Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
Chương 17: Phải học nấu ăn
Au: Vẫn là old ver nhé =)))
============
Cô liếc nhìn anh ta...
Đúng là cô sắp bị ăn tươi nuốt sống! Trông mặt anh ta vô cùng khó coi! Tựa như có thể giết người bất cứ lúc nào!
Cô than thân trách phận, đứng chờ phản ứng của anh ta.
- Nữ công gia chánh chính là rửa bát, nấu cơm ba bữa, quét nhà,... đều phải thuần thục! Tiểu thư à, cô không đạt tiêu chuẩn của tôi rồi!
Kì Hân nghe xong thì muốn bùng cháy ~~~
Phii ! Cô nhổ vào! Cái gì mà tiêu chuẩn của anh ta? Cái gì là nấu cơm? Rửa bát? Nội trợ? Anh ta còn nói là không cổ hủ? Cái tiêu chuẩn nữ công da cháy đấy cô nghĩ là nó phải có từ nghìn năm trước đây. Anh ta thật giống với người tối cổ mà!
Tiêu chuẩn phụ nữ hiện đại bây giờ là phải thông minh, xin đẹp, học thức cao, điềm đạm đáng yêu, số đo 3 vòng đạt tiêu chuẩn! Ai lại nhà quê như anh ta? Rửa bát quét nhà? Sao anh ta không thuê ôsin về làm vợ?
- Anh à, tôi chỉ cần đạt tiêu chuẩn của bố mẹ anh. Còn về phần anh, không cần thiết! - Kì Hân thốt ra một câu...
Mặt anh càng đen thui, gằn từng chữ:
- Từ nay cho đến lúc cưới, cô phải học nấu ăn!
- Nếu không? - Cô bắt chước anh, thách thức nhướn mày.
- Đừng mong ly hôn!
Tâm trạng đang lâng lâng bay bay của cô bị câu nói này đánh gãy hoàn toàn. Cô giống như cá chết nhìn Duy Khánh.
Việc ly hôn có liên quan đến nấu ăn sao?
Được rồi! Anh ta thích nấu cơm? Cô chiêu! Thích nữ công da cháy gì đấy? Cô cũng chiều!
Cô tức hộc máu mồm, bất mãn lườm anh ta...
Được rồi... mặt ngựa thối tôi sẽ cho anh biết tay !
Duy Khánh nhếch môi:
- Còn chuyện lần trước cô bỏ trốn, tôi sẽ không tăng thêm ngày. Mà tôi sẽ phạt cô!
-Phạt gì vậy? - Cô cảnh giác nhìn anh.
- Là đi học!
Hơ hơ...~
Đi học được gọi là phạt?
Cô còn tưởng chuyện gì biến thái hơn... Đi học chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi ~ hahaa
==============