Nhóc Hãy Đợi Anh
Chương 32
Hiểu Hân mang tệp vẽ phân cảnh sang cho Phan Linh nhận xét, hiện giờ cô mới chỉ xong một mẫu nhưng do chưa nắm rõ ý đồ nên muốn Phan Linh tư vấn thêm.
“Chị Phan Linh có bận không? Chị xem giúp em kịch bản này với.”
Phan Linh mỉm cười quay lại xem tập bản thảo cho Hiểu Hân. Phan Linh là trưởng nhóm hết sức nhiệt tình, có nhiều vấn đề mới Hiểu Hân tham khảo ý kiến chị đều giải thích cặn kẽ mà không lấy làm khó chịu. Hiểu Hân sau khi nhận được sự giải thích của chị đã hiểu ra vấn đề, trong đầu liền hình thành ngay ý tưởng cho phân đoạn tiếp. Cô cầm lại tệp bản thảo quay về, không quên cảm ơn Phan Linh
“Em cảm ơn chị!”
“Không có gì. À, mà mấy kịch bản phân cảnh lần trước của em được đạo diễn khen lắm đấy. Lần này cũng phải cố gắng nhé.” Phan Linh động viên tinh thần cho Hiểu Hân.
“Vâng!”
Một lát sau từ phòng làm việc của giám đốc Mike, bà Nguyễn Khê bước ra, đi sau bà là trưởng phòng Tuần Cảnh. Anh tiễn bà ra tận ngoài cửa rồi mới quay vào.
Khi Tuấn Cảnh vào đến nơi thì các trưởng nhóm đã tò mò bu lấy anh.
“Sao madam Khê hôm nay lại giá đáo phòng chúng ta vậy anh?” anh chàng trưởng nhóm tên Xuân Tiến có dáng người khá ẻo lả hỏi.
“Bà ấy đang nhờ sếp cắt một nhóm ra để lên ý tưởng cho số báo tới.” Tuấn Cảnh trả lời.
Xuân Tiến nghe vậy giãy nảy lên.
“Trời ơi! Cái đội quân chuyên bốc phét của bà ta đâu mà phải nhờ đến chúng ta. Chúng nó có mà bắt từ bẻ chữ nhanh như chảo chớp, một cái ý tưởng có là gì với chúng nó đâu.”
“Cái cậu này! Be bé cái mồm thôi, sếp nghe được thì không hay đâu. Sếp đã nhận lời rồi tôi phải thi hành thôi.” Nói xong Tuấn Cảnh đảo mắt nhìn các trưởng phòng trước mặt.
Mọi người thấy vậy liền tìm cớ thoái thác.
“Nhóm em đang còn đang bận làm hậu cảnh cho talk show mới của kênh HTV”
“Nhóm em đang thiết kế bố cục không gian cho event của công ty K.”
Một loạt lý do chối từ của các trưởng nhóm đưa ra, Tuấn Cảnh cau mày liếc từng trưởng nhóm đang bỏ chạy. Khi anh liếc mắt nhìn tới Phan Linh thì Phan Linh đang ấp úng trong miệng chưa kịp thốt ra lời từ chối anh liền phủ đầu luôn.
“Phan Linh! Việc này tôi giao cho nhóm cô. Tập hợp nhóm cô lại ngay tôi cần họp luôn, 5 phút nữa có mặt tại phòng họp chung.”
Phan Linh á khẩu, quay về bàn khuôn mặt hết sức đau khổ.
Bà Nguyễn Khê vốn là một tổng biên tập hết sức nghiêm khắc và ghê gớm có tiếng trong công ty truyền thông Ánh Dương. Mọi người thường ví bà như một người đàn bà thép. Ai đã từng làm việc chung với bà đều thấy khiếp sơ.
Phan Linh vỗ tay và gọi tập hợp người trong nhóm của mình.
“Thu Ngọc, Hiểu Hân, Công Dũng, Như Ý chúng ta chuẩn bị họp nhé, có dự án mới đấy.”
Hiểu Hân đang vẽ, nghe vậy liền buông bút xuống, tháo ống tay bảo vệ sau đó theo chân mọi người vào phòng họp.
Trong phòng họp trưởng phòng Tuấn Cảnh đã ngồi đầu bàn, sau lưng anh là màn hình chiếu đã được bật.
Hiểu Hân nhìn lên màn hình, trên đó là hình ảnh các số báo có chủ đề liên quan được xếp cạnh nhau. Hiểu Hân và mọi người nhìn nhau có vẻ không hiểu.
Tuấn Cảnh thấy vậy liền giải thích.
“Sắp tới tờ MQ phát hành số mới lại trùng với ngày 30 tháng 10. Đó là ngày tổ chức lễ hội Halloween của phương Tây. Lễ hội này đang du nhập vào nước ta và được giới trẻ rất yêu thích và ủng hộ. Tờ MQ là một trong những tạp chí quốc tế được chúng ta mua bản quyền phát hành. Vì vậy số báo ra ngày 30 tháng 10 này sẽ được MQ làm thành số đặc biệt.” Tuấn Cảnh ngưng một lát sau đó dùng bút laser chỉ những hình ảnh trên màn hình chiếu.
“Đây là hình ảnh những trang bìa của tạp chí MQ phát hành tại nhiều quốc gia trên thế giới. Còn đây là hình ảnh 3 số báo của 3 năm, tờ MQ tại Việt Nam phát hành. Các bạn nhìn ra điểm trung của các tờ báo này chứ?” Tuấn Cảnh đưa mắt chờ ý kiến của mọi người.
“Dạ! Em thấy các tờ này đều lấy hình ảnh phù thủy, lâu đài và bí ngô làm. chủ đề.” Như Ý phát hiện liền nói ra.
“Đúng vậy, đây chính là lý do mà quý bà Nguyễn Khê muốn tìm chúng ta.” Tuấn Cảnh vỗ tay cho ý kiến của Như Ý. Sau đó anh nói cặn kẽ yêu cầu của bà tổng biên tập tờ báo danh tiếng.
“Bà Nguyễn Khê giao cho chúng ta phải nghĩ ra chủ đề mới ùa Halloween này, nó phải không đi theo lối mòn cũ mà vẫn giữ nguyên được chủ đề. Các em nên nhớ tờ MQ là một tạp chí thời trang. Mọi hình ảnh đưa lên cũng phải mang xu hướng thời trang.”
Mọi người nghe xong liền kêu than trước yêu cầu khó.
Trưởng phòng Tuấn Cảnh lại cho tiếp yêu cầu.
“Mọi người chỉ có thời gian 3 ngày thôi đấy.”
“Á… Chết mất!”
Nghe tiếp câu này mọi người càng la thất thanh to hơn.
_o0o_
Buổi chiều Hiểu Hân nhanh chóng hoàn thiện công việc sớm vì cô có hẹn với Mai Phương đi mua đồ và Mai Phương cũng muốn đến nhà Hiểu Hân chơi một lần cho biết.
Lúc xuống tầng một, Hiểu Hân đã thấy Mai Phương đợi mình ngay tại sảnh. Mai Phương kéo Hiểu Hân ra xe sau đó cả hai đèo nhau đến trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh.
Hiểu Hân nhìn tòa trung tâm thương mại này mới chợt nhận ra lần cuối cùng khi cô đến đây cũng đã 5 năm rồi.
Cả hai vui vẻ đi mua sắm dạo chơi khắp các tầng của khu trung tâm. Khi Hiểu Hân đang mải ngắm bộ ga gối mới thì Mai Phương chạy đến kéo đi
“Hiểu Hân theo tớ, tớ chỉ cho cái này”
Hiểu Hân đành miễn cưỡng để Mai Phương kéo đi.
“Cậu nhìn xem, tấm hình người kia có quen không?” Mai Phương chỉ vào tấm áp phích có in hình một cô người mẫu đặt trước cửa một gian hàng.
Hiểu Hân nhìn nhưng không mấy ấn tượng nên lắc đầu.
Mai Phương chán nản lắc đầu.
“Cậu đúng là… Cái kẻ đáng ghét đó mà cậu cũng quên”.
Hiểu Hân nghe vậy liền nhìn lại nhưng kết quả cũng chẳng thể nhớ ra.
Mai Phương kéo Hiểu Hân đứng gần tấm áp phích hơn rồi chỉ thẳng vào mặt cô người mẫu đang cười trên ảnh đó.
“Cô ta là Lệ Chi đó, là con quỷ cái đã từng đánh nhau với cậu vì anh Vũ Phong đó”.
Nghe vậy Hiểu Hân mới nhớ ra chuyện ngày trước nhưng Hiểu Hân thực tình chẳng nhớ nổi mặt cô ta như thế nào nữa nhất là bây giờ trên hình cô ta trang điểm hết sức xinh đẹp.
“Tớ quên rồi, không ngờ là cô ta xinh đẹp thế”
“Tớ nghe nói hiện giờ cô ta là người mẫu, diễn viên rất nổi tiếng đó, hình như cô ta lấy nghệ danh là Angela Phạm. Nghe mà thấy nửa mùa, học đòi tây với ta”. Mai Phương mỉa mai không thương tiếc.
“Thôi! Quan tâm làm gì, kiếm gì uống mát đi tớ khát quá.” Hiểu Hân kéo Mai Phương đi.
Mua nước xong Hiểu Hân kéo Mai Phương quay lại quầy ga gối lúc nãy, cô đã ưng được một bộ.
“Chị ơi, tôi muốn lấy bộ này” Hiểu Hân nói với người bán hàng.
“Xin lỗi chị, bộ này bà đây đã mua rồi” Cô nhân viên chỉ vào một bà lão trông hết sức sang trọng.
“Vậy ư, bộ này bao giờ mới có. Tôi có thể đặt thêm được không?”
“Dạ! Chị chờ em một lát để em đi hỏi lại” Cô nhân viên xin phép sau đó dời đi.
Mai Phương tiến lại sờ bộ ga gối rồi nói.
“Bộ này màu sắc tông lạnh và hơi nam quá, sao cậu không chọn mẫu hoa kia nhìn dễ thương hơn”
“Tớ thích tông màu trầm hơn, nhìn màu hoa sặc sỡ kia tớ không ngủ được.” Hiểu Hân mân mê bộ ga gối mà mình thích. Trong lòng cô hơi tiếc giá như mình mua sớm hơn.
Tiếng nói của hai người bên cạnh khiến Hiểu Hân chú ý.
“Cháu thanh toán rồi ạ!”
“Cháu thật khéo chọn, bộ ga đó hợp với màu phòng của thằng Nguyên lắm”.
“Cháu với bà đi ăn lát quay lại lấy sau bà nhé, họ còn phải đóng gói nữa.”
“Được, giá như thằng Nguyên nhà bà hôm nay rảnh đưa hai chúng ta đi thì tốt”
“Anh ấy bận mà bà, bà cần đi đâu thì cứ gọi cháu.”
“Con bé này chỉ khéo chiều bà già này thôi, cháu thì bận kém gì nó chứ”.
“Cháu thu xếp được mà.”
Tiếng cười nói của hai người đó xa dần. Hiểu Hân thì bần thần khi nghe họ nói, đến khi Mai Phương huých tay thì Hiểu Hân mới quay về thực tại.
“Này xem ra không phải chỉ là tin đồn nhỉ. Nhìn cách Thùy Anh nói chuyện với bà lão đó thì có lẽ đó là bà của tổng giám đốc rồi. Bà ý coi Thùy Anh như cháu dâu rồi còn gì nữa.”
“Thôi kệ họ, quan tâm làm gì. Chúng ta về đi.” Hiểu Hân nuốt khan cổ họng nói, tay kéo Mai Phương đi.
Ra đến cửa cô nhân viên bán hàng lúc nãy chạy đuổi theo.
“Chị ơi! Chị có đặt hàng không ạ?”
Hiểu Hân trợt nhớ ra vội quay lại xin lỗi.
“Xin lỗi chị tôi không đặt nữa đâu ạ.”
Mai Phương ngạc nhiên nứu tay Hiểu Hân hỏi.
“Vừa nãy cậu thích bộ đó lắm mà, chịu khó đặt hàng chờ vậy”
Hiểu Hân kéo tay Mai Phương vừa đi vừa nói
“Tớ hết thích rồi, tớ không có duyên mua ngay được thì chờ đợi ích gì”.
_o0o_
Hiểu Hân và Mai Phương về đến nhà thì trời đã tối. Hiểu Hân thay quần áo ở nhà sau đó mang đồ ăn vào bếp nấu. Mai Phương ở phòng ngoài ngắm những bức tranh treo trên tường miệng không ngớt cảm thán
“Cậu mở phòng tranh được rồi đấy, nhiều bức đẹp quá”.
Một lát sau Hiểu Hân mang hai phần cơm rang thập cẩm ra, cô mở tủ lạnh lấy thêm hai lon nước ngọt.
“Ra đây ăn đi, ngắm không no được đâu.”
“Ah! Thơm quá. Tớ ở nhà toàn được mẹ nấu cho thôi chẳng đảm được như cậu đâu.”
Nghe đến mẹ Hiểu Hân lại trợt buồn, Mai Phương không hề biết hoàn cảnh của Hiểu Hân nên không nhận ra nét buồn trong đáy mắt bạn.
Ăn xong Mai Phương nhận nhiệm vụ rửa bát, Hiểu Hân cũng không cản để cô bạn thấy tự do và thoải mái ở nhà mình.
Mai Phương dọn xong liền đi khám phá tiếp các phòng của nhà Hiểu Hân sau đó cả hai ra ban công ngồi hóng gió.
“Cậu ở đây một mình không sợ hả?”
Hiểu Hân lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Tớ mà ở đây một mình trong căn nhà rộng như vậy tớ chết khiếp mất, nhất là trong bóng tối mấy bức tranh kia thật là sợ. Như cảnh trong liêu trai chí dị ý” Nói đến đây Mai Phương cũng rùng mình.
Hiểu Hân đưa lon nước ngọt lên uống, buồn cười với trí tưởng tượng của cô bạn. Sau đó nghĩ một lúc Hiểu Hân thấy trong đầu của mình đang le lói một ý tưởng, ý tưởng ngày một rõ ràng hơn. Hiểu Hân mỉm cười quay ra ôm trầm lấy Mai Phương.
“Cảm ơn cậu đã cho tớ một ý tưởng tốt.”
Mai Phương đẩy Hiểu Hân ra, trong mắt nhìn Hiểu Hân đầy dấu hỏi. Cô gãi đầu suy nghĩ “câu mình nói thì có ý tưởng gì nhỉ?”