Nhóc Hãy Đợi Anh
Chương 26
“Hiểu Hân! Lát nữa lên phòng sách gặp ba.”
“Vâng ạ!”
Xong công việc Hiểu Hân lên phòng đọc sách, cô biết ba muốn nói chuyện gì. Cô giơ tay lên gõ cửa trước khi bước vào.
“Ba!”
“Con ngồi xuống đi.”
Hiểu Hân kéo ghế ngồi xuống xong ông An Đông mới nói tiếp.”
“Hôm nay con đã gặp bà ấy?”
“Vâng!”
“Bà ấy đã gọi cho ba. Con biết bà ấy muốn gì rồi đúng không?”
“Con từ chối rồi.”
Ông An Đông nghe vậy im lặng, với tay nâng cốc trà lên uống, lát sau ông mới nói tiếp.
“Bà ấy chưa bao giờ liên hệ với ba từ lần đó. Lần này lại chủ động như vậy chắc là có lý do.”
“Bà ấy cùng gia đình sắp di dân sang Úc”
Ông An Đông nghe vậy cả người cứng lại trong giây lát, sau đó ông nhìn Hiểu Hân. Ông chợt phát hiện ra mắt cô bé hơi sưng do khóc. Từ lúc ông bà Gia Hân ly hôn cũng chưa thấy Hiểu Hân khóc bao giờ.
“Lúc trước, khi ly hôn ba dành quyền nuôi con cũng hy vọng bà ấy vì con mà thay đổi quyết định. Bây giờ con cũng sắp 18 rồi, nếu con đi theo bà ấy ta cũng chẳng có quyền cấm cản. Bà ấy có ý định đưa con đi không?”
Hiểu Hân cảm thấy đau lòng, cô biết ba trước đây dùng cô để nứu giữ mẹ. Nhưng bây giờ hai người bọn họ ai cũng có cuộc sống mới, cô bây giờ lại trở thành người thừa thãi trong gia đình.
“Bà ấy không có ý định đưa con theo và con cũng không muốn theo bà ấy”
“Bà ấy nếu sắp đi rồi thì con nên cho bà ấy cơ hội.”
“Cơ hội thì thay đổi được gì ạ. Hiện tại không phải vẫn sống tốt đấy thôi.”
Ông An Đông thấy sự lạnh nhạt hiện rõ trong đôi mắt Hiểu Hân, ông thở dài.
“Thôi con về nghỉ sớm đi.”
“Vâng, con xin phép”
Hiểu Hân vừa ra tới cửa thì ông An Đông lại gọi với theo.
“Sắp giỗ ông nội, nhân tiện cuối năm cả nhà sẽ về quê mấy hôm, ba đã báo thầy giáo cho con nghỉ mấy hôm rồi.”
“Vâng! Con biết ạ.”
Hiểu Hân về phòng, cô mở tủ tìm lại hộp quà lần trước. Cầm chiếc điện thoại lên trong lòng Hiểu Hân đau đớn, trước đây thỉnh thoảng cô vẫn lén chạy đi tìm mẹ, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Bây giờ có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được nữa. Chiếc điện thoại này có lẽ là sự liên hệ duy nhất còn xót lại. Hiểu Hân lấy sạc cắm điện cho chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu, ánh mắt cô đơn nhìn cột pin vụt sáng.
_o0o_
Sau mấy ngày Hiểu Hân nghỉ là đến ngày đội tuyển bóng rổ trường Trung Văn đấu trận bán kết với trường Lê Quý Đôn, đây là đội bóng quán quân của năm trước. Đội bóng rổ của trường Trung Văn mấy năm trước hầu như chưa qua nổi vòng tứ kết, nên năm nay việc đội tuyển vào được tới vòng bán kết khiến cho ban giám hiệu và các học sinh trong trường hào hứng theo dõi.
Lịch thi đấu diễn ra vào buổi chiều, nên sau giờ học cả đội gấp rút chuẩn bị đồ di chuyển đến nhà thi đấu. Mai Phương và Hiểu Hân phải chuẩn bị cơm trưa và đồ uống cho cả đội sớm hơn để các thành viên có được thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Lúc đếm thành viên Hiểu Hân không nhìn thấy bóng dáng Khôi Nguyên đâu, đã có lần Khôi Nguyên đã đến nhà thi đấu sau cùng do bận việc riêng.
Khi đến nhà thi đấu, trên khán đài đã trật kín người, vì hôm nay là trận bán kết nên các cổ động viên đến rất đông. Trên khán đài ngợp các băng rôn, khẩu hiệu cổ vũ của các cổ động viên hai trường. Thỉnh thoảng các cổ động viên còn tập hợp nhau đồng thanh hô vang khẩu hiệu, khiến không khí nhà thi đấu trở nên nóng hơn.
Hiểu Hân chuyển đồ ra sân tập, ánh mắt quét qua khán đài tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc. Trong lòng Hiểu Hân có chút bồn chồn kỳ lạ.
“Hiểu Hân sao vậy?” Mai Phương vẻ mặt thất thường của Hiểu Hân liền vỗ vai hỏi.
“Không có gì.” Hiểu Hân cúi xuống làm tiếp công việc.
“Hôm nay trận đấu quan trọng lại có nhiều cổ động viên trường mình như vậy, tớ cũng thấy có chút khẩn trương. Hồi hộp quá, mong là đội chúng ta hôm nay chiến thắng.”
Mai Phương vỗ vỗ ngực mấy cái như để xua đi cảm giác hồi hộp.
Đội bóng rổ hai trường tiến vào sân, các cổ động viên càng phấn khích la hét to hơn. Bên khu vực nghỉ của đội trường Trung Văn, thầy Vũ Thanh đang cùng các thành viên đội tụm lại bàn chiến thuật. Sau hồi còi của trọng tài hai đội tiến vào sân trong tiếng cổ vũ náo nhiệt, tiếng cổ vũ bắt đầu lắng xuống khi hai bên bắt đầu giao tranh bóng.
Hiểu Hân ngồi xem đấu bóng nhưng trong lòng có cảm giác không yên, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên khán đài tìm kiếm. Khi hiệp một kết thúc Hiểu Hân vẫn không thấy Khôi Nguyên đâu, cô cắn môi do dự hỏi Mai Phương.
“Sao hôm nay không thấy…sư huynh đâu?”
Mai Phương mải đưa nước và khăn nên không phát hiện ra lời Hiểu Hân nói có điểm bất thường vì Hiểu Hân chưa bao giờ gọi Khôi Nguyên là sư huynh cả. Mai Phương cũng đưa mắt một lượt tìm kiếm.
“Ừ, cậu nói tớ mới nhớ, từ chiều qua trong buổi tập cuối đã không thấy sư huynh đến rồi. Chắc anh ấy bận việc”
Nghe Mai Phương nói vậy Hiểu Hân cũng tự trấn an lại mình nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng vẫn khiến Hiểu Hân chốc lát lại đưa mắt tìm kiếm.
Trận đấu kết thúc, đội tuyển trường Trung Văn sau bao ngày cố gắng đã không thể chiến thắng được đội tuyển trường Lê Quý Đôn, nhưng thua ở tỷ số sát nút với đội tuyển đã giành quán quân năm ngoái khiến cho các cổ động viên trường Trung Văn có chút tiếc nuối nhưng vẫn hết sức tự hào về thành tích ngoài mong đợi.
Trên sân vận động mọi người dần kéo nhau ra về, thầy giáo Vũ Thanh tụ tập mọi trong đội tuyển lại để an ủi động viên.
“Các em hôm nay đã thi đấu hết sức, tuy không thể vào chung kết nhưng tôi hết sức tự hào về các em. Nhiều năm rồi trường Trung Văn mới có thành tích tốt như vậy ở giải thi đấu cấp tỉnh.”
Cả đội vỗ tay sau lời động viên của thầy, sau đó Vũ Phong thay mặt cho cả đội nói.
“Đội bóng chúng em cũng xin cảm ơn thầy và sư huynh đã hướng dẫn chúng em luyện tập.”
Nói đến sư huynh thì một vài thành viên bỗng nhớ ra liền hỏi.
“Thầy ơi! Hôm nay không thấy sư huynh đến cổ vũ chúng em.”
Hiểu Hân nghe cậu bạn đó hỏi đúng câu hỏi cô vốn thắc mắc trong lòng liền khẩn trương lắng nghe.
Vũ Thanh im lặng một lát rồi nói.
“Xin lỗi các em vì đã thông báo tin này hơi muộn, nhưng vì không để ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu nên tôi đã không nói sớm. Sư huynh của các em, bạn của tôi hiện giờ đang trên máy lên đường sang Mỹ rồi.”
“Sao lại đột ngột quá vậy, chẳng kịp chia tay gì cả.” Mai Phương thảng thốt kêu lên.
“Thực ra bạn tôi sau tết phải sang Mỹ học tiếp, nhưng gia đình có việc đột xuất nên phải đi sớm hơn dự định. Cậu ấy cũng nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến mọi người.” Ngưng một lát Vũ Thanh nói tiếp.
“Trước khi đi, sư huynh của các em cũng nhờ tôi chuyển quà cho các em. Món quà đó để mừng thành tích và cũng là quà chia tay. Hiện tại món quà đó là hàng đặt nên phải mấy hôm nữa tôi mới nhận được.”
Nói xong Vũ Thanh quay ra nhìn Hiểu Hân và Mai Phương.
“Hai cô bạn nhỏ của chúng ta sẽ có quà chia tay trước đấy, tôi để ở văn phòng rồi, lát nữa về tôi sẽ đưa.”
Mai Phương không giấu được nỗi buồn trên mặt. Việc Khôi Nguyên bất ngờ chia tay đội sau hai tháng gắn bó khiến ai đấy đều buồn bã. Riêng Hiểu Hân thì ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt như mọi lần nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay cô siết lại chặt đến nỗi các khớp tay trắng bệch.
Hiểu Hân nhận lại hộp quà trên tay thầy giao Vũ Thanh. Hiểu Hân chỉ cầm nhưng không có ý định mở xem bên trong có gì. Mai Phương bên cạnh hào hứng mở ra, sau đó reo lên.
“Oa! Chiếc kẹp tóc đẹp quá.”
Chiếc kẹp tóc đính đá xinh xắn nằm trong chiếc hộp quà dạng mở nắp rất đẹp. Hộp quà của Hiểu Hân to hơn nhưng kiểu hộp quà gói lại đơn giản trang nhã, Mai Phương nhìn thấy tò mò hỏi.
“Hộp quà của cậu là gì vậy, mở ra đi.”
Hiểu Hân chán nản thảy hộp quà cho Mai Phương mở. Mai Phương không khỏi ngạc nhiên khi mở ra.
“Ủa? Sao sư huynh lại tặng bạn hộp chì màu.”
Hiểu Hân vốn không muốn quan tâm đến món quà nữa nhưng nghe Mai Phương nói là chì màu liền quay lại nhìn. Trong hộp là một bộ chì màu của Prismacolor. Hiểu Hân lạnh lùng giựt lại hộp quà trên tay Mai Phương sau đó bỏ ra ngoài mà quên không chào thầy giáo của mình.
Mai Phương thấy thái độ tức giận của Hiểu Hân thì rất ngạc nhiên, sau đó quay ra nhìn thầy giáo Vũ Thanh thắc mắc.
“Thầy ơi! Sao sư huynh lại tặng bạn Hiểu Hân hộp màu chì vậy? Em là bạn ấy em cũng sẽ tức giận mất. Em biết sư huynh và Hiểu Hân hay đối nghịch nhau, nhưng tặng quà vậy là sao? Con gái bọn em ai chẳng thích mấy thứ điệu đà. Hay thầy có nghĩ sư huynh bị người bán hàng đưa nhầm đồ không?”
Mai Phương đưa ra một tràng câu hỏi nhưng Vũ Thanh chỉ im lặng cười không nói, trong mắt ẩn dấu nỗi suy tư.
_o0o_
Hiểu Hân về đến nhà liền chạy lên phòng đóng sập cửa lại. Mọi cảm xúc bồn chồn, lo lắng, hụt hẫng, tức giận…cô đã cố chống đỡ bây giờ dường như muốn đổ sụp xuống. Hiểu Hân lấy tay che mặt ngồi trượt xuống. Mọi đau đớn trong lòng trào lên khóe mắt, từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi.
“Anh là đồ tồi! Anh nói sẽ có một người luôn bên tôi, vì tôi vui mà cười, vì tôi khóc mà buồn. Hóa ra mọi thứ anh quan tâm tôi vì lòng thương hại sao? Tôi lại đáng thương đến vậy sao?
Hiểu Hân lau nước hết nước mắt, anh mắt trở lên kiên định hơn.
“Tôi sẽ không để ai thương hại mình nữa, tôi sẽ mạnh mẽ, sẽ không bao giờ vì ai mà khóc nữa.”