Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ
Chương 10: End
“Em biết, cục cưng mình không thể mang đi được, nó ở Quan gia có thể được chăm sóc tốt hơn nhiều, nên em sẽ không yêu cầu quyền nuôi nấng con, nhưng mà quyền thăm hỏi vẫn phải được giữ lại, đây là yêu cầu duy nhất của em, nếu anh đồng ý thì chờ em sinh xong, chúng ta sẽ ly hôn, ít nhất, con trai của em nhất định phải được ra đời trong một gia đình hoàn chỉnh.”
“Anh còn nhớ em đã từng nói gì với anh không? Người em yêu nhất định cũng phải yêu em mới được, nhưng anh không yêu em, vì thế em đã không thể ở lại bên cạnh anh được nữa, mỗi ngày nhìn thấy anh em đều cảm thấy rất thống khổ, buông tha em đi, coi như thế đối với anh cũng tốt, anh có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu, mà em cũng có thể quay trở về Đài Loan bắt đầu cuộc sống mới.”
“Không được, anh không đồng ý, anh không chấp nhận cách giải quyết như thế! Em là của anh, đời này kiếp này đều là người của anh!” Quan Thần Cực từ trong giấc mộng thống khổ và chân thật tỉnh lại, bóng dáng anh dưới ánh trăng sáng ngời, rèm cửa tung bay mang theo ánh sáng thản nhiên, đẹp đến không thể nào tin được.
Anh khó khăn hô hấp dồn dập, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, vội vàng quay sang bên cạnh liền nhìn thấy gương mặt cô đang ngủ im lặng và bình thản, nhịp tim của anh mới trở lại bình thường, nhưng mà vẫn đang nhảy múa vô cùng trầm trọng.
Cô ấy còn ở đây, cô ấy không rời bỏ mình, suy nghĩ hiện lên trong đầu này làm hô hấp của anh dần dần trở lại như cũ, thân mình buộc chặt căng cứng cũng dần trầm tĩnh lại. Gương mặt cô lúc ngủ vẫn ngọt ngào như vậy nhưng hoàn toàn xa cách với anh.
Ngày đó khi cô nói muốn ly hôn, anh tựa như kẻ điên, lửa giận bốc cháy, không chỗ phát tiết, đem mọi thứ có ở trong phòng đập phá tanh bành, điên cuồng hét lên với cô. “Anh sẽ không ôn! Quan Thần Cực này vĩnh viễn sẽ không ly hôn với em, em là của anh, vĩnh viễn đều là như thế.” Anh không nên tức giận với cô, lúc đó có lẽ là do không kiềm chế được, dù sao cô vẫn đang mang thai, không thể chịu được kích động quá lớn, nhưng mà một khắc lúc ấy, anh gần như không thể điều khiển được chính mình.
Hai chữ ly hôn vừa phun ra từ trong miệng cô tựa như một lưỡi dao vừa dài vừa sắc, đâm sâu vào lòng anh khiến máu tươi văng tung tóe, mà anh thì phẫn nộ và sợ hãi vô cùng
“Hướng Phù Nhã, em có thể tức giận, có thể đánh anh, mắng anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, em muốn thế nào đều tùy em, nhưng anh sẽ không ly hôn, cuộc hôn nhân của chúng ta nhất định còn tồn tại.” Từ ngày ấy, anh không làm theo những suy nghĩ của cô nữa, nếu anh đã cho cô thời gian để cẩn thận bình tĩnh lại mà đáp án cô cho anh lại như thế này, vậy thì anh không cần phải làm theo cô, quyền chủ động bây giờ phải thuộc về anh.
Không lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, mỗi khi ăn cơm, anh cứ từng muỗng từng muỗng bón cho cô, mặc kệ cô mắng anh biến thái, mắng anh nhàm chán, anh cũng muốn tự tay bón cơm, phải ngồi vài tiếng đồng hồ với anh không là cái gì hết.
Cô không muốn cùng anh ngồi trên sô pha xem tivi, anh liền đơn giản cường thế mạnh mẽ ôm cô vào lòng, một ngụm một ngụm bón cô ăn, nếu cô không chịu ăn táo, không vấn đề gì, anh không ngại dùng miệng đến bón cho cô, cho dù có bị cô cắn nát môi anh cũng nhất định đưa hết tất cả vào miệng Tiểu Nhã. Thịt quả ngọt ngào còn có hương vị máu tươi mằn mặn, cô bắt buộc phải nuốt sạch. Cô nói anh điên rồi, đúng vậy, anh điên rồi, từ lúc nghe được hai chữ ly hôn kia từ cô, anh đã phát điên lên rồi.
So sánh nghị lực cùng quyết tâm, Hướng Phù Nhã căn bản là không phải đối thủ của Quan Thần Cực.
Mỗi khi đi dạo hoặc kiểm tra thai nhi, anh nhất định phải ôm thắt lưng của cô, nắm tay cô, cô giãy dụa không chịu cũng chẳng ăn thua gì, ngay cả đến khi ngủ buổi tối, anh đều ôm cô thật chặt, vỗ về mỗi giây mỗi phút.
Nửa tháng trôi qua, phản kháng của cô vẫn như cũ, mà hành vi cường thế của anh cũng không vì thế mà dừng lại.
Trên người anh chỗ nào cũng là vết thương do cô cào, cắn, cấu, vếương này lành lại thêm vết thương khác hiện ra, tính tình của cô cũng càng ngày càng tệ, chiến tranh nóng chiến tranh lạnh, đối với Quan Thần Cực mà nói đều là chó má, anh kiên trì dùng phương thức của mình đến đối phó với bà xã thân yêu, cho dù là Hướng Phù Nhã cũng không thể ngăn cản.
Nhưng cho dù anh bá đạo, cường thế như vậy, những lúc đêm dài yên tĩnh, lời nói yêu cầu chia tay của cô vẫn cứ không ngừng lặp lại trong những giấc mơ khiến anh sợ hãi mà tỉnh lại. Ác mộng không thể khống chế làm anh sợ hãi, đau đớn đến tê tâm liệt phế, hô hấp dường như chỉ muốn dừng lại ngay lúc ấy, cô muốn rời đi chính là ác mộng lớn nhất trong cuộc đời này của Quan Thần Cực.
Ác mộng cứ lặp đi lặp lại, ngày đêm bị cảm giác sợ hãi bao vây, những cảm giác khó hiểu ngày trước anh không lý giải được ngày càng trở nên rõ ràng.
Anh vươn tay, cẩn thận đem người bên cạnh ôm vào trong lòng, động tác dịu dàng không muốn đánh thức giấc mộng đẹp của cô, bảo bối này tính tình quật cường, kiêu ngạo thế nào, anh sao lại không rõ cơ chứ? Mỗi đêm anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, những lúc chợt tỉnh cô lại cách anh rất xa, kháng cự lại không ngừng.
Mãi cho đến lúc anh bừng tỉnh vì ác mộng mới lại đem cô ôm vào lòng, sáng sớm thức giấc nhìn thấy cô tỉnh giấc trong lòng mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn ngủn, nghe hô hấp nhợt nhạt của cô, bảo bối của anh đang ở trong ngực anh ngọt ngào say giấc, tâm tư dần dần cũng trở nên ổn định.
Cách ngày sinh càng gần, trừ bỏ việc thân thể nặng hơn, Hướng Phù Nhã còn cảm thấy xương sống đau nhức không ngừng, ngẫu nhiên bên hông cũng mỏi dừ không dứt. Nhưng mà hô hấp của cô đã trở nên dễ dàng hơn, thèm ăn hơn, bác sĩ nói cục cưng đã đi xuống vùng xương chậu, chờ đến lúc hoàn toàn lâm bồn thì thời gian sinh nở đã không còn xa nữa.
Cô vất vả như thế, anh lại càng thương hơn, nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn cố giả vẻ bình tĩnh, tâm lại quặn đau như bị ai nắm lấy.
Ngày ấy, cô chắc phải cần thật nhiều dũng khí, thật nhiều nghị lực mới có thể nghe xong câu chuyện đả thương người đó mà không chạy trốn, người vợ bé nhỏ của anh lựa chọn việc trực diện đối đầu, cô gằn từng tiếng nhất quyết hỏi rõ mọi lý do, tuổi cô tuy còn nhỏ nhưng tình yêu có lẽ so với anh còn thành thục hơn rất nhiều.
Anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt cô dưới ánh trăng sáng ngời, đem tất cả biểu tình tinh tế thu vào lòng, chậm rãi thưởng thức.
Bỗng nhiên, chân mày của cô cau lại, khuôn mặt vặn vẹo, biểu tình thống khổ. “Bảo bối, bảo bối.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, bàn tay khẽ khàng vỗ nhẹ trên lưng.
“A, đau.” Cô thì thào hô nhỏ, thân mình trở nên cứng ngắc, đôi mắt bất chợt mở to, chân của cô có lẽ lại rút gân rồi.
Quan Thần Cực bật sáng đèn đầu giường, cầm lấy điều khiển từ xa tăng cao độ ấm của máy sưởi, sau đó xốc chăn lên, vuốt ve mắt cá chân của cô. Hướng Phù Nhã theo bản năng muốn cự tuyệt, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của anh nhưng khó mà làm được.
Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, nâng bàn chân trái bị rút gân lên, đặt ở trên đầu gối mình, từng chút từng chút nhẹ nhàng xoa bóp cơ bắp căng cứng và những mạch gân co lại thành từng đoàn.
Cô rên lên, cắn chặt môi không muốn kêu ra tiếng nhưng cảm giác bị rút gân quả thực rất đau đớn, rất khó chịu, mồ hôi xuất hiện trên trán càng nhiều, mũi thở phì phò, không còn khí lực mà từ chối nữa.
Bàn tay của đàn ông rõ ràng mạnh mẽ, cường tráng như thế, vậy mà cũng có lúc dịu dàng vừa phải đến vậy. Bàn tay anh ấm áp, một chút một chút đem những gân mạch bị co lại của cô giãn ra, cơn đau đớn cũng chậm rãi tiêu tán.
“Bác sĩ nói, tháng này nếu có hiện tượng rút gân là bình thường.” Anh nói nhỏ như đang an ủi cô nhưng lại càng giống như đang thuyết phục chính mình hơn. Chết tiệt, anh đáng lẽ không nên bắt cô phải chịu đựng sự đau đớn này, cho dù có bồi bổ cho cô nhiều đến mấy, muốn giảm bớt tình trạng rút gân này hiệu quả lại cực kì nhỏ.
Mỗi đêm cô đều phải đau đến vài lần, mỗi lần đau đều sắc mặt trắng bệch cả ra, tâm của anh cũng theo đó mà khổ sở vô cùng.
Đại khái nửa giờ sau, chân mày của cô cũng giãn ra, hô hấp trở lại thông thuận, lực từ bàn tay anh thật sự rất tốt. Đó là anh đã cố gắng học tập, khoa trương đến mức mời cả bác sĩ về nhà dạy cho cô, còn anh đứng ở một bên chăm chú lắng nghe nữa. Đột nhiên, Hướng Phù Nhã cảm thấy không nói nên lời.
Anh rất thông minh, lão quản gia Colt đã từng kiêu ngạo nói, thiếu gia nhà ông là một thiên tài, từ nhỏ thành tích đã rất cao, từ lúc đi học đã lấy việc nhảy lớp làm vận động, lấy cúp làm món đồ chơi, học cái gì cũng nhanh, là niềm vinh quanh của gia tộc.
Cô thật không ngờ, thiên tài như anh thế nhưng cũng vẫn cần học ở phương diện này. Mời người đến dạy cô, kỳ thật ra đều là do anh học. Tỷ như phụ nữ có thai thì hàng tháng thân thể biến hóa như thế nào, nhu cầu dinh dưỡng thay đổi ra sao, anh nghe qua một lần là hoàn toàn nhớ kỹ, sau đó nhất nhất thực thi tất cả. Ví dụ như việc một tháng trước khi sinh người ta nói cô dễ bị rút gân, cần phải mát xa để giảm bớt, anh liền lập tức học cẩn thận, sau đó mỗi buổi tối đều làm cho cô, cho dù tình huống của hai người bây giờ đang gay gắt như thế, anh vẫn sẽ kiên trì thực hiện.
Tâm nổi lên sự đau đớn quen thuộc, anh làm sao có thể như vậy? Không thương cô nhưng vẫn đối xử tốt với cô như thế, đàn ông đều đáng giận, đáng ghét như vậy hay sao? Cho dù không yêu người ta nhưng vẫn có thể chiều chuộng giống như yêu say đắm thế sao?
Chờ anh mát xa cho hai chân của cô xong, xác định cơn đau đã qua đi, anh liền đi vào trong nhà tắm lấy một chiếc khăn mặt ấm, chườm nóng cho cô.
Khi khăn mặt nóng chạm vào làn da, cái loại cảm giác nong nóng mà thoải mái ấy khiến cô thiếu chút nữa than nhẹ ra tiếng, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng kia của anh nữa, nếu không lòng của cô sẽ lại chua xót thêm.
“Khiết nhi, là người lớn lên từ nhỏ cùng với anh.” Anh cầm khăn mặt vò lại trong nước ấm thêm lần nữa. “Cô ấy nhỏ hơn anh một tuổi, cực kì thông minh, cũng cực kì xinh đẹp, hai nhà bọn anh là bạn lâu năm, cho nên từ lúc nhỏ, hai người đã mỗi ngày ở cùng một chỗ.”
Anh nói với cô chuyện này để làm gì? Hướng Phù Nhã trừng mắt nhìn nhưng anh không chú ý đến cô, chỉ chuyên tâm với động tác tay trên chân, cô cắn răng muốn rút chân về nhưng lại bị người đàn ông này kiên định cầm lấy, khăn mặt ấm gắt gao bao trọn vòng quanh vù
“Từ lúc còn rất nhỏ, cô ấy vẫn luôn nói về sau lớn lên phải gả cho anh, mà anh đã từ rất lâu trước kia yêu thương cô ấy. Tình yêu này càng lúc càng sâu theo bước thời gian bọn anh trưởng thành. Nhưng mà, khi hai người lớn lên mới phát hiện, tính cách của bọn anh quá mức giống nhau, những lúc ở cùng một chỗ, tra tấn lẫn cùng với ngọt ngào thường xuyên xuất hiện.”
Cô không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe lịch sử tình yêu của bọn họ, nhưng Hướng Phù Nhã vẫn cắn môi, nghe anh thản nhiên kể lại.
“Cô ấy luôn như gần như xa, không ngừng kết giao bạn trai, lại luôn miệng nói yêu anh, mà anh xuất phát từ việc giận dữ đối với cô ấy, cũng quen không biết bao nhiêu bạn gái, hai người cứ như lâm vào một trận đấu điên cuồng, ai cũng không chịu yếu thế nhận thua. Lâu dần, đối với đoạn cảm tình ấy anh cảm thấy rất mệt mỏi, rất vất vả. Khiết Nhi rất giỏi cách thao túng kẻ khác, mỗi lần anh quyết định buông tha cho cô ấy, cô ấy sẽ lại quay đầu, cho anh hy vọng mới, rồi vòng đi vòng lại, sự tra tấn mang theo chút ngọt ngào.”
“Rốt cục có một ngày, anh cảm thấy mệt chết đi, mệt chết đi được, tình yêu của cô ấy thật điên cuồng, thật kích thích, nhưng nó cũng làm cho người ta thật mỏi mệt, anh quyết định buông tha, anh chỉ muốn có một tình yêu đơn giản, pha chút ngọt ngào, không có tâm tư đùa giỡn, không cần tra tấn, chỉ cần đơn giản, thuần túy mà thôi. Vì thế, anh quen với em.” Cô thực bình tĩnh, thực bình tĩnh, không nói được một lời.
“Em là một cô gái hoàn toàn khác với Khiết Nhi, anh thừa nhận, lúc bắt đầu quen em, anh đã muốn lợi dụng em để quên đi những thống khổ mà Khiết Nhi đã mang lại, cho dù ở cùng với em một đoạn thời gian, anh vẫn còn yêu cô ấy. Nhưng mà, anh thực sự muốn buông tha Khiết Nhi, vì thế anh nghĩ đem tất cả mọi thứ giao cho ông trời, anh cố ý không tránh thai, một tháng qua đi, nếu em mang thai, như vậy chính là ông trời đã định đoạt cho anh phải chặt đứt đoạn cảm tình ngày ấy.” Ngón tay xiết chặt vào tấm ga giường.
“Kết quả em đã mang thai, từ lúc anh hướng em cầu hôn khi ấy, anh đã thề, anh sẽ đem hết khả năng của mình đối xử thật tốt với em, yêu em, bảo vệ em, không cho em thương tâm, đau khổ.” Anh làm được, không ai có thể làm được tốt hơn anh, cho dù là không có tâm khi thực hiện.
“Ở cùng một chỗ với em, acảm nhận sự thoải mái trước nay chưa từng có, ngày trôi qua đơn giản mà vui vẻ, mỗi ngày nhìn em, cùng em, đều cảm thấy rất thoải mái, rất thư thái, càng ngày anh càng nghĩ đến Khiết Nhi ít hơn, mỗi ngày trong đầu đều là em.”
“Nhưng mà, anh không biết cảm giác của anh đối với em đến tột cùng là như thế nào, cảm giác em cho anh hoàn toàn khác với thứ mà Khiết Nhi mang lại, anh nhận thức không được, mà anh vẫn cứ nghĩ, việc gì phải hiểu cho rõ ràng? Cứ như vậy, cùng em đi cả đời, anh cũng rất vui.”
“Nhưng rồi, Khiết Nhi đã trở lại, cô ấy nói mình nhận thua, muốn cùng anh ở chung một chỗ.” Rốt cục đã đến ngày đó rồi sao?
“Anh đã cho rằng mình sẽ thật ngạc nhiên, thật vui vẻ, nhưng mà anh không có; ngược lại khi em nói em phải rời khỏi anh, anh lại sợ hãi, cực kì sợ hãi, vì sao, đến tột cùng là vì sao?” Nước trong bồn dần dần lạnh đi, anh cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ, lau khô phần đùi ướt át của cô, động tác vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận.
“Nếu anh yêu Khiết Nhi, như vậy em ở đâu? Đối với em anh có cảm tình như thế nào? Vì muốn biết rõ ràng, anh mới đi tìm Khiết Nhi, mới hôn cô ấy.” Cô hô hấp ngừng một chút, sau đó, lại bình tĩnh như cũ.
“Hôn môi, âu yếm, mặc kệ cô ấy khiêu khích như thế nào, anh đều không có cảm giác, một chút cảm giác cũng không có, trong đầu tràn đầy vẻ mặt của em, sự ngọt ngào của em, tiếng nói làm nũng của em, vẻ vô lại, đáng yêu của em, thì ra bất tri bất giác, em đã lưu lại ấn ký sâu như vậy ở trong lòng anh rồi.” Bàn tay anh kéo chiếc váy ngủ thật dày của cô xuống, vuốt phẳng.
“Vừa nghe em nói muốn ly hôn, anh cảm thấy lý trí như biến mất, chỉ muốn bùng nổ, nghĩ đến khi bên người không có em, lòng anh đau như bị ai xé rách. Anh phát hiện mình không thể chịu đựng được, không thể mất đi em, từ từ, anh hiểu ra một vài chuyện.” Rốt cục, anh ngẩng đầu, còn chăm chú nhìn cô, “Anh yêu em, Hướng Phù Nhã.” Gằn từng tiếng, từng chữ phát ra rõ ràng, rành mạch.
Cô trừng lớn mắt nhìn anh.
Anh nghênh đón ánh mắt của cô, không chút ngần ngại. “Từ lúc nào bắt đầu, vì sao lại thế, anh không biết, có lẽ tình yêu chính là đã phát sinh ở một thời điểm mà anh không nhận ra, anh chỉ biết, cùng em ở một chỗ, nơi này…” Bàn tay anh đặt lên trái tim của mình. “Rất thỏa mãn, rất bình tĩnh. Anh chỉ muốn mỗi phút mỗi giây được ở bên cạnh em, không muốn để em xa rời khỏi tầm mắt của mình, chỉ muốn em mãi mãi thuộc về mình mà thôi.”
Tình yêu thuần túy, tình yêu sạch sẽ như vậy là do cô mang đến cho anh, làm dịu ấm trái tim vắng lặng, chậm rãi từ từ khiến anh nhận ra, người con gái ấy đã khiến anh yêu thương sâu đậm mất rồi.
“Đã quá muộn, bây giờ anh nói những lời này đã quá muộn.” Cô nói, bình tĩnh, hơn nữa còn bình thản.
“Chậm chạp cũng không muộn, chuyện này không phải do em nói là được.” Anh lôi kéo cô, cùng nhau nằm xuống giường. “Con anh cần người mẹ là em, anh cần người vợ là em, em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.”
“Chuyện này đâu phải chỉ cần anh nói yêu em là có thể giải quyết.” Cô lắc đầu thở dài, Hướng Phù Nhã cô đâu phải cái loại phụ nữ chỉ cần một câu nói yêu là có thể giải quyết hết thảy vấn đề. Cô đã cho anh cơ hội nói, là anh đã không hề trân trọng. Mà hiện tại, mặc kệ anh có yêu hay không yêu, cô cũng không cần.
“Phù Nhi, anh nguyện ý vì sự chậm chạp nhận thức của mình mà hối lỗi, nhưng tuyệt không cho em rời đi.” Anh ôm chặt cô.
“Mặc kệ em không chịu nhận, không muốn nghe, đời này kiếp này, em đều là vợ của Quan Thần Cực, cho dù phải trói, phải buộc, phải nhốt em lại, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh, em tốt nhất nên hiểu rõ như vậy.”
Cô hết nói nổi, ở sâu bên trong lòng cũng biết lời anh nói là sự thật. Anh nghĩ không muốn buông tay ai thì vĩnh viễn cũng sẽ không buông kẻ đó, bởi vì anh là gian thương, nhìn sự chuyên nghiệp cũng đủ biết người đàn ông này nghị lực có đủ, tài năng có thừa, không ai có thể thoát được.
“Đêm nay anh nói với em những lời này, chính là bởi vì em có quyền biết, việc này anh chỉ nói một lần, sẽ không có lần sau đâu.” Bàn tay dày rộng vuốt ve một chút sau lưng cô.
Cô ách xì một cái, mệt mỏi quá lại còn buồn ngủ nữa.
Anh đem khuôn mặt của cô ép vào trong lòng, cằm ở trên đỉnh đầu cô vuốt ve. “Ngủ đi.” Nằm ở trong ngực của anh, nghe tiếng tim đập cường tráng mà ổn định, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Ngày, ở trong trạng thái nói không rõ, hiểu không hết này vẫn chậm rãi đi qua, trong lúc đó bọn họ dướng như chẳng thay đổi chút nào, cô vẫn kháng cự mà anh vẫn dịu dàng, bao dụng, đối xử tốt với vợ mình.
Tất cả mọi nhu cầu của cô, anh không hề mượn tay kẻ khác, tự mình chuẩn bị hết sức thỏa đáng. Mỗi đêm ôm cô đi vào giấc ngủ, anh luôn ở bên tai cô nhẹ nhàng nói anh yêu cô nhiều lắm.
Cô không nên tin tưởng cũng không nghĩ sẽ tin tưởng. Nếu né tránh anh trước mắt xem ra là không có khả năng, như vậy liền xem nhẹ đi, đem hết thảy đều chôn ở trong lòng, không đụng chạm cũng không đối mặt, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.
Càng gần ngày cô sinh, anh trực tiếp đem văn phòng chuyển qua tòa thành, ở cùng cô mỗi phút mỗi giây.
Mỗi ngày, Jason cùng vài người cán bộ cấp cao ra vào tòa thành, ở trong thư phòng cùng anh xử lý công sự, mà cô có má Điền cùng Ruth làm bạn đi dạo trong khuôn viên sơn trang để tiện cho việc sinh sản sau này.
Má Điền vẫn nói tốt nhất nên sinh đẻ tự nhiên, như vậy mới nhanh chóng hồi phục được sức khỏe, đối với những lần sinh sau mới tốt. Cô nghe xong thật sự là muốn cười, cái thai này còn chưa có sinh ra, má Điền đã nghĩ đến cái thai kế tiếp, tư tưởng của người già đều là như vậy sao?
“Thiếu phu nhân, cô nhất định phải nghe lời tôi, sinh đẻ tự nhiên đối với phụ nữ và đứa nhỏ đều tốt, hơn nữa người nhà thiếu gia quá ít, cô cần phải sinh thêm vài cái để Quan gia thêm thịnh vượng mới được.”
Hướng Phù Nhã trầm mặc, không biết nói tiếp như thế nào, cô đã từng nghe lão quản gia nói qua, Quan gia đã có sáu đời đơn truyền, mà cha mẹ Quan Thần Cực ở năm anh mười tuổi đã sớm ra đi, anh là do ông nội một tay nuôi lớn, dạy bảo, tình cảm ông ch
Nhưng mà cô đối tình cảnh trước mắt của hai người vẫn còn rất mù mờ, không rõ ràng như thế, còn nói cái gì đến tương lai? Vốn đã quyết tâm muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà so với quyết tâm muốn giữ cô ở lại của anh thì hoàn toàn đấu không lại. Rời không được, đi không xong, cô hiện tại cũng không thể nào tiếp nhận anh được.
Trong lòng cô có một cái đinh, đâm vừa đau, vừa sâu, cô không thể coi như nó không hề tồn tại, mà Quan Thần Cực tuy rằng bá đạo nhưng cũng biết chuyện này không thể nào miễn cưỡng được, anh chỉ có thể theo cô, trừ bỏ dịu dàng chăm sóc, anh không còn yêu cầu nào khác nữa.
Cô hiện tại giống như càng ngày càng hiểu biết người đàn ông này, tính cách của anh kỳ thật chính là cuồng vọng kiêu ngạo hơn nữa bá đạo lại độc chiếm vô cùng, anh sủng cô, nhưng mà chỉ ở trong giới hạn mà mình định ra thôi, khi ở trong, anh đối với cô ngàn theo trăm thuận tốt đến không thể tốt hơn, nhưng nếu vượt qua, chẳng sợ một phần tốt không có, anh cũng sẽ không thỏa hiệp. Giống như việc cô muốn rời đi vậy, anh nói anh nguyện ý đáp ứng mọi điều kiện của cô, cho cô mọi thứ mình muốn, trừ bỏ rời khỏi anh.
Được rồi, xem ra tình hình hiện tại là đi không được, điều này khiến cô mười phần phiền não.
Nhưng mà, phiền não của cô theo cơn đau bụng sinh vào đêm nguyên tiêu đó trở nên càng cấp bách.
Sự tình là như thế này, tuy rằng đang ở Scotland, nhưng mà Quan gia theo truyền thống vẫn chuẩn bị bánh trôi để làm điểm tâm ngọt sau giờ ăn. Khi Hướng Phù Nhã ăn xong bánh trôi sau, bị Quan Thần Cực ôm lấy tản bộ trong đại sảnh rộng lớn. Đi không đến vài bước, thắt lưng của cô lại truyền đến cơn đau quen thuộc, còn có cả cảm giác bủn rủn kì quặc nữa.
Cô đứng lại, cắn môi. “Bảo bối, chúng ta đi thêm vài bước nữa, được không?” Anh thấp giọng dụ dỗ, nghĩ rằng cô lại cáu kỉnh, ngại mệt không muốn đi. “Bác sĩ đã nói nên đi lại nhiều mới có lợi cho việc sinh sản.” Cô cau mày, cảm giác hạ thể có chất lỏng ẩm ướt dũng mãnh tiến ra.
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Anh nhanh chóng phát hiện cô không thích hợp, vội vàng ôm cô, ổn định cơ thể đang có chút đứng không v
Cô cúi đầu nhìn, anh cũng cúi đầu nhìn theo, trên sàn nhà trơn bóng có từng giọt từng giọt nước đang dần tụ lại…
Quan Thần Cực ôm lấy cô, hướng nhà chính đi tới, vừa đi vừa gào thét. “Colt, má Điền, Ruth!”
“Thiếu gia?” Lau lau bàn tay còn ướt đẫm, má Điền chạy ra từ phòng bếp hấp tấp hỏi, mà Colt cùng Ruth cũng từ trên lầu nhanh chóng chạy xuống.
“Kêu lái xe lập tức chuẩn bị xe, gọi điện thoại để bác sĩ Smith chuẩn bị việc đỡ đẻ, đem hành lí của thiếu phu nhân đưa đến bệnh viện.” Mệnh lệnh đơn giản, dứt khoát được đưa ra, Quan Thần Cực đã nhanh chóng ôm Hướng Phù Nhã đi ra cửa chính.
Mà ba người còn lại cũng cực kì rõ ràng chuyện mình cần làm, lo lắng chạy loạn cả lên, trời ạ, trời ơi, người thừa kế mới của Quan gia lập tức muốn ra đời rồi!
Hướng Phù Nhã quyết định tha thứ cho anh là khi ở trên bàn giải phẫu.
Nếu một người đàn ông lúc nào cũng bĩnh tĩnh, có được gia sản hàng triệu lại quyền thế vô cùng, kiêu ngạo không ai bì nổi bởi vì cơn đau đớn của bạn mà sắc mặt còn trắng hơn người đang nằm trên giường bệnh, bởi vì bạn kêu to mà không chút do dự đưa tay ra trước mặt và nói: “Cho em cắn này!”, bạn có mềm lòng hay không? Cô thừa nhận, khi đó mình chính là mềm lòng.
Nhưng mà, cô cũng thực sự không khách khí với anh, tóm lấy tay anh hung hắng cắn, cắn đến máu tươi trào ra, cắn đến mức bác sĩ cùng y tá toàn bộ kinh ngạc hô ầm lên.
Mà khi cô đau đến rên rỉ, anh ở trong phòng sản rống kêu ầm ĩ, khiến nhân viên y tế người người than thở, những kẻ vô tội như bọn họ, không dám phát giận không dám la mắng, ai cũng không dám nói cho anh biết, phụ nữ sinh con đau đớn là điều tất yếu. Sinh đẻ không đau chẳng qua chỉ là mánh lới mà thôi, nhất là khi công tước phu nhân còn lựa chọn sinh nở tự nhiên, cảm giác đau đớn khi sinh là rất khó giảm bớt. Quả nhiên không nên để Quan đại tổng tài đi vào phòng sản, sự tồn tại của anh làm cho áp lực của mọi người càng lớn, nhưng mà lại không dám đuổi anh ra
Đáng thương bác sĩ Smith quyền uy nhất khoa phụ sản bị Quan Thần Cực mắng cho té tát, ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng giải phẫu nghe quát.
Khi cơn đau bụng dừng lại, bác sĩ ghi lại khoảng cách giữa các cơn đau của Hướng Phù Nhã, cô liếc nhìn gương mặt tuấn tú mĩ lệ kia, trong lòng dâng lên một cảm giác hết sức phức tạp.
Hận sao? Hận, hận anh lúc ban đầu có động cơ không trong sáng, hận anh đã giấu diếm lợi dụng mình; Đau không? Đau, đau lòng cho sự si tình của anh, sự ngu đần của anh, anh kì thực là một người đàn ông si tình và chung thủy, anh coi trọng cảm tình của bản thân, không muốn trước khi làm rõ ràng mọi thứ đã vội đưa ra lời hứa hẹn; Yêu sao? Vẫn yêu, nhưng lại như thế nào cũng không muốn thừa nhận, lại cứ chỉ nghĩ muốn rời đi, cô kỳ thật vẫn còn yêu anh.
Cơn đau bụng mới tiến đến, cả thân mình cô buộc chặt, tiếng hừ hừ đau đớn từ xoang mũi phát ra, Quan Thần Cực hoảng sợ, cầm lấy tay cô, lẩm bẩm không ngừng, vừa hôn lên bàn tay ẩm ướt mồ hôi của cô vừa nói.
Nếu không phải thực sự không còn khí lực, Hướng Phù Nhã thực sự rất muốn cười to lên, anh đang nói cái gì thế chứ? Nói cái gì mà bảo bối, thật xin lỗi, anh không nên làm em đau như vậy, anh cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ để em phải thừa nhận sự đau đớn này nữa, đều là do anh sai……
Người đàn ông này đang tự trách bản thân, anh bây giờ yếu ớt không hề giống một Quan Thần Cực không gì không làm được như trước kia, nhưng dáng vẻ ấy lại khiến cô động lòng, từng chút từng chút mềm dần đi, có lẽ cô hình như đã quá quật cường rồi.
“Phu nhân, cục cưng của cô khá lớn, không bằng nên nghĩ tới việc sinh mổ, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.” Smith dịu dàng đề nghị. Khi kiểm tra thai nhi bà cũng đã biết đứa nhỏ trong bụng Quan phu nhân phát dục cực kì tốt, nếu dùng cách sinh đẻ như thông thường chỉ sợ cô ấy sẽ rất vất vả, mà vị Quan tiên sinh đáng sợ kia chắc chắn sẽ hận không thể trực tiếp lấy cục cưng ra từ bụng mẹ để cô được thoải mái hơn một chút.
“Tôi nghĩ muốn…tự sinh ra.” Hướng Phù Nhã cắn chặt răng, cô có thể, cô nhất định có thể làm được. Chỉ cần, đau đớn chết tiệt này giảm bớt đi một chút, thì tốt rồi, a......
Gương mặt của cô đều vặn vẹo đi, mồ hôi tuôn ra thấm ướt cả quần áo cùng giường bệnh.
“Bảo bối, chúng ta nghe lời bác sĩ một chút có gì không tốt?” Quan Thần Cực cầm tay cô, thấp giọng thở dài. “Em đau đớn như vậy, anh, anh thực sự rất đau lòng.” Gương mặt luôn luôn lạnh lùng, con ngươi màu lam lúc nào cũng thâm thúy lúc này tràn ngập tự trách và khổ sở.
Nháy mắt trong lúc ấy, Hướng Phù Nhã đã biết, anh nói yêu cô là thật, không có gì lừa gạt, không có gì giấu diếm, không có gì miễn cưỡng, anh Quan Thần Cực kỳ thật rất rất yêu cô.
Khi đó, vào lúc đau đớn như vậy, khó chịu như vậy, dày vò như vậy, cô thế nhưng nở nụ cười.
Hướng Phù Nhã giật giật ngón tay, ý bảo anh tới gần, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu, sau đó dưới vẻ mặt ngây ngốc đần độn cùng không thể tin được của anh, sung sướng nghênh đón cơn đau kế tiếp.
Cô thực sự rất thỏa mãn.
Kết thúc
Ngày tiểu bảo bối của Quan gia đầy tháng, Quan lão thái gia vui vẻ tổ chức một yến hội long trọng chúc mừng chắt yêu của mình đã tròn ba mươi ngày sinh ra trên đời.
Có con có cháu mọi sự đều tốt đẹp, Quan lão thái gia cùng Quan lão phu nhân hai người tranh nhau cướp ôm đứa nhỏ, nhìn đứa chắt xinh đẹp vô cùng, ánh mắt cũng có một màu xanh lam như biển cả, đến kẻ cáo già như Quan Nhân Kính cũng hận không thể đem trái tim mình ra chọc cho bé cười, mà cậu nhóc đáng yêu vừa tròn vừa trắng này còn khiến cho hai vợ chồng vốn ân ái đến già kia suýt chút trở mặt thành thù nữa.
Nhưng mà cho dù có dỗ dành chơi cùng đứa nhỏ đến thế nào, khi nó đói bụng oa oa khóc lớn lên, tiếng khóc vang dội khiến hai người không còn cách nào khác chỉ có thể trả cục cưng lại cho mẹ của nó.
Hướng Phù Nhã thuần thục cho con bú no, cũng dỗ dành bé đi vào giấc ngủ mới đặt vào trong chiếc gi trẻ con, nhìn gương mặt đáng yêu đang say sưa ngủ, tâm của cô cũng mềm mại hơn, con trai của cô, bảo bối của cô, đây chính là cốt nhục của cô và Quan Thần Cực.
“Tôi vẫn không hiểu, vì sao đến cuối cùng người anh ấy chọn vẫn là cô?” Giọng nữ lạnh lùng vang lên ở cửa.
Hướng Phù Nhã quay đầu, nhìn cô gái vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt như cũ kia.
“Rõ ràng người anh ấy yêu trước là tôi, vì sao lại thay đổi?” Phỉ Khiết Nhi cau mày nhìn cô, sắc lam trong ánh mắt mang theo vẻ ưu thương đau đớn. “Rõ ràng yêu anh ấy nhưng tôi cứ thích làm bộ như không yêu, đổi một người rồi lại một người bạn trai là vì sao chứ? Bởi vì tôi hiểu anh ấy, người đàn ông mà dễ dàng có được tình yêu sẽ không biết trân trọng, cho nên tôi mới đối với anh ấy lúc lạnh lúc nóng, dụng tâm tính kế đều chỉ muốn anh ấy yêu mình thật sâu, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi mình được, vì sao tôi đã cố gắng đến thế mà cuối cùng anh ấy vẫn ở cùng một chỗ với cô?”
“Khiết Nhi, tình yêu vì sao phải cần nhiều tâm cơ như vậy?” Hướng Phù Nhã nghiêm túc nhìn cô ta, tuy rằng không thích người con gái này, cũng hận không thôi, nhưng Phỉ Khiết Nhi cũng có chỗ đáng thương của mình. “Những gì anh ấy thực sự muốn, cho tới bây giờ cô chưa từng chân chính hiểu được.”
Tiểu Nhã chỉ là đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc. Sau khi biết được chuyện tình cảm của Phỉ Khiết Nhi, đối với những điều đã xảy ra đêm đó cô đều hiểu rõ, ngày trước những câu chuyện phiếm và những lời ám chỉ, rồi cả lời khuyên cô nên xuống lầu để rồi chứng kiến một màn kia, không thể không thừa nhận, Phỉ Khiết Nhi thực sự rất thông minh.
“Tôi đã làm sai cái gì, tôi chỉ là yêu anh ấy mà thôi.” Phỉ Khiết Nhi bi thương chất vấn.
“Nếu đã yêu anh ấy, vậy chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu thương là được rồi.” Hướng Phù Nhã yên lặng nhìn cô ta, đối với một người con gái yêu thương chồng mình say đắm đến thế, cô muốn hận cũng không thể làm được.
“Có lẽ, cô nói đúng.” Phỉ Khiết Nhi cười thật thê lương.
“Khiết nhi, saoem lại tới đây?” Thanh âm của Quan Thần Cực từ bên ngoài truyền đến, vẻ mặt của anh đề phòng cẩn thận, thật vất vả mới khiến bảo bối tha thứ cho mình, bây giờ anh cũng không nghĩ muốn lặp lại một lần nữa.
Còn muốn hỏi thêm điều gì nữa? Nhìn thái độ của anh hiện tại đối với mình bây giờ, tình yêu say đắm trong quá khứ có lẽ đã sớm tan biến thành mây khói, mình thật là khờ. Phỉ Khiết Nhi lắc đầu, xoay người rời đi.
Lời nói chúc phúc, cô không thể trái lương tâm thốt ra khỏi miệng được, nhưng cô cũng hiểu, Delos của mình đã không bao giờ quay trở về bên cạnh cô được nữa.
“Cô ấy nói với em cái gì vậy?” Quan Thần Cực đi vào ôm cô, cùng nhìn vẻ mặt con đang ngủ rồi hỏi.
“Anh lo cô ấy sẽ nói điều gì?” Hướng Phù Nhã ngọt ngào cười. “Chuyện ngày đó hai người hôn môi sao?”
“Vật nhỏ, em dám giễu cợt anh?” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, cướp đoạt thật sâu, không buông tha cho một chút ngọt ngào nào, thẳng đến lúc cô gần như không thể thở nổi mới thả ra.
Đặt cằm lên cái trán trơn bóng của cô, anh bất đắc dĩ thở dài. “Haizzz, còn mười ngày nữa” Hướng Phù Nhã ban đầu còn không có phản ứng, bất giác lại nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ Smith là nhất định phải qua bốn mươi ngày sau khi sinh mới có thể cùng phòng, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên, người đàn ông này thậm chí còn tính từng ngày nữa, cô tức giận đánh anh mấy cái.
Quan Thần Cực bắt được nắm đấm nho nhỏ của cô, hôn thật kêu, thật mạnh, cô lại làm nũng với anh rồi. Bảo bối đáng yêu cuối cùng cũng trở lại trong vòng tay của anh, ngày đó trên bàn phẫu thuật, lời nói “em yêu anh” của cô khiến nước mắt của anh thật sự rơi xuống.
Đến lúc ấy, anh mới hiểu được, thì ra tình yêu của cô với anh quan trọng đến thế, mà anh vẫn luôn nghĩ, cô quật cường ngoan cố như vậy, chỉ sợ đời này anh vĩnh viễn không nghe được ba từ ấy nữa, kết quả, cô vẫn nói ra.
Phù Nhi của anh thiện lương và đơn thuần như vậy, đến cả tấm lòng cũng tốt bụng mềm mại vô cùng, tình yêu của cô khiến anh như có thêm sức sống, người như thế, làm sao a có thể không yêu cho được đây?
“Bảo bối, anh yêu em.” Anh vỗ về hai gò má non mềm của cô, còn nghiêm túc khẳng định. “Anh thực sự rất yêu em.”
Cô nở nụ cười ngọt ngào đến mê say, trong mắt mang theo ánh sáng nhu tình nhìn anh đáp lại. “Em cũng yêu anh, ông xã.”
Nhìn con trai đang ngủ say, anh ôm chặt bà xã vào lòng, tình yêu của cô đem lại cho người khác những ngọt ngào không thể tưởng tượng được, anh nhất định sẽ vĩnh viễn yêu cô.
Cô thuần túy như thế, vĩnh viễn sẽ là bảo bối trong lòng anh, bảo bối thân yêu nhất.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp