Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 49: Ghen


Chương trước Chương tiếp

Đưa Trần Đạp Tuyết về xong, yên tĩnh đã được khôi phục lại, Trần Nhất Thần cũng không kể lại cho Diệp Thanh Dương nghe lời nói của Trần Đạp Tuyết. Chính anh cũng không hiểu tại sao mình phải giấu diếm chuyện này, không cho người khác biết. Chỉ là theo trực giác, anh cảm thấy nên xử trí sự việc như vậy. Nhưng bản thân Trần Nhất Thần tự hiểu, lúc anh quyết định chuyện này, anh biết Trần Đạp Tuyết có lẽ sẽ không tha thứ cho anh. Anh luôn tự nhủ, không sao, con bé còn nhỏ, đợi ngày đó, con bé lớn lên, con bé sẽ hiểu tình yêu không phải là tôi nhường cho cô mà có thể giành được kết cục vui vẻ. Nhưng mà anh cũng sợ, sợ Trần Đạp Tuyết không chờ nổi tới ngày đó…

Vân Nam không giống như Phương Bắc, mùa Đông có rất ít tuyết. Lâu nay Diệp Thanh Dương sống ở Phương Bắc, vừa tới Vân Nam có chút thích ứng không kịp. Không khí ẩm thấp xen lẫn gió Nam cuộn vào trong phổi, khó chịu đến ho khan. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, anh buộc mình phải làm quen với khí hậu bên này. Lúc Diệp Thanh Dương đang kiếm cho mình một chiếc áo choàng thượng hạng, rốt cuộc Ba Tụng cũng bắt đầu động thủ.

Yên lặng ba năm, cũng chỉ vì đồng nhất một nhóm mua bán, dĩ nhiên Ba Tụng sẽ không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào. Năm ngoái Diệp Thanh Dương đã chỉ ra một con đường cho hắn, Ba Tụng cũng đã âm thầm quan sát nhiều lần, phát hiện đây chính là con đường rất tốt, cho nên đã đồng ý, để anh bắt tay vào làm.

Lúc nhóm hàng đầu tiên đưa ra ngoài, Trần Nhất Thần cũng đi theo. Người của hai bên trà trộn trong nhóm khách du lịch, thần không biết, quỷ không hay hoàn thành giao dịch. Khi anh cầm tiền trở lại cho Ba Tụng, Ba Tụng cao hứng cười ha hả, vỗ vai Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần khen ngợi không dứt.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, bưng ly rượu lên cụng một cái, uống vào một hớp, Diệp Thanh Dương trở về phòng ngay sau đó. Đám hàng đầu tiên thuận lợi như vậy, nhất định Ba Tụng sẽ thả tay, để bọn họ làm chuyến thứ hai. Lúc này chính là lúc bọn họ phải ra tay hành động. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đám hàng đầu tiên phải là đang ở trong tay cảnh sát. Đã sớm giao dịch trước, Trần Nhất Thần liền đưa tin tức ra ngoài, kế tiếp chính là thừa cơ đúng lúc, một lưới bắt trọn.

Diệp Thanh Dương thở ra một hơi dài, ngã xuống giường, có chút mệt mỏ nhắm mắt lại, chuẩn bị dưỡng thần một chút. Nếu như lần này thành công, ngày anh và Trần Nhất Thần trở về cũng sắp tới gần. Không biết gần đây Oanh Khê như thế nào, có cao lên được chút nào hay không? Ba năm trước, hình như cô bé không thích chiều cao của mình cho lắm, than phiền nhiều lần. Lần này trở về, không biết có thay đổi gì hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, anh tự nhếch môi cười một mình. Lúc Trần Nhất Thần đẩy cửa tiến nào, nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thanh Dương vui vẻ, cười khúc khích một mình, anh ngẩn cả người ra, nhưng chỉ trong chốc lát cũng cười theo.

“Nhớ bạn gái?”

Diệp Thanh Dương giơ tay lên che mắt, cười ha hả đứng lên: “Không ngại nói đang nhớ con gái của anh.”

“Tôi có hai đứa con gái… nói chuyện chú ý một chút.” Trần Nhất Thần cố ý trêu ghẹo anh.

Diệp Thanh Dương nhún nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ: “Vậy cũng tốt… Tôi đang nhớ tới con bé mà tôi nuôi lớn…”

“Cậu nhóc cậu chính là muốn bị đòn, muốn tôi đánh cậu một trận à?” Trần Nhất Thần bật cười, một quyền vung ra, “Diệp Thanh Dương, vẫn là câu nói kia, nếu như quả thật thành công, sau khi trở về, nhớ chăm sóc nó cho thật tốt. Tôi không sợ cậu chê tôi phiền phức, nói tới nói lui chỉ có một câu, nhưng đây chính là điều người làm cha như tôi mong muốn nhất cho con gái của mình. Chuyện của tôi và mẹ của nó… khiến tôi không bao giờ… muốn nhìn thấy lần nữa. Người yêu nhau không thể ở chung một chỗ sẽ đau khổ tới mức nào. Tôi hiểu, tôi không hi vọng con gái của mình phải nếm thử mùi vị kia, dù chỉ một lần… Tôi tình nguyện tự mình trở lại thử một lần cũng không muốn con bé đụng vào.”

Diệp Thanh Dương không nói lời nào, chỉ thở dài, sau đó nhắm hai mắt nói: “Tôi nghĩ lúc trở về, tôi muốn mua cho con bé một bộ váy đỏ, để con bé làm lễ ra mắt với anh. Con bé sẽ rất vui.”

Trần Nhất Thần sửng sốt, hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Thanh Dương, lồng ngực có chút tức nghẹn, hốc mắt ướt át: “Cám ơn.”

Sâu trong rừng trúc ở Vân Nam, hai người đàn ông đang nâng bình rượu, trò chuyện về cùng một người mà cả hai khắc ghi trong lòng. Mà ở thành phố G, Diệp Oanh Khê đang cầm bút vẽ tranh.

Ba năm nay, chỉ cần có ngày nghỉ, Oanh Khê sẽ đi khắp nơi trong nước Đại Giang Nam Bắc. Nếu như thời gian cho phép, ngay cả nước ngoài cô cũng không từ vất vả bay tới bay lui. Cô biết cách làm của mình có chút ngu xuẩn, thế nhưng đây chính là phương pháp duy nhất cô có thể nghĩ ra. Thật ra thì cô không có nhiều kỳ vọng, chỉ cần ở một thành phố nào đó gặp được anh, không cần ở chung thân mật với anh mấy ngày, chỉ cần nhìn thấy anh, xác định anh vẫn còn khỏe mạnh là tốt rồi.

Hai người lớn nhà họ Diệp không biết những ý nghĩ này của Oanh Khê, chỉ nghĩ cô nhóc này thích đi du lịch, nâng cao kiến thức không phải là chuyện xấu, cho nên cũng vui vẻ để cho cô đi. Hàng năm, công ty cao cấp của Diệp Quốc Đào cũng tổ chức du lịch một lần. Năm nay vừa đúng lúc Oanh Khê vào đại học năm thứ nhất được nghỉ Đông, cho nên ông đã trưng cầu ý kiến của cô, cuối cùng quyết định đi Vân Nam chơi mấy ngày.

Không cần mang nhiều đồ đi, chỉ có hai rương hành lý, mang theo mấy bộ quần áo thường ngày. Trước khi lên máy bay, mẹ Diệp ngồi ở phòng đợi phi trường, đọc tạp chí, không biết thế nào lại nhớ tới Diệp Thanh Dương. Mấy vị phu nhân cao cấp cũng ở đây, cùng nhau nhắc tới con cái, Mẹ Diệp không khỏi than thở.

“Không biết nhà chúng tôi có gì không tốt, khi không chạy đi làm lính. Bây giờ tốt rồi, mấy năm không về nhà.”

Mấy vị phu nhân kia phụ họa theo, Oanh Khê ngồi một bên lơ đãng chơi đùa di động, nghe được lời nói của mẹ Diệp, có chút không vui lên tiếng: “Bà Nội, không nên nói chú như vậy. Làm lính rất tốt, dù sao cũng hơn một đám Nhị Thế Tổ ăn không ngồi rồi làm chuyện không đàng hoàng.”

“Ái chà, Diệp phu nhân, cháu Nội nhà của bà thật khéo léo, biết bênh vực chú của mình nữa đấy.” Một vị phu nhân trong đó vội vàng nịnh hót.

Bất cứ ai cũng thích nghe người khác khen con cháu nhà mình, mẹ Diệp vui mừng gật đầu: “Con bé này nhé, không cần nói chi xa, chính là bảo vệ được Thanh Dương của chúng tôi là bảo vệ liền. Người nào trong nhà nói một câu không phải với thằng bé, cô nhóc này sẽ chu miệng ngay. Con bé dễ thương như vậy, khó trách Thanh Dương cưng chiều kinh khủng như thế.”

Chồng của mấy người này đều là thuộc hạ của Diệp Quốc Đào, nghe được những lời này không khỏi khen lấy khen để Oanh Khê, dụ ngọt mẹ Diệp cười khanh khách.

Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người vào khách nghỉ ngơi. Từ trong máy bay, Oanh Khê đã bắt đầu cảm giác có chút không khỏe, ngủ nguyên một buổi chiều mà tinh thần vẫn cứ cảm giác mệt mỏi. Lúc ăn cơm tối, có cậu con trai tuổi tác không chênh lệch lắm ở phòng bên cạnh thấy cô tinh thần không tốt, nói theo cô ra ngoài đi dạo một chút.

Trước đây hai người không quen biết, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không tìm được đề tài chung để nói, chỉ đi dạo trên đường. Trong lòng Oanh Khê tích trữ nhiều chuyện, nghe được câu có câu không của cậu ta, thỉnh thoảng đáp lại vài lời. Hai người từ từ đi dạo cũng được khoảng một tiếng đồng hồ. Từ nhỏ Oanh Khê rất ít khi đi bộ, lúc này hai chân rất đau, nên tìm một băng ghế dài ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu nhóc kia hình như vẫn còn rất hăng hái, chỉ vào một vài người mặc đồng phục dân tộc thiểu số ở ven đường, kể cho cô nghe lịch sử sâu xa của những dân tộc này.

Sau khi tan việc, theo lẽ thường, Diệp Thanh Dương sẽ không trở về nhà trúc. Gần đây hình như Ba Tụng lại có dấu hiệu muốn tiến hành giao dịch lần thứ 2, Trần Nhất Thần và anh đã bố cục chu đáo, chỉ chờ xác thực thời gian ra tay, nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài. Diệp Thanh Dương vừa đi vừa suy nghĩ đến phương pháp mà Trần Nhất Thần đã nhắc tới trước đây, cho nên không để ý nhiều đến người ven đường.

Oanh Khê ngồi trên ghế dài, nghe người bên cạnh nói ríu rít, càng thêm nhức đầu, nhưng vì lễ phép lại ngượng ngùng không cắt ngang đối phương. Vuốt vuốt mắt cá chân, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Thanh Dương, tóc dài hơn một chút, không còn bản tấc như trước, trên trán lại còn có mái. Bỗng nhiên gặp lại, thiếu chút nữa cô nhận không ra anh.

“Diệp Thanh Dương!” Dưới sự kích động quá mức, cái tên cô vẫn luôn luôn nghĩ tới bật thốt ra.

Diệp Thanh Dương khựng người lại, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục bình thường, sãi bước đi về phía trước. Vừa đi anh còn tự cười chế giễu mình, từ lúc nào thì nhớ nhung một người tới mức độ này đây? Cho nên mới xảy ra chuyện nghe lầm, làm gì có cô bé nào mềm mại êm ái kêu mình ‘Chú ơi’, còn có dũng khí lớn như vậy, trên đường cái lớn nhộn nhịp, kêu tên của mình.

Oanh Khê thấy Diệp Thanh Dương không để ý tới mình, có chút nóng nảy, cũng không chờ người bên cạnh, chạy vội theo, từ phía sau kéo anh, vội vàng kêu thêm một lần: “Diệp Thanh Dương… chú, chú không nhận ra cháu sao?”

Diệp Thanh Dương chợt quay đầu lại, nhịp tim bỗng chốc đập liên hồi. Cô bé trước mặt đang nắm vạt áo của mình không phải là người mà nửa đêm tỉnh mộng cũng không thể nắm bắt được hay sao? Anh ngập ngừng, không biết nói gì, nhướng mắt lên, lại nhìn thấy một cậu nhóc đang đứng phía sau cô nhìn mình chằm chằm. Mấy lời kia của Trần Đạp Tuyết lập tức tập trung vào khu thần kinh đại não, lửa giận xông thẳng lên ót. Diệp Thanh Dương không ngừng thở mạnh, càng không ngừng tự bảo mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo…

Đến khi cánh tay của cậu nhóc kia sắp đặt lên tay của Oanh Khê thì anh không thể khống chế được nữa, lập tức bộc phát: “Em ở đây làm gì? Cậu ta là ai? Em ra ngoài người nhà có biets không? Anh đã nói với em những gì, hả? Quên hết rồi à?”

Oanh Khê không nghĩ tới, vừa gặp mặt anh thì đã rống mình dữ dội như vậy. Cô cảm thấy uất ức, thoáng chốc vành mắt ửng đỏ. Diệp Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô thì cho rằng cô chột dạ, trong lòng lại càng thêm khó chịu, nhìn chằm chằm cậu nhóc phía sau cô. Đối phương bị ánh mắt hung dữ của anh dọa sợ lui bước, suy nghĩ một chút, rồi lại tiến lên kéo áo Oanh Khê, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết ông ta sao?”

“Anh ấy là chú của tôi…”

Diệp Thanh Dương nhìn thấy động tác của hai người trước mặt anh, lại còn rất hăng say, lửa giận bùng cháy mạnh mẽ hơn, kéo Oanh Khê qua một bên, muốn mang người đi. Oanh Khê thấy anh giận thật, không thể làm gì khác hơn là phải đi theo sức lực của anh, ngã vào lòng anh, bị anh nửa ôm nửa dắt kéo đi.

Cậu nhóc kia có nửa giây đồng hồ thất thần, sau đó phản ứng rất nhanh, chạy về khách sạn…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...