Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 2
Nó bước vào trường với bộ mặt đưa đám, một người hành tẩu giang hồ như nó mà bây giờ phải theo sự sắp xếp của ba đến đây, thật là mất mặt chết được. Cái trường gì đâu mà rộng chết được, đi mỏi cả chân mà chả biết lớp 11A3 ở đâu, bực bội quá. Đang lang thang không biết điểm dừng, nó nhìn thấy vị cứu tinh đằng trước, đó là một nam sinh rất cá tính với mái tóc dựng đứng, tay vác cái balo kiểu bất cần đời. Nó chạy lại nở một nụ cười rất ư là nai:
-Bạn ơi cho mình hỏi lớp 11A3 ở đâu vậy bạn?
Hắn quay lại nhìn nó như thể nó là người ngoài hành tinh, nhìn xong chẳng nói chẳng rằng bỏ đi.
-Bạn này ơi,…. Nó chạy theo í ới nhưng hắn chẳng chút phản ứng.
Nó điên tiết, chắc tên đó bị điếc, hay ba gửi nhầm mình vô trường dành cho người khiếm thính? Thôi đành tự lực cánh sinh vậy. Đi hoài, đi mãi cuối cùng nó cũng tìm được lớp học, nó bước vào lớp, lại dùng bộ mặt nai tơ đó mỉm cười thật tươi.
-Em chào Thầy. Em là học sinh mới đến ạ.
-Em là Trịnh Thiên Anh?
-Dạ vâng ạ.
-Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới chuyển đến, các bạn cho một tràn vỗ tay. Ông thầy quay xuống lớp.
Sau màn vỗ tay nồng nhiệt, nó được nhét xuống ngồi bàn cuối. Về chỗ ngồi mới có dịp nhìn kỹ ông thầy dạy Hóa lớp nó, phải nói đẹp trai hết chỗ nói, từ đầu đến cuối buổi không biết cười là gì, cho nên lớp học im thin thít, hình như ai cũng sợ thầy thì phải. Hóa là môn học nó chẳng biết chữ nào, nghe giảng cứ như vịt nghe sấm, cũng may còn có thầy đẹp để ngắm cũng vớt vát.
Giải lao, nó tranh thủ úp mặt lên bàn ngủ, đối với nó ngủ là sở thích duy nhất. Hồi nhỏ ham ngủ nên thân hình nó tròn vo, anh hai mới gọi là Doremon, và cái biệt danh Mon của nó cũng ra đời từ đó.
Đang thiu thiu ngủ, tiếng gõ gõ vào bàn làm nó tỉnh giấc. Trước mặt nó là một tên con trai khá kute nhưng cũng rất men, chắc cũng tầm 1,8m.
-Bạn mới, lên lau bảng. Cái giọng ra lệnh phát ra từ cái miệng của nên con trai kute đó làm nó mất cảm tình ngay từ ngày đầu đi học.
-Sao phải là tôi? Nó cũng vênh không thua kém.
-Đó là quy định của lớp, ai mới vào cũng phải lau bảng 1 tuần.
Cái mặt láo cá của hắn nhìn muốn đấm cho một cái, nó điên tiết.
-Đừng có mơ, quy định đâu? Móc ra tôi xem. Đừng có mà ma cũ ăn hiếp ma mới, tôi đây không có sợ đâu nhá. Nói xong nó đẩy tên kute đó ra rồi bước ra ngoài.
Cả lớp được một phen bất ngờ, trước giờ có ai dám cãi lại lớp trưởng Quốc An đâu, chỉ có con nhỏ này dám cãi tay đôi với cậu ấy, kỳ này tiêu đời rồi. Cả lớp nhìn nó với ánh mắt e dè, còn nó thì tỉnh như không, nó từng thuần phục bao nhiêu tên đồ đệ rồi, tên này có gì đáng sợ chứ. Gì chứ nó ghét nhất cải kiểu bắt nạt phái yếu, trường này hình như là nơi tập hợp những động vật quý hiếm thì phải.
…..
Tan học, nó mò về ký túc xá ngủ một giấc cho đã, đang lết thết với cái balo to đùng, nó bị trái bóng ở đâu bay đến đập vào đầu cái BỐP. Nó đau muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng giữ cái mặt lạnh tanh để tìm ra cái tên to gan nào phạm tội tày đình này.
-Xin lỗi nhé bạn mới, lần sau đi đứng để ý xíu.
Lại là tên lớp trưởng, chắc lại trả thù vụ chống cậu ta lúc sáng đây.
-Là cậu cố tình?
-Cậu sẽ yên bình nếu ngừng chống đối tớ. Haha. Nói xong cậu ta ôm trái banh biến mất.
Cái đồ tâm thần, thù hôm nay nhất định bà sẽ trả, để xem ngươi còn vênh váo được bao lâu. Đồ điên.
Về đến ký túc xá, nó vứt balo vào một góc rồi lăn đùng ra ngủ.
-Thiên Anh, dậy đi ăn tối nào.
Bị một giọng nói trong trẻo đánh thức, nó nheo nheo mắt nhìn cô bạn trước mặt, cô ấy ấy đeo một cặp kính dày cộm, vầng trán cao để lộ sự thông minh, chắc là mọt sách.
-Cậu là ai thế? Nó vừa ngáp vừa hỏi.
-Mình là Thanh Ngân, ở cùng phòng với bạn. Lúc nãy có gặp nhau trên lớp chắc tại bạn không để ý. Ngân cười thân thiện.
-Ờ, chào bạn.
-Dậy đi ăn tối thôi nào. À mà lúc chiều bạn đã đắc tội với Quốc An rồi đó, cậu ấy sẽ đì bạn không ngóc đầu được đâu, nên cậu đừng gây chiến với lớp trưởng nữa nhé.
-Tên lớp trưởng đó dám ăn hiếp lính mới, có ai làm lớp trưởng mà lạ vậy không? Mình không sợ cậu ta đâu. Nhớ lại chuyện lúc chiều nó càng tức.
-Nhiều người phải chuyển trường vì gây chuyện với cậu ấy đó, bạn nhịn xíu đi.
-Ừm.
Nó ừ cho qua chuyện, chứ nó dễ gì chịu ức hiếp mà bỏ qua được, cứ chờ đi tên hống hách.
….
Ăn tối xong, Ngân cắm đầu học bài, còn nó thì lao vào nghe nhạc, chợt thấy anh hai gọi, nó mừng rõ.
-Hai ơi, nhớ hai quá. Nó nũng nịu.
-Ngày đầu tiên đi học sao rồi Mon?
-Cũng tạm ổn, nhưng mà Mon không thích ở đây, hai tìm cách cứu Mon với. huhu.
-Mon cố gắng đi, để từ từ hai thuyết phục ba nha.
-Dạ, hai ăn tối chưa?
-Ăn rồi, mà không có Mon hai ăn không ngon.
-Hai ăn nhiều vô, mai mốt gặp mà thấy ốm đi là chết với Mon đó.
-……
-……
Hai anh em nói chuyện cả buổi như lâu lắm rồi chưa gặp nhau vậy, làm Thanh Ngân cũng tò mò.
-Bạn nói chuyện với ai thế?
-Anh hai mình.
-À, mà ở nhà bạn tên Mon à?
-Ừm.
-Vậy từ giờ mình gọi bạn là Mon nha.
-Ok.