Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 29: Bắt cóc


Chương trước Chương tiếp

Từ hôm đó, Tang Chỉ nhìn rồng con ngốc nghếch thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Được rồi, bản công chúa đây chính là sự sỉ nhục mình. Trước khi A Ly mất đi ký ức đã chê bai nàng, ghét bỏ nàng, còn không để tâm đến lợi ích gia tộc và thể diện của hai bên mà đào hôn. Đào hôn thôi thì cũng bỏ đi, nhưng đáng ghét ở chỗ lại vô duyên rơi xuống núi Thúy Bình, trùng hợp làm sao lại được nàng nhặt về, cẩn thận chăm sóc, nuôi dưỡng, từ cách mặc áo thế nào đến ăn cơm ra làm sao, nói chuyện thế nào…từng chút, từng chút giống như bà mẹ dạy con thơ, còn vì hắn mà cãi nhau với phượng hoàng cao ngạo, xa cách mọi người. Nhưng…tất cả những nổ lực đó đợi sau này A Ly khôi phục lại ký ức rồi hãy nghĩ đến nguyên nhân, hậu quả, có phải là mình đa tình không? Điều này có khác gì việc mình mặt nóng dính vào chiếc mông lạnh của người ta lạnh tanh? Đến khi đó, bộ mặt hồ ly của nàng sẽ để dâu đây?

Trong đầu Tang Chỉ bỗng hiện lên cảnh tượng mặt mình dính vào mông A Ly, hãi hùng câm nín, khuôn mặt lập tức đỏ rực, rồi không kìm được liếc xéo kẻ nào đó ở bên cạnh một cái.

Ở đầu bàn bên này, A Ly bắt gặp ánh mắt ác độc, lặng lẽ cắn chiếc màn thầu, ánh mắt rất vô tội. Sau khi từ Thanh Ngô cư quay về, rồng con ngốc nghếch cứ cảm thấy có gì đó không bình thường. Hôm đó, hắn chẳng qua chỉ là ở trước mặt mọi người hỏi Tang Chỉ cái gì gọi là “đào hôn”, tiểu hồ ly liền chiến tranh lạnh với hắn, hung dữ dùng nắm đấm chào hỏi hắn một trận.

Tuy nắm đấm của Tang Chỉ mềm yếu, đánh vào ngực rất dễ chịu, dáng vẻ chu miệng thở hổn hển của nàng ấy khiến trong lòng trào lên những gợn sóng lăn tăn thú vị nhưng ly Vẫn vẫn có thể cảm thấy tiểu hồ ly đang không vui, thậm chí là rất – không – vui! Từ sau hôm đó, Tang Chỉ nói chuyện với hắn mốt cách khác thường, thỉnh thoảng còn lườm hắn một cái giống như vừa rồi.

Rồng con ngốc nghếch nhìn trời, vừa gặm màn thầu vừa nghĩ : “Lẽ nào “đào hôn” là từ rất không hay, Tang Chỉ sợ mình học thành hư nên không vui vẻ?

Nghĩ đến đây, rồng con ngốc nghếch dứt khoát quay đầu sang đào thụ tinh ở bên cạnh nhờ cứu trợ: “Khế Lạc, đào hôn là cái gì ?’’

Lời vừa buông ra, Tang Chỉ và Khế Lạc liền cứng đơ như khúc gỗ. Tiểu hồ ly ngẩn ra, đương nhiên là bị nhắc chuyện xấu, trong lòng sẽ xấu hổ, bực bội. Còn đào thụ tinh thì lại… vô cùng kinh ngạc.

Đào thụ tinh được gọi là “người thích săn tin” đứng đàu yêu giới trấn Bình Lạc, đương nhiên cũng phát hiện tiểu hồ ly gần đây có gì đó không bình thường, hình như rất bực bội với rồng con ngốc nghếch này, đến trò chơi yêu thích nhất cũng không chơi nữa, lại còn giao tất cả việc chăm sóc A Ly cho mình…

Khế Lạc nghe thấy ca ca song sinh của Phượng quân đại nhân đột nhiên đến thăm, trong lòng hiểu rõ, xem ra chuyện Tang Chỉ và rồng con ngốc nghếch cãi nhau có liên quan đến người này, liền thấy tiếc nuối vì hôm đó mình ở bên ngoài làm việc, không thể tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra. Gần đây đang rất hiếu kỳ về chuyện này, trái tim thích buôn chuyện đang cháy rừng rực, nhưng vướng chuyện tính khí tiểu hồ ly thô bạo nên không dám đường đột hỏi, đang không nghĩ ra biện pháp gì thì A Ly lại tự dẫn xác đến.

Lúc này, khóe miệng đào thụ tinh co giật, chẳng còn để ý đến công chúa Tang Chỉ gì đó nữa, kích động tóm lấy rồng con ngốc nghếch, hỏi : “Cái gì đào hôn? Ai đào hôn?’’

Lẽ nào… Lẽ nào… tiểu tổ tông Tang Chỉ bị chỉ định hôn nhân với ca ca của Phượng quân đại nhân, cho nên công chúa mới can tâm tình nguyện đến trấn Bình Lạc gà không đẻ trứng này làm việc, cũng không chịu thành thân với ngài ấy, kết quả, bị Tuấn Thúc gây khó dễ từ bên trong, còn vây đại tẩu tương lai ở trấn Bình Lạc, thế là, bây giờ Tuấn Ngạn đến bắt người?

Woa! Đây là kịch bản tám chuyện hay biết bao! Đúng, phải ghi lại, để từ từ suy ngẫm, sau một thời gian nữa xuất bản Hồ tộc bát quái sử chắc có thể kiếm được không ít tiền?

Khế Lạc vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nhưng hiện thực thì mãi mãi đặc sắc hơn cả trong tượng tượng, A Ly nhẹ nhàng, thản nhiên cất lời : “Ta đào hôn.”

Đất bằng nổi sấm! đào thụ tinh bị chấn động, đưa hai tay lên bịt miệng, không thể hình dung được cảm xúc kích động, phấn chấn của mình : “ Cái gì? Hóa ra ngươi là người đào hôn rồi chạy đến trấn Bình Lạc? Vậy ….vậy đào hôn với ai?’’

Tiểu hồ ly thấy tình hình đột nhiên thay đổi theo chiều hướng không tốt, liền giậm chân đứng dậy : “ Câm miệng ! Câm miệng ! Không được nói nữa ! A Ly, ngươi ngậm miệng cho ta !!!’’

Đáng tiếc đã muộn.Ly Vẫn đã lên tiếng trước Tang Chỉ một bước : “ Đào hôn với Tang Chỉ.’’

“…..” Khế Lạc không nói gì nữa, im lặng nhìn Tang Chỉ một cái rồi lại nhìn Ly Vẫn, cười hai tiếng quái dị, ngân nga khẽ hát, tự động bồi bổ đầu óc rồi rời đi.

Bên này, tiểu hồ ly tai đã đỏ ửng, chuyện xấu xí bị Khế Lạc biết, tự biết vạn sự hỏng hết rồi. Với tài mồm mép và sức tưởng tượng của hắn, không quá ba ngày, toàn trấn Bình Lạc, không… không đúng, có lẽ là ba giới nhân - yêu – tiên đều sẽ biết chuyện công chúa Thanh Khâu quốc bị từ hôn.

Tang Chỉ vừa ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Đang đau lòng, Ly Vẫn trẻ con, vô tâm lại đến lấy lòng, chọc chọc tiểu hồ ly : “Tang Chỉ, có phải ta nói sai rồi không ?’’

“…”

“Đào hôn có phải là chuyện rất không tốt không ?’’

“…”

Tiểu hồ ly bịt tai, cuối cùng không kìm chế được nữa, lớn tiếng quát : “Á… á…! Ly Vẫn, ta giết ngươi!!”

Dứt lời, xích hồ liệt hoả của Tang Chỉ từ lòng bàn tay đánh ra. A Ly chẳng kịp kêu tiếng nào đã ngã xuống đất, Tang Chỉ đần mặt, đờ đần nhìn rồng con ngốc nghếch nằm trên mặt đất, lại nhìn lòng bàn tay mình, líu lưỡi : “Từ khi nào… mà mình lợi hại như thế này ?’’ Một móng đã làm phượng hoàng cao ngạo trọng thương đến phát sốt, một chưởng đã làm rồng con ngốc nghếch hôn mê.

“Không phải lại đánh khiến người ta trọng thương chứ ?’’ Tang Chỉ bị doạ rồi, đang muốn ngồi xuống xem rồng con ngốc nghếch thế nào thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười lánh lót. Ngẩng đầu nhìn, không phải là ca ca khoa trương Tuấn Ngạn với dáng vẻ tuyệt đẹp, chuyên lấy người khác ra làm trò cười thì là ai?

Tang Chỉ chắc chắn lần trước là Tuấn Ngạn cố ý bôi xấu mình trước mặt phượng hoàng cao ngạo, thế là đã nhận định con phượng hoàng này còn là loài gia cầm bất lương, ác độc, xấu xa hơn Tuấn Thúc cả nghìn lần. Thấy hắn đến, tiểu hồ ly nào có ý muốn nghênh tiếp, ngược lại còn dùng mũi gừ gừ thị uy, rồi ngồi xuống tiếp tục kiểm tra vết thương cho rồng con ngốc nghếch.

Nhưng Tuấn Ngạn, con người này có một điểm là da mặt tương phản với đệ đệ… dày hơn cả tường thành. Tình cảnh thế này rõ ràng biết tiểu hồ ly không hoan nghênh mình, hắn vẫn thản nhiên, ung dung đi vào, lại còn kêu ca : “Tiểu hồ ly, đừng nhìn nữa! Chẳng qua chỉ là ngất xỉu thôi. Ta xuống tay rất có chừng mực, muốn để hắn sau ba thời thần nữa mới tỉnh lại thì tuyệt đối hắn sẽ không tỉnh lại trước thời gian hoặc kéo dài thêm chút nào.”

Nghe thấy vậy, Tang chỉ bỗng tỉnh ngộ : “Là huynh làm bị thương rồng con ngốc nghếch?!” Tục ngữ nói, trẻ con nhà mình, đương nhiên chỉ có mình được đánh, được mắng. Cho dù có tức giận A Ly thế nào đi chăng nữa, nhưng Tang Chỉ nghiễm nhiên đã coi hắn là người của mình, cái gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, với tình cảnh lúc này, Tang Chỉ đương nhiên phải lộ diện vì rồng con ngốc nghếch.

Chống tay mạng sườn, bĩu môi, tiểu hồ ly dáng vẻ đanh đá : “Huynh dựa vào cái gì mà làm A ly nhà muội bị thương? A ly nhà muội vốn dĩ sức khoẻ không tốt, huynh lại ức hiếp kẻ yếu. Đi! Đi tìm phượng hoàng cao ngạo nói lý!!”

Tuấn Ngạn thấy tiểu hồ ly câu nào cũng “A ly nhà muội”, không kìm được cảm thấy đáng tiếc thay cho đệ đệ, lại âm thầm bất mãn trong lòng, tiểu đệ này thật sự là quá… làm mất mặt Phượng tộc rồi. Nghĩ đến cả gia tộc nhà hắn đều tướng mạo tuấn mỹ, nếu có cô nương nào ưng mắt, hắn và cha sao lại không thu phục được chứ? Vậy mà hắn lại có đệ đệ song sinh khó đoán này.

Tiểu hồ ly vẫn đang kêu gào : “Ngươi ngẫn ra cái gì chứ? Bây giờ hãy đưa A ly lên giường nghỉ ngơi, chúng ta đi tìm Tuấn Thúc nói lý!”

Tuấn Ngạn lắc đầu cười khổ, vừa đọc thần chú vừa vẫy vẫy tay áo, chỉ trong chớp mắt, Ly Vẫn đã không còn ở đó nữa. Tang Chỉ quay lại, Tuấn Ngạn đã mặt mày tươi tỉnh, nói : “Haizz! Làm bị thương con rồng tiểu thất này, bản thiếu gia cũng có chút áy náy, chỉ bằng thế này, ta đưa hắn đến ngọn núi bên kia trị thương, còn chuyện về Thanh Ngô cư ấy mà..” Tuấn ngạn cố ý kéo dài âm ở chỗ quan trọng : “Ta sẽ không đi nữa, nếu công chúa muốn cứu A ly nhà mình thì tự đi tìm đệ đệ ta nhờ giúp đỡ đi!” Dứt lời, cũng không còn thấy bóng dáng Tuấn Ngạn đâu nữa.

Tiểu hồ ly há miệng, trợn mắt, cằm rơi cả xuống đất, đi loanh quanh tại chỗ ba vòng, cuối cùng mới hét lên : “A ly!” Chỉ là… làm gì còn bóng dáng hắn ở đó nữa!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...