Trong tình thế như vậy, không giết được Long Ưng, họ sẽ khó ngủ yên giấc.
Chính trong tình thế như vậy, Long Ưng đã cho họ một cơ hội ngàn vàng để giết chết hắn. Pháp Minh dựa vào thuật thế thân, tưởng rằng đã tính toán kỹ càng, ai ngờ đang trúng kế của Long Ưng.
Mọi người vừa đi vừa nghỉ, cười đùa rộn rã, cho tới lúc hoàng hôn mới chỉ đi được hơn 60 dặm, đến một thảo nguyên tuyệt đẹp mang tên Bách Điểu Nguyên. Bọn họ tìm một ngọn đồi, lập trại nghỉ ngơi. Từ trên đồi có thể thấy một dòng sông uốn lượn từ phía đông bắc đến, hai bên bờ nở đầy hoa cỏ, màu sắc rực rỡ, như muốn thiêu đốt toàn bộ sức sống trước khi mùa đông tới.
Khi hai cô gái đang dựng trại, Long Ưng nhảy lên một hòn đá lớn, phóng tầm mắt ra xa. Phía tây bắc có một cánh rừng rộng lớn, nhưng Long Ưng biết rằng trong rừng có quan đạo, nối tới Đào Lâm. Khoảng ngoài năm dặm phía tây là một vùng núi trập trùng.
Phía đông bắc có hai hồ nhỏ, giống như tấm kính nạm trên thảm cỏ xanh biếc, nếu không phải sợ có kẻ địch, hắn sẽ dẫn hai cô gái đến đó tắm, nhất định sẽ rất thoải mái.