Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 169: Hầu mỗ chưa bao giờ nói dối
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía thanh niên.
"Tại hạ Hầu Vân Thanh, cửa hàng này đều là của ta, dáng vẻ huynh đài bất phàm, nhìn qua đã thấy như nhân trung long phượng. Huynh đài vừa ý bộ nào, Hầu mỗ nguyện tặng cho huynh đài xem như kết giao được một người bằng hữu.” Nụ cười trên mặt Hầu Vân Thanh rất chân thành tựa như gió xuân, lời nói đầy khách khí.
“Thật sao?” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt ngạc nhiên, nhìn qua Hầu Vân Thanh.
“Đương nhiên là thật rồi, Hầu mỗ chưa bao giờ nói dối đấy.” Hầu Vân Thanh vội đáp lời.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha. Loại chuyện tốt đưa đến tận cửa thế này, hắn chưa bao giờ có chuyện từ chối qua, hai mắt lóe sáng, không chút khách khí mà chọn lấy bộ Thiên Long bào.
Tiểu nhị bên kia có chút ngây ngốc nhìn về phía Hầu Vân Thanh, thấy y mỉm cười gật nhẹ đầu bèn mang theo vẻ mặt không thể tin nổi mà đưa Thiên Long bào đến. Bạch Tiểu Thuần vỗ xuống một cái, mặc vào người, lập tức khí thế trên người hắn trở nên khác hẳn với lúc trước.
“Thiên Long bào này được mặc trên người huynh đài, hoàn toàn vừa vặn cứ như dành riêng cho huynh vậy, nhãn lực của huynh đài thật tốt!” Hầu Vân Thanh cười ha ha một tiếng.
“Ngươi cũng thấy như vậy sao?” Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ mà sờ sờ lên quần áo, bộ dạng rất hài lòng, trong lòng thầm cảm khái y phục lúc còn ở tông môn của mình quá đơn giản rồi. So ra thì hắn cảm thấy mình yêu quý nơi phồn hoa này hơn.
Hầu Vân Thanh không nghĩ Bạch Tiểu Thuần sẽ nói như vậy, nên y cũng không biết nên tiếp lời thế nào, đành ho vội một tiếng đổi chủ đề.
“Huynh đài, đêm nay trong Đông Lâm thành ta mở một buổi yến tiệc nhằm thết đãi vị sứ giả Linh Khê Tông Đỗ Lăng Phỉ đã hoàn thành xong nhiệm vụ, sắp sửa trở về tông môn. Nếu huynh đài không có việc gì, chi bằng cùng Hầu mỗ tới đó xem náo nhiệt?”
Bạch Tiểu Thuần như cười mà không phải cười mà liếc nhìn Hầu Vân Thanh một cái, sau khi suy nghĩ một chút liền vui vẻ đồng ý.
Hầu Vân Thanh biết mình có chút đường đột, thế nhưng cơ hội này khó mà có được, hơn nữa cũng sẽ trôi qua rất nhanh chóng, cũng không có thời gian dặn dò gì cửa hiệu mà cười cười theo Bạch Tiểu Thuần rời khỏi đây, dẫn đường đi về phía trước.
Phía sau y còn có thêm bảy tám hộ vệ, tu vi Ngưng khí tầng năm, tuy là Tán tu nhưng cũng đều am hiểu chém giết, ẩn ẩn còn có sát khí trên người.
“Nói ra thì vị sứ giả Linh Khê Tông Đỗ Lăng Phỉ này thật sự là một nữ nhân tuyệt sắc Thiên tiên, chẳng những tu vi cao thâm mà dung nhan còn tuyệt thế. Nhìn khắp Đông Lâm Châu cũng đủ để liệt vào trong danh sách mười nữ tử bậc nhất. Mấy năm nay nàng làm sứ giả, cân bằng các gia tộc tu chân, lúc đầu còn trúc trắc nhưng sau đó nhanh chóng thành thạo, thủ đoạn khéo léo.” Trên đường, Hầu Vân Thanh liếc trộm Bạch Tiểu Thuần một cái.
“Lợi hại vậy sao?” Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần được nghe nói đến chuyện tình của Đỗ Lăng Phỉ tại Đông Lâm Thành này, cảm thấy rất hứng thú.
“Vô cùng lợi hại! Toàn bộ Đông Lâm Châu, rất nhiều gia tộc tu chân, ít nhiều cũng có mấy vị kiêu tử đều mong muốn được nàng ưu ái, thế nhưng theo Hầu mỗ, không có người nào có thể xứng với nàng, thậm chí trong Linh Khê Tông cũng không có nhiều đệ tử xứng đấy. Thật ra, nếu có thì cũng chỉ duy nhất một người!” Hầu Vân Thanh cảm khái.
“Ai vậy?” Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, trợn mắt nhìn rồi hỏi tiếp.
“Người kia, là tuyệt thế thiên kiêu vạn năm khó có được của Linh Khê Tông, Quang Vinh đệ tử, sư đệ của Chưởng môn, danh chấn hai bờ Nam Bắc, là mục tiêu của vô số đệ tử…Bạch Tiểu Thuần!” Vẻ mặt của Hầu Vân Thanh đầy sùng bái, tựa như kích động đến không thể đè nén được. Mấy hộ về phía sau y đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, bọn họ đi theo Hầu Vân Thanh bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương lại có kiểu nói chuyện như vậy, không nhịn được mà nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Bạch Tiểu Thuần này, quả nhiên rất không tầm thường.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Nhưng trong lúc mở miệng đồng ý, thì vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười quét qua Hầu Vân Thanh một chút.
Nhưng không biết là Hầu Vân Thanh không chú ý tới hay giả bộ không nhìn thấy mà vẫn cứ tiếp tục kích động nói tiếp.
“Nào chỉ không tầm thường, đó là thiên chi kiêu tử, là một nhân vật cự phách, là đạo lữ lý tưởng của tất cả nữ đệ tử Linh Khê Tông, là hình tượng bạn thân của tất cả các nam đệ tử, là báu vật của toàn bộ Linh Khê Tông a. Ta nghe nói hắn cùng với rất nhiều người đã tiến vào thánh địa Trúc Cơ, lúc trở về hẳn nhất định là Địa mạch Trúc cơ.
Loại nhân vật này tựa như ánh trăng trên trời cao, chỉ có thể khiến người ta ngưỡng vọng. Đáng tiếc tư chất Hầu Vân Thanh ta không tốt, nếu không nhất định tìm gặp hắn, cam tâm tình nguyện cực khổ cả đời này dốc sức trâu ngựa cho hắn a.”
Bạch Tiểu Thuần đi bên cạnh nghe mãi, coi như bản thân hắn mà cũng phải có chút đỏ mặt, nhưng nhìn Hầu Vân Thanh không ngừng kích động, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng đầy cảm khái không nỡ cắt ngang lời y mà tùy ý để đối phương tiếp tục nói, trong mắt cũng lộ ra đầy vẻ cổ vũ thêm.
Một đoạn đường tới yến tiệc này, Hầu Vân Thanh mồm mép không ngừng, luôn miệng khua môi múa mép mà tâng bốc lấy Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần. Đến cuối cùng, chính bản thân y cũng cạn kiệt từ ngữ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy khích lệ của Bạch Tiểu Thuần, y đành cắn răng một cái, tiếp tục vắt kiệt đầu óc mà vơ vét tất cả từ ngữ. Một đường không ngừng không nghỉ kiểu này đã tạo thành một sự mỏi mệt mà người khác không cách nào biết được…
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần cùng với Hầu Vân Thanh đến yến tiệc, thì Linh Khê Tông đã phái một lượng lớn đệ tử, kể cả đám trưởng lão cũng được xuất động, đi đến khắp cả Đông Lâm châu, cấp tốc tìm kiếm đệ tử được truyền tống trở về nhằm nắm được tình huống bên trong Vẫn Kiếm thâm uyên.
Lúc này, một đệ tử nội môn của tông cũng đã tìm thấy được người đầu tiên tại một nơi ngoài rìa khu rừng rậm. Người này trong lúc bị truyền tống trở về thì đã hôn mê, được mọi người lập tức cứu tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên của vị Trúc cơ đệ tử đi vào Vẫn Kiếm thâm uyên đã khiến tất cả đệ tử nội môn cứu viện quanh hắn đều kinh hãi.
“Bạch Tiểu Thuần sư thúc, Thiên đạo Trúc cơ!!!”
Câu nói này như tiếng sấm oanh kích vào tâm thần của tất cả mọi người, toàn bộ đám đệ tử nội môn lúc này đều kinh ngạc trợn mắt há mồm. Sự việc này quá lớn, bọn họ không chút chậm trễ mà truyền toàn bộ tin tức này về tông môn ngay lập tức.
Rất nhanh, những đệ tử bị truyền tống trở ra đều được tìm thấy, từng tin tức được truyền về tông môn. Từng thông tin được truyền về, đều là cùng một chuyện!
Bạch Tiểu Thuần, Thiên Đạo Trúc Cơ!
Tại Vẫn Kiếm thế giới, Bạch Tiểu Thuần khiến toàn bộ đám người tam tông đều phải tuyệt vọng, chém giết Đan Khê Tông Triệu Nhu, diệt sát Đan Khê Tông Phương Lâm, trọng thương Cửu Đảo, tranh đoạt thành công Thiên mạch khí với Tống Khuyết, tấn thăng Thiên đạo Trúc Cơ!
Thậm chí, có người còn nói Huyền Khê Tông Lôi Sơn cũng bị Bạch Tiểu Thuần diệt sát.
Đủ loại thông tin khiến toàn bộ Linh Khê Tông phải oanh động. Tất cả trưởng lão, bảy đại Chưởng tòa, còn cả Chưởng môn đều chấn động, sau đó là đầy vui mừng. Lúc trước bọn họ đều suy tính không biết là đệ tử tông phái nào trở thành Thiên đạo Trúc cơ, nhưng trong lòng cũng đoán Thiên Đạo Trúc cơ này khả năng lớn sẽ là đệ tử Huyết Khê Tông.
Thậm chí bọn họ còn an bài Ám tử trong đó, tiến hành diệt sát đệ tử Huyết Khê Tông.
Nhưng lúc này, tất cả đều chấn động phát hiện, hóa ra Thiên đạo Trúc cơ…lại chính là đệ tử Linh Khê Tông bọn họ, còn là…Bạch Tiểu Thuần!
Điều này khiến Lý Thanh Hậu và Chưởng môn vui mừng không ngớt, đồng thời cũng oanh động cả những Thái thượng trưởng lão, tất cả tông môn lại lần nữa được xuất động, nhanh chóng tràn ra khắp bốn phía. Mục đích lần này, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất!
“Tìm được Bạch Tiểu Thuần, lập tức truyền âm về. Toàn lực bảo vệ, hộ tống hắn về tông!”
Đồng thời, Linh Khê Tông cũng tiến hành kiểm soát chặt chẽ những người khả nghi trong phạm vi tông môn đoạn thời gian này. Bọn họ cũng tin tưởng, khi tam tông kia nhận được tin tức cũng sẽ không tiếc mọi giá mà diệt sát Bạch Tiểu Thuần trong thời điểm này!
Các gia tộc tu chân trong phạm vi của Linh Khê Tông, vốn có quan hệ dây mơ rễ má không ít nên cũng khó mà giấu diếm được bọn họ, tin tức vừa đến được Linh Khê Tông thì bọn họ cũng đồng thời thu được manh mối. Từng lão tổ của gia tộc đều chấn động tới cực hạn, hai mắt đỏ ngầu, ra lệnh tất cả các tộc nhân nhanh chóng tản ra tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần.
Bọn họ biết, Bạch Tiểu Thuần truyền tống trở về, có thể xuất hiện tại bất kì địa phương nào trong toàn bộ Đông Lâm Châu này.
Nếu vận khí của gia tộc mình tốt, tìm thấy Bạch Tiểu Thuần trước. Chỉ cần thỉnh đối phương đến gia tộc mình ngồi chơi một chút cũng đã là một thiên đại vinh quang. Bởi vì, đây chính là Thiên đạo Trúc cơ a.
Thậm chí tộc nhân gia tộc mình có thể được chỉ điểm một hai, còn nếu như trở thành bằng hữu thì lại là chuyện cực tốt rồi.
Còn có khả năng nhỏ nhoi nữa, đó là trong lúc mời được Bạch Tiểu Thuần về, nếu như hắn nhìn trúng được một tộc nữ nào đó, trở thành đạo lữ của hắn. Thì cho dù Chưởng môn có ngăn cản cũng vô dụng.
“Tất cả mọi người đều ra ngoài tìm kiếm cho lão phu, nói không chừng Bạch Tiểu Thuần là bị truyền tống đến chỗ chúng ta đấy!”
Ngay trong lúc phần lớn các gia tộc tu chân đều đang điều động tộc nhân ra ngoài tìm kiếm hắn, thì Bạch Tiểu Thuần đã cùng Hầu Vân Thanh tới được nơi tổ chức yến hội.
Nơi này là một tòa nhà rất lớn khoảng chừng mười mẫu đất, vách tường cao bao quanh, bên trong có thể nhìn thấy cây xanh, giả sơn, còn có rất nhiều đình viện nhỏ, nhìn qua rất có khí thế. Hơn nữa, trong sân lại có một tòa lầu các ba tầng như một cung điện nguy nga, được trạm long trổ phượng đầy trang nhã nhưng lại ẩn chứa quý khí.
Tiếng người huyên náo, người hầu lui tới tấp nập, bưng bê rượu ngon và hoa quả tươi cung kính hầu hạ bên từng vị khách quý với trang phục lộng lẫy trên người.
Trên sân bây giờ có hơn trăm vị khách, nam có nữ có, già có trẻ có, có vài người ngồi đơn độc một chỗ, nhưng cũng có tốp năm tốp ba cười đùa vui vẻ.
Cổng tòa nhà này có mấy người thị vệ đứng gác, còn có một vị quản gia trung niên, cười cười mời từng vị khách vào trong, thông thường những người lạ mặt thì cũng chỉ cần cầm thiệp mời đến ghi danh rồi đi vào trong.
Hầu Vân Thanh vừa mới tới thì đã được vị quản gia ở cổng cung kính tiếp đón, rồi dẫn đường vào trạch viện bên trong. Bạch Tiểu Thuần đi cạnh Hầu Vân Thanh, nhìn yến tiệc trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn tham gia yến tiệc nên cảm thấy quả thật rất mới lạ.
Vừa mới vào, thì đã có một đại hán cách bọn họ không xa đang ôm theo một nữ tử bên người đi tới phía Hầu Vân Thanh. Người này mặc trường bào tím, diện mạo bất phàm, tinh thần hưng phấn, mười ngón tay đều đeo Trữ vật giới chỉ, trên người còn có bảy tám miếng ngọc bội, đầy đủ dáng vẻ của một Cự phú.