay trái không bị cắm ống truyền dịch chống lên giường, lui lại phía sau, đôi môi trắng nhợt không ngừng run rẩy, nhìn Tử Ngạo bằng đôi mắt trong trẻo đầy phòng bị. Tăng Tử Ngạo đưa tay chạm vào khuôn mặt đang nhói đau rồi lại nhìn vào đôi mắt trong sáng kia vài giây, chết lặng người đi.

“Xin lỗi!” Anh đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.

Tăng Tử Kiều nhìn theo bóng dáng anh, nhanh chóng đưa tay trái lên trước ngực, nơi đó trái tim đang đập nhanh mãnh liệt.

Người đàn ông gọi cô là “Tiểu Kiều” này thật sự quá đỗi đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm khiến người đối diện nhìn vào mà mê mẩn, cho dù dưới cằm đã mọc đầy râu nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến hình tượng một chút nào, ngược lại càng tang thêm vẻ quyến rũ lạ thường. Cô không phủ nhận, lúc nãy nếu không phải anh bất cẩn chạm vào đầu kim chuyền trên tay trái của mình, có lẽ cô đã bị mê hoặc mất rồi. Nhấc bàn tay trái lên, chỗ đó đã rỉ máu tươi, Tử Kiều mím chặt môi ấn chuông cấp cứu.

Không bao lâu sau, một cô y tá chạy tới, rút ống kim truyền đo xuống cho Tăng Tử Kiều. Thuốc dịch trong bình đã không cong nhiều, Tử Kiều xua tay ra hiệu cho cô hộ lĩ không cần phải truyền thêm nữa. Cô y tá liền thu lại bình truyền dịch, quay người định ra khỏi phòng bệnh. Đột nhiên, cô dừng chân, quay người lại, mỉm cười nói với Tử Kiều rằng: “Tăng tiểu thư, thực ra ông xã của cô là một người rất tuyệt vời. Kể từ tối qua đến nay, anh ấy không hề chợp mắt, cứ ở bên giường chăm sóc cô, không rời cô nửa bước. Sau này nếu có giận dỗi, cãi nhau với anh ấy, cãi thì cãi, tức thì tức chứ đừng ôm bình rượu, đến song Hộ Thành làm chuyện ngộc nghếch như vậy nữa. Lần sau, tôi với bác sỹ Mục chưa chắc đã gặp mà cứu được cô đâu.”

“Ông xã? Ôm chai rượu đến sông Hộ Thành làm chuyện ngốc nghếch?”

Tăng Tử Kiều như chết lặng, ánh mắt hướng đến tấm thẻ đeo trước ngực cô y tá này… Hạ Manh Mạn. Thì ra đây chính là cô y tá đã cứu mạng cô. Hạ Manh Manh khẽ vỗ tay lên đầu rồi mỉm cười nói: “Ồ, tôi quên khuấy mất, cô đã bị thương ở phâng đầu mà.”

Hạ Manh Manh liền kể lại chuyện hôm ấy từ việc vì sao gặp Tăng Tử Kiều, tình cờ thấy cô ngã xuống nước, rồi sau đó cứu cô lên không thiếu một chi tiết nào. Sau đó, Manh Manh lấy một tấm danh thiếp từ túi áo ra đưa cho Tăng Tử Kiều: “Đây là danh thiếp mà bác sỹ Mục nhờ tôi đưa cho cô. Anh ấy nói, hôm nay cô sẽ tỉnh lại, dặn cô một tháng sau khi xuất viện hãy đến phòng khám ở lầu trên tìm anh ấy nói chuyện. Nếu trong thời gian đó, có điều gì cần kíp, co cứ việc gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ giảm giá 20% cho cô.”

Tăng Tử Kiều nhìn vào tấm danh thiếp với hoa văn in tinh tế trên tay, nhanh chóng đọc được ba chữ “Mục Thát Lâm”, bên cạnh còn có mấy chữ nhỏ hơn viết Chuyên gia khoa Tâm lí, khóe miệng cô khẽ co giật.

Hiện nay trên đầu vẫn còn cuốn băng trắng, điều này khiến Tử Kiều hiểu rõ, chắc chắn mình đã đụng đầu vào đâu đó, hơn nữa còn bị mất trí nhớ nữa. Vị bác sỹ Mục Thát Lâm này cho rằng cô có vấn đề về tâm lí sao?

Bỗng nhiên, trong đầu Tăng Tử Kiều vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Tôi họ Mục, cô có thể gọi tôi là A Mục”

“A Mục?” Tử Kiều lẩm bẩm lên tiếng.

Hạ Manh Manh vô cùn kinh ngạc: “Hả? Cô vẫn còn nhớ cái tên A Mục sao? Thật đúng là thần kì.”

Tăng Tử Kiều ngước mắt lên, mỉm cười dịu dàng: “Tôi cũng không biết nữa, chỉ là trong đầu bất chợt vang lên giọng nói của một người đàn ông, nói rằng anh ta tên là A Mục thôi!”

“Ồ, ồ” Khuôn mặt của Hạ Manh Manh vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc như trước, cô nhìn Tăng Tử Kiều nói: “Vậy cô hãy nghỉ ngơi đi nhé!”

“Cảm ơn cô nhiều!” Tăng Tử Kiều vẫn giữ nụ cười dịu dàng.

“Không có gì.” Hạ Manh Manh cảm thấy mỹ nữ đúng là mỹ nữ, cho dù say rượu hay là ốm bệnh, trông vẫn cứ xinh đẹp đến mê hồn.

Rời khỏi phòng bệnh, Tăng Tử Ngạo đi trên hành lang dài thượt rồi sau đó bước xuống lầu dưới. Anh ảo não lấy bật lửa cùng bao thuốc là trong túi quần ra, vừa châm lửa thì thấy trước mặt tấm biển ghi chữ “Cấm hút thuốc”, lúc này anh mới ý thức được đây là bệnh viện. Thu lại bao thuốc và chiếc bật lửa, anh than dài một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn trời. Ban nãy, anh làm vậy chỉ vì muốn xác định, Tử Kiều có mất trí nhớ thực hay không? Không phải anh nghĩ quá, chỉ là anh hiểu con người của Tử Kiều, cô ấy tuyệt đối có khả năng làm ra những chuyện như vậy.

Giả vờ mất trí nhớ, muốn lấy được lòng thương hại, kéo dài thời gian, trở thành một gánh nặng mà anh mãi mãi không bao giờ hạ xuống được… Tăng Tử Ngạo đã nghĩ đên những khả năng này. Anh thật sự mong rằng có thể thấy được bất cứ điều bất ổn nào từ đôi mắt Tử Kiều, kết quả đã khiến anh hoàn toàn thất vọng. Nếu đó là Tử Kiều của hai, ba tháng trước, lúc nãy… tuyệt đối sẽ không từ chối nụ hôn của anh.

Điều nực cười nhất chính là, nguyên nhân khiến anh phẫn nộ không phải vì Tử Kiều tặng anh một cái bạt tai mà vì cô đã thực sự mât trí nhớ. Thà rằng cô cứ như trước kia, lúc nào cũng nhõng nhẽo, tức giận với anh còn hơn… thế nhưng cô đã mất trí nhớ thật rồi.

Kết hôn, ly hôn, tự sát, mất trí, mang sẹo, đây là kết quả cho sự cố chấp của anh. Anh nắm chặt bàn tay lại, giơ lên muốn đấm mạnh vào bờ tường trắng xóa trước mặt. Áy náy, tự trách, bất an, tất cả mọi cảm xúc trào dâng dữ dội trong anh lúc này.

Từ nhỏ Tử Kiều đã được gia đình Tăng Tử Hạo nhaanh nuôi, trên danh nghĩa, cô là em gái của anh. Tử Kiều ngoan ngoãn, nghe lời, khiến tất cả mọi người trong nhà đều yêu quý, coi cô chẳng khác nào viên ngọc minh châu. Sau đó, bố qua đời, mẹ lại lâm bệnh nặng, để mẹ ra đi được an lòng, hoàn thành tâm nguyện của bà, anh đã đồng ý lấy Tử Kiều, đồng thời tự cho rằng cuộc hôn nhân hiệp định đó hoàn toàn nằm trong khống chế của bẩn thân. Thế nhưng anh lại chẳng thể nào ngờ được, mấy tháng sau, khi anh nhắc đến chuyện ly hôn, Tử Kiều đã từ chối.

Khi nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh hoảng loạn đến độ chẳng biết phải làm gì. Nếu Tử Kiều xảy ra điều gì bất trắc, anh không biết phải làm thế nào nữa.

Bác sỹ nói, may mà người cứu cô là một bác sỹ và hộ lí, được cấp cứu kịp thời chứ nếu không khó mà đoán trước hậu quả sự việc.

Từ trước tới nay, anh không hề cảm thấy bản thân sai lầm, chỉ tới khi nhận được cuộc điện thoại này, anh mới nhận ra mình đã sai, hơn nữa còn sai một cách vô lí, sai ngay từ khi anh hứa với mẹ sẽ lấy Tử Kiều làm vợ.

***

Vào lúc hoàng hôn, Tăng Tử Kiều cảm thấy đầu óc mê man, định nằm xuống nghỉ ngơi thì Tăng Tử Ngạo đẩy cửa bước vào.

Cô nhướng cao mày, nhìn thẳng về phía anh, bỗng nhớ đến hành động dị thường của anh trước đó, mặt cô đỏ bừng bừng, cúi đầu xuống mỉm cười, tiếp đoa lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tăng Tử Ngạo đứng bên cửa, không hề đi vào trong, thấy mặt Tử Kiều đỏ anh cũng hiểu cô đang suy nghĩ điều gì. Tăng Tử Ngạo cũng cảm thấy ngại ngùng, đã làm an hem bao năm nay, lần đầu tiên anh có hành động bất thường và bạo dạn như vậy.

Hai người cứ đứng xa như thế mà nhìn về phía nhau. Sau một hồi im lặng, Tăng Tử Ngạo đành phải lên tiếng trước: “Em đã đỡ chưa? Ngoài phần đầu bị đau ra, em còn thấy chỗ nào đau đớn nữa không?”

Tăng Tử Kiều khẽ lắc đầu, vẫn nhìn anh mỉm cười dịu nhẹ. Một lúc sau, cô mới nói: “Lúc nãy có cô y tá nói… anh là chồng tôi?”

Đầu tiên, Tử Ngạo lặng người đi, sau đó gật đầu nói: “Ừm!”

Tăng Tử Ngạo bỗng cảm thấy tự trách, lòng ảo não vô cùng. Nếu không phải anh đề nghị ly hôn, có lẽ Tử Kiều cũng không thành ra thế này. Ly hôn, mặt để lại sẹo, mất trí nhớ, những đả kích trí mạng trọng một đời người phụ nữ, cô đều đã gặp phải.

“… Hình như, tình cảm giữa chúng ta không được tốt lắm thì phải.” Tăng Tử Kiều nhoẻn miệng rồi dịu dàng lên tiếng.

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Tăng Tử Ngạo đột nhiên trắng nhợt, sau đó tối sầm lại. Anh vội bước tới giường bệnh, nắm bàn tay Tử Kiều sau đó nhẹ nhàng nói: “Không, không phải như em đã nghĩ đâu!”

“Thật sao?” Tử Kiều lặng lẽ rút tay lại.

Tăng Tử Ngạo cố tình né tránh vấn đề nhạy cảm này: “Em có biết, em đã ngủ bao lâu rồi không?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm mà tràn đầy âu lo.

“Ồ, vậy thì tôi khá là may mắm, vẫn có thể tỉnh lại được.” Bàn tay trái của Tử Kiều nhẹ nhàng xoa bóp lên vết kim truyền còn để lại trên cổ tay phải, chỗ đó lúc này vừa sưng vừa đau.

Tử Ngạo im lặng một hồi, sau đó trịnh trọng nói với Tử Kiều rằng: “Tiểu Kiều, em cứ an tâm, cả đời này, cho dù em có trở thánh thế nào, anh cũng không bao giờ bỏ rơi em hết.” Cho dù là em gái hay vợ của anh đều được, cả cuộc đời này, anh sẽ có trách nhiệm chăm sóc, quan tâm Tử Kiều.

Tăng Tử Kiều ngây người nhìn Tăng Tử Ngạo, sau đó bật cười thành tiếng, cô cảm thấy lời hứa này thật nực cười. Lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy đến khi nào tôi có thể xuất viện?”

“Bác sỹ nói, em vẫn phải ở lại viện vài hô để theo dõi, đến lúc nào cắt chỉ thì mới xuất viện được.”

Tử Kiều đưa tay sờ lên lớp băng dày trên đầu mình, vẫn cảm thấy hơi đau.

“Đừng dùng tay chạm vào đó!” Tăng Tử Ngạo vội đưa tay kéo bàn tay trái đang chạm vào lớp băng của Tử Kiều, thấy cô nhìn mình đầy kinh ngạc, anh cảm thấy lúng túng, nhanh chóng thu tay lại, rồi trầm giọng xuống: “Bác sỹ đã dặn, không được cham lung tung vào vết thương, nếu nó không may vỡ ra thì phiền lắm!”

“Ồ” Tử Kiều ngô nghê đáp lại một câu, sau đó nghiêm mặt nói: “Vừa chạm vào đã vỡ sao, làm bằng thủy tinh chắc?”

Tăng Tử Ngạo cau chặt đôi mày, anh cũng không biết phải nói sao với Tử Kiều về việc vết thương khi lành sẽ để lại sẹo. Căn phòng một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, dường như chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hai người.

Đột nhiên, tiếng di động vang lên phá tan bầu không khí khó chịu này. Tăng Tử Ngạo rút di dộng ra, chẳng nhìn màn hình đã vội dập máy, có điều khoảng mấy chục giây sau, tiếng chuông lại reo thêm lần nữa. Khi anh định tắt máy lần nữa, Tăng Tử Kiều mỉm cười nói: “Tôi vẫn còn thấy hơi choáng váng, muốn ngủ một lúc.”

“Vậy em ngủ đi, anh sẽ ở đây chăm sóc em.” Tăng Tử Ngạo vẫn dập máy.

Tăng Tử Kiều chẳng buồn để tâm đến Tăng Tử Ngạo nữa, cô nằm xuống rồi nhắm mắt lại. Tăng Tử Ngạo đắp chăn cho cô, lặng lẽ đứng trong phòng bệnh một lúc, sau đó mới quay người bước ra ngoài.

Anh bấm điện thoại gọi lại, dặn dò công ty vài việc, sau đó quay về phòng bệnh. Lúc này, Tăng Tử Kiều đã ngủ ngon lành. Trong giấc mộng, cô vẫn cau chặt đôi mày, sắc mặt trắng nhợt, chiếc cằm dường như ngày càng gầy guộc hơn.

Tăng Tử Ngạo hít một hơi thật sâu, lặng lẽ ngồi cạnh bên Tử Kiều.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...