Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 60: Sinh tử kịch chiến


Chương trước Chương tiếp

Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong điện quang hỏa thạch, ba tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám của Lạc Trần gia tộc đã lập tức tử vong một người, hai người khác hít vào một hơi, nhưng giờ phút này không kịp nghĩ nhiều, thẳng tới Bạch Tiểu Thuần.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần tràn ra máu tươi, thân hình run rẩy lùi lại, trực tiếp đụng vào một cây đại thụ ở sau lưng. Lúc thanh trường kiếm ở bụng bị đụng mạnh vào thì tay phải của hắn chụp lấy thanh kiếm này, đột nhiên lôi ra, hướng về phía một người ở trong đó quét ngang một kiếm. Nhưng đối phương đã tránh đi được, đồng thời tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám khác cũng đã tới gần, tay phải bấm niệm pháp quyết, bộc phát ra một cỗ đại lực.

Oanh một tiếng, thân hình Bạch Tiểu Thuần bay lên giữa không trung. Hắn phun ra máu tươi, y phục toàn thân đã trở thành huyết sắc. Hai tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc kia cũng đồng thời đuổi theo. Mắt thấy nguy cơ sinh tử, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn không tuyệt vọng, ý chí muốn sống mãnh liệt, làm cho hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, bấm niệm pháp quyết. Một thanh trường thương, một cây búa lớn xuất hiện, đồng thời còn có hai thanh phi kiếm bị Bạch Tiểu Thuần lấy ra.

Dùng Tử Khí Ngự Đỉnh Công của hắn, hung hăng bắn mạnh ra phía ngoài.

Sắc mặt của hai gã tộc nhân Lạc Trần gia tộc biến hóa, lập tức thi triển thuật pháp, hóa thành vô số khói đen để ngăn cản. Tiếng nổ lớn vang vọng, lực trùng kích khuếch tán, những pháp khí kia đều rơi vãi tứ phương, khóe miệng Bạch Tiểu Thuần không ngừng tràn ra máu tươi, lảo đảo lui về phía sau.

“Nên kết thúc rồi!” Hai tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám lại vọt tới lần thứ ba. Lần này tốc độ cũng nhanh hơn, lực lượng tu vi cũng bộc phát tới cực hạn, trong nháy mắt đã tới gần, muốn săn giết Bạch Tiểu Thuần.

“Sống sót, ta phải sống sót!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ điên cuồng, linh khí ở trong cơ thể đã như dầu hết đèn tắt. Hắn phát ra một tiếng gào rú khàn khàn, những linh lực yếu ớt được tích lũy ở trong vô số sợi kinh mạch rất nhỏ, ở trong vô số huyết nhục xương cốt trong cơ thể hắn những năm gần đây, giống như trăm sông đổ về biển, toàn diện bộc phát.

Ầm ầm ầm!

Những linh khí trong kinh mạch rất nhỏ này, lúc trước trong nhiều lần chiến đấu sinh tử, cũng đã mở rộng. Giờ phút này trong lúc nguy cấp, rốt cục đã thức tỉnh toàn bộ, nhất thời hướng về kinh mạch trụ cột của Bạch Tiểu Thuần dũng mãnh tiến vào. Trong chớp mắt đã hội tụ thành một con sông lớn, chảy khắp toàn thân. Từng trận âm thanh đùng đùng giống như tiếng trống vang vọng, một đường thế như trẻ che, đem không ít kinh mạch đều trùng kích mở rộng.

Cùng lúc đó, một cỗ chấn động tu vi Ngưng Khí tầng bảy ở trên người Bạch Tiểu Thuần, bỗng nhiên tràn ra.

Hai tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám phát giác ra được chấn động tu vi Ngưng Khí tầng bảy trên người Bạch Tiểu Thuần thì sắc mặt đại biến, thậm chí trong mắt còn có hoảng sợ cùng với không cách nào tin.

“Trong chiến đấu đột phá!”

“Cái này... Điều này sao có thể!!” Khi hai người còn đang hoảng sợ, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu. Trong mắt hắn lộ ra tinh mang, cỗ linh lực nhiều thêm này, tuy không cách nào giảm bớt đi thương thế của Bạch Tiểu Thuần, nhưng lại khiến cho trạng thái dầu hết đèn tắt của hắn một lần nữa tỏa ra sinh cơ.

Thân hình của hắn chớp mắt xông ra, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt một người. Trong tiếng kinh hô của gã tộc nhân Lạc Trần gia tộc, toàn bộ tay phải của hắn đen kịt, đột nhiên thi triển Toái Hậu Tỏa.

Răng rắc một tiếng, gã tộc nhân Ngưng Khí tầng tám này, căn bản là không cách nào né tránh, thân thể không thể không chế đưa đến tay phải của Bạch Tiểu Thuần, giống như chủ động đưa tới vậy, bị Bạch Tiểu Thuần bóp một phát nát cổ.

Người còn lại, lúc này da đầu run lên, khi thấy Bạch Tiểu Thuần nhìn mình, thì lập tức phát ra âm thanh thảm thiết, thân hình đột nhiên lui về phía sau. Trong mắt gã lộ ra sợ hãi mãnh liệt, Bạch Tiểu Thuần đã làm cho gã bị chấn nhiếp tâm thần.

“Thiếu chủ cứu ta!!” Lúc lùi về phía sau, gã tộc nhân Ngưng Khí tầng tám cuối cùng này, phát ra âm thanh khẩn trương.

Giờ phút này, Trần Hằng đã cách nơi đây không đến ba mươi trượng, gã nhìn thấy cảnh tượng diễn ra ở trước mắt, gào lên.

“Ngươi muốn chết!!”

Bạch Tiểu Thuần cũng không nhìn Trần Hằng lấy một cái, tay phải bấm niệm pháp quyết chỉ một chỉ. Lập tức những pháp khí rơi vãi ở bốn phía kia, lúc này tất cả đều rung lên, phát ra những âm thanh vù vù mãnh liệt, giống như hưởng ứng sự kêu gọi của Bạch Tiểu Thuần.

Nháy mắt, tất cả đã bay lên, tốc độ cực nhanh, vượt xa lúc trước quá nhiều. Trong một cái đã tiến thẳng đến phía Trần Hằng, đi ngăn cản bước chân của gã.

Những âm thanh bang bang vang vọng. Bị những pháp khí kia ngăn cản, mặc dù Trần Hằng có tu vi là Ngưng Khí tầng chín, cũng không thể đánh nát tất cả trong nháy mắt, bị ngăn trở thoáng một phát.

Trong lúc Trần Hằng đang bị ngăn cản, thì đồng thời thân hình của Bạch Tiểu Thuần nhoáng một cái bay ra, tới gần gã tộc nhân Ngưng Khí tầng tám đang bỏ chạy kia, ý muốn giết người tràn ngập trong mắt, đánh ra một quyền.

Oanh một tiếng, tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám này phun ra máu tươi. Gã đang muốn tiếp tục lui lại phía sau, nhưng lại không nhìn thấy tay trái của Bạch Tiểu Thuần đã sớm bấm niệm pháp quyết. Một thanh mộc kiếm vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám này, trong chớp mắt đã lao đến, nháy mắt xuyên thấu qua đầu lâu của tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám này, mang theo máu tươi, xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Tên tộc nhân Ngưng Khí tầng tám kia mở to mắt, ngơ ngác nhìn toàn bộ thế giới, thân hình phịc một tiếng, rơi xuống mặt đất, co rúm vài cái, miệng không ngừng tràn ra máu tươi, tắt thỏ bỏ mình.

Làm xong những điều này, thân hình Bạch Tiểu Thuần lảo đảo một cái. Tuy hắn đột phá tu vi, nhưng một loạt săn giết lúc mới rồi đã làm tu vi tiêu hao không còn. Giờ phút này, khóe miệng tràn ra máu tươi không dứt, thân hình hắn đột nhiên lui về phía sau, lại một lần nữa trốn vào trong rừng.

Hắn biết rõ, giờ phút này tuy đối phương chỉ còn lại một người cuối cùng, nhưng người này cũng chính là người mạnh nhất. Bạch Tiểu Thuần đã sớm cảm thụ được, tên kia có tu vi là Ngưng Khí tầng chín.

“Ngưng Khí tầng chín...” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần đắng chát, nhưng ý chí muốn sống mãnh liệt, khiến cho lòng hắn có huyết hỏa bùng cháy. Hắn hiểu được, lúc này, không phải đối phương chết, chính là mình chết!

Không có cái lựa chọn thứ ba.

Gần như ngay khi hắn vừa lui về phía sau, Trần Hằng phát ra một tiếng gào thét kinh thiên, huyết vụ toàn thân ầm ầm khuếch tán ra phía bên ngoài. Giờ phút này, những pháp khí kia đều run rẩy, xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, rồi nhanh chóng sụp đổ. Trần Hằng nháy mắt bay ra, hô hấp của gã dồn dập, nhìn thi thể của ba tên tộc nhân ở bốn phía, lại phát ra tiếng gào rú càng thêm phẫn nộ. Hai mắt cũng đã đỏ lên, hướng về chỗ Bạch Tiểu Thuần rời đi, cấp tốc đuổi theo.

Hai người, một trốn một đuổi, càng chạy càng xa ở trong sơn mạch vô danh. Trên bầu trời sấm sét nổ vang, tuy là ban ngày, nhưng lại không nhìn rõ tia chớp, tuy nhiên mưa thì lại càng lúc càng lớn.

“Ngươi là Thượng Quan Thiên Hữu, hay Lữ Thiên Lỗi!!” Âm thanh mang theo sát ý của Trần Hằng truyền ra, đồng thời bấm niệm pháp quyết. Lập tức ở bốn phía có chín đạo huyết vụ, giống như chín đầu huyết mãng, không ngừng xuyên qua phía trước, thỉnh thoảng phun ra huyết quang, thắng hướng Bạch Tiểu Thuần.

“Ta là ông nội của ngươi!” Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, nhưng linh giác nhạy cảm, nên nhiều lần tránh đi. Nhìn thấy tên thiếu chủ của Lạc Trần gia tộc kia càng lúc càng gần, thân hình run run của Bạch Tiểu Thuần nhảy lên, bày ra bộ dáng muốn lao nhanh về phía trước. Trần Hằng ở phía sau hắn cũng đột nhiên muốn nhảy lên, thì Bạch Tiểu Thuần lại đạp một cước lên cây đại thụ ở phía trước.

Cây đại thụ này lung lay dữ dội. Thân hình của Bạch Tiểu Thuần cũng mượn nhờ cỗ lực lượng này mà bỗng nhiên bắn lên, ở giữa không trung chợt xoay người, lao thẳng đến Trần Hằng đang truy kích ở sau lưng.

“Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Trong mắt Trần Hằng lóe lên sát khí, tay phải bấm niệm pháp quyết rồi đột nhiên vung lên. Chín đầu huyết mãng ở bốn phía, mở ra cái miệng rộng, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần thôn phệ.

Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết. Linh khí không còn nhiều lắm ở trong cơ thể tràn ra. Lập tức một cái đỉnh màu tím bỗng nhiên xuất hiện, đem thân thể của hắn bao phủ ở bên trong, tùy ý để cho chín đầu huyết mãng kia tới thôn phệ, tốc độ không có nửa điểm chậm lại, thẳng hướng Trần Hằng mà đánh tới.

“Chút tài mọn!” Trần Hằng cười lạnh, bấm niệm pháp quyết. Chín đầu huyết mãng kia nháy mắt hóa thành sương mù, trong nháy mắt ngưng tụ lại một chỗ, thình lình tạo thành một cái đầu lâu màu huyết sắc, trôi nổi ở trên đỉnh đầu, trực tiếp đụng vào cái Tử Đỉnh kia.

Âm thanh ầm ầm vang lên ngập trời, Tử Đỉnh run rẩy, ken két một tiếng rồi lập tức vỡ vụn, cuối cùng trực tiếp nổ tung. Còn cái đầu lâu huyết vụ kia, mặc dù bị tiêu tán hơn phân nửa, nhưng lại vẫn còn.

Gần như nháy mắt khi vừa va chạm, đại đỉnh tan vỡ, Bạch Tiểu Thuần đã xông ngay ra ngoài, nháy mắt xuyên qua đại đỉnh vỡ vụn, lao thẳng đến phía dưới sương mù.

Cùng lúc đó, ở trong sương mù, hai mắt Trần Hằng lóe lên. Nháy mắt khi sương mù nhạt dần, thân hình của gã ở trong huyết vụ đột nhiên lao lên, đồng thời tay phải bấm niệm pháp quyết. Toàn bộ tay phải của gã bị sương mù quấn quanh, huyễn hóa ra một cái mặt quỷ dữ tợn ở trong lòng bàn tay.

Ngay khi gã vừa xông ra, thì gã đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt.

Ánh mắt của hai người nhìn nhau, rồi trực tiếp lao vào cùng một chỗ. Một cái là nắm đấm, một cái là thủ chưởng. Một cái là Bất Tử Thiết Bì bộc phát ra hắc mang lóng lánh, một cái là mặt quỷ dữ tợn, thuật pháp yêu dị.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, toàn thân truyền ra âm thanh đùng đùng, cả người như diều đứt dây bay ngược về phía sau, trên đường đụng gãy rất nhiều cành cây.

Về phần Trần Hằng thì chỉ chấn động thân hình, sắc mặt tái nhợt, khí huyết ở trong cơ thể quay cuồng. Gã cũng rất kinh hãi trước lực lượng to lớn của Bạch Tiểu Thuần, lúc này thân hình nhoáng một cái bay ra, nháy mắt đuổi theo Bạch Tiểu Thuần. Lúc tay phải của gã nâng lên, sương mù ầm ầm khuếch tán ra xung quanh, bao trùm phạm vi mười trượng, hình thành một cái mặt người cực lớn, hòa cùng với gã, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần lao tới trấn áp.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hung ác khi bị dồn đến cận kề cái chết. Thân hình ở giữa không trung hung hăng uốn éo, khi quay người thì tay phải đột nhiên nâng lên, chỉ một cái về phía Trần Hằng. Dưới một chỉ này, Tử Khí Ngự Đỉnh Công của hắn đột nhiên bộc phát.

Không phải đi điều khiển vật thể, mà là điều khiển thân thể của Trần Hằng. Loại cách dùng này, Trần Hằng chưa bao giờ nghe qua. Gã lập tức cảm thụ được một cỗ đại lực đang bao phủ ở bốn phía, giống như có một bàn tay vô hình bắt được thân thể của mình.

Trần Hằng cười lạnh, tu vi đột nhiên khuếch tán. Mặt người huyết sắc ở sau lưng đột nhien gầm nhẹ một tiếng. Âm thanh ken két vang vọng, linh khí của Bạch Tiểu Thuần trực tiếp bị chặt đứt. Nhưng thân thể của Trần Hằng cũng bởi vì điều này mà có chút dừng lại.

Nháy mắt khi gã dừng lại, mộc kiếm đã gào thét bay tới. Đồng thời thân hình Bạch Tiểu Thuần cũng đột nhiên xông ra, không tiếc trả một cái giá lớn, vận chuyển Bất Tử Thiết Bì toàn thân, gào thét lao tới.

“Nực cười!” Trần Hằng vung tay áo lên. Mặt người huyết sắc ở sau lưng gã xuyên qua thân thể, hướng về phía dưới đụng chạm cùng với mộc kiếm. Mộc kiếm run rẩy, nhưng lại không có sụp đổ, mà xuyên qua mặt người huyết sắc này, đánh ra một cái lỗ hổng.

Thân hình của Bạch Tiểu Thuần theo lỗ hổng, dựa vào Bất Tử Thiết Bì, liều mạng bị thương mà xông ra. Hai mắt Trần Hằng lóe lên, tay phải lại bấm niệm pháp quyết chỉ một cái.

Lập tức có một đạo huyết quanh hình cung giống như một thanh loan đao xuất hiện, thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Trong chốc lát, đạo huyết quanh hình cung này đã trực tiếp đánh lên trên người Bạch Tiểu Thuần, khiến cho ổ bụng của hắn huyết nhục mơ hồ. Nhưng nắm đấm ngưng tụ tu vi toàn thân của hắn cũng đồng thời đánh xuống.

Lúc âm thanh nổ vang truyền ra, thân hình Trần Hằng chấn động, lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt đi một ít. Nhưng công kích của Bạch Tiểu Thuần vẫn còn chưa chấm dứt, tốc độ của hắn vào lúc này gần như tăng lên gấp bội, như không muốn sống... Toàn diện bộc phát.

Oanh oanh oanh oanh!




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...