Nhật Thực Lai

Chương 39: Vội vàng


Chương trước Chương tiếp

Môn thi buổi chiều kết thúc một cách khá khẩm, không đúng như mong muốn của tôi lắm nhưng chẳng sao cả, tôi luôn mong những điều lớn lao hay nói cách khác là những điều không thể thực hiện được, giả dụ du lịch xuyên Việt mà vẫn được điểm cao chẳng hạn. Hôm nay tôi có thể ngoác miệng ra để cười với Linh lúc nộp bài.

Thật nhẹ nhõm, tôi vừa hoàn thành bài thi cuối, từ giờ tôi sẽ không cần tới trường và… Tôi cùng Linh hét lên:

- Nghỉ hè thôi!

- Có dự định gì cho mùa hè nóng bỏng chưa? - Linh bá vai, bá cổ tôi nhảy cẫng ra khỏi phòng thi. - Ra ngoài biển vờn cát trong bộ áo tắm mỏng manh, ngắm nhìn các anh chàng to cao, mạnh mẽ.

- Hay là dạo phố cổ với anh chàng của cậu cả hè đi. - Tôi ra hiệu cho Linh nhìn về phía Yeun đang lững thững tới chỗ bọn tôi. Tới chỗ Linh thì đúng hơn, tôi nên nhân cơ hội này bỏ lại nó để đến chỗ anh chàng của mình.

- Bài thi tốt chứ, cả hai cậu. - Yeun hỏi.

- Đáng lẽ cậu chỉ cần hỏi mình thôi. - Linh lắc đầu ngán ngẩm. - Không có sự thiên vị nào dành riêng cho cô bạn hẹn hò với cậu à?

- Bài của mình tốt. - Tôi bỏ ngoài tai lời than vãn gây khó xử cho Yeun của Linh. - Thật ra cậu chỉ cần hỏi mình thôi, Yeun. Bởi mình mà làm tốt thì Linh còn làm tốt hơn.

- Gọi anh Quân tới đón cậu đi. - Linh chống tay ngang hông. - Mình sẽ tán tỉnh bạn trai của cậu.

- Hả? - Yeun ngờ nghệch như thể cậu không hiểu đây là câu nói đùa. - Cậu chán mình rồi à?

Linh thở dài, rất dài:

- Ôi, tôi chết mất. Phải, mình đang chán ngán cậu đấy. Sao cậu không bắt chước tính cách chững chạc cần có của một người đàn ông cho mình vui? Lấy anh Quân làm hình tượng đi.

- Ừm, mình sẽ thử. - Yeun trông có vẻ buồn bã.

- Tốt. - Linh ném cho cậu đống túi xách của nó, như thường lệ. - Về nhà Khả Ngân thôi.

- Cái gì? - Tôi há hốc miệng ra. - Tại sao?

- Để mình tán tỉnh bạn trai của cậu. - Linh quàng vai Yeun, khoác tay tôi, kéo bọn tôi đi theo con đường nó định sẵn. - Đùa thôi, để cậu ngốc của mình học cách làm thế nào để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ.

Tôi mím môi lại:

- Cậu thật là…

Khi đưa tôi tới trường, anh Quân có bảo rằng anh cần xử lý một số việc ở bệnh viện nên không thể đón được tôi. Và bệnh viện cũng là nơi chúng tôi gặp mặt, đi ăn tối, học cách dùng tâm vận, và đi dạo phố cho tới tối khuya. Giờ thì kế hoạch đổ bể hết rồi. Tôi giở di động ra nhắn tin giải trình cho anh. Tin nhắn vừa gửi đi thì di động của tôi nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ. Ai vậy nhỉ?

- A lô. Ai đang gọi vào số máy của Trần Khả Ngân vậy? - Tôi nghe máy.

- Chào cô bé. Nghe giọng anh, em có vui không? - Phạm Hòa cười cợt.

Tôi lắc đầu mặc dù anh ấy sẽ chẳng thể trông thấy được:

- Phạm Hòa. Anh không…thất hứa đấy chứ?

- Ai cơ? - Linh nhảy bổ vào cuộc trò chuyện của bọn tôi. - Có phải người đàn ông mắt xám phong độ mà cậu suốt ngày than vãn với mình qua di động không?

- Suỵt. - Tôi cắn môi mình, một cách tự xử vì lỡ bàn tán quá chuyện của Phạm Hòa cho nó nghe. - Anh ta nghe thấy đấy.

- Cậu đùa à? - Linh bĩu môi. - Mình đứng ngay cạnh cậu mà còn chẳng nghe thấy giọng anh ta vậy lý do tại sao anh ta nghe thấy mình?

- Vì anh ta là quỷ. - Tôi cố tình nói to. - Một con quỷ háo sắc. Mình luôn nhắc cậu phải cẩn thận với anh ta mà.

- Cậu không nhắc chuyện đó kể từ khi kể cho mình nghe cảm xúc khi hôn anh ta rồi. - Linh càu nhàu.

Trời ạ, tôi phát điên lên với nó mất.

- Này, mình còn phải nghe máy. - Tôi vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay đang khóa chặt tay mình của nó, đẩy nó về phía Yeun.

- Hừm, anh thích em gọi anh là một con quỷ quyến rũ hơn. Nhưng chuyện nụ hôn tính sao đây. Em phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra cho anh đấy, Khả Ngân. - Phạm Hòa giễu cợt tôi.

- Phạm Hòa. - Tôi rít lên, cố hạ giọng thật nhỏ để Linh không nghe lén được. Tôi không dám tưởng tượng nếu nó mà là một nhà ngoại cảm với đôi tai siêu thính nó sẽ nghe hết bao nhiêu chuyện trên trời dưới biển đây. - Tất cả mấy nụ hôn đó của chúng ta đều là sai lầm hết. Đừng có nhắc lại chuyện này với em nữa.

- Không. Anh sẽ nhắc cho tới khi nào em chịu thừa nhận em thích anh. - Phạm Hòa nói.

- Anh gọi em có chuyện gì? - Tôi vờ lãng tai. - Chắc không phải để khoe cái di động mới mua đâu nhỉ.

- Ngoài chuyện những nụ hôn cuồng nhiệt và chuyện ông cảnh sát đi tìm cô gái mất tích thì em còn nghĩ ra chuyện gì nữa. - Phạm Hòa lại cười cợt.

Tôi đành xuống nước, nói với giọng nhỏ nhẹ nhất có thể khi anh đề cập tới bố:

- Anh khuyên được bố em từ bỏ vụ đó rồi à?

- Anh đã khuyên. Kết quả bố em không từ bỏ mà còn lôi anh tham gia cùng với lý do vụ mất tích bí ẩn có độ rắc rối tương đương với vụ tên sát nhân tâm thần, và vụ tên sát nhân tâm thần anh làm rất tốt. Chà, bố em khen anh đấy, tín hiệu đáng mừng. - Phạm Hòa phấn khích.

- Ngay cả khi anh có lấy được lòng bố em thì cũng đừng hòng động chạm vào em. - Tôi bẵng đi câu nói đùa của Phạm Hòa để tập trung vào điều mà tôi cần biết, đó là bố đã từ bỏ vụ án cô gái mất tích chưa, câu trả lời của Phạm Hòa là chưa chứng tỏ tôi cần phải gào thét với anh ta ngay lúc này. - Không được, anh hãy nhận vụ đó một mình đi.

- Sau khi chứng kiến vẻ mặt bức bối của bố em khi anh đề nghị ông ta hãy bỏ vụ án mà về chăm sóc con gái thì anh quyết định sẽ không làm mích lòng ông nữa. Vì tương lai gần của chúng ta nhỉ, Khả Ngân. - Phạm Hòa nói.

- Đồ tồi. - Tôi nguyền rủa Phạm Hòa. - Chúng ta sẽ không có tương lai đâu. Nếu anh không khuyên được bố thì em sẽ khuyên và bạn trai của em - người em yêu sẽ khuyên. Tạm biệt!

Tôi ném di động vào túi xách, chạy một cách cộc cằn đuổi theo Linh và Yeun đã đi trước một khoảng rất xa. Lúc bọn họ đã ngồi yên tại bến xe buýt, tôi mới lững thững băng qua đường. Vì quá giận nên tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi bước qua và mong rằng xe cộ sẽ tự nhường đường cho mình. Thật vậy, nhiều xe phải phanh kít lại khi trông thấy tôi. Trông thấy vẻ mặt thất thần của Linh tôi mới nguôi ngoai đi phần nào. Thôi thì băng qua đường chậm lại một chút. Đúng lúc tôi ngó nghiêng canh chừng đường đi thì một chiếc xe hơi lao tới. Bị bất ngờ tôi chạy vụt lên vỉa hè, chỉ có cánh tay bị va quyệt với mũi xe. Tôi không thấy đau, có một nguồn lực nào đó vừa tiếp thêm vào tay khiến mũi xe móp lại, như thể một nguồn lực tới từ tâm trí. Ôi, không, tôi lại dùng tâm vận nữa rồi, ngay trước mắt bao nhiêu người thế này. Bằng chứng còn rõ rành rành trên xe của người ta thì tôi biết tìm lý do gì để chối đẩy trách nhiệm nữa đây.

- Cậu không sao chứ? - Linh thúc Yeun cùng chạy tới chỗ tôi. Ngay lề vỉa hè nơi tôi kịp bước lên mà vẫn không tránh khỏi va chạm.

Chiếc xe kia cũng đã dừng lại. Ai đó hãy nói cho tôi nghe tài xế nhấn chân phanh chứ không phải tôi làm hỏng hóc bộ phận nào đó của xe đi. Tôi sẽ bị bố cắt tiền tiêu vặt để bù vào phí sửa xe cho xem.

- Sang đường kiểu gì vậy? - Một phụ nữ trung niên vẻ mặt có vẻ khó tính nhoài đầu ra khỏi cửa xe. Thật may mắn, bà ta không để ý tới mũi xe thì phải. Có khi nào chẳng ai kịp trông thấy hay họ không thể nghĩ rằng chính tôi làm méo mũi xe bằng đôi tay mảnh khảnh này không.

- Bà đi kiểu gì thì có. - Linh giở vẻ chua ngoa ra mỗi khi phải cãi cọ với ai đấy. - Đợi tôi kiểm tra xem bạn tôi có bị xây xát ở đâu không rồi giúp bà tính thiệt hại.

Linh xán tới chỗ tôi, xem xét tôi từ đầu tới chân. Tôi tưởng nó chỉ vờ kiểm tra thôi, ai ngờ nó làm thật. Cũng nhờ hành động khẩn trương, lo âu này của nó mà người phụ nữ kia tái mặt lẩn đi nhanh chóng trước khi nó bịa ra vài vết thương hiểm hóc.

- Này, cậu đi đứng kiểu gì vậy? - Linh huých tôi. - Suýt nữa thì nghỉ hè trong viện rồi kìa.

- Ban nãy… - Yeun hơi ngập ngừng. - Khả Ngân, cậu phất tay lên khiến mũi xe của bà cô đó bị móp hả?

Tôi đứng tim vì sợ. Tại sao Yeun cứ thích quan tâm tới tiểu tiết chứ.

- Đồ ngốc! - Linh vả vào gáy cậu ta. - Vì cậu suốt ngày mê mẩn mấy thứ siêu nhiên nên mình mới dắt cậu tới gặp anh Quân để học hỏi đấy. À, phải, Khả Ngân. Cậu hẹn anh ta tới ăn tối ở nhà cậu đi.

- Ừm. - Tôi thở phào, rút di động ra, Linh đúng là thần hộ mệnh luôn giúp tôi vượt qua rắc rối.

Chỉ vài thao tác đơn giản, tin nhắn đã được soạn xong. Tôi chờ anh gửi tin đồng ý mới cất di động đi.

Tôi cùng hai đứa bạn trở về nhà thì trời đã được mây đen bao phủ. Tối hay sáng cũng chẳng có ý nghĩa gì với tôi khi lúc nào người về nhà sau cùng cũng là bố. Tôi có nên đề nghị bố dọn tới đồn cảnh sát ở không đây. Có lẽ là không, vì đồn cảnh sát hiện giờ có một con quỷ đáng ghét luôn rình mò lấy lòng ông bất cứ lúc nào anh ta có thể. Tôi thật ngốc khi nhờ Phạm Hòa khuyên bố bỏ một vụ án, điều mà ông thích làm nhất trên đời trong khi anh ta sẽ không làm điều gì mích lòng ông cả.

Vẫn phong cách cũ của Linh, nhà bạn thân cũng như nhà mình, nó ngả lưng lên chiếc ghế dài khi cửa vừa được tôi mở ra. Có cảm giác tôi giống một đứa hầu gái lắm.

- Cô chủ muốn ăn uống gì thì thì xắn tay áo vào bếp nhé. - Tôi giễu cợt.

- Cậu là chủ nhà mà. - Linh nói với giọng uể oải. - Hơn nữa, đây là bữa tối phục vụ anh bạn trai đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua của cậu. Mình và Yeun chỉ ăn ké thôi.

- Để mình giúp cậu. - Yeun xắn tay áo lên nhanh nhất trong ba đứa.

- Tốt. - Linh giận ra mặt. Dám cá nó muốn Yeun xắn tay áo lên tập tạ chứ không phải vào bếp. - Một mình cậu làm đi.

- Này. - Tôi lườm Linh. Nhưng tiếng cửa mở làm tôi phân tâm. Thế là Yeun đã chạy kịp vào bếp trước khi tôi xử trí một cách lịch sự với thân phận chủ nhà.

- Cậu ở lại ăn tối rồi chúng ta bàn công việc. - Giọng trầm ấm của bố vang lên. Có điều giọng nói ấy không dành cho tôi mà dành cho con quỷ tôi ghét cay ghét đắng. Anh ta bám theo ông ấy về đây ư.

- Tất nhiên rồi. - Phạm Hòa nhận lời vô tư tới mức khiến tôi phát điên. - Tôi muốn thử tay nghề nấu nướng của con gái chú. À, cô bé đây rồi. Chào em, lâu lắm không gặp…kể từ hồi anh làm vệ sĩ cho em chứ ít gì.

- Con chào bố. - Tôi quàng tay ôm lấy ông, bỏ qua mọi lời nói tôi có thể nghe thấy từ miệng Phạm Hòa.

- Chào anh ta đi con. - Bố nhắc khéo như thể tôi quên không chào khách của ông vậy. Là con cố tình không chào đấy, thưa bố.

- Chào...anh. - Tôi đáp cụt ngủn, ngồi phịch xuống ghế với Linh. - Bố à, bữa tối nay có thêm vài cái bát đấy.

- Chào cháu. - Bố mỉm cười. - Hai đứa thân thiết thế mà mấy tháng mới thấy cháu tới ăn cơm một lần.

- Vậy từ giờ cháu sẽ tới thường xuyên. - Linh nháy mắt với tôi.

- Cả tôi nữa. - Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. - Sắp tới công việc rất bận rộn phải không chú? Vụ án đó.

- Nếu cậu không chê cơm con tôi nấu thì cậu cứ đến. - Bố cởi áo cảnh phục ra, vắt lên ghế.

Đợi bố đi hết đoạn cầu thang về phòng của ông, tôi liền kéo Phạm Hòa ra bên ngoài chỉ trích anh ta:

- Vụ án à? Anh quyết tâm để bố em theo việc này đến cùng chỉ vì anh được đến đây ăn cơm?

- Ai bảo bố em quá cương quyết. - Phạm Hòa định quay vào nhà, nhưng tôi tiếp tục kéo anh ra ngoài.

- Anh nói cứ như đây là trò đùa vậy. - Tôi gắt gỏng. - Đây không phải trò đùa đâu. Hắn là Toru đấy.

Các đường gân trên mặt Phạm Hòa bắt đầu nổi rõ, anh ta đang phát cáu:

- Vậy em nghĩ anh coi việc đối đầu với kẻ cho xác mẹ anh nổ tanh bành là trò đùa chắc. Và anh cũng nói anh sẽ tham gia vào vụ này cùng bố em. Tại sao em không tin anh?

- Ngay cả khi em cố bắt bản thân tin anh đi chăng nữa thì sự thật vẫn không thể chối bỏ. - Tôi nhấn mạnh từng câu chữ. - Anh không thể đấu lại Toru. Hắn rất mạnh.

Phạm Hòa xô tôi vào tường. Anh ta tiến sát lại chỗ tôi, đầu hơi cúi xuống, tôi có thể trông thấy đôi mắt xám đó rất rõ. Hai cánh tay anh ta chống vào tường để tôi không có đường mà chạy.

- Em coi thường anh. - Phạm Hòa nghiến răng.

- Không phải. - Miệng tôi lí nhí, thực sự tôi muốn hét thẳng vào mặt anh ta nhưng đôi mắt xám ma mị kia đã thôi miên tôi rồi. - Em lo lắng cho anh.

- Thật à? - Phạm Hòa nghiêng đầu, đôi mắt anh hướng xuống, hình như đang quan sát cái miệng của tôi, tưởng vậy tôi liền mím môi lại.

Anh ta quan sát miệng tôi thật. Càng ngày, khuôn mặt anh ta càng tiến lại gần chỗ tôi hơn. Tôi chỉ biết quay phắt mặt sang đằng khác.

- Đừng cố kiềm chế nữa. - Phạm Hòa thì thầm. - Đôi mắt của em cho anh biết rằng em muốn anh hôn em. Và may mắn thay, anh cũng muốn vậy.

Theo bản năng tôi nhắm mắt lại. Đáng lẽ ra tôi không nên làm thế mới phải. Phạm Hòa nhân cơ hội đó đặt môi anh lên môi tôi. Nụ hôn này tới bất ngờ và đi cũng rất nhanh. Khi hơi thở của Phạm Hòa dần xa khỏi làn da nhạy cảm của mình, tôi mới mở mắt ra. Tôi trông thấy Quân đứng sừng sững trước cửa nhà, nắm chặt cổ áo của Phạm Hòa, đánh thẳng vào mặt anh ta. Phạm Hòa đổ người vào cửa, ngã lăn vào nhà.

- Có chuyện gì vậy? - Linh thốt lên từ trong bếp.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...