Liên Thảo không phải thắc mắc lâu vì ngay lúc đó cánh cửa nhà ngay cạnh cô bị người mở ra vô cùng thô bạo. Người thiếu nữ trên khuôn mặt tái xanh đầy hoảng sợ, kinh hoàng chưa kịp bỏ chạy ra ngoài đã bị người sau lưng đầu tóc kéo mạnh lại.
– KKKHÔNGGG!!!
Người thiếu nữ hét lên 1 tiếng thảm thiết rồi im lặng nếu cố nghe rõ hơn thì có thể nghe thấy tiếng rên ư hử.
Dù rất hoảng sợ nhưng Liên Thảo vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái đó. Từ khe cửa nhìn vào 2 mắt mở lớn vì kinh hãi, đưa bàn tay đang bị ăn mòn từng ngón lên che miệng cố gắng không vì sợ hãi mà hét toáng lên.
Cô gái đó đang bị 1 người mình đầy lở loét, da thịt bị tách ra huyết từ những khe rách đó chảy ra ướt đẫm trông như 1 con qủy khát máu, ghì chặt vào người. Hắn cắn đứt động mạch cổ của cô gái thoả sức uống đến khi huyết cạn sạch thì thôi.
Sau khi uống xong có vẻ lượng huyết đó chưa đủ để hắn giải khát hắn lại tiếp tục đi ra ngoài tìm người uống máu.
Nếu chỉ có 1 mình hắn thì cũng chưa có gì để nói nhưng đằng này ngoài đường những kẻ như hắn có rất nhiều, tất cả đều là những thây ma vô tri vô giác . Tên nào tên đó đều vô cùng ghê rợn.
Thành phố bỗng chốc trở lên vô cùng hỗn loạn, người người xô đẩy, dẵm đạp lên nhau để bỏ chạy. Ai mạnh hơn người đó may ra có thể thoát nạn còn những kẻ yếu thì trở thành những miếng mồi ngon cho lũ thây ma phía sau.
– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu con với, oaoaoa
Tiếng 1 đứa bé gái bị đẩy ra phía sau ngã nhào xuống đường gào khóc. Nó gào khóc đến lạc giọng những mong mẹ nó sẽ nghe thấy mà quay lại cứu nó. Phía trên mẹ nó đã nghe thấy, quay mặt nhìn đứa con gái dứt ruột đẻ ra mà tràn đầy sự đau đớn nhưng liếc thấy lũ thây ma đang lại gần thì đành căn răng quay mặt bỏ chạy, người mẹ đó khóc nấc lên khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con gái mình.
Đứa bé đó bị tới 6 cái thây ma vây quanh chưa đầy nửa phút nó đã bị lũ thây ma ăn thịt.
Mọi nơi từ đường cái đến ngõ hẻm đều thấy lũ thây ma đó hoành hành. Sau 1 đêm thành phố đầy sự sống đã biến thành thành phố chết.
Lũ thây ma đó cắn xé tất cả những ai để nó bắt được ngoài trừ đồng loại của nó. Cũng chính vì thế Liên Thảo không bị chúng tấn công. Chợt nhớ tới mẹ của mình liệu bà có giống họ chạy thoát được lũ thây ma này không? Nghĩ đến điều đó cô vội vàng chạy đi cô không thể để mẹ cô bị lũ thây ma đó cắn được.
……#……#…….
Nơi Qủy Cốc vì là 2 người hợp sức lại đấu với linh vật đầy gai đó nên chẳng quá lâu linh vật đó nhanh chóng bị hạ gục. Hạ gục được linh vật thứ 4 cả 2 cơ thể cũng bị trọng thương không kém.
– Xong rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây trước khi làm thức tỉnh linh vật thứ 5.(thu hồi lại pháp lực Vân Phong lên tiếng)
– Được, thêm 1 con thức tỉnh nữa không biết ta có đủ sức cầm cự không đây.(ngồi dưới đất Qủy Huyết mệt mỏi nói)
Đánh nhau với lũ linh vật đó đúng tròn 1 ngày 1 đêm không ăn không uống, lại thêm bị thương thì không mệt mỏi mới lạ.
– Vậy ngươi có cần nghỉ ngơi 1 lát không?
– Không, ta sợ 1 con nữa xuất hiện lắm, đi nhanh thôi.
– Được.
Chỉ là cả 2 chưa kịp rời khỏi thì đất dưới chân họ rung rung lên ầm ầm dữ dội. 1 tiếng nổ lớn từ lòng đất 1 luồng ánh sáng chiếu lên chói loá.
– Muộn mất rồi!