Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 3: Ăn hồ ly không nôn da hồ ly


Chương trước Chương tiếp

Tang Chỉ bị phượng hoàng cao ngạo dùng thừng tiên buộc lại, treo lên cột trụ, lắc qua lắc lại.

Lúc này, tiểu công chúa Tang Chỉ cảm thấy thể diện của mình và cả của phụ vương đều mất sạch rồi. Nhưng may là nàng đã đề phòng, trước khi làm kẻ trộm đã thay đổi màu lông, cho dù bây giờ mấy vị thượng tiên có dò hỏi thế nào cũng không thể biết được thân phận của Tang Chỉ.

Văn Khúc Tinh Quân liếm liếm bờ môi đã khô khốc, tính khí vẫn còn coi là tốt, lại hỏi: “Ngươi là tiên sủng của cung nào? Tại sao lẻn vào chỗ của Tuấn Thúc Phượng quân?”

“…”

“Đến Thanh Ngô cung, có phải có chuyện bẩm báo với Tuấn Thúc Phượng quân không? Hay là tìm chúng ta có chuyện bẩm báo?”

“…”

“Người không nói không rằng, không phải là đã bị niệm thần chú cấm nói chứ?”

“…”

Tang Chỉ ngáp dài, bất lực nhìn chằm chằm Văn Khúc Tinh Quân. Tiên giới đồn đại, nếu gặp phải ba vị tiên này thì phải tìm đường khác mà đi: Một là Thiên Lôi tính khí hung dữ, chỉ cần nhìn thấy ai không thuận mắt là bổ cho người ta thương tích đầy mình. Hai là quả phụ Hằng Nga yêu kiều khiến người ta muốn phạm tội. Ba chính là vị Văn Khúc Tinh Quân đang ở trước mặt, lôi thôi, dài dòng, gặp người khác chỉ chào hỏi thôi mà cũng có thể hỏi đến mấy năm, đến Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh khi quay về gặp cũng phải than thở không chịu được.

Sao ngài ta lại phiền như vậy chứ? Hỏi lâu như thế, bản thân không mệt thì tiểu hồ ly Tang Chỉ cũng thấy mệt rồi.

“Này! Ngươi còn dám trừng mắt lườm ta?” Thấy tiểu hồ ly không mở miệng, Tư Mệnh Tinh Quân tức giận nhảy cả lên ghế. “Nếu ngươi vẫn không chịu trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ lột da hồ ly ngươi!”

“…”

Còn Thái Thượng Lão Quân lại đang nghĩ đến chuyện vừa rồi bị tên tiểu hồ ly này nhìn thấy hết, đến môi cũng giật giật: “Nghiệt súc! Tức chết lão phu rồi! Tức chết lão phu rồi! Còn không mau hiện nguyên hình!!!”

Tuấn Thúc vẫn ở bên cạnh, trầm mặc như không nghe thấy gì, lạnh lùng nhắc nhở: “Thái Thượng Lão Quân, nó đã hiện nguyên hình rồi.”

Giữa màn mây mỏng, gió thổi nhẹ, Tuấn Thúc thoáng cái lại chuyển thành ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Tang Chỉ. Tang Chỉ vẫy vẫy tai, rồi lại chán nản vẫy đuôi.

Không sai, Tang Chỉ bây giờ đã là “nguyên hình” rồi, hình dáng linh hồ là như vậy. Ở Thiên cung không có nghìn con cũng phải có trăm con, Tang Chỉ không tin con phượng hoàng cao ngạo đó dám lôi nó đến gõ cửa từng nhà các tiên hữu, hỏi xem nó là vật cưng nhà ai.

Chỉ cần không tra ra thân phận thì không ai biết nàng đường đường là công chúa Tang Chỉ lại nhìn trộm nam nhân tắm rửa. Chỉ cần không ai biết nàng nhìn trộm mỹ nam tắm rửa, phụ vương sẽ không cảm thấy mất mặt mà nổi trận lôi đình. Chỉ cần phụ vương không nổi trận lôi đình, sau này, chuyện ăn gà có lẽ vẫn có thể thương lượng được. (Mèo: Con gái, con ngoài ăn gà, con còn có thể nghĩ đến thứ gì khác không?)

Tang Chỉ đã quyết định xong, đảo đảo cặp mắt hồ ly xảo quyệt, nhưng nhất định không mở miệng. Không nói chuyện, không hiện hình người, cho dù Mệnh Cách Tinh quân thần thông quảng đại, bản lĩnh lớn bằng trời, có thể thay đổi số mệnh của con người thì cũng chẳng thể làm gì được nàng. Mấy vị thượng tiên đi vòng vòng quanh Tang Chỉ một hồi, cuối cùng cũng mệt rồi.

Tuấn Thúc nhấp ngụm trà, nhìn các tiên hữu một lượt, rồi cất tiếng nói: “Ta thấy con hồ ly này linh lực kém quá, cũng không giống tiên sủng của vị nào, chưa biết chừng là vị tiểu tiên nào đó lên thiên đình rồi bỏ quên.”

Chúng tiên nghe thấy đều cảm thấy có lý. Văn Khúc Tinh Quân nói: “Nếu là vậy, Tuấn Thúc Phượng quân cảm thấy nên xử lý thế nào?”

Tuấn Thúc giả như vô ý liếc sang Tang Chỉ, đôi mắt ngập ý cười: “Thôi thì một con hồ ly chưa thành tiên ấy mà, nó đã vô tình đến chỗ ta, vậy cứ nhốt ở đây đi. Nếu như có tiểu tiên nào đến dẫn đi thì cho người ta đưa đi, nếu không có…” Tuấn Thúc cố ý kéo dài âm cuối, chăm chú nhìn vào cặp mắt bất ngờ lóe sáng của tiểu hồ ly. “Nếu không có tiểu tiên nào đưa đi, ngày mai sẽ lột da đem phơi nhỉ?”

!!!

Lòng người hiểm độc biết bao! Tang Chỉ nghiến răng ken két, thỉnh thoảng lườm Tuấn Thúc. Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối tha, ta đã biết Phượng tộc chẳng phải thứ gì tốt đẹp mà, chỉ vì tổ tông từng cứu Ngọc Đế nên mới được phong làm thượng tiên, đời đời kiếp kiếp đều kiêu ngạo, tự phụ như thế này, có gì giỏi giang chứ!

Nói thẳng ra, phượng hoàng chẳng qua là loài động vật giống gia cầm sao? Hừ, cùng lắm cũng chỉ là… lộng lẫy hơn lông gà một chút, bay cao hơn gà một chút, nếu như thật sự đánh nhau, chẳng phải giống như đồ ăn của hồ ly rồi sao?

Tiểu hồ ly vừa thầm mắng vừa nhìn theo Tuấn Thúc cao ngạo đưa mấy vị tiên hữu ra cửa, đảo đảo cặp mắt hồ ly trong veo, khóe miệng nhếch lên ý cười xảo quyệt. Phượng hoàng đần dộn, thừng tiên thì có gì giỏi chứ, thừng tiên có thể trói được bản công chúa sao? Nó có thể là đối thủ với răng hồ ly của bản công chúa sao?

Đêm khuya sương dày…

Tang Chỉ đoán rằng người trong Thanh Ngô cung đã ngủ hết, liền cắn đứt thừng tiên rồi trốn khỏi đại điện. Đi đến cửa, hình như Tang Chỉ lại nghĩ ra chuyện gì liền quay trở lại, đi thẳng đến thiên điện. Chính xác mà nói, ở thiên điện đó có đùi gà. >_

Tang Chỉ nghĩ, đến Thanh Ngô cung chết tiệt này một chuyến rồi mắc tội lớn như vậy, nếu cuối cùng đùi gà đến bên miệng mà không được ăn thì thật là… Thế là, tiểu công chúa Tang Chỉ bị đùi gà mê hoặc, xốc lại gan hồ ly quay lại.

Không ngờ,trong thiên điện có người.

Tang Chỉ nhờ có kinh nghiệm lần trước, lần này ngoan ngoãn đứng im ở cửa, không dám thở mạnh, bỗng nghe thấy từ bên trong vọng đến tiếng nói của phượng hoàng cao ngạo.

“Thất Thủy, sự việc đã giải quyết ổn thỏa chưa?”

“Giải quyết ổn thỏa rồi.” Giọng nói non nớt, có lẽ là của tiểu tiên đồng bên cạnh Tuấn Thúc. Tiên đồng có tên Thất Thủy ngập ngừng nói tiếp: “Nhưng mà Phượng quân, La Dương tiểu tiên cứ đi như thế, vậy trấn Bình Lạc dưới phàm giới há chẳng phải không có Thổ thần sao? Lúc này cũng chưa đến kỳ hạn thay đổi Thổ thần, người cứ ân chuẩn cho ông ta cáo lão hồi hương như vậy, bên trên hỏi xuống…”

Lời của Thất Thủy chưa dứt, đã nghe thấy tiếng than thở của Tuấn Thúc: “Chuyện này ta sẽ bẩm báo Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương, chỉ là… Đáng tiếc, đáng tiếc!”

“Đáng tiếc gì ạ?”

Giọng nói của Tuấn Thúc Phượng quân trầm xuống, Tang Chỉ dựng cả hai tai hồ ly mới nghe được: “Thực ra trấn Bình Lạc này tuy có vẻ nghèo đói, tàn tạ, chuyện vặt của Thổ thần cũng nhiều hơn một chút, nhưng La Dương tiểu tiên lại không biết, đây chính là bài kiểm tra của Vương Mẫu nương nương với ông ta.”

Thất Thủy hỏi: “Bài kiểm tra gì ạ?”

“Thực ra La Dương tiểu tiên đã đến kỳ thăng chức rồi, trấn Bình Lạc này vừa khéo là bài kiểm tra cuối cùng của ông ta. Mà các Thổ thần từ trước đến nay luôn chê ghét trấn Bình Lạc nghèo đói cũng đâu ngờ rằng, đất này còn có ngọc báu giống như trấn địa, có thể trợ giúp tiểu tiên tu vi thăng chức sớm.”

Thất Thủy nghe xong, ngạc nhiên lên tiếng: “Phượng quân nói như vậy, há chẳng phải là làm Thổ thần của trấn Bình Lạc rồi, chỉ cần cố đến khi công đức viên mãn thì có thể thăng thành thượng tiên sao? Điều này dễ dàng hơn nghìn vạn lần so với trải qua thiên kiếp, luyện tu vi!”



Tang Chỉ ở ngoài cửa nghe thấy thì há miệng, trợn mắt, cười gian: “Thổ thần trấn Bình Lạc? Tuyệt quá! Tuyệt quá! Tiên đồng Thất Thủy kia nói không sai, làm Thổ thần tuy phiền phức một chút, còn phải trông nom những kẻ phàm trần mấy trăm năm, nhưng đối với linh hồ mà nói, mấy trăm năm chẳng qua cũng chỉ là búng tay một cái. Hơn nữa, trấn Bình Lạc kia có nghèo khổ hơn đi chăng nữa, nhưng cũng không đến mức… gà không có nhỉ? Hằng ngày đối diện với gà bóng dầu mỡ cũng tốt hơn phải đối diện với khuôn mặt hồ ly thối tha của phụ vương. Hơn nữa, nếu thật sự chỉ cần đơn giản như vậy mà thành thượng tiên, còn tránh được thiên kiếp, cũng coi như đã thực hiện được nguyện vọng của phụ vương, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?

Tang Chỉ càng nghĩ càng thấy vui vẻ, cuối cùng quên sạch sành sanh chuyện có đùi gà ở trong phòng, lật đật chạy ra khỏi Thanh Ngô cung. Bên trong, Thất Thủy được Phượng quân nhà mình nói cho nghe một bí mật kinh thiên động địa thì ngạc nhiên đến mức há miệng đờ đẫn, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động khẽ, chạy ra nhìn, nhưng chẳng có gì cả.

Lắc lắc đầu, đóng cửa sổ lại rồi quay vào trong, Thất Thủy nhìn thấy Tuấn Thúc ngồi trên ghế bập bênh, mắt phượng khẽ nhắm, khóe môi nhướn lên, dáng vẻ khoan khoái, tự tại.

Thất Thủy chớp mắt: “Phượng quân, chuyện gì khiế́n người vui vẻ vậy?”

“Ừm.” Tuấn Thúc đáp một tiếng như có như không, lại mở cặp mắt đã tràn đầy ý cười. “Vừa rồi ta chợp mắt một chút, liền mơ thấy một con hồ ly ngốc.”

Còn là … tiểu hồ ly lông vàng kim, đuôi tròn.

Giấu đi màu lông thì sao chứ? Hồ ly ngốc, đuôi tròn trong tam giới này, có, chỉ có đúng một con…

Tang Chỉ.

Nghĩ vòng vo một hồi, Tuấn Thúc đột nhiên nhớ đến chuyện của bốn trăm năm trước, đầu óc hỗn loạn, hình như lại nhìn thấy tiểu hồ ly màu vàng kim há chiếc miệng nhỏ, hân hoan lao về phía mình. Lòng hắn ngưng đọng, như có chiếc giũa đang từ từ cứa vào da thịt, không chảy máu nhưng cũng đau thấu tận xương.

Khẽ nheo mắt phượng, Tuấn Thúc nhìn chằm chằm vào ngọn nến, chớp mắt… đã bốn trăm năm rồi. Mím môi lại, tận đáy lòng thầm đọc tên của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc, Tuấn Thúc liếc liếc chiếc đùi gà trên bàn, lạnh lùng cất lời: “Thất Thủy, bưng thứ này xuống dưới đi.”

Thất Thủy vâng lời, lúc bưng đồ đi ra, không nhịn được kêu ca một câu. Phượng quân này thật là càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng ăn chay, hôm nay lại đột nhiên bắt làm đĩa đùi gà này. Thất Thủy nhờ cha cậy mẹ, khó khăn lắm mới nấu được món đùi gà thơm phức, bưng đến trước mặt Phượng quân, người lại chẳng thèm nhìn lấy một cái, mùi thơm bay khắp phòng rồi lại bảo mang đi.

Thời buổi này, làm tiên đồng thật chẳng dễ!

Thất Thủy càng nghĩ càng bi phẫn, đi một mạch ra khỏi phòng. Cậu đâu biết được đĩa đùi gà này sẽ dẫn đến thảm họa lớn như thế nào…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...