Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1220: Sợi tóc đỏ của Thiên Tôn (Hạ)
Toàn bộ Thông Thiên Hải đã trở thành một thung lũng cực lớn!
Tất cả nước biển vào lúc này đều đã ở trên không, che phủ trời đất, dùng vô thượng lực lượng bay thẳng đến trường thành của Thông Thiên Bắc mạch. Dường như trường thương trong tay Thiên Tôn lúc này chính là hạch tâm của Thông Thiên Hải vậy, cũng chính là nơi mà nước biển muốn đi đến!
Những nơi Thông Thiên Hải đi qua, vô số tu sĩ nhìn thấy đều hoảng sợ, la lên thất thanh!
- Đây là...
- Nước Thông Thiên Hải!
- Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra!
Chỉ có những tu sĩ Thông Thiên Bắc mạch nhìn thấy ràng, bọn họ thấy được Thiên Tôn, thấy được trường thương trong tay y, cũng nhìn thấy nhánh mây khổng lồ!
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi Thiên Tôn đâm trường thương ra, tại bầu trời phía sau y, nước Thông Thiên Hải đã rậm rạp kéo đến, sóng lớn cuồn cuộn, khí thế bài sơn đảo hải, thuận theo một thương kia, đánh thẳng tới nhánh mây!
Chỉ trong chốc lát, hai bên đã đánh vào nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa liền bộc phát, vang vọng toàn bộ Thông Thiên thế giới. Nước biển cuồn cuộn trực tiếp đánh cho nhánh mây bị hủy đi phân nửa!
Đây là lần đầu tiên mà vật từ trên trời bị phá hủy thế nhưng, đồng thời dòng nước Thông Thiên Hải này cũng bị nhánh mây trực tiếp phân ra hai nửa!
Mà khoảng giữa hai nửa chính là chỗ của Thiên Tôn. Lúc này thân thể y run lên bần bật, điên cuồn phun ra máu tươi, sợi tóc đỏ duy nhất rủ trên trán y bỗng đứt ra, nhẹ nhàng rơi xuống. Có điều Thiên Tôn còn chưa kịp bắt lấy thì sợi tóc đó đã lập tức biến mất, giống như bị người khác cách không cầm đi mất.
- Không!
Thiên Tôn gào lên, thân thể run lên, ánh mắt điên cuồng, có điều trong đó còn có cả sợ hãi và kiêng kị mãnh liệt. Mà y như vậy cũng đều là sợ tóc đỏ bị đứt!
Đây không phải là sợi tóc bình thường mà là một sợi duy nhất cả đời y tu luyện được để thế mạng. Đây là chí bảo của y, nó tràn ngập sinh cơ, nó có thể chết thay cho y một lần!
Nói cách khác, một kích vừa rồi thực ra là y phải chết, có điều sợi tóc kia vào thời khắc mấu chốt đã cứu mạng y!
Nếu THiên Tôn còn bắt được thì y vẫn có thể luyện chế lại, mặc dù cần rất nhiều thời gian nhưng sau khi xong vẫn có thể dung nhập vào cơ thể, sử dụng lần nữa.
Có điều sợi tóc vô cùng quan trọng với y lúc này đã bị người khác cướp mất, điều này lam Thiên Tôn tức đến run người, hai mắt đỏ thẫm, hét lớn một tiếng lui về Thông Thiên Đảo chữa thương. Dù sao y cũng không dám lại bước vào Man Hoang nữa, chỉ có thể nhịn nhục mà thoái lui.
Trong khi đang trở về, y thấy được trường thành sụp xuống, tay phải vung mạnh một cái, lập tức nước của Thông Thiên Hải ở bốn phía lập tức bay ra, hóa thành một hình cầu thật lướn, bao phủ Thông Thiên Đại Lục, thay cho trường thành, trở thành một cấm chế tồn tại trong thời gian ngắn, tránh cho Man Hoang thừa cơ xâm lấn!
Cấm chế này là y tự mình bố trí, trừ khi tu vi vượt qua Bán Thần, ngang với y, bằng không thì không một ai có thể ra vào!
- Thủ Lăng lão quỷ, hôm nay ngươi thắng. Lần tiếp theo, ta không tin người còn có loại thần thông này, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết ngươi!
Thiên Tôn sắc mặt cực kì khó coi, gầm lên một tiếng, xuyên qua phòng hộ Thông Thiên Hải, truyền vào Man Hoang. Bởi vì thương thế không nhẹ, cần phải nhanh chóng chữa thương nên thân thể y lóe lên một cái, lập tức biến mất.
Lúc này tại Man Hoang, trên chiến trường, đám người Đại Thiên Sư đều hô hấp dồn dập, sắc mặt ngưng trọng. Bạch Tiểu Thuần cũng ở đó, đầu óc đã trống rỗng, hắn chỉ nhìn được nhánh mây rơi xuống còn cảnh tượng nhánh mây trảm sát Thiên Tôn thì vì cách trường thành phía bắc quá xa nên hắn nhìn không đến chỗ đó.
Nhưng câu nói đầy tức giận của Thiên Tôn kia lại vang vọng ở trong Man Hoang thật lâu không tiêu tán. Điều này làm cho tất cả mọi người đều hô hấp dồn dập, không khỏi nhìn về phía Thủ Lăng Nhân..
Thủ Lăng Nhân mạnh mẽ thì Bạch Tiểu Thuần lúc trước đã biết nhưng đến hôm nay tự mình quan sát trận chiến này hắn mới chính thức biết được chiến lực của lão đã đạt đến trình độ không thể tưởng tượng!
- Tiểu cô nương cùng Thiên Tôn liên thủ.... Vậy mà vẫn bị trọng thương bỏ chạy...
Bạch Tiểu Thuần nuốt một ngụm nước bọt, hắn nghĩ mình nên ôm chặt lấy cái bắp đùi của Thủ Lăng Nhân (ý là cáo mượn oai hùm), dù sao hôm nay thân phận cũng vì tiểu cô nương nói ra mà đã bại lộ.
Vừa nghĩ tới những chuyện mình đã làm trước kia, nội tâm Bạch Tiểu Thuần không khỏi run lên, lo lắng vô cùng. Hắn hiểu được, lúc mình giả làm Bạch Hạo thì đã có quá nhiều người hận mình thấu xương, bây giờ bọn họ mà biết mình chính là tội phạm bị truy nã thì sợ rằng số lượng những kẻ muốn giết hắn đủ để tràn ngập toàn bộ Man Hoang. Nếu bọn họ mà xếp hàng mỗi ngày giết hắn một lần thì phải trên trăm năm mới xong...
- Người có thể cứu được ta chỉ còn Thủ Lăng gia gia rồ... Không được, cần phải có biện pháp làm quan hệ với lão nhân gia người gần gũi hơn mới được...
Bạch Tiểu Thuần nội tâm lầm bầm, thừa dịp mọi người còn không chú ý, hắn cẩn thận nhích tới gần chỗ Thủ Lăng Nhân, trong đầu không ngừng cân nhắc biện pháp.
Trong khi mọi người đang bị trận chiến này làm cho khiếp sợ thì Thủ Lăng Nhân trong lòng lại thầm than một tiếng, cũng không truy kích, không phải lão không muốn mà là không thể. Trên thực tế, nếu có thể thì lão cũng không muốn phải gây ra một trận chiến đến mức thế này với Thiên Tôn.
Lão hiểu rằng, thời gian của mình không còn nhiều...
Đồng thời lão cũng không muốn thi triển loại thần thông gây ra tổn thương vĩnh hằng đối với thế giới như vậy. Hiện tại trên trời năm vết sẹo kia đã cùng với thế giới này, tồn tại mãi mãi.
Mà mặt đất thì lại tăng thêm một ngọn núi lớn, một huyết hà, một kim đỉnh còn có một mặt trời!
Những thứ này cũng sẽ tồn tại mãi. Mà cũng chỉ có mình Thủ Lăng Nhân mới hiểu được, những thần thông thuật pháp này, dù là lão cũng không thể thi triển một lần nữa.
Bởi vì kim mộc thủy hỏa thổ chính là ngũ tạng của một con người, một người chỉ có duy nhất một ngũ tạng, thế nên thần thông này cũng là đòn sát thủ cuối cùng của lão!
- Đáng tiếc, chỉ chém được sợi tóc đỏ của hắn mà không giết được...
Thủ Lăng Nhân nội tâm thì thào, khuôn mặt của lão vào lúc này cũng già đi nhiều, khí tức chậm rãi tiêu tán, chỉ riêng sứ tiếc nuối trong lòng thì thật lâu sau vẫn chẳng thể biến mất.