Màn hư không bị xé ra, Mạnh Kỳ có cảm giác như đất trời vừa được tẩy rửa, vô cùng tươi mát, vô cùng thâm thúy.
Cảnh tượng trên đỉnh núi vẫn như cũ, bên vách núi vẫn có cây tùng to, dưới gốc cây là cái cổ quan đồng xanh.
Nhưng cảm giác bây giờ đã hoàn toàn khác hẳn. Nếu nhìn ra xung quanh, sẽ thấy những ngọn núi đen đen lờ mờ và những sơn đạo uốn lượn, cứ như chúng đang chồng lên nhau, còn khe hở cửu u lẽ ra phải ở bên dưới đáy núi thì nay xuất hiện ở bên vách núi.
Nó giống như một con rết vặn vẹo dữ tợn, rộng chừng bảy thước, dài chừng mười trượng, bên trong là một màu đen ngòm không nhìn thấy được gì, nhìn vào rồi khó mà dứt mắt ra được, cứ như trong ấy có một cái lốc xoáy không ngừng xoay tròn, không ngừng hút cảm giác người ta chìm sâu vào trong, khủng bố hơn xa ma long!
Không phải là hắc động thành tinh đấy chứ...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Cây tùng to không gió mà nhẹ lại, những chiếc lá nhọn hoắt, màu vỏ cây loang lổ.