Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 25


Chương trước Chương tiếp

Hai người dựa vào rất gần, Vạn Uyển có thể cảm giác được hơi thở của Diệp Dực lướt nhẹ qua hai má của mình, cũng có thể nhìn thấy xương nhô ra trên sống mũi thẳng đứng của anh, tay nhất thời cảm thấy ngứa và muốn sờ một cái.

Mới vừa giơ tay lên, thì bất ngờ bị tiếng chuông trong túi vang lên, sợ tới mức rút tay trở về, cũng trong lúc đó, Diệp Dực cũng cúi đầu nhìn về phía túi quần của mình, điện thoại di động cũng đang rung không ngừng.

Diệp Dực một tay kéo Vạn Uyển đến phía sau mình, sau đó lấy điện thoại.

Vạn Uyển bị gió lạnh thổi vào mắt làm mắt cay xè, đúng lúc ấy nhấn nút nghe máy.

Vạn Uyển dụi mắt, nước mắt rơi lung tung, giọng nói mang theo nức nở "Alo, alo. . . . . ." , tầm mắt Diệp Dực di chuyển khỏi điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Vạn Uyển một cái, không phát ra một lời.

Người ở đầu điện thoại kia vốn cũng muốn lên tiếng, nghe được giọng của Vạn Uyển, nửa chữ nghẹn ở trong cổ họng, nửa ngày mới nói ra: "Vạn Uyển?"

Vạn Uyển sửng sốt, động tác hít mũi cũng cứng ngắc, cuối cùng, rất không xác định mà che miệng nhỏ giọng nói: "Dịch tiểu thư?"

Giọng của Dịch Thiển Mặc vẫn dịu dàng như vậy, giống như dòng nước chảy của Giang Nam, mỏng manh, nhàn nhạt, không chút hoang mang quanh co ôm trọn lòng người, "Ừ, tôi là Thiển Mặc."

Tay nắm điện thoại hơi ươn ướt, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một lớp sương mù thật mỏng, Vạn Uyển ngẩng đầu là có thể thấy Diệp Dực đứng ở nơi gió lùa, đôi tay cắm ở trong túi quần, đứng yên thẳng tắp, chần chừ trong chốc lát, không đợi Dịch Thiển Mặc nói nữa, Vạn Uyển cũng đã chọc chọc hông của Diệp Dực, "Hẳn là tìm anh."

Diệp Dực có nghi ngờ trong nháy mắt, đưa tay lấy di động qua, nhìn lướt qua dãy số trên màn ảnh, như có điều suy nghĩ nhìn Vạn Uyển một cái, "Thiển Mặc?"

Hai người giống như tâm ý tương thông.

Vạn Uyển đi ba bước đến góc tường, Diệp Dực đi đến chỗ gió lớn.

Vạn Uyển chọn một góc rồi ngồi chồm hổm xuống, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài, từ nơi này, vừa hay có thể nhìn thấy anh chỉ mặc một cái áo lót lông cừu cầm điện thoại di động, nhỏ giọng nói, gương mặt lạnh lùng bình thường đã mềm đi không ít. Vạn Uyển ôm gối ngồi xổm xuống, khẽ chạm vào tay giống như muốn tìm lại chút ấm áp Diệp Dực để lại.

Cửa chắn gió rất ấm áp, làm cho người ta cảm giác có chút uể oải, Vạn Uyển thậm chí cảm thấy có phải là mình say rượu chưa tỉnh hoàn toàn không. Ánh sáng trước mắt bị người ngăn trở, mùi vị quen thuộc lập tức tràn vào mũi.

"Đứng ở nơi này làm gì?" Diệp Dực nhìn xuống Vạn Uyển, giọng điệu bình thản.

"Ấm áp" vừa hỏi liền trả lời.

Diệp Dực khẽ cau mày, "Cô ấy từ chỗ Tả Diệc nghe nói em bị thương."

Vạn Uyển hít hít mũi, gật đầu một cái. Một hồi lâu ngẩng đầu đứng lên, "Diệp đoàn, em đói bụng."

"Muốn ăn cái gì?"

Vạn Uyển vỗ vỗ bụi phía sau áo khoác ngoài, chỉ vào Diệp Dực, "Diệp đoàn, anh là người nơi nào?"

Diệp Dực có chút kinh ngạc nhìn Vạn Uyển, "Bắc Kinh."

Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, "Vậy ra ngoại thành ăn đi."

"Những nơi ấy không vệ sinh." Diệp Dực không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Lúc này rồi, tùy tiện ăn một chút đồ gì đó đi" nói xong cũng sải bước đi về phía trước.

Vạn Uyển theo ở phía sau, mặt bị gió lạnh thổi hồng lên, nghe anh nói như vậy cũng không có lộ ra biểu tình thất vọng, cúi đầu chạy theo.

Nói là tùy tiện, đến khi Vạn Uyển thấy cửa hàng thì vẫn là nhịn không được bật cười. Diệp Dực đang thu cái ô, "Ăn ở chỗ này rồi?"

"Không có!" Vạn Uyển trả lời như đinh chém sắt.

Phục vụ đi ở phía trước, Diệp Dực đi sau, "Cười cái gì?"

Vạn Uyển rụt đầu vào bên trong cổ áo, tiếp tục cười khanh khách, "Em đoán tùy tiện trong miệng anh cũng rất cao cấp, không nghĩ tới lại đúng."

Sắc mặt Diệp Dực trong nháy mắt trở nên khó coi, cũng không tiếp tục đi vào trong với phục vụ, cứ như vậy đứng ở chỗ lối đi nhỏ .

Vạn Uyển và phục vụ cũng ngừng lại không dám chậm trễ.

"Vạn Uyển, em lặp lại câu nói vừa rồi một lần" Mặt Diệp Dực đen lại, dường như là từng chữ từng câu cắn răng nói ra những lời này.

"Em đoán tùy tiện trong miệng anh rất cao cấp?"

Diệp Dực nắm quyền đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, "Không phải câu này"

"Em đoán trúng rồi hả ?" Vạn Uyển hơi sợ, lui một bước qua bên cạnh, lại bị Diệp Dực kéo trở lại, lần này giọng của anh có vẻ gấp gáp mà đè nén, "Tôi muốn nghe lặp lại nguyên câu."

Vạn Uyển bị tiếng gầm nhẹ đột nhiên xuất hiện của anh mà sợ tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt liền chảy xuống rào rào, cạy cổ tay Diệp Dực đang cầm chặt, "Rất đau, anh buông tay!"

Phục vụ đứng ở bên cạnh rốt cuộc hồi hồn lại, vội vàng để thực đơn lên bàn, "Hai vị muốn ngồi chỗ này không? Trước tiên chọn thực đơn đi!"

Diệp Dực nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, buông lỏng tay Vạn Uyển ra, phục vụ cũng nhanh chóng biến mất.

Diệp Dực ngồi xuống, Vạn Uyển vẫn còn đứng ở bên bàn, đã ngừng khóc, nhưng mà vẫn không ngừng xoa cổ tay, cuối cùng lau lau nước mắt, "Tối hôm qua anh chứa chấp tôi, thật là cực kỳ cảm tạ, nhưng mà không có nghĩa là tôi thiếu nợ đến mức để anh làm càn!" Nói xong, quay đầu đi.

Diệp Dực từ trước đến giờ là một người hỉ nộ ái ố không thể hiện vẻ mặt, lần này lại có vẻ rất không bình tĩnh, chân dài chỉ nhẹ nhàng đá một cái, cái ghế đối diện liền rời đi , "Ngồi xuống"

Hai chữ thật đơn giản uy nghiêm vang lên trong nháy mắt, tay Vạn Uyển mặc áo khoác cũng có chút run rẩy.

Nhìn toàn cảnh nhà hàng buôn bán rất được. Hai người ngồi là nơi lối đi nhỏ ở cửa vào, phục vụ lui tới nhiều lần nhưng đều bị khuôn mặt đen xì của ai đó và một vẻ mặt tức giận của người còn lại dọa sợ không dám tiến đến. Cuối cùng sau khi uốn lưỡi nhiều lần cũng phải đi đến hỏi "Hai vị có cần tôi giới thiệu vài món đặc sản của chúng tôi không?"

Vạn Uyển vẫn như cũ nghẹn giọng, không nói tiếng nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào ly trà. Sắc mặt Diệp Dực cũng không khá hơn, từ khi Vạn Uyển ngồi xuống đến bây giờ vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nói một câu.

Qua một thời gian rất dài, phục vụ cũng sắp tuyệt vọng, mới nhìn thấy người đàn ông nhìn ngoài cửa sổ mở miệng, "Lấy thực đơn tới."

Vạn Uyển lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của Diệp Dực di chuyển ở trên thực đơn, lại không thấy ánh mắt Diệp Dực vẫn nhìn chăm chú vào mình, mọi hành động chạy không thoát.

"Vịt nướng cả con, hai phần canh vịt, sáu món ăn phụ, bốn món chính" dừng lại một chút, giọng nói trở nên hơi nhỏ, "Có bánh ngọt con gái thích không?"

Phục vụ đang bận viết thực đơn, thình lình bị hỏi như vậy, nhìn lại cô gái không động đậy ở đối diện, trong nháy mắt hiểu, "Có thể chọn riêng, đầu bếp trực tiếp làm."

Diệp Dực gật đầu, "Làm chút bánh ngọt Phương Nam, có cái gì làm cái đó."

Vạn Uyển xoa xoa tay cũng không xấu hổ mà tiếp tục cứng, "Chọn quá nhiều." Lượng món ăn Diệp Dực mới vừa chọn đã đủ kinh người rồi, trên căn bản là lượng cơm cho đủ mười cô gái ăn.

Diệp Dực ho khan một tiếng, có chút lúng túng, "Vậy sao?"

Đối với người khác mà nói, hai người này không chỉ có sức ăn kinh người, áp lực cũng đúng là cao thủ nhất đẳng, cho nên tốc độ mang thức ăn lên có thể nói là cực nhanh. Chỉ trong chốc lát, vịt nướng đã lên tới, mấy món phụ và chính cũng đã lên.

Vạn Uyển vốn cho rằng chỉ là một loại vịt nướng thôi, nhưng sau khi lên một bàn thức ăn thì hoàn toàn trợn tròn mắt, thực tế con gái Phương Nam an phận hoàn toàn không biết bọc da vịt. Cổ tay bị Diệp Dực vặn có chút đau đớn, cầm đũa cũng run mãi, Vạn Uyển có chút bực mình, nhưng lại sợ Diệp Dực nhìn ra gì đó, đành phải đem chén canh tới, cầm cái muỗng ăn một chút xíu canh.

Cũng may canh vịt không có mùi tanh, rau cải thích hợp cùng hành lá cắt nhỏ cũng giảm bớt dầu mỡ không ít, Vạn Uyển nâng cái muỗng lên uống một chút xíu, trong lúc Diệp Dực dời miếng vịt đến bên này, Vạn Uyển cúi đầu cũng có thể nhìn thấy thịt vịt xốp giòn, nhất thời cảm thấy rất đói bụng. Nhặt chiếc đũa lên chọn mấy miếng, muốn chấm tương, liền bị cảm giác buốt nhức nơi cổ tay mà nới lỏng chiếc đũa, Vạn Uyển chu mỏ, ngậm chiếc đũa chỉ có thể nếm được một chút xíu vị nước sốt.

Diệp Dực tinh mắt, đã sớm phát hiện Vạn Uyển muốn ăn miếng da vịt, ngoắc bảo nhân viên phục vụ cầm đôi đũa mới tới, chọn miếng xốp giòn hấp dẫn gắp cho cô.

Vạn Uyển nhìn thịt vịt trong chén nhiều thêm, vẫn không ngẩng đầu lên, buồn buồn ăn, chỉ chốc lát sau trong miệng liền chất đầy thịt, mùi tanh của vịt cũng dâng lên. Vạn Uyển điên cuồng ôm bát canh, chợt nhớ lại, vịt nướng thủ đô không phải ăn thế này.

Diệp Dực ở đối diện cầm da và tỏi gói miếng vịt chấm tương, thành thạo mà tao nhã, không nhanh không chậm ăn hết hơn phân nửa trước mặt mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi đỉnh đầu Vạn Uyển. Từ lúc nhìn thấy cô chỉ uống canh đến một miệng ngậm nhiều thịt như vậy, Diệp Dực đợi Vạn Uyển ngẩng đầu nói chuyện với mình. Nhưng vạn vạn không ngờ tới tính tình của cô lại bướng bỉnh như vậy, cho dù bị tanh đến mức phải nôn ọe cũng không chịu ngẩng đầu cầu cứu. Diệp Dực thoáng nghiêng người sang bên cạnh, quả nhiên cổ tay của cô đã bắt thâm tím lại, chẳng trách cô luôn luôn uống canh. Khẽ thở dài, Diệp Dực cầm lấy một xấp da, cẩn thận nhanh chóng gói miếng da vịt chồng thành hình dáng Kim Tự Tháp hoàn mỹ chuyển đến trước mặt Vạn Uyển, lại thuận tay đưa cho cô ly trà mình đã sớm để lạnh.

Vạn Uyển đưa tay phải ra cầm cái ly, vừa mới dùng lực liền rụt trở về lại, sau đó lại không nói một lời không nhúc nhích mà vùi đầu ăn.

"Dùng ống hút" Diệp Dực đem ống hút bỏ vào trong ly, "Thấy không được thì ói ra đi, ăn những thứ nóng trong chén."

"Đây chính là đánh một cái tát rồi cho ăn thêm viên đường sao?" Vạn Uyển cực kỳ tức, định đem tòan bộ từ trong miệng phun ra, "Tôi đã nói rồi không muốn có liên quan gì với anh, chúng ta vốn là không nên có tiếp xúc gì, tại sao lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?"

Diệp Dực mặt không chút thay đổi thu tay lại, u ám trong con ngươi so mực nước còn đậm hơn, ánh mắt nhìn về phía Vạn Uyển sắc bén lạnh giá.

"Tôi không muốn biết anh ở trong hôn nhân của Dịch Thiển Mặc chiếm địa vị gì, cũng không muốn biết khi anh thấy Mạc Nhất thì ý nghĩ trong lòng như thế nào, nhưng tôi vừa không họ Dịch cũng không họ Lý, tại sao. . . . . ." Vạn Uyển có chút nghẹn ngào, thế nhưng trong nháy mắt hi vọng lúc này Diệp Dực có thể lộ ra biểu tình lúc gọi điện thoại, có loại cẩn thận giống như đụng vào một đồ dễ vỡ. Thở một hơi thật dài, Vạn Uyển mở miệng, "Sao lại không thể buông tha cho tôi chứ. Tôi là Vạn Uyển mà."

Diệp Dực đứng dậy, sắc mặt tái nhợt trước nay chưa có, chỉ cách một bước chân mà anh phải bước đến ba bước, Diệp Dực chậm rãi, trịnh trọng đưa tay lên trên đầu Vạn Uyển, nhìn Vạn Uyển chứa đầy nước mắt, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng và nói rõ ràng: "Được, tôi buông tha em."

Tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, người đi đường tựa như đang nói chuyện vui lắm, một chút tung tích đều không thừa lại.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...