Nhật Ký Tân Hôn

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

“Hạ Chí...”

Kỳ Thịnh dùng giọng nói trầm thấp dụ dỗ, còn Thẩm Hạ Chí chỉ có thể mềm yếu đáp lại. Cô chỉ cảm nhận được mình được anh ôm lấy, đặt lên giường. Không biết từ lúc nào, quần lót và vớ chân của cô đã bị anh lột đi, anh chen người vào giữa hai chân cô.

“Mở mắt nhìn anh.”

Lời anh nói vĩnh viễn đều có ma lực làm cô không thể nào kháng cự được. Cô nổ lực mở mắt ra đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đầy mê hoặc của anh, sau đó nở nụ cười ngọt ngào.

“Có thể sẽ đau một chút.” Anh trìu mến hôn lên lọn tóc của cô, giọng nói khàn khàn ẩn nhẫn.

“Em không sợ.” Mặc dù cơ thể cô rất nhỏ bé nhưng cô không sợ chút nào. Được trở thành người phụ nữ của anh, vợ của anh, là một chuyện rất đáng tự hào và hạnh phúc.

Sau đó, cô thậm chí còn chủ động nhấc chân mình lên vòng qua eo anh, đôi tay để lên lồng ngực bền chắc của anh: “Kỳ Thịnh, yêu em.”

Nụ cười của Kỳ Thịnh dần dần biến mất, lời nói của cô khích lệ anh rất nhiều. Sau đó anh nhấc người, đem dục vọng nóng bỏng của mình vùi sâu vào người cô, anh gấp gáp đến nỗi giống như không thể nhẫn nại được nữa…

Kỳ Thịnh lật người, vồ hụt, mới cả kinh mở đôi mắt lờ mờ buồn ngủ ra.

Một lúc lâu sau anh mới giật mình tỉnh lại, nếu như không phải còn có dấu vết bên cạnh, còn có mùi hương quen thuộc thì anh thật sự sẽ cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ. Kết hôn, người bên gối, tất cả chỉ là giấc mộng đẹp, còn anh, cũng không phải là người đàn ông kết hôn được một ngày.

Kỳ Thịnh cười yếu ớt ngồi dậy, anh nhìn xung quanh phòng. Không biết từ lúc nào, căn phòng giản dị của anh đã bị một cô gái nhỏ làm bừng sức sống. Xung quanh có rất nhiều loài hoa quý, nhưng thật ra, người đem lại sức sống cho anh chính là cô.

Kỳ Thịnh mở cửa phòng xuống lầu, rất nhanh anh đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp. Anh dựa nửa người vào tủ đựng chén bát, nhìn cô gái nhỏ vừa ca hát vừa hạnh phúc làm điểm tâm, môi mỏng không nhịn được nhẹ giương lên.

“Hi, chào buổi sáng.”

“A?” Đột nhiên Kỳ Thịnh lên tiếng làm Thẩm Hạ Chí có chút giật mình, cô quay đầu lại, phát hiện là anh thì cười nói: “Anh đã dậy rồi.”

“Ừ.” Kỳ Thịnh ghé đầu vào muốn xem cô làm thức ăn: “Nếu anh không nhìn lầm thì vợ à… em đang làm bữa sáng sao?”

Bỗng chốc, mặt Thẩm Hạ Chí đỏ ao lên, thần bí hề hề bưng cái dĩa đi không cho anh nhìn: “Đúng vậy, anh đi rửa mặt đi, bữa sáng sẽ làm xong rất nhanh.”

Kỳ Thịnh khẽ nhíu mày nghi ngờ, anh nhìn ra được là cô vợ nhỏ bé của mình đang giấu diếm cái gì đó. Đừng nói là ngày đầu tiên anh quen biết cô, cho dù là sau này khi đã kết hôn với nhau cô cũng chưa bao giờ xuống bếp. Vậy mà hôm nay cô ấy lại dậy sớm xuống bếp chuẩn bị bữa tối, vẻ mặt còn chột dạ thế kia.

Kỳ Thịnh không rời đi mà ngược lại còn lại gần hơn, tò mò nói: “Rốt cuộc là em đang làm gì vậy?”

“Không có, không có gì hết.” Thẩm Hạ Chí cắn môi, bộ dạng rất buồn cười: “Khoan, không cho phép nhìn, không cho phép nhìn!”

Nhưng lời còn chưa nói hết thì cái dĩa trong tay đã bị Kỳ Thịnh cướp mất. Anh giơ lên cao, mặc cho cô nhảy lên thế nào thì cũng không thể với tới được. Anh dùng một tay ôm eo cô, tay kia thả cái dĩa xuống.

Cuối cùng anh cũng thấy được trong đó là gì, anh ngây ngốc nhìn chằm chằm cái dĩa, giống như đang nghiên cứu xem đó là cái gì.

“Phốc ha ha ha!” Thẩm Hạ Chí thấy biểu tình quái dị của Kỳ Thịnh thì không nhịn được cười thật to. Sự chột dạ ngượng ngùng đều bị cô quăng lên chín tầng mây.

Rốt cuộc trong dĩa đó có cái gì?

Thật ra thì thứ trong đó rất bình thường, bữa ăn sáng có hai quả trứng chiên, một cái lạp xưởng, còn có một ít salad. Nhưng mà cô gái nhỏ không an phận này lại làm ra vẻ rất quan trọng.

“Rất vui sao?” Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí, hít sâu một hơi, làm như không để ý đến cô.

“Ha ha ha ha... Thật đúng là rất vui nha.” Thẩm Hạ Chí cười cười nhưng cô phát hiện ánh lửa trong mắt anh thì lập tức ngừng cười, ách... đùa quá lố rồi.

Từ khi bọn họ kết hôn đến nay thì ngày nào cũng ngọt ngào giống như hưởng tuần trăng mật. Cô sớm biết Kỳ Thịnh nhất định sẽ là một người chồng hoàn hảo nhưng đến khi được hưởng thụ điều đó, thì đúng là như trên thiên đường.

Chỉ là có một chút vẫn nằm ngoài dự đoán của cô. Từ ngày đầu tiên kết hôn đến nay, cô luôn muốn chăm sóc chu đáo cho chồng nhưng dần dần cô còn trở thành chiến sĩ hi sinh.

Đến lúc này cô mới biết, bất luận là người đàn ông như thế nào thì khi lên giường cũng sẽ thay đổi. Sẽ trở nên không kiêng kỵ gì, trở nên thủ đoạn bá đạo, không làm cho phụ nữ gào khóc cầu xin thì sẽ không chịu dừng tay, được rồi, có lúc có kêu gào thế nào thì cũng vô dụng.

Nói vậy thì có hơi quá, thật ra thì Thẩm Hạ Chí cũng chỉ muốn cường điệu hơn một chút. Bởi vì quá mức quen thuộc nên cô hiểu ánh mắt nảy lửa của anh là có ý gì. Cô chơi đùa quá lố rồi, đến lúc đó người chịu khổ cũng là cô.

“Kỳ Thịnh... À, chồng à, anh đói bụng rồi sao? Chúng ta ăn sáng thôi.” Cô vợ nhỏ nhanh chóng nịnh nọt.

“Đúng là hơi đói.” Kỳ Thịnh bỏ dĩa xuống, ôm cô để lên bồn rửa bát, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Xem ra, hôm nay em phải hy sinh một chút, làm bữa ăn sáng của anh.”

“Nhất định phải như vậy sao? Không được thương lượng?” Thẩm Hạ Chí giả mù sa mưa, nước mắt dâng trào, rất phối hợp diễn vai người phụ nữ yếu đuối.

“Trên căn bản là như vậy.” Kỳ Thịnh vén váy cô lên liền phát hiện không hề có chút trở ngại nào, sờ một cái là trúng cánh hoa ướt át.

Đôi mắt sáng híp lại, anh nhếch môi lên án: “Em cố ý.”

“Không phải... Chỉ là, em không mặc quần lót thôi.” Thẩm Hạ Chí uất ức nói, đôi mắt to lại lóe lên ý cười. Đúng vậy, là ai nói quần lót của cô khô rất nhanh chứ.

Thật là một cô bé không bao giờ chịu thiệt, Kỳ Thịnh cười, sau đó gian xảo ngồi xổm xuống. Nếu cô muốn chơi thì anh cũng phải phối hợp chứ.

“Này này này, anh muốn làm gì? A...”

Kỳ Thịnh cười một tiếng, sau khi nếm đủ rồi anh mới ngẩng đầu đứng lên, không hành hạ cô nữa. Anh nghiêng người ôm eo nhỏ của cô, cũng chuẩn bị buông thả dục vọng cứng rắn của mình…

Ngay tại lúc này chỉ mành treo chuông, đôi vợ chồng đang trong trạng thái kích tình thì “rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá bay và người đứng ngay đó là Tiểu Tích đang rống giận.

“Tên nhóc chết tiệt! Bà không giỡn với mày nữa, hôm nay không phải mày chết thì là bà chết, a a a...”

“Đợi đã.” Giọng nói nghịch ngợm truyền đến: “Bà già, sao hôm nay hăng thế? Cửa nhà của Kỳ lão đại mà bà cũng dám đá hỏng, không sợ lão đại trừng phạt bà à?”

“Nếu như không phải là mày nhảy vào cửa sổ thì làm sao tao phải làm vậy?”

“Này, khoan động tay động chân, tôi chọc bà hồi nào?”

“Mày bán đứng tao, đem tin tức của tao bán cho họ Gia Cát, đáng ghét, tên nhóc chết tiệt, không phải mày biết chúng tao có thâm thù đại hận sao?”

“Gía tiền của anh ta rất cao, tôi không kìm lòng được.”

“Gặp quỷ, tiền tao đưa mày còn thiếu sao? Không cần nói nhiều, tao muốn giết mày, giết cả nhà mày…”

Lời còn chưa nói hết thì Tiểu Tích đã thấy đôi vợ chồng quần áo xốc xếch đứng trong nhà bếp, 囧!

Mà cùng lúc đó, Kỳ Thịnh cũng nhanh chóng quay người lại đem Thẩm Hạ Chí bao bọc cực kỳ cẩn thận!

“Ai da, bà già, bà gặp nạn rồi, bà phá hư “chuyện tốt” của lão đại.”

Ô ô, cô không phải cố ý mà... Tiểu Tích vội vàng bước một bước bưng kín ánh mắt của thằng nhóc Trác gia: “Này, con nít không được nhìn, cấm trẻ dưới 18 tuổi.”

“Chậc chậc, còn giả bộ thuần khiết gì nữa? Đừng nói là bà và cái tên Gia Cát kia chưa chơi trò 18 cộng nha.”

“Có ma mới chơi trò 18 cộng với hắn ta, mày mới chơi anh ta, cả nhà mày mới chơi với anh ta.”

“Tiểu Tích...” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, lại sắc bén như dao.

Tiểu Tích quẫn bách nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Ách, lão đại, thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi lập tức đi ngay, hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi!”

Hít thở sâu, có người phá hư chuyện tốt của người khác mà còn không đi ngay, ngược lại còn kêu họ tiếp tục sau?

Thẩm Hạ Chí núp trong ngực Kỳ Thịnh, nhìn anh kìm nén, cô nén cười đến muốn nội thương rồi. Vậy mà tên nhóc nhà họ Trác còn tránh khỏi tay Tiểu Tích, đi lại phía bồn rửa bát, vừa chậc chậc vừa la to: “Này, bà già, không ngờ Kỳ lại có hứng thú này.”

“Hả?” Tiểu Tích tò mò, cũng hào hứng gia nhập vào hàng ngũ: “Đúng vậy, sáng sớm mà đã như thế thì cũng không phải là hơi quá sao?”

“Đúng vậy, ba mẹ tôi cũng không có cái hứng thú này.”

“Này, làm sao cậu biết, tôi thấy bọn họ trong lúc kích tình cũng rất háo hứng đấy.”

“Thật sao? Lần sau nhớ dẫn tôi đi xem.”

“Tôi còn chưa muốn bị Trác gia truy sát đâu.”

Lúc này, bọn họ rất ăn ý với nhau.

Không thể nhịn được nữa, Kỳ Thịnh khó được thanh âm cao Baidu, cảnh cáo thanh âm lạnh lẽo sắc bén: “Yến Quý Trọng, Trác Hạo Nhiên! Không muốn chết thì liền lập tức cút ra ngoài cho tôi.”

“Dạ, tuân lệnh!”

Động tác của hai người rất nhanh chóng, trăm miệng một lời, “Xoạt” một cái đã không thấy tăm hơi. Ngược lại, Thẩm Hạ Chí ở trong ngực Kỳ Thịnh thì cười to lên: “Ha ha ha ha... mắc cười quá, chồng à, mặt anh xanh hết rồi kìa.”

“Buồn cười lắm sao?”

“Rất buồn cười... ”

“Cười đã chưa?”

Thẩm Hạ Chí cứng họng, sau đó bắt đầu hối hận. Cô bị xách lên và bị anh vác về phòng… hu hu, đại khái là cô cũng biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Khiêu khích đúng là một chuyện tốn quá nhiều sức lực mà kết quả lại không tốt chút nào.

Nhưng có người đã từng nói, nhìn đàn ông vì mình mà mất khống chế là một thành tựu rất đáng tự hào. Chính vì vậy cô mới không biết mệt mà khiêu chiến anh, nhìn chiếc mặt nạ của anh từ từ vỡ vụn.

Cô không biết bọn họ có thể vĩnh viễn ngọt ngào hạnh phúc như vậy hay không nhưng cô xác định, cô muốn nắm giữ thật chặc thời khắc trước mắt này.

“Ưm, no quá à.”

Cả Thẩm Hạ Chí gần như là úp sấp trên lưng Kỳ Thịnh, đầu cô chôn ở đầu vai anh ăn vạ: “Tại sao anh không ngăn em không ít một chút?”

“Anh nói em sẽ nghe sao?” Kỳ Thịnh đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, bàn tay ấm áp vòng qua sau lưng, bất đắc dĩ nâng cái mông nhỏ lên.

Vậy cũng đúng, không thể trách anh, Thẩm Hạ Chí le le cái lưỡi, làm mặt quỷ: “Thịt nướng thật sự rất ngon, hơn nữa Tiểu Tích và tiểu tử Trác gia luôn tranh giành với em, nên cướp được thì cứ việc cướp.”

Thẩm Hạ Chí ngẩng đầu, nhìn ánh trăng rằm to lớn. Cô chớp chớp đôi mắt to, hôm nay là Trung thu, nên mọi người kép nhau đến vườn hoa nhà Tiểu Tích tham gia tiệc nướng. Ai cũng tranh giành thức ăn, cười đùa trêu ghẹo nhau... Cô thề, đây là trung thu vui nhất trong cuộc đời cô, nhưng thật ra, cũng là ngày trung thu duy nhất của cô.

Thật tốt, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hã Chí vòng sát cổ Kỳ Thịnh, ngửi hương vị chỉ thuộc về anh. Tất cả là vì có anh, anh cho cô một ngôi nhà, cho cô thật nhiều người thân, cho cô một hạnh phúc hoàn chỉnh.

“Sao vậy?”

Từ cổ truyền đến một cảm giác lành lạnh, Kỳ Thịnh dừng chân lại, giọng nói trở nên dịu dàng.

“Không có gì.” Thẩm Hạ Chí vội vàng ngẩng đầu lên cười: “Ăn no quá nên có chút mệt.”

Một lúc lâu sau, Kỳ Thịnh cũng không lên tiếng, anh chỉ là đi tới đi lui, rồi đi tới cái ghế gỗ trong tiểu đình. Anh đặt cô lên ghế rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô lên đùi mình cho cô nằm nghiêng.

“Ở đây nghỉ một chút, có được không?”

“Ừ.” Cô trả lời, xoay người lại, đưa tay vòng qua eo anh, rúc vào người anh như con mèo con.

Kỳ Thịnh dựa lưng vào ghế dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm xinh đẹp, khóe môi giương lên. Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm trăng hoặc là phải nói, là lần đầu tiên anh thấy trăng đẹp như thế. Nhưng anh biết, là bởi vì có cô bên cạnh nên anh mới cảm thấy mọi việc thật tốt đẹp. Anh nghĩ, anh hiểu được tâm trạng của cô. Thật ra thì hai người họ rất giống nhau, càng cô đơn thì càng quyến luyến hơi ấm, chỉ cần là một chút thì cũng muốn đem nó giấu đi.

Xung quanh rất yên tĩnh, không biết qua bao lâu, anh cho là co đã ngủ say thì cô đã chậm rãi lên tiếng: “Kỳ Thịnh...”

“Hả?”

“Em đã từng nói em rất yêu anh chưa?”

Nhịp tim của Kỳ Thịnh đột nhiên chậm lại, anh cúi đầu nhìn cô bé trên đùi mình, giống như là đang xác nhận xem người vừa nói chuyện có phải là cô không.

Thẩm Hạ Chí cười, xoay người nằm ngang. Trong đêm tối, con ngươi của anh thật xinh đẹp đến kinh người, cô kiên định nói: “Kỳ Thịnh, em yêu anh, rất yêu anh.”

Nói không khiếp sợ đó là điều không thể nào, Kỳ Thịnh gần như ngưng thở, tay anh không tự chủ được chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của cô. Anh nghĩ cô có rất nhiều lý do gả cho anh: cảm kích, cảm động, lệ thuộc, nhu cầu... Đợi chút, nhưng trong đó không bao gồm, cô yêu anh. Kỳ Thịnh không biết cảm giác đau nhói trong lòng ngực này là gì, anh chỉ biết cảm giác đó thật kỳ diệu. Trên đời này, thật sự có một người yêu anh.

“Em xác định không phải là…”

“Không phải!” Thẩm Hạ Chí giơ tay lên ôm gáy Kỳ Thịnh, cô phát hiện mình rất hiểu rõ anh, cô cau mày đính chính: “Kỳ Thịnh, em biết rõ cái gì là cảm động, cái gì là lệ thuộc, cái gì là tình yêu.”

“Nhưng...”

“Không có nhưng gì cà.” Cô kéo đầu anh xuống, khẽ hôn lên môi anh: “Có lẽ bây giờ anh cha7 yêu em, hoặc là vĩnh viễn anh cũng không biết yêu là gì. Nhưng anh không phải sợ, có em yêu anh, như vậy là đủ rồi.”

Nghe lời nói cảm động của cô, Kỳ Thịnh thở dài một tiếng. Anh cũng không thể khống chế mình được nữa, anh nắm lấy cái ót của cô, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng quấn quýt với nhau. Dưới ánh trăng rằm đoàn viên, hình ảnh hai người đẹp như bức họa. Ánh trăng cũng như minh chứng cho bọn họ nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Hết chương 5


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...