Nhiệm Vụ Làm Yêu
Chương 7: Đêm xuân
“ Nương tử! “
Trần Thanh Bích vươn tay cầm lấy, nghĩ đến cảnh khi uống xong ly rượu giao bôi này thì mặt kìm không được đỏ lên, chứa đầy vẻ túng quẫn.
Tương Lễ hiếm khi thấy nàng mất vẻ bình tĩnh như vậy, chàng híp mắt nhìn chăm chú, đến nỗi Trần Thanh Bích thẹn quá, luống cuống nói:
“ Không phải chàng nói nên uống rượu giao bôi ư? “
Thu hồi ánh nhìn nóng bỏng, Tương Lễ cũng không đùa dai nữa, chủ động vòng tay qua tay nàng. Cả hai cùng dựa sát vào nhau mà uống cạn ly.
Nghi thức cuối cùng cũng xong, chàng còn chần chờ gì nữa, ngay lập tức bế nàng lên, bước từng bước tới chiếc giường tân hôn rộng rãi, bền chắc.
Màn trướng hồng, ánh nến chớp động càng tôn thêm vẻ hấp dẫn cho làn da trắng mịn màng của nàng, khiến yết hầu của Tương Lễ trượt lên trượt xuống liên tục. Chàng nhẹ đặt người xuống rồi bản thân cũng ngồi bên cạnh, đôi tay sờ nhẹ vào mái tóc dài, rút từng chiếc tram cài ra đặt lên đầu giường.
Sau đó ngắm nhìn nàng như vậy nằm yên ở trên giường mà nén không nỗi cảm xúc đang dâng tràn mảnh liệt trong lòng, tiến tới đặt một nụ hôn lên trên bờ môi đỏ thắm ấy.
Trần Thanh Bích đè nén sự hoảng hốt trong lòng, nhắm mắt cảm nhận, cô nắm lấy hai khỷu tay của Tương Lễ, để mặc chàng hôn say đắm lên môi mình.
Cơn thèm khát trong lòng càng lúc càng dữ dội, chàng một tay áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tay kia đặt vào bụng, rồi từ đó trườn lên trên một bên ngực của nàng xoa xoa bóp bóp.
Trần Thanh Bích cảm thấy trong người dâng lên từng đợt xốn xan, cơ thể như mềm nhũn trong bàn tay của Tương Lễ, những dòng máu nóng đang trôi lên xuống khắp nơi.
Chàng ngừng hôn môi giây lát rồi đưa lưỡi liếm vào tai của nàng, rồi chống đẩy cơ thể nằm trên người của nàng, ngực kề ngực, phía dưới của chàng bây giờ đã cương cứng, khẽ ma sát lên xuống nhẹ nhàng.
Trần Thanh Bích lần đầu tiên được một người nam nhân ôm ấp thân thể của mình, ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, nhưng khi Tương Lễ nhanh tay cởi từng nút thắt trên y phục thì Trần Thanh Bích lập tức theo phản xạ đưa tay giữ chặt bàn tay ấy, ngượng ngùng nói từng tiếng trong hơi thở gấp gáp:
“ Đừng mà, đừng làm vậy…”
Nói xong thì mặt cô đã đỏ lên như gấc.
Cơn thèm khát dù đã lên đến tột đỉnh nhưng Tương Lễ vẫn cố gắng chịu đựng, vuốt ve tay nàng đưa lên môi hôn khiến Trần Thanh Bích càng thêm quẫn bách mà rút tay về.
Lúc này chàng mới động thủ tiếp, vừa xoa bóp, vừa cố giải thoát y phục của nàng ra. Chiếc áo yếm màu xanh lá sen trông thật tươi mát, Tương Lễ y theo trong sách dạy mà cúi đầu, đưa miệng vừa hôn vừa cắn bộ ngực còn ẩn náu trong lớp lụa mỏng.
Một lúc sau cũng vươn tay kéo tuột ra, bộ ngực trắng ngà mìm mịn liền lộ ra trước mặt. Chàng lần đầu tiên thấy rõ ràng nơi đó lại ở khoảng cách gần như vậy, chân thực như vậy, cơn xao động trong lòng càng thâm mãnh liệt. Bờ môi liền há ra ngậm lấy một bên, chiếc lưỡi chàng đưa qua đưa lại trên đầu nhũ bé xíu đỏ hồng.
" Ư...hm.. ha..."
Trần Thanh Bích cảm thấy cơ thể tràn lên vô số cơn thèm khát, càm giác trống vắng ngày một rõ ràng. Cô ôm chặt lấy lưng chàng, mắt nhắm nghiền, đôi môi sưng đỏ thầm bật ra những âm thanh đứt quãng vô nghĩa, phía dưới cũng vô thức tuân theo bản năng cơ thể mà cọ xát nơi cứng ngắc nóng bỏng đó.
Tương Lễ một tay ra sức vuốt ve bóp nặn, một tay lần mò xuống dưới tuột chiếc váy rồi cởi luôn tiết khố ra.
Cảm giác mát lạnh không gì che đậy lập tức khiến Trần Thanh Bích có chút tỉnh táo. Đôi mắt phủ một tầng sắc thái nhìn như cầu xin với Tương Lễ.
Quả thật khi nhìn thấy ánh mắt ấy hành động của Tương Lễ liền khựng lại nhưng chỉ trong chốc lát hành động của chàng càng thêm cuồng dã như bị kích thích, chàng nhanh chóng đưa bàn tay tới nơi thần bí ngón tay khẽ ma sát, đụng chạm như có như không quã thật khiến người xem khó nhịn.
Phía trên thì đưa lưỡi mút mát thưởng tức làn da thơm ngát của thân thể nàng, bàn tay bên dưới vẫn ngọ nguậy vào chổ ấm áp đã ướt nhẹp. Như đã tới giới hạn Tương Lễ tự cởi áo mình ra, rồi lần xuống cởi luôn quần dài.
Trần Thanh Bích mơ hồ thấy thân hình thon dài của chàng, sau đó di chuyển tầm con ngươi từ từ đi xuống bờ ngực săn chắc, nhìn hai điểm hồng anh trên đó thật khiến cô có suy nghĩ muốn vuốt ve và nhấm nháp, chiếc lưỡi thật sự đã theo ý nghĩ của chủ nhân mà vươn ra, cô cảm thấy khoang miệng khô khốc, ánh mắt tránh né sự dụ hoặc mà xuống tiếp...
" A!" Trần Thanh Bích thấy rõ nơi đó thì kinh hoảng, hai tay che miệng, mặt quẫn bách tột độ. Trời ơi! Lần đầu tiên cô thấy nơi đó của đàn ông trưởng thành, đã vậy còn trong tình trạng hưng phấn. Thật là quá khác xa với mấy đứa con nít cô hay thấy trong thôn.
" Sao nó gân guốc, xấu xí vậy còn... lông không à... Aaaaa! Chết mất! Sao còn to như vậy." Trần Thanh Bích không thể bình chân như vại mà thét lên trong lòng. Cô cảm thấy phía dưới thân một trận co rút như theo phản xạ muốn bài xích vật cứng rắn thô to ấy.
Tương Lễ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, trên mặt cũng nóng lên, từ trước tới giờ do tình trạng bản thân nên chàng chưa từng chạm vào một nữ tử nào, tuy có đọc khá nhiều xuân cung đồ nhưng khi đối diện thực tế thì quả thật không tránh khỏi sai xót. Giờ lõa thể nàng ngại mà chàng cũng chả kém, có điều trong chuyện tư mật này thì bản năng lại chiếm thượng phong.
Tương Lễ lại một lần nữa đè lên người nàng, da thịt tiếp xúc như vậy càng khiến cả hai cảm nhận được sự nóng bỏng cơ thể của nhau, mồ hôi liền vã ra như tắm.
Chàng cúi đầu tiếp tục hôn lấy hôn để trên cổ, trên xương quai xanh của nàng, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà xoa bóp ngực, phần dưới thì va chạm vào nơi ấy của nàng liên hồi. Đến lúc không chịu nỗi nữa, cơn hứng tình tràn ngập trong người, chàng trườn lên cắn lấy môi nàng, hai tay sắn chắc lần xuống nắm chặt hông cô.
Trần Thanh Bích lập tức cảm thấy sợ hãi và co rúm người, hai chân khép chặt lại, mắt long lanh nước chứa đầy cảm xúc.
Tương Lễ thấy nàng như vậy liền cảm thấy đau lòng, dịu dàng hôn mắt, mũi, hai má sau đó là kề tai nàng thì thầm…Ta yêu nàng. Và nhân lúc đó thì chàng thử động thân dưới nhưng làm gì có chuyện dễ như vậy. Nam vật to lớn chỉ dụng phải hạt thịt.
Sự đụng chạm đó khiến Trần Thanh Bích cảm thấy tê tê, cửa động lập tức co rút hấp háy, một chút dịch mật trắng dục khả nghi cũng theo đó tràn ra.
Cả hai đều cảm nhận dòng nhớt nóng bỏng ấy, điều đó khiến Trần Thanh Bích chỉ muốn lấy mền che mặt. Còn Tương Lễ thì càng thêm hưng phấn mà đâm đâm lộn xộn thêm mấy cái, đột nhiên đầu khấc cứng rắn lọt vào trong. Chàng cảm thấy sung sướng vô cùng, cúi đầu hôn môi nàng thật sâu.
Cô nhăn mặt vì đau rát nhưng sau đó lại xuất hiện tia sung sướng, nó lan rần khắp cả người, cảm giác trống vắng mà được lấp đầy quả thật rất thoải mái.
Tương Lễ từ từ đưa nam căn vào trong, một tí rồi lại tí nữa, cho đến khi cả hai nghe tiếng “bụp” thật nhỏ thì Trần Thanh Bích đã kêu lên đau đớn và bản thân chàng cũng thấy thốn ở phần mình. Chàng ôm chặt lấy thân người mềm mại của nàng không buông ra. Trần Thanh Bích nằm yên bên dưới, hai chân kẹp lấy bắp vế của Tương Lễ chẳng để chàng được cơ hội nhúch nhích. Miệng cô cắn lấy môi chàng, tay cào xé lưng khiến Tương Lễ đau điếng, nhưng dường như nỗi sung sướng đã đè lắp cái đau, mặc cho nàng tay cào xé, chân kẹp sát thì chàng vẫn có thể nhúc người nhịp nhàng trên cơ thể cô.
Mỗi cái nhịp là mỗi lần hồn chàng và nàng thấy lâng lâng. Trần Thanh Bích chịu hết nỗi rồi mà ra đầy nước.
Tương Lễ vẫn giữ vững thể lực mà nhịp nhẹ và đều đặn, môi hôn chặt lấy môi nàng không rời. Rồi sự khoái lạc dâng cao lên trời, chàng bắn ra một dòng sữa đục nóng hổi vào trong cơ thể nàng. Trần Thanh Bích kêu " Ưm..." trong nụ hôn sâu rồi cũng trào ra ngoài một dòng nước trinh nguyên. Hai thân thể ôm nhau như thế trong im lặng để hưởng thụ sự khoái cảm vẫn còn sót lại. Chàng lần tìm đôi môi nàng và đặt một nụ hôn dịu dàng.
Trần Thanh Bích khép mắt lại, vài dòng lệ lại trào ra long lanh, long lanh…
" Bíp!"
"Nhiệm vụ của chủ nhân đã hoàn thành."
" Chúc mừng chủ nhân. Người hãy nhấn nút xanh để có thể trở về thế giới thực."
" Kết thúc."
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp