Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 61


Chương trước Chương tiếp

Trở về giường một lần nữa, Liễu Dật thấy Nguyệt Ly đã tỉnh, cậu đau lòng nói: "Sao không ngủ thêm một lúc nữa?"

"Em nghe thấy mẹ gọi điện thoại tới nên tỉnh lại." Nguyệt Ly thản nhiên nói: "Em thật không hiểu tại sao mẹ lại bao che cho cậu như vậy."

"Có lẽ là vì cậu là em út ở tronh nhà, mọi người vẫn luôn chiều chuộng ông cho nên mới vậy." Liễu Dật phân tích: "Em cũng không cần phiền lòng vì việc nay, cố gắng làm việc thật tốt, ở bên cạnh anh, mỗi ngày đều thật vui vẻ là được rồi."

"Em biết rồi."

Hai người hạnh phúc ân ái nhưng Hạ Thần thì cả gia đình và sự nghiệp đều gặp chuyện không vui, cả ngày đều là dáng vẻ nghiêm mặt, khó chịu, nhân viên nhìn thấy cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.

Trong phòng họp, không khí cứng ngắc, mọi người đều câm như hến, không ai dám thở mạnh.

"Vương Càn, cậu nói cho tôi biết, vì sao một quý gần đây, lượng tiêu thụ của công ty lại giảm hẳn một nửa." Hạ Thần nhẹ nhàng dùng tay gõ gõ bàn, giọng điệu âm trầm, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong lòng bàn tay và trên trán Vương Càn đều ứa mồ hôi lạnh, anh ta không tin được tổng giám đốc lại hỏi anh ta, nơn nớp lo sợ đứng dậy, sợ hãi nói: "Tôi... Tôi không biết."

"Không biết đúng không?" Hạ Thần khéo dài ngữ điệu, ý lạnh trong giọng nói càng nhiều khiến cho Vương Càn run rẩy. Sau đó anh ta nghiêm mặt nhìn Hạ Thần nói: "Tôi sẽ lập tức thống kê số liệu cho ra kết quả, tổng giám đốc đợi một chút."

"Bỏ đi, không cần làm nữa, cậu có thể về nhà rồi." Hạ Thần không mặn không nhạt nói.

Giống như sét đánh giữa trời quang*, Vương Càn trừng to mắt không dám tin, anh ta bị sa thải sao?

(Ý nói sự việc bất ngờ, không thể xảy ra)

Sau khi kinh ngạc, Vương Càn lắp bắp hỏi: "Vì... Vì sao?"

Hạ Thần cười lạnh: "Vừa rồi là cơ hội cuối cùng của cậu, là do cậu không quý trọng thôi."

Mặt Vương Càn xám như tro, ngàn tính vạn tính cũng không tính được mọi chuyện đã bại lộ rồi.

"Tốt nhất là cậu nhổ tiền ra, nếu không thì ngồi đợi ăn cơm tù đi."

Vương Càn vào công ty cũng đã bảy năm, cũng là một nhân viên lão thành, không ai nghĩ tới anh ta lại làm ra chuyện như thế này. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bên ngoài thành thật như vậy nhưng bên trong lại xấu xa đến thế.

Sự kiện này cũng không vì Vương Càn bị đuổi việc mà kết thúc, Hạ Thần vẫn còn giận dữ, tiếp theo lại có một đống người bị răn dạy.

Lượng tiêu thụ giảm, lợi nhuận cũng giảm đi, đây là khó khăn lớn nhất mà Hạ Thần phải đối mặt từ khi điều hành công ty tới nay.

Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Một lần nữa trở lại văn phòng, Hạ Thần vẫn còn tức giận thì mẹ Hạ gọi điện đến.

"Alo, có chuyện gì?" Hạ Thần không kiên nhẫn nói.

Mẹ Hạ cũng biết gần đây công ty có chuyên, ôn nhu nói: "Mẹ muốn gặp cháu nội, con bảo Hồng Nhi đem cháu đến cho mẹ với ba con gặp một chút đi."

Vốn dĩ hai người bọn họ muốn đích thân nuôi nấng con trai của Hồng Nhi nhưng mà Hồng Nhi sống chết không chịu, lấy chết uy hiếp, cuối cùng họ phải thỏa hiệp, chỉ bảo cô ta thỉnh thoảng đưa đứa bé tới nhà ông bà ngủ một tối.

Hiện tại đã hơn một tuần rồi không gặp cháu nội bảo bối, bà sao có thể không nóng lòng.

"Con đâu có cấm cô ta đem thằng bé tới." Giọng nói của Hạ Thần vô cùng khó chịu, hiển nhiên là tâm tình không tốt.

"Được rồi, tối nay con bảo cô ta đưa thằng bé tới gặp mẹ và ba con đi, không quấy rầy con nữa, tam biệt." Mẹ Hạ cũng biết giờ phút này không nên quấy rầy, nói xong liền cúp máy.

"Tạm biệt."

Nhớ tới gương mặt kinh khủng kia, Hạ Thần liền cảm thấy buồn nôn.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại lên gọi.

Nghe tiếng thông báo điện thoại tắt máy, Hạ Thần tức giận ném điện thoại di động. Hôm nay thật là xui xẻo, chuyện gì cũng khiến anh ta bực mình.

Xoa bóp mi tâm, Hạ Thần nhắm mắt lại.

Lúc này, ở trong một căn phòng u tối, một đôi nam nữ đang nhiệt tình quấn lấy nhau, tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rên tỉ của người phụ nữ hòa vào nhau tạo thành một khung cảnh chứa đầy dục vọng.

"Thoải mái sao?" Người đàn ông nói.

"Đương nhiên." Hồng Nhi nhẹ nhàng nói: "Đúng là anh hiểu em nhất."

"Đó là tất nhiên, trước kia chúng ta cũng rất hợp nhau." Bàn tay của người đàn ông đi tới bên đùi trong của Hồng Nhi khiến cho cô ta không ngừng rên rỉ.

"Em cũng vậy, em thích anh nhất." Khóe miệng Hồng Nhi cong lên, đây là Lý Toàn người thanh mai trúc mã ngày trước của cô ta, ngày đó nàng đã gặp phải anh ta trong bệnh viện. Anh ta tốt bụng, chăm sóc cô ta vô cùng cẩn thận, không lâu sau, lửa tình của hai người lại bùng cháy trở lại.

Cô ta thường đến nhà anh ta, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc mà cô ta chưa từng được hưởng khi ở bên cạnh Hạ Thần.

Chỉ là cô ta lừa anh ta chuyện mình đã có một đứa con. Khoảng thời gian mặt cô bị thương, cô đã nhờ bà chủ nhà trước kia chăm sóc đứa bé.

"Hồng Nhi, gả cho anh đi." Người đàn ông kia bỗng nhiên chân thành nói.

"Em..." Hồng Nhi do dự, dù sao hiện tại cô ta không chỉ có một mình mà còn có một đứa bé, còn có cửa của Hạ Thần không biết có qua được không. Nhất thời cô ta không thể trả lời được.

Thấy Hồng Nhi do dự, Lý Toàn sốt ruột hỏi: "Em không muốn sao?"

"Không phải." Hồng Nhi lắc đầu "Là em còn có một số chuyện chưa giải quyết được."

"Có chuyện gì, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết." Lý Toàn nắm tay cô ta, ánh mắt kiên định nhìn Hồng Nhi.

Thiếu chút nữa Hồng Nhi không nhịn được mà nói ra sự thật nhưng mà nghĩ tới rất ít người đàn ông chấp nhận nuôi con của người khác nên vẫn không nói.

"Em muốn suy nghĩ một thời gian." Cô ta quay lưng lại, nhẹ nhàng nói.

Lý Toàn ôm lấy cô ta: "Được, anh chờ em."

Hai người lại quấn lấy nhau, Hồng Nhi trở về nhà lại thấy được Hạ Thần đã lâu không gặp. Cô ta cho rằng Hạ Thần sớm đã quên cô ta rồi chứ.

"Cô đi đâu vậy hả?" Ánh mắt thâm sâu của Hạ Thần nhìn thẳng vào Hồng Nhi.

"Đương nhiên là đi dạo phố rồi." Hồng Nhi cười khẽ nói, ngồi vào bên cạnh anh ta: "Hôm nay ngọn gió nào thổi anh tới vậy?"

"Cô nói xem?" Hạ Thần không muốn nói nhiều: "Đứa bé đâu?"

"Em đã nhờ một người bạn chăm sóc giúp rồi." Hồng Nhi còn tưởng là anh ta tới vì cái gì, hóa ra là đứa bé.

"Nhờ người bạn trông hộ? Bạn của cô có thể chăm sóc tốt đứa bé sao? Nếu như đứa bé có chuyện gì vậy thì cô chờ chôn cùng nó đi." Hạ Thần lạnh lùng cảnh cáo. Hiện tại một đồng chuyện làm anh ta phiền lòng, anh ta không có thời gian phong hoa tuyết nguyệt* với cô ta.

(Ý chỉ tình yêu nam nữ)

"Thần, anh thật là ác độc." Ánh mắt của Hồng Nhi bỗng nhiên trở nên âm u. Thì ra cô không có một vị trí nào ở trong lòng anh ta, chỉ là một thứ đồ chơi khi anh ta buồn chán hay cô đơn. May mắn cô cũng không có thực lòng với anh ta, nếu không quả thực sẽ biến thành oán phụ. Nếu như anh ta vô tình vậy cô có thể quang minh chính đại đi với người khác, vài năm nay cô đã tích trữ được không ít tiền bạc. Nghĩ vậy, ánh mắt của cô ta trở nên bình tĩnh không một gợn sóng.

"Tôi độc ác? Nếu không nhớ cô đã sinh cho tôi một đứa con trai thì cô nghĩ là cô còn có thể sống đến bây giờ sao?" Hạ Thần âm trầm nói, trong giọng nói không có chút độ ấm nào.

"Thần, anh thực sự là một người tuyệt tình." Hồng Nhi xoay người nói khẽ: "Anh cũng biết mặt em bị thương, nhưng ngay cả nhìn một cái anh cũng không thèm nhìn, trong lòng em đau khổ như thế nào anh có biết không? Em yêu anh như thế nhưng anh lại đối xử với em như vậy."

Hồng Nhi đã sớm khóc không thành tiếng, trong lòng lại biết rằng tâm tình Hạ Thần không tốt, không thể trêu chọc anh ta, cô phải giả vờ nhu ngược khiến anh ta đồng tinh, như vậy mới có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn.

Hồng Nhi quả thực rất hiều Hạ Thần. Hạ Thần thấy bộ dạng cô ta đáng thương như vậy có chút mềm lòng, nhớ lại những chuyện trước kia, trong mắt có tia áy náy, rất lâu sau mới nói: "Về sau tôi sẽ không trở lại đây nữa, tôi sẽ viết một tờ chi phiếu, coi như là phí chia tay đi."

Nói xong, lấy ra một tờ chi phiếu và bút, nhanh chóng viết xong đưa cho Hồng Nhi.

Hồng Nhi nhìn con số trên chi phiếu, trong lòng mừng như điên nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ kinh ngạc: "Thần, anh không cần em nữa, về sau em biết sống như thế nào?"

Ngữ khí của Hạ Thần dịu đi không ít: "Yên tâm, trên đời nàu không có ai rời xa ai đó thì không thể sống nổi, về sau cô hãy tự lo cho mình đi, đứa bé để ba mẹ tôi nuôi dưỡng."

"Thần, anh không cần em, em cũng không thể giữ anh lại nhưng vì sao ngay cả đứa bé anh cũng cướp đi?" Hồng Nhi giống như là điên rồi, vội vàng quỳ xuống trước mặt anh ta, đau khổ cầu xin. Nói thế nào cũng là con của mình, diễn trò cũng phải diễn nghiêm túc một chút.

"Lấy năng lực của cô có thể cho đứa bé cái gì, nếu như đứa bé biết rõ thân phân của cô nó sẽ nghĩ như thế nào? Điều này cô đã nghĩ tới chưa?" Hạ Thần nói có lý, Hồng Nhi căn bản không thể phản bác.

Sau đó Hạ Thần lôi kéo Hồng Nhi lái xe đến trước nhà bà chủ nhà trước kia.

Nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên khi ngủ của con trai, tình thương người mẹ của Hồng Nhi trào dâng, không giống như lúc trước, vẻ mặt là thực sự chân thành, đúng là một người mẹ không nỡ rời xa con. Nhưng mà Hạ Thần nói đúng, đi theo cô, đứa bé chỉ có thể vất vả. Cuối cùng cô chỉ nhìn thoáng qua rồi cắn răng giao đứa bé cho Hạ Thần.

Xe đi xa, Hồng Nhi nhìn chiếc xe dần dần biến mất, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Bà chủ nhà an ủi vài câu, cũng thuận tiện biết được đầu đuôi câu chuyện.

Bên này, Nguyệt Ly cũng nhanh chóng nhận được điện thoại của chú Lưu.

"Có chuyện gì?" Tâm tình Nguyệt Ly hôm nay rất tốt, thanh âm thanh thúy êm tai.

"Hạ Thần chán Hồng Nhi rồi, cho cô ta phí chia tay, đưa cả đứa bé đi rồi." Chú Lưu kể lại mọi chuyện một cách đơn giản.

Nguyệt Ly trầm ngâm một lúc rồi nói: "Đi thì đi, sau này cũng không cần cô ta làm gì nữa, chú nghỉ ngơi một thời gian rồi cùng những người khác theo dõi Cố Phương Phương và Hạ Thần đi."

"Biết rồi, tiểu thư." Chủ Lưu trả lời.

Tắt điện thoại, khóe miệng Nguyệt Ly cong lên, vì Cố Phương Phương đã đồng ý giúp cô trộm bí mật của công ty Hạ Thần, quân cờ Hồng Nhi này trở thành có cũng được mà không có cũng không sao. Cô ta có thể toàn thân rút lui cũng là chuyện tốt.

Chỉ cần đánh ngã Hạ Thần thì anh ta sẽ chẳng còn gì nữa. Vài năm nay anh ta cũng đã bị những người phụ nữ này làm cho sứt đầu mẻ trán, lúc này chính là lúc đánh anh ta một kích cuối cùng, khiến cho anh ta không thể xoay người, đến lúc đó, đối phó với anh ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Đáng tiếc cô chỉ ở trong nước một tháng nữa thôi, không thể nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của Hạ Thần rồi.

Thời gian không còn sớm, Liễu Dật còn chưa về, cô tiện tay gọi điện thoại cho anh.

"Alo, Nguyệt Ly, đợi anh đến nỗi thấy phiền rồi sao?" Tiếng cười truyền tới từ đầu dây bên kia.

"Đúng vậy, sao anh còn chưa về?" Nguyệt Ly cười hỏi.

"Anh đang lợi dụng thời gian rảnh để nhận điện thoại của em đó, đoán là uống rượu xong cũng đã khuya rồi, em không cần chờ anh, đi ngủ sớm một chút đi." Liễu Dật nhẹ nhàng dặn dò.

"Anh đúng là... Không được uống nhiều rượu biết chưa." Nguyệt Ly cảnh cáo "Nếu còn uống nữa thì anh cũng đừng về nữa."

Liễu Dật đồng ý: "Biết rồi, Nguyệt Ly."

"Còn nữa, về sau những bữa tiệc như thế này có thể từ chối thì từ chối, ở bên cạnh em nhiều một chút được không?" Nguyệt Ly ôn nhu nói: "Một mình ở trong nhà em cảm thấy rất vắng vẻ."

"Vừa hay, anh sẽ cố gắng thêm nữa, để cho em sinh một bảo bối sớm một chút, như vậy sẽ không vắng vẻ nữa, có được không?" Thanh âm trêu chọc của Liễu Dật truyền đến khiến cho Nguyệt Ly hơi sững sờ. Hiện tại bọn họ còn quá trẻ, sinh con có phải là hơi sớm không, huống chi, cô sắp phải ra nước ngoài rồi.

"Sao vậy, không nguốn sao?" Ngữ khí Liễu Dật có chút thay đổi.

"Không phải là không muốn mà là tình huống không cho phép." Nguyệt Ly thở dài: "Anh cũng biết em sắp phải ra nước ngoài rồi."

Liễu Dật lập tức hiểu ra, cậu đã quên mất việc này, hơi tiếc nuối nói: "Vậy chờ em trở về chúng ta lại tiếp tục cố gắng."

"Đến lúc đó nói sau đi."

Người khác đã bắt đầu thúc giục, Liễu Dật đành phải tắt điện thoại.

Nguyệt Ly mở tivi nhìn xem một lúc thì di động vang lên, tưởng là Liễu Dật gọi về nhưng mà lại là Cố Phương Phương: "Em họ, có chuyện gì vậy?"

Cố Phương Phương cười nói: "Gần đây lượng tiêu thụ của công ty Hạ Thần giảm không ít, khiến cho toàn bộ công ty rơi vào tình trạng khó khăn."

"Vậy sao, đúng là một tin tức tốt." Nguyệt Ly cong môi cười.

"Phải rồi, chị họ, tối mai chị có rảnh hay không?"

"Đương nhiên là rảnh."

"Được, vậy chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng Thanh Hoa." Cố Phương Phương đề nghị: "Tám giờ được không?"

"Được, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện."

Mọi chuyện càng ngày càng đặc sắc, Hạ Thần tuyệt đối không thể tưởng tượng được Cố Phương Phương lại phản bội anh ta.

Một người phụ nữ vì con của mình tất nhiên phải chuẩn bị đề phòng thật chu đáo rồi, cái loại trăng hoa như Hạ Thần khoa có thể khiến cho cô ta tin tưởng.

Coi như Cố Phương Phương đã nghĩ thông, sau khi kết thúc mọi chuyện, công ty bị đóng cửa, Hạ thần bị gam, lúc này Nguyệt Ly mới có thể buông bỏ toàn bộ hận thù trong lòng.

Hạ Thần, ngày lành của anh sắp kết thúc rồi, phải quý trọng hiện tại thật tốt đi, về sau, cả đời này của anh cũng không thể có được gia nghiệp như những bậc cha chú đời trước đâu

Trong căn phòng tao nhã, dưới ánh đèn nhu hòa, người phụ nữ mặc váy hoa đang mưu tính một âm mưu.

"Em họ, em muốn chị giúp em như thế nào?"

Nguyệt Ly uống một ngụm cà phê, giọng điệu thoải mái hỏi


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...