– AAAAAA….QỦY..,
Vừa hét bà Lâm liền vội vàng ngồi thụp xuống ôm đầu nấp sau xe.
Lúc này đây Liên Thiên vô cùng ngỡ ngàng mắt và miệng cùng lúc mở lớn. Một cảm xúc đau đớn tột cùng đang không ngừng tuôn trào lan rộng khắp cơ thể. Nấc nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt long lanh ướt nhoà nước mắt. Cô run rẩy lại gần khó khăn nói:
– Mẹ.à..!.Liên..Thảo.
không..phải..Qủy..con không.phải.là.Qủy.đâu. Huhu..con là Liên Thảo mà.mẹ hãy nhìn kĩ con đi…huhuhu..
Nhận thấy cô ngày càng tiến lại gần mình bà Lâm hoảng sợ dáo dác nhìn xung quanh. Liếc thấy bên cạnh có nhiều hòn đá to bằng nắm đấm trẻ con, bà Lâm vội quơ lấy nắm chặt hét lên:
– Đồ Qủy xấu xí.. Ngươi tưởng nhận mình là Liên Thảo là ta tin sao, ngươi mau chết đi!
Dứt lời bà Lâm liền vội vàng ném đám đá đó lên người cô. Những viên đá lạnh lẽo đó va đập lên cơ thể đang biến hoá của cô, dù là vậy cô vẫn biết đau chứ.
– Mẹ à đừng ném nữa.. Liên Thảo đau lắm… Oa oa oa đau lắm.
Dù cho cô có gào khóc đến đâu bà Lâm chưa hề có 1 dấu hiệu nào muốn dừng tay. Đến viên đá cuối cùng thì bà Lâm đã ném rất mạnh lên trán cô khiến cô ngã nhào ra đất.
Đưa bàn tay giờ đã bắt đầu phân hủy rơi rụng đám da bên ngoài, lớp thịt bên trong đã màu nâu đen lên chạm phía trán bị ném. Bám trên tay cô đám thịt nhầy nhụa đen sì. Nhìn chúng cô bất giác cười chính mình: tốt rồi ngươi đã là 1 con Qủy, chẳng ai cần ngươi nữa đâu. Haha ngươi thật là đáng thương mà..
– Haha..haha..thật là lực cười mà..1 con qủy ai cần chứ.
Cười lớn nhưng ánh mắt tràn đầy đau xót, chế giễu chính mình. Cố gắng vực người dậy cô khập khễnh khó khăn rời đi. Lệ rơi uớt nhoà đầy mặt.
Bà Lâm đứng nhìn cô rời đi lẽ ra bà lên vui sướng mới đúng nhưng chẳng hiểu vì sao bà không hề vui vẻ mà vô cùng đau xót, thương tâm. Cảm xúc đó chỉ có thể là huyết thống mới khơi dậy lên thôi. Vội lắc đầu bàn tay siết lên cánh cửa xe run rẩy bà lắp bắp nói:
– Không phải là Liên Thảo đâu, chắc chắn không phải Liên Thảo đâu…
Nước mắt vô thức rơi ra không phải Liên Thảo vậy tại sao lại đau đớn, chua xót đến vậy?
…..#…..#…..
Con Qủy dẫn 2 người đến Vực Đoạn Sầu. Đi qua vực này hai người mới chính thức xâm nhập vào Qủy Cốc. Nghe nói dưới Vực này có 5 loại linh vật canh giữ là xà, cổng tước, bạch hổ và 2 cái con linh vật nào đó, lúc Qủy Vương rời khỏi đây cũng chỉ có thể đánh bị thương 1 vài con rồi nhanh chóng thoát thân.
Cả 2 đưa mắt nhìn nhau gật đầu ra hiệu rồi đoạt loạt nhảy xuống.
Dưới đấy cốc sương độc giăng đầy, xung quanh nồng nặc mùi tử khí. Cẩn thận đi vào thì chẳng thấy con linh vật nào xuất hiện nên cả 2 nhanh chóng tìm được linh hồn vất vưởng của Dương Đằng thu lại. Chỉ là khi đi nào thì dễ dàng nhưng lúc đi ra có dễ như thế.
2 người vừa đi đến đấy vực thì 1 tiếng gầm lớn làm kinh thiên động địa, mặt đất rung lên dữ dội. Từ trên cao 1 con Bạch Hổ không giống Hổ lao xuống vồ 2 người nhưng thật may là cả 2 tránh kịp. Vội lách mình tránh sang 1 bên cả 2 đồng loạt lên tiếng:
– Con gì vậy?
Cái con Bạch Hổ này gọi nói là Bạch Hổ vì có mình Hổ vằn trắng còn 4 chân của nó thì móng vuốt sắc như rồng, mặt của dã qủy hung tợn răng gớm giếc.
“PHÙ PHÙ PHÙ”
Con Bạch Hổ đó phun ra những lửa là lửa cuộn trào đến phía 2 người. Cả 2 phản xạ đâu phải chậm liền nhanh chóng phi thân lên tránh né. Nhưng là vừa lên cao thì bị cánh con vật nào đó sắc bén như đao đánh tới.
Vội vàng tránh né cả 2 giờ mới nhìn ra đó là 1 con khổng tước 9 đầu dữ tợn, 2 mắt đỏ máu và 9 cái đầu đó đồng loạt phun lửa về phía 2 người.
Cả 2 lại lần nữa tránh né, Qủy Huyết quay sang nói với Vân Phong:
– Con chim này để ta, còn hổ dưới kia phần ngươi.
– Được.
Dứt lời cả 2 tách nhau ra người đánh trên không kẻ đánh dưới đất. Trận địa vô cùng hỗn loạn.
– Con chim lắm đầu xấu xí kia để Qủy Huyết ta phụng bồi ngươi.