Ngày nào cũng như ngày nào, My đã trở thành người vô công, ăn không ngồi rồi. Nhật Anh thì cả ngày bận rộn quản lý tập đoàn, cũng không cho vợ đến công ty, sợ cô làm việc quá vất vả. Trong phòng làm việc.
Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tình xem tài liệu, anh có hơi nhíu mày, căng thẳng.
My cầm tách cafe đặt lên bàn cho anh. Cô nhìn qua, rồi tiến đến vòng tay qua cổ anh đang ngồi trên ghế.
- Hôm nay đến ngày đi mua sắm cùng em rồi.
Anh ngạc nhiên. Quay ra nhìn cô.
- Là hôm nay sao?
Cô nhăn nhó, bĩu môi. - Anh lại quên rồi sao? Những ngày đầu thì nhớ dăm dắp, bây giờ toàn để em phải nhắc.
- Không phải anh quên. Mà vì anh sắp phải đi công tác.
My rầu rĩ. - Lại đi. Sao không nói với em sớm hơn? Anh coi em là gì đây?
Anh kéo cô ngồi xuống đùi, nhìn cô với ánh mắt yêu thương.
- Anh cũng vừa mới biết. Xin lỗi em nhé. Đợi khi anh về sẽ đi bù.
Cô ỉu xìu, buồn chán. - Ngày nào cũng phải ở nhà, đợi anh về chơi cùng em. Bây giờ anh đi rồi thì em chơi với ai.
- San San, Hạ Vy?
My đáp, có chút bất mãn. - Hai người họ đều có bạn trai, Bảo Duy và Minh Quý có bỏ mặc bạn gái bao giờ đâu. Ai như anh suốt ngày công tác. Còn không cho em đi làm nữa. Em chắc sẽ tự kỉ mất.
Anh nhìn cô nham hiểm, đùa cợt.
- Sinh lấy một đứa để chơi cùng em!
Cô bắt đầu gắt. - Anh đừng đùa nữa. Không phải đã nói sau 1 năm mới sinh con sao?
Anh nhìn đồng hồ, rồi nhấc cô đứng dậy.
- Anh phải đi chuẩn bị đồ đây.
My vội vã đi trước anh. - Để em. Chọn quần áo không được đẹp quá, anh đẹp như này rồi đẹp thêm nữa người khác dòm
ngó. Khó chịu lắm.
- Em trẻ con quá đấy. Vợ à.
Cô đáp. - Không phải trẻ con mà em đang giữ chồng mình mà.
Sắp xếp đồ xong, thì cũng đúng lúc anh thay xong quần áo.
- Thắt cà vạt giúp anh.
Cô bước đến, nhẹ nhàng tiến hành từng bước, chăm chú tỉ mỉ. Giờ đây đã giống một người vợ thực sự.
Anh mỉm cười, ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình. My có hơi bất ngờ.
- Lại gì nữa đây.
Anh trả lời. - Trước khi đi phải làm thủ tục chứ.
Nói rồi anh cúi xuống hôn lên môi cô, một cách mãnh liệt.
"Ting Ting" Tiếng điện thoại vang lên gián đoạn cả bầu không khí thân mật. Cô đang định bước đến lấy điện thoại thì anh nhấc bổng cô lên rồi bế đi.
- Em không cần bước đi.
Cô chun mũi, hôn nhẹ vào má anh. Rồi quay ra nghe điện thoại.
- Alo. Diệp Thảo.
Đầu dây bên kia có vẻ đã khó chịu rồi.
- Cậu làm gì mà để ngôi sao Châu Á đợi lâu vậy?
My lúng túng. - À ờ thì có chút việc.
- Thôi kệ. Tớ mới về nước, không có việc gì làm, buồn chán đến mực tự kỉ rồi. Nên cậu có muốn đi Shopping không phu nhân.
Vừa nghe thấy từ "Shopping" trong đầu My lóe lên một tia sáng vui sướng.
- Ok.
Diệp Thảo đáp. - Vậy thì tý cậu đến đón nhé. Tớ đi bằng xe riêng không tiện. Sẽ bị để ý đó.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, rồi đi sửa soạn, con gái mặc dù có chồng thì ra ngoài lúc náo cũng phải thật đẹp.
Nhật Anh nhíu mày.
- Em làm gì mà lại trang điểm, mặc đồ đẹp vậy?
My hồn nhiên đáp. - Shopping với Diệp Thảo.
- Đi cũng được nhưng em nên mang theo vệ sĩ.
Cô nhăn mặt, cầm cánh tay anh lắc lắc.
- Không muốn đâu. Có theo vệ sĩ thì còn gì là vui nữa. Bọn em còn lâu lắm mới gặp nữa.
Anh thở dài, rồi cuối cùng vẫn phải chiều theo ý vợ mặc dù trong lòng có chút bất an.
.
Lát sau trước cổng nhà Diệp Thảo.
Xe BMW sang trọng dừng lại, Diệp Thảo kín mít đi ra ngoài vì sợ phát hiện.
- Cậu định làm mafia à?
Diệp Thảo đáp. - Đúng thế. Tớ vừa mới đóng xong phim của Mafia!
- Liên quan thật.
My bất mãn vì bạn nói sai chủ đề.
- À mà không định hẹn hò sao ngôi sao Asia.
Diệp Thảo bật cười, lại bắt đầu tính tự tin.
- Người như tớ thì chưa cần kết hôn sớm. Phải làm việc 10 năm nữa, lúc đó mới tính đến.
Trò chuyện rồi lại trò chuyện. Thoắt cái đã đến cổng khu mua sắm.
Hai người vừa bước xuống xe đi được một đoạn thì một đám fan từ đâu chạy đến bao vây Diệp Thảo. Giữa dòng người đông nghịt, My bị xô ngã xuống đất, nhưng chẳng ai để ý đến cô, nên dẫm lên người cô còn không hay biết gì.
Sân bay quốc tế.
Nhật Anh đang chuẩn bị xuất cảnh thì có một cuộc gọi đến.
- Tổng giám đốc.....!
.
Bệnh viện thành phố
Vừa vội vã rời khỏi từ sân bay anh đi thẳng đến đây. Suốt cả chặng đường anh lo lắng không thôi, còn cả muốn dậy dỗ
cô vợ ngang bướng một bài học nữa.
Vào đến phòng bệnh, nhìn thấy My chân tay tím bầm, sứt sát mà anh đau lòng, trách Diệp Thảo.
- Em là ngôi sao châu Á ra ngoài mà không cẩn thận vậy à? Xem xem hậu quả mà em gây ra này.
Diệp Thảo bực tức.
- Cáu gì mà cáu. Có phải tại em đâu. Em cũng lo lắng chứ.
Đã tức rồi, lại còn thêm cả đám phóng viên lắm chuyện ở ngoài cửa nữa, Diệp Thảo đã không còn kìm chế.
- Chụp gì mà chụp. Mấy người rảnh quá nhỉ.
Người quản lý của Diệp Thảo vội vàng ngăn lại.
- Bảo bối. Bớt nóng giận đi.
- Mọi người có chuyện gì thì ra khỏi đây có thể liên lạc với Diệp Thảo.
My ngồi trên giường bệnh, nhìn anh rồi nói đỡ cho Thảo.
- Không phải tại cô ấy đâu. Là tại em không cẩn thận bị ngã
.Nhật Anh đáp. - Không phải tại cô ấy quá nổi tiếng sao? Lần sau không có anh em không được phép ra ngoài. Nhất là
Diệp Thảo
Diệp Thảo vừa nghe được, trong lòng bức xúc dâng trào. Hai người là bạn thân mà dựa vào đâu để anh cấm đoán chứ?
- Này. Anh cũng vừa vừa phải phải thôi nhé. Đừng nghĩ em không nói gì mà đổ hết lỗi cho em. Em đã cố gắng về nước kín đáo rồi, nhưng không biết sao họ vẫn biết. Thế là lỗi của em à?
Nhật Anh trả lời. - Đúng thế. Tại đám fan của em đấy. Giờ nhìn cô ấy xem, bầm tím hết rồi.
- Thế giờ anh muốn em phải làm gì? Muốn em từ bỏ nghề nghiệp này rồi mới được tiếp xúc với My à. Anh quá đáng lắm rồi đấy.
Nhật Anh cố gắng giải thích. - Không phải như vậy.! Ý anh là lần sau ra ngoài nên cẩn thận.
Diệp Thảo vung tay, rồi hầm hực bước đi.
- Gặp lại cậu sau. Tớ không chịu nổi loại người này.
My nắm cánh tay anh. - Em không sao mà!
- Thế này không ổn. Đi công tác cùng anh, anh tự tay chăm sóc em.
My ngần ngại. - Nhưng. Diệp Thảo về nước là để chơi với em.
Elly từ cửa bước vào, xót xa.
- Sao em ra nông nỗi này?
Nhật Anh mặc kệ vẫn nói tiếp.- Anh đã nói đi Mỹ là đi Mỹ. Không nhưng nhị gì cả.
My quay sang nhìn Elly cầu cứu.
- Cậu nên để My ở nhà tốt hơn. Bác sĩ với người làm chăm sóc cô ấy cẩn thận. Chỉ cần đảm bảo là cô ấy không ra ngoài là được. Nếu Diệp Thảo muốn chơi cùng cô ấy thì đến nhà cậu chơi.
Nhật Anh gật đầu.- Vậy cũng được.