Nhặt Được 201 Vạn

Chương 39


Chương trước Chương tiếp

Diệp Gia Dĩnh lấy áo của anh trai Diệp Thừa Trạch làm thành khăn lông lau nước mắt, nước mắt còn chưa lau xong, bên kia ca phẫu thuật cũng đã kết thúc, bác sĩ tới nói một chút tình huống cùng người nhà bệnh nhân.

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, nhìn Diệp Gia Dĩnh khóc bù lu bù loa, liền qauy sang nói với Diệp Thừa Trạch, "Anh là ba đứa nhỏ phải không? Ca phẫu thuật rất thuận lợi, một lát chúng tôi sẽ đưa bé chuyển sang phòng theo dõi, không có vấn đề nữa, nên ở lại viện mấy ngày, đợi đến vết thương khép lại là có thể xuất viện."

Diệp Thừa Trạch,"Tôi không phải ba bé, là cậu của bé."

Thấy bác sĩ tới đây liền cùng nhau đi lên phía trước, muốn nghe một chút xem Diệp Ba Ni thế nào, lại cố ý cùng ông chủ giữ vững khoảng cách. Sau khi Tiểu Dương và chị Cố nghe những lời này liền liếc nhau một cái, không khỏi đều muốn: Cậu? Oh, Tiểu Dĩnh cũng không phải là cũng họ Diệp sao? So với ông chủ lớn cùng một tính tình, nhưng mà bọn họ tại sao lại có thể là anh em ! ! Vậy.... nghĩ làm sao cũng không có khả năng! !

Chỉ là hai người bọn họ không thể tin cũng không cách nào, Diệp Thừa Trạch đã nhanh chóng nhận đứa bé, lấy thân phận là người thân đi về phía bác sĩ hỏi rõ ràng tình hình, lại muốn sắp xếp một gian phòng bệnh VIP, đang khi nói chuyện trợ lý của anh, Mã An Địch cũng thở hồng hộc chạy tới. Mới vừa rồi anh ta bị Diệp Thừa Trạch trên đường đến gọi điện thoại tới, nói có chuyện hết sức khẩn cấp, muốn anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện. Mã An Địch không hiểu, bỏ lại cuộc hẹn với bạn gái, chạy như bay tới, sau đó lập tức bị phái đi làm các loại thủ tục.

Mã An Địch lĩnh mệnh đi, bởi vì không nghe thấy đoạn kia, cho nên so với Tiểu Dương và chị Cố thì đầu còn đầy dấu chấm hỏi.

Lúc này, Diệp Thừa Trạch mới chú ý tới Tiểu Dương cùng chị Cố, "Hai người là ——?"

Hai người này cũng không trông cậy vào việc ông chủ lớn có thể nhận ra mình, vội vàng tự mình giải thích, "Chúng tôi là đồng nghiệp của Tiểu Dĩnh ở tổ diễn viên, bình thường quan hệ không tệ, nghe nói con cô ấy bị bệnh liền chạy tới giúp một tay."

Diệp Thừa Trạch vừa nghe là cấp dưới của công ty, dứt khoát sắp xếp nhiệm vụ cho các cô, "Như vậy đi, vậy làm phiền hai người trong khoảng thời gian này mỗi ngày tới bệnh viện giúp em gái tôi coi chừng đứa bé một chút, tổ diễn viên bên kia tôi sẽ thông báo."

Diệp Gia Dĩnh thật xin lỗi, "Không cần, tự em có thể làm."

Diệp Thừa Trạch kiên trì, "Bác sĩ nói Ba Ni ít nhất phải ở lại bệnh viện một tuần, nhiều người quen trong phòng bệnh không khí sẽ khá hơn một chút, bên cạnh có bác sĩ cùng y tá chuyên nghiệp, huống chi Ba Ni vẫn là cần nghỉ ngơi nhiều, họ không cần đợi cả ngày, chỉ cần mỗi ngày tới một chút là được rồi."

Diệp Gia Dĩnh vừa nghe lý do này liền không từ chối nữa, Tiểu Dương và chị Cố cũng rất vui long. Thứ nhất họ cùng Diệp Gia Dĩnh quan hệ tốt nên tự nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ, thứ hai ra ngoài làm việc còn có tiền phụ cấp, nói cách khác mấy ngày nay họ chẳng những không cần xin nghỉ làm bị tổn thất tiền lương, còn có thể có thêm một khoảng nữa, cớ sao mà không chịu làm.

Hạ Vũ mang đứa cháu Tiểu Kỳ đến khoa nhi đi làm trị liệu, gần đây Tiểu Kỳ phát bệnh suyễn, rất bất ngờ ở nơi đây lại gặp được Diệp Gia Dĩnh, sững sờ một chút, trực giác hỏi, "Em tới đây tìm anh sao? Thế sao không gọi điện thoại báo trước?"

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng người Diệp Gia Dĩnh cứ như trải qua một tuần, chỉ là coi như về mặt tinh thần, Diệp Ba Ni phẫu thuật thuận lợi, khôi phục sức khỏe không tệ. Ngày ngày cô ở trong bệnh viện chăm sóc, hết sức quan tâm, ăn không ngon không ngủ ngon, chỉ là nhìn con trai mỗi ngày tốt lên, tâm tình của cô cuối cùng cũng tốt theo đôi chút.

Tay trái giơ lên một số hộp lớn giữ nhiệt, tay phải giơ lên vén một lọn tóc ra phía sau tai, nhìn Hạ Vũ gật đầu một cái, "Tôi không phải tới tìm anh, con tôi ngã bệnh, mấy ngày nay nằm ở bệnh viện này."

Hạ Vũ giật mình, "Ba Ni ngã bệnh? Chuyện khi nào? Sao em không đến nói với anh một tiếng, anh có thể nói với trưởng khoa, để cho anh ta chăm sóc hai người nhiều chút."

Diệp Gia Dĩnh cười cười, lúc xảy ra chuyện căn bản là không còn để ý tới việc tìm người quen chăm sóc, nhưng bây giờ không phải là chuyện thiết yếu, "Mấy ngày trước xảy ra chuyện, bị viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis, buổi tối đưa tới làm giải phẫu, đã vào thời kỳ dưỡng bệnh, lại qua hai ngày nữa là có thể xuất viện."

Hạ Vũ nghĩ đến cậu bé bên ngoài thật biết điều, nhưng chỉ cần Diệp Gia Dĩnh quay người lại sẽ không biến sắc cùng mình giành đồ ăn ngon, còn có thể thường nghĩ ra chút vấn đề cổ quái, mặt không thay đổi tới làm khó mình. Hình ảnh gương mặt cậu co quắp vì bị bệnh không biết thế nào anh lại thấy lo lắng, "Vậy anh cùng đi với em đến thăm bé."

Nói qua liền muốn bảo y tá đưa Tiểu Kỳ đi làm trị liệu.

Mặc dù dáng dấp của Tiểu Kỳ mập mạp lại thích khóc, nhưng rất thông minh, trí nhớ rất tốt, vẫn nhận ra Diệp Gia Dĩnh là mẹ của cậu nhóc lần trước đánh nhau với bé, vươn tay kéo vạt áo Hạ Vũ "Chú, đây là mẹ đứa bé hung dữ đó đấy."

Hạ Vũ xoa xoa tóc cậu, "Đừng kêu người ta là đứa trẻ hung dữ, bạn ấy tên là Diệp Ba Ni, con gọi là Ba Ni cũng được. Bạn ấy ngã bệnh, đang nằm ở bệnh viện, chú đi thăm bạn ấy một chút, con đi làm trị liệu đi, sau đó dì Mạc sẽ đến đón con."

Tiểu Kỳ yêu cầu, "Con cũng muốn đi xem."

Hạ Vũ, "Con đi làm gì? Lại không phải đi chơi!"

Tiểu Kỳ rất khờ dại trả lời, "Ông nội nói con không thể bị người khác đánh một lần liền bị dọa sợ, càng không thể tố cáo cùng mẹ người ta, lần sau gặp được người bạn nhỏ đã đánh nhau đó phải dũng cảm đi tới chủ động làm quen với bạn ấy, để bạn ấy chơi với mình, nghe mình, đó mới coi là có bản lãnh. Thực là bất đắc dĩ khi đánh nhau cùng bạn ấy một lần, không cần sợ, con so với bạn ấy, chỉ cần đè bạn ấy xuống phía dưới là được rồi."

Hạ Vũ bật cười, "Ông nội con ở đây là dạy lộn xộn cái gì. Hiện tại con và Ba Ni ai cũng không được đánh nhau, con đang bệnh, bạn ấy cũng còn rất yếu, bạn ấy mới vừa làm giải phẫu." Dừng một lúc rồi nói, "Chẳng qua chú nhớ Ba Ni cũng muốn tìm con chơi, con thật muốn đi nhìn bạn ấy chú sẽ chờ con một lát, làm xong trị liệu sẽ dẫn con đi cùng."

Tiểu Kỳ vừa nghe đứa bé kia mới vừa làm giải phẫu không thể đánh nhau, nhất thời cảm thấy an toàn không ít, gật đầu một cái, "Con muốn đi."

Hạ Vũ liền hỏi Diệp Gia Dĩnh, "Nếu được tôi sẽ chờ Tiểu Kỳ cùng đi thăm Ba Ni, có thằng bé đến chơi một lát, trong phòng bệnh của bé còn có thể náo nhiệt thêm."

Diệp Gia Dĩnh đối với mẹ Tiểu Mập Mạp không mấy hài lòng, nhưng mà đối với Tiểu Mập Mạp không có ý kiến, nhìn bé nói chuyện rất ngây thơ, nhớ tới Diệp Ba Ni cũng đúng là nhiều lần nói muốn tìm cậu, liền gật đầu đồng ý, "Được, Ba Ni ở khoa nhi phòng bệnh VIP, 103."

Diệp Gia Dĩnh là nhìn Diệp Ba Ni gần đây tham đồ ăn, nhưng mà đối với thức ăn bệnh viện không thích hợp, cho nên mua đồ về nhà nấu cháo cho bé ăn. Vì an toàn nên muốn cho bác sĩ hoặc là y tá xem trước một chút, cháo này cho bệnh nhân ăn có vấn đề hay không, vì vậy tự động đi tìm người hỏi kỹ, được cho biết không có vấn đề sau mới yên tâm lớn mật mang cho Diệp Ba Ni ăn.

Diệp Ba Ni đang ngủ, Diệp Gia Dĩnh cũng không đánh thức bé, đợi đến lúc bé tỉnh ngủ, dùng khăn lông nóng lau tay lau mặt một chút, mới đem hộp giữ nhiệt đựng cháo bưng ra, "Ba Ni, mẹ nấu cháo cho con, bây giờ con chịu khó ăn chút có được hay không?"

Diệp Ba Ni lập tức gật đầu.

Diệp Gia Dĩnh sợ bé ngán, cho nên làm ba loại khẩu vị cháo: cháo trắng nấu nhừ, cháo trứng và cháo cá, dùng một tầng ba hộp giữ nhiệt lớn, lúc này vẫn còn đang bốc hơi nóng, vừa đúng lúc có thể ăn.

Mới vừa dựng giường dùng đựng bàn ăn nhỏ cho Diệp Ba Ni lên, Hạ Vũ liền mang theo Hạ Tiểu Kỳ tới, sau lưng hai chú cháu còn đi theo một dì hơn 50 tuổi, bà có sắc mặt hiền hòa.

Tiểu Kỳ chạy đến trước giường, thật tò mò nhìn Diệp Ba Ni đang cầm cái muỗng chuẩn bị ăn cháo, "Bạn làm gì thế?"

Diệp Ba Ni bình tĩnh liếc bạn một cái, "Ăn cơm."

"Bạn bị bệnh?"

"Ừ."

"Vậy đừng đánh nhau, cùng chơi với mình thôi."

"Ừ."

Tiểu Kỳ không ngờ theo bé nghĩ là nhiệm vụ nặng nề lại đơn giản như thế liền hoàn thành, có chút sững sờ, ngây ngốc quay đầu lại nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ đang giới thiệu với bọn họ bà dì đằng sau, "Đây là dì Mạc, lúc tôi còn nhỏ dì đã chăm sóc chúng tôi, hiện tại chủ yếu chăm sóc Tiểu Kỳ."

Diệp Gia Dĩnh khách khí chào hỏi, quay đầu lại nhìn chằm chằm Diệp Ba Ni và Tiểu Kỳ, sợ hai đứa nhỏ sẽ lộn xộn.

Trước khi đến Hạ Vũ dặn dò cháu mình, cho nên Tiểu Kỳ nổi lên nửa ngày hoàn thành nhiệm vụ liền lui trở về bên cạnh Hạ Vũ, chỉ là mắt vẫn còn nhìn chằm chằm Diệp Ba Ni đang ăn cháo.

Diệp Gia Dĩnh múc ra mỗi loại cháo một chút đặt trước mặt Diệp Ba Ni, nói cho bé biết, "Ba Ni, con có thể ăn cháo trắng là món chính, cháo cá cùng cháo rau củ là món ăn, như vậy thì sẽ không quá ngán, có mùi vị, con ăn được."

Chỉ cần thức ăn vừa miệng, bất cứ lúc nào Diệp Ba Ni ăn cơm đều không cần nhiều người quan tâm, mấy dạng cháo này trước kia Diệp Gia Dĩnh đều đã làm tất cả cho bé, cho nên không phải băn khoăn, cầm thìa nhỏ múc một muỗng cháo trắng, một muỗng cháo trứng rau củ rồi một muỗng cháo cá; Sau đó vừa một muỗng cháo trắng, một muỗng cháo trứng rau củ tiếp theo là một muỗng cháo cá, thứ tự không mảy may lỗi, ăn có bài có bản.

Dì Mạc vào cửa thấy đứa nhỏ xinh xắn không nói nhiều lời ngồi ở trên giường giơ cái muỗng đang chuẩn bị ăn cơm đã cảm thấy thật đáng yêu, chờ thấy rõ tướng ăn của bé nhất thời bật cười, "Tiểu Vũ, đứa nhỏ này so với con khi còn bé ăn cơm có thói quen rất giống, đều là như vậy rất có thứ tự, chưa bao giờ sai."

Hạ Vũ mỉm cười nhìn Diệp Ba Ni, "Đúng vậy, thằng bé và con khẩu vị cũng không sai biệt lắm, con thích ăn đồ nào bé cũng đều thích ăn."

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Thời điểm Hạ Vũ nói này câu này nghĩ tới là Diệp Gia Dĩnh có tài nấu nướng đều là vì bé mà học, khó trách Diệp Ba Ni vừa đúng cũng thích loại này khẩu vị. Trong lòng khó tránh khỏi có chút tự đắc, tự nhiên vì vậy nhìn Diệp Gia Dĩnh một cái, chỉ thấy bộ dáng dịu dàng thõa mãn của cô đang nhìn con trai ăn cơm, giống như là nhìn cái gì lôi cuốn vào cảnh đẹp ngoạn mục, mắt cũng không chớp một cái. Mặc dù bề ngoài có chút vô cùng tùy ý, sơ mi kẻ ô đơn giản, quần jean bó sát người, tóc tùy tiện buộc lên, còn có một vài sợi rũ xuống gương mặt bên cạnh, nhưng bởi vì vẻ mặt xinh đẹp dịu dàng cho nên nhìn hết sức thoải mái.

Dì Mạc nghe lời này cũng là giật mình, vừa rồi bà chỉ thuận miệng hỏi một cái Hạ Vũ muốn mang Tiểu Kỳ đi xem đứa trẻ nhà ai, Hạ Vũ nói chính là đứa bé lần trước ở bệnh viện cùng Tiểu Kỳ đánh nhau, mẹ của bé là một diễn viên nhỏ.

Dì Mạc cho là cũng bởi vì bọn nhỏ đánh qua một trận hai bên mới biết, lúc này lại cảm giác rất không thích hợp, đầu tiên Hạ Vũ đối với Diệp Gia Dĩnh này rất quen thuộc, dáng vẻ cũng không giống như là chỉ gặp qua một hai lần, trở lại Hạ Vũ đối với Diệp Ba Ni cũng rất quen thuộc, khẩu vị người ta như thế nào cũng rõ ràng, đây thật là nghi điểm nặng nề nha!

Lại đi nhìn kỹ Diệp Ba Ni một lúc, trong lòng càng thêm nghi ngờ, chỉ chốc lát sau liền phát giác, đứa nhỏ này chẳng những dáng vẻ ăn cơm rất giống Hạ Vũ khi còn bé thật ra thì dáng dấp cũng có giống một chút xíu, chỉ là Diệp Ba Ni lại giống mẹ của bé, còn vô cùng xinh đẹp, cho nên người khác bình thường không chú ý tới trên mặt hắn cùng Hạ Vũ có một vài chỗ tương tự.

Diệp Ba Ni chợt dừng lại, "Mẹ, ngứa!" Nói qua quay lưng lại hướng về phía Diệp Gia Dĩnh.

Diệp Gia Dĩnh biết mấy ngày nay cậu nằm cả người khó chịu, thường là cái này không thoải mái muốn mình xoa xoa, liền kéo quần áo bệnh viện rộng thùng thình của Diệp Ba Ni xuống một chút. Tay nhỏ trắng nõn mịn màng, thật giống như đậu hũ non nhỏ, để sau lưng đeo nhẹ nhàng gãi gãi, "Nơi nào ngứa? Nơi này sao?"

"Phía dưới."

Nhiệt độ trong phòng thích hợp, Diệp Gia Dĩnh kéo quần áo xuống chút nữa kéo một chút nữa, vuốt ve như mèo con nhẹ nhàng sờ sờ, "Lần này được chưa?"

"Dạ."

Dì Mạc xoa xoa mắt, trước khi Diệp Gia Dĩnh kéo quần áo của con trai trở về trước lại dùng sức liếc mắt nhìn, xác định rất rõ ràng ở sau lưng Diệp Ba Ni, vị trí đến gần phía bên phải xương bả vai nơi ấy thấy một nốt ruồi màu đỏ.... trên người Hạ Vũ cũng có một nốt ruồi có chiều dài giống nhau ở vị trí kia, bà tắm cho Hạ Vũ khi còn bé khi cũng nhìn qua không ít lần!
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...