Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người!

Chương 22


Chương trước Chương tiếp

Tâm trạng thấp thỏm không yên, tôi ôm gối, tha theo cái chăn của mình, tiến vào phòng Lâm Hạo Hải.

Phòng của anh ta tôi cũng đã vào vài lần, nhưng đều chỉ vội vàng lướt mắt một cái chứ không nhìn kỹ. Phòng Lâm Hạo Hải rất to, phong cách cũng giống như toàn bộ căn hộ, đơn giản vô cùng, chủ yếu là hai màu đen trắng, nhìn cả nửa ngày cũng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt, có điều cái giường cũng giống như căn phòng, to ơi là to…

Lâm Hạo Hải: “Cô muốn ngủ ở đâu?”

“Tôi muốn ngủ ở phòng mình…”

“Ừ, tôi cũng muốn cô ngủ ở phòng cô lắm, nếu cô không sợ bị mẹ tôi phát hiện.”

Tôi nhăn nhó, lặng lẽ nhòm trộm qua khe cửa. Hai bác đang nói chuyện gì đó, trên gương mặt quanh năm cứng đờ của bác trai xuất hiện nét cười nhàn nhạt, bác gái cũng cười rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn sang phía chúng tôi.

Tôi thở dài: “Được rồi, cứ ở chỗ anh trước đã, đợi đến khi hai người về phòng ngủ rồi tôi sẽ chuồn về phòng mình.”

Lâm Hạo Hải gật đầu đồng tình: “Sau đó sáng mai nhớ tầm năm giờ hơn dậy mà chuồn sang phòng tôi.”

“Í? Tại sao?” Tôi chẳng hiểu ra sao, “Năm giờ hơn sao mà tôi dậy nổi?”

Lâm Hạo Hải: “Bởi vì cha mẹ tôi thường dậy sớm, khoảng sáu giờ gì đó. Nếu sau khi bọn họ thức dậy lại phát hiện chúng ta đi ra từ hai phòng khác nhau, cô nghĩ xem sẽ thế nào?”

Tôi: “…”

Sao tôi không nghĩ đến việc này! Sáng ngày hôm sau!

Vừa nghĩ đến việc phải dậy từ năm giờ, tôi lập tức đầu hàng: “Thôi vậy, tôi vẫn nên ngủ ở đây thì hơn…”

Lâm Hạo Hải nhướng mày: “Thế hả, thế cô ngủ đâu?”

Tôi xìu mặt: “Được rồi, tôi ngủ dưới sàn…”

Lâm Hạo Hải dường như không nhịn được nữa, bật cười: “Tôi có nói sẽ để cô ngủ dưới sàn nhà sao? Có điều nếu cô thích thì cứ ngủ dưới đó đi.”

Lời anh ta còn chưa dứt, tôi đã quyết đoán nhảy thẳng lên cái giường to đùng, đặt gối đầu đúng chỗ, cảm thán: “Giường to ngủ đúng là sướng nhất. Cảm ơn anh nhé, anh chịu khó ngủ dưới sàn một đêm đi.”

Lâm Hạo Hải lạnh lùng: “Tôi có nói mình sẽ ngủ sàn nhà sao?”

Tôi: “…!!!”

“Anh định ngủ cùng giường với tôi á?!” Tôi che ngực, “Anh muốn làm gì! Tôi không khuất phục đâu!”

Lâm Hạo Hải cười khẩy ba tiếng: “Thế thì cô xuống sàn ngủ đi.”

Tôi: “…”

“Được rồi.” Tôi dẩu môi, “Giường lớn như thế! Mà tôi cũng thừa biết anh chẳng có hứng thú với tôi…”

Lâm Hạo Hải gật đầu: “Thật ra tôi còn cảm thấy, ngủ cùng giường với cô, người nguy hiểm phải là tôi mới đúng?”

Tôi: “…”

“Mặc dù anh đẹp trai thật đấy nhưng tôi cũng không đói khát đến thế đâu!” Tôi phẫn nộ, “Đừng có nói mấy chuyện này nữa, đi ngủ đi ngủ.”

Lâm Hạo Hải đi tắm gội xong mới quay lại. Tôi nằm trên giường của anh ta, xung quanh đều là mùi vị của Lâm Hạo Hải… Úi, nói nghe mới mờ ám làm sao! Có điều tôi thuộc dạng đặt đầu lên gối không bao lâu là ngủ say như chết, bởi vậy chưa đợi được đến khi Lâm Hạo Hải ra khỏi phòng tắm đầu óc tôi đã đờ đẫn rồi. Trong lúc lơ mơ tôi cảm thấy bên giường có vật gì nặng đi lên, chắc là Lâm Hạo Hải, mà sau đó là mùi sữa tắm và dầu gội rất dễ chịu tiến vào mũi.

Có lẽ vì tóc chưa khô, anh ta cũng không nằm ngay xuống mà lấy thứ gì đó ra đọc. Tôi càng ngày càng buồn ngủ, cũng chẳng để ý đến anh ta nữa, cứ thế mà ngủ luôn, mà ngủ chưa được bao lâu tôi lại mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ tôi bị người ta nhét vào túi ném xuống biển, rất nhanh đã hít thở không thông. Tôi chỉ có thể há to miệng hớp lấy từng hơi một, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con cá mập, trông thấy bộ dạng ngu ngốc của tôi nó còn cười rất vui vẻ.

Oa oa oa, sợ chết mất…

Cũng may chẳng bao lâu sau tôi cũng rời khỏi mặt biển, cá mập cũng không thấy đâu nữa, cứ thế an ổn ngủ một đêm không mộng mị. Đợi đến khi tôi mở mắt lần nữa thì đã là khi ánh sáng chan hoà, chỗ bên cạnh trống không, Lâm Hạo Hải đã đi rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi!

Sao tôi lại ngủ muộn như thế cơ chứ!

Nhanh tay lẹ chân thay quần áo, tôi chạy thẳng ra khỏi phòng liền nhìn thấy ba người nhà Lâm Hạo Hải đã bắt đầu ai làm việc người nấy. Lâm Hạo Hải như cười như không nhìn tôi: “Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.”

Tôi xấu hổ muốn đòi mạng: “Thật xin lỗi, hôm nay không biết làm sao mà cháu lại dậy muộn thế, thật ra, thật ra bình thường cháu dậy sớm lắm ạ!”

Vớ vẩn, đi làm đương nhiên phải dậy sớm rồi. = =

Ai ngờ mẹ Lâm lại cười với vẻ rất thấu hiểu: “Không sao.”

Tôi bất ngờ ngó bà, lòng thắc mắc không biết có phải bà bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi cải tạo lại đầu óc không nữa…

Mẹ Lâm lại nói tiếp: “Các cháu còn trẻ mà, tối qua A Hải chắc không biết tiết chế là gì đúng không? Cháu chịu khổ rồi.”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải: “…”

Tôi gượng cười rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó chọc chọc Lâm Hạo Hải bên cạnh, nhỏ giọng: “Trí tưởng tượng của mẹ anh phong phú thật đấy…”

Lâm Hạo Hải chắc cũng thấy buồn cười: “Ừ.”

“A Hải, Dĩ Sương, chúng ta chuẩn bị đi rồi.” Mẹ Lâm nhìn đồng hồ.

Tôi: “Bác ra ngoài làm việc ạ?”

“Đi nước B.” Bà cười cười, “Có điều chúng ta đi làm việc, nếu không hai đứa đi theo cùng cũng vui.”

Mặc dù tôi rất muốn đến nước B chơi, nhưng còn lâu mới muốn đi cùng mấy người T__T. Tôi đáp: “Dạ, nhanh thế ạ… Vậy, vậy A Hải, chúng ta đi tiễn hai bác đi.”

“Không cần đâu, có lái xe rồi.” Bác gái vẫn cười: “Hơn nữa lúc rảnh rỗi chúng ta sẽ còn quay lại.”

Tôi: “…”

Cha Lâm kéo hành lý ra ngoài, cùng bác gái rời đi. Tôi và Lâm Hạo Hải tiễn bọn họ xuống đường, còn cung kính chào: “Bác trai, bác gái, lần sau gặp lại.”

Mẹ Lâm hạ kính xe xuống, nhìn tôi bảo: “Bây giờ còn gọi bác trai, bác gái à?”

“Dạ…” Tôi ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: “Cha, mẹ!”

Bác gái bật cười, nâng kính xe lên, sau đó xe rời đi cái vèo, chỉ để lại một làn khói bụi…

Tôi chớp mắt: “Này Lâm Hạo Hải, có phải tôi bị ảo giác không mà lại cảm thấy mẹ anh hình như rất thích tôi thế…”

Lâm Hạo Hải lắc đầu: “Thực tế thì, cô không thấy bất cứ ai cũng đều rất thích cô à?”

“Không sai, tôi đáng yêu thế này, xe gặp xe chở, gặp người người yêu, bia gặp bia mở!” Tôi hất tóc một cái.

Lâm Hạo Hải sớm đã quay người lên thẳng lầu không chút lưu luyến…

Tôi vội vàng theo sau, vừa vỗ ngực vừa nói: “Cũng may cũng may, lần này xem như qua cửa an toàn rồi.”

Lâm Hạo Hải “ừ” một tiếng, chẳng nói thêm gì nữa. Cha mẹ Lâm Hạo Hải giống như một trận gió, đến nhanh mà đi cũng nhanh không kém, có điều trừ việc khiến tim tôi kích động một chút và phải sang ngủ cùng giường với Lâm Hạo Hải một đêm ra thì cũng chẳng có hậu quả gì khác.

Tôi lại tha lôi đồ đoàn về lại phòng, tiện tay đăng nhập QQ, kết quả thấy ngay tin nhắn của A Thiếu xuất hiện.

A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Đúng rồi, Đại Mễ, kể cho cậu chuyện này hay lắm. Cậu còn nhớ cô gái bị tai nạn giao thông mất trí nhớ mà tớ nói lần trước không?

Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: … Đúng là trùng hợp.

A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Ừ, hơn nữa họ của cô ấy cũng rất hay, họ Hạ.

Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Hạ Tiểu Mễ?!?!?!

A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: … Đúng thế, có chuyện gì à?

Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Không có gì… Rất trùng hợp, tớ cũng họ Hạ.

A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: = = Sặc, quá trùng hợp. Có điều tên đặc biệt thế nào thì cũng vẫn có khả năng bị trùng thôi… Nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ gặp một người tên là Thu Tiểu Mạch ấy chứ.

Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: 囧

Tôi thật sự thấy chuyện này quá trùng hợp, nhịn không được tắt máy chạy đến phòng Lâm Hạo Hải tìm anh ta. Lâm Hạo Hải đang ngồi đọc tài liệu, thấy tôi chạy vào thì nhướng mày hỏi: “Lại sao thế?”

“Này, chuyện này, tôi hỏi anh chuyện này…” Tôi nhíu mày, “Anh chắc chắn tôi đã chết rồi à?”

Lâm Hạo Hải: “… Cô nói là thân xác của Hạ Tiểu Mễ? Chắc chắn. Một thời gian, một con đường, một người lái xe gây chuyện bỏ trốn… chỉ có thể là một thân xác đó thôi.”

“Vậy… lẽ nào không có giấy tờ gì chứng minh thân phận sao?” Tôi nghi hoặc, “Tôi nhớ lúc đó trên người tôi ít nhất cũng có giấy chứng minh thư gì đó mà.”

“Không có. Chỉ có một thi thể không nhìn rõ mặt. Có điều sau khi giám định thì là một cô gái tầm tuổi cô.”

Lâm Hạo Hải nhìn tôi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“… Tôi có quen bạn trên mạng, là một nữ y tá. Bệnh viện cô ấy có một bệnh nhân tên là Hạ Tiểu Mễ, mà nguyên nhân nhập viện là vì bị tai nạn giao thông sau đó mất trí nhớ… Tôi đang nghĩ, liệu có phải…” Mặt nhăn mày nhó, tim lại đập bình bình không thôi, tôi nói nốt: “Nếu thân thể của tôi vẠcòn sống… vậy có khi nào…”

Lâm Hạo Hải ngắt lời tôi: “Mau đi hỏi bạn cô địa chỉ bệnh viện của cô ấy.”

Tôi ngẩn ra: “Ờ ha… Tôi chỉ biết cô ấy ở thành phố D…”

Lâm Hạo Hải “… Thành phố D? Vậy thì cách khá xa thành phố A của chúng ta đấy, khả năng có vẻ không lớn lắm? Cô có hỏi cặn kẽ không?”

“Tôi, ban đầu nghe thế cũng không nghĩ gì, mãi đến hôm nay cô ấy bảo tôi người kia tên Hạ Tiểu Mễ tôi mới giật mình, vội vã chạy qua tìm anh luôn…” Tôi biện giải.

Lâm Hạo Hải: “Bây giờ đi hỏi cho rõ ràng đi.”

Tôi gật đầu, chạy về phòng, mở máy tính lên QQ lại chỉ thấy tin nhắn A Thiếu để lại.

A Thiếu Là Đồ Ham Ăn: Í, sao cậu tự nhiên chạy đâu mất thế? Đúng rồi hôm nay tới phải xuống thôn. Bệnh viện tớ làm hoạt động cái gì mà thăm khám trị liệu lưu động miễn phí cho các khu kém phát triển, phải đi phổ cập kiến thức y học, giúp mọi người khám bệnh, chắc phải lâu nữa mới có thời gian lên mạng. Đừng nhớ tớ quá nhá~~~

Kết thúc còn gửi một biểu tượng hình trái tim.

Tôi: “…”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, A Thiếu cậu như này là sao! Sao cậu lại chọn đúng lúc này mà ra ngoài công tác chứ!!!

Tiểu Mễ Là Chuyên Gia Đào Hố: Aaaaaa sao cậu lại đi mất rồi!!! Về nhớ gọi tớ ngay!!! Gọi ngay lập tức!!! Tớ có chuyện rất quan trọng hỏi cậu!!!

Để lại tin nhắn rồi, tôi còn ôm chút hy vọng ngồi đợi một lúc, cuối cùng vẫn chẳng thấy nick QQ của A Thiếu sáng lại, đành bất đắc dĩ quay lại phòng Lâm Hạo Hải, nói với anh ta A Thiếu đi công tác ở vùng sâu vùng xa rồi, chắc phải lâu lắm mới lên mạng lại được, việc này chỉ đành để đó.

Lâm Hạo Hải dường như cũng rất đau đầu: “Đến lúc cô ấy quay lại có khi đối phương đã ra viện rồi không biết chừng.”

Nước mắt tôi đầm đìa: “Đều tại tôi quá ngu ngốc.”

Lâm Hạo Hải nghiêm túc gật đầu: “Đều tại cô quá ngu ngốc.”

Tôi: “…”

* * *

Tối hôm đó tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi, chẳng thể ngủ được.

Nếu “Hạ Tiểu Mễ” đó là tôi, vậy lúc này người dùng thân thể đó là ai? Là Lư Dĩ Sương sao? Khả năng lớn nhất chính là cô ấy rồi… Hơn nữa cô ấy còn mất trí nhớ!

Cũng đúng, nếu cô ấy không mất trí nhớ, chắc sớm đã chủ động đến tìm chúng tôi rồi…

Trước giờ tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ chiếm lấy thân xác của Lư Dĩ Sương, nếu có thể trở về làm Hạ Tiểu Mễ, tôi thật sự ước còn không được ấy chứ.

Mặc dù… Dường như, nếu đổi lại thành Hạ Tiểu Mễ thì chắc sẽ phải rời khỏi nhà của Lâm Hạo Hải, cũng trở về một Hạ Tiểu Mễ chẳng ai quan tâm, điều này có hơi đau lòng…

Những ưu tư như thế cứ quanh đi quẩn lại mãi cho tới tận sáng ngày hôm sau, đến lúc nhìn thấy bộ dạng chẳng có gì nghiêm trọng của Lâm Hạo Hải, tôi không khỏi dẩu môi, bảo: “Aizzz, Lâm Hạo Hải này, tôi hỏi anh một chuyện nhé.”

“Hử?”

“Nếu người đó thật sự là Hạ Tiểu Mễ thật, cũng tức là tôi, hơn nữa nói không chừng linh hồn mất trí nhớ đó còn là Lư Dĩ Sương, nếu chúng tôi đổi lại thân thể… Vậy tôi với anh sẽ chẳng còn quan hệt gì nữa rồi, liệu anh có chút xíu cảm giác luyến tiếc nào không?” Tôi mong chờ nhìn anh ta.

Lâm Hạo Hải chẳng thèm để ý: “Tự cô có đếm được cô nói bao nhiêu chữ ‘nếu’ không?”

“Con người anh đúng là…” Tôi tức giận, “Rốt cuộc anh có luyến tiếc không?”

Lâm Hạo Hải lạnh nhạt đáp: “Không đâu.’’

… Tôi biết ngay mà!

Tôi trừng anh ta một cái, tức giận quay đầu không thèm để ý nữa. Mặc dù tôi cũng đã đoán trước rồi, nhưng anh ta cũng quá vô tình đi! Chí ít cũng nói vài câu khách sáo được mà…

Lâm Hạo Hải buồn cười: “Sao côhỏi việc này? Tôi có luyến tiếc không quan trọng lắm à?”

“Không quan trọng chắc?” Tôi hỏi ngược lại anh ta: “Tôi với anh dù sao cũng…”

Nói đến đây, tôi đột nhiên khựng lại.

Tôi và Lâm Hạo Hải dù sao cũng thế nào? Vốn muốn nói “một đêm chung gối chia chăn, trăm năm tình vẫn mặn nồng bên nhau” nhưng cho dù trình độ văn thơ của tôi có hạn đến mức nào thì tôi vẫn là sinh viên khoa Trung văn mà…! Bởi vậy ngay khi mơ hồ thấy cách dùng này không đúng, tôi vội dừng ngay, khổ nỗi lại chẳng tìm ra từ nào có thể áp dụng vào tình huống hiện tại giữa tôi và Lâm Hạo Hải nữa cả.

Chính xác ra thì dường như Lâm Hạo Hải cũng chỉ là tốt bụng giúp đỡ tôi mà thôi… Nếu tôi thoát khỏi việc sống trong thân thể Lư Dĩ Sương thì anh ta thờ ơ cũng là điều đương nhiên thôi, không phải sao? Thế nhưng… tôi vẫn không cam tâm!

Tôi thì rối như tơ vò, Lâm Hạo Hải thuận tay gõ gõ đầu tôi: “Lông mày cô nhíu đến độ sắp kẹp chết cả ruồi rồi kìa… Nói xem, sao lại không vui?”

“Không biết nữa.” Tôi buồn bực đáp.

Quả thật tôi không biết tại sao mình lại không vui, rõ ràng mọi thứ đều rất hợp lý cơ mà.

Cái cảm giác nói không rõ này… rốt cuộc là sao?

Lâm Hạo Hải dùng đuôi mắt liếc tôi: “Cô nghĩ nhiều quá rồi.”

“Hả?”

“Cho dù cô có đổi lại thân thể cũ thì vẫn là đang sống, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi cơ mà.” Lâm Hạo Hải như cười như không bảo tiếp: “Cứ theo cái tính cách phiền chết người ấy của cô thì kiểu gì cũng dính đến tôi, có cái gì mà luyến tiếc với không luyến tiếc chứ?’’

Tôi ngẩn ra: “Í? Tôi có thể tới tìm anh à… Tôi là nói, sau khi tôi trở lại thành Hạ Tiểu Mễ ấy.”

Nét cười nơi khoé miệng Lâm Hạo Hải lại càng sâu: “Có thể.”

Tôi: “…”

Kỳ lạ, cái phản ứng mặt đỏ bừng tim đập nhanh này rốt cuộc là sao!!!

Vừa lúc xe đổ trước cổng công ty, tôi vội vã xông thẳng ra ngoài, cũng chẳng để ý đến Lâm Hạo Hải và tài xế đang không hiểu đầu cua tai nheo ra sao sau lưng. Trên đường có mấy người chào hỏi, tôi cũng chỉ tuỳ tiện gật đầu chào lại, nỗ lực kiềm chế trái tim đang không ngừng đập thình thịch của mình, tay che khuôn mặt đỏ bừng.

Kỳ lạ ghê… Tại sao lại bị thế này… Tôi, lúc trước đối với Tiền Chân Hựu tôi cũng chỉ đỏ mặt thôi, cái kiểu tim đập như trống trận kỳ quái này là sao?!

A! Tôi biết rồi… Nhất định là bởi vì Lư Dĩ Sương quá thích Lâm Hạo Hải nên thân thể vẫn còn lưu lại những phản ứng có điều kiện khi trước, nhìn thấy một vài biểu cảm nhất định của Lâm Hạo Hải là sẽ tự động có phản ứng! Nhất định là như thế! Dù sao tuyệt đối không phải là phản ứng của bản thân tôi là được!

Tôi vừa an ủi bản thân vừa đi đến phòng của Lâm Hạo Hải bắt đầu thu dọn sắp xếp đám giấy tờ trên bàn. Không bao lâu sau thì Lâm Hạo Hải cũng lên đến nơi, nhíu mày nhìn tôi: “Vừa rồi cô sao thế?”

“À, không có gì. Tôi, tôi chỉ sực nhớ ra phải lên trước sắp xếp đồ cho anh thôi.” Tôi giơ mấy tập tài liệu đang cầm trên tay lên, ý bảo tôi không nói dối đâu.

“Thế hử?”

Lâm Hạo Hải đột nhiên tiến lên trước, đứng cách tôi chỉ khoảng bằng độ dài một ngón tay: “Thế cô đỏ mặt cái gì?”

Tôi: “…”

“Aaaaaa!!!” Tôi nhảy ra sau mấy bước, căng thẳng đẩy Lâm Hạo Hải ra: “Anh làm cái gì thế!!! Đồ lưu manh xấu xa!!!”

Lâm Hạo Hải hình như cũng bị tôi làm cho giật mình, bóp trán bảo: “Phản ứng mạnh thế làm gì… Cô chột dạ hả?”

Tôi lắp bắp nói: “Còn, còn lâu ấy! Nhất định là do thân thể Lư Dĩ Sương quấy phá! Hứ, dù sao cũng không phải thân thể tôi, muốn khống chế cũng chẳng dễ dàng gì!”

“Ồ?” Lâm Hạo Hải buồn cười, “Sao tôi thấy cô dùng thuần thục lắm mà?”

“Cái gì gọi là dùng rất thuần thục? Khó nghe quá đi…” Tôi dẩu môi, “Nếu đổi lại là thân thể của Hạ Tiểu Mễ thì còn lâu tôi mới đỏ mặt trước mặt anh, hứ!”

Lâm Hạo Hải cười, dường như muốn nói gì đó thì cửa văn phòng đột nhiên bị người khác mở ra. Tôi và Lâm Hạo Hải đều ngẩn người, đồng loạt chuyển ánh mắt sang hướng đó, lại phát hiện một người đang mắt trợn tròn mồm há hốc đứng đó nhìn chúng tôi với vẻ không thể tin được.

Ngay giây phút nhìn rõ mặt người tới, tôi cũng mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn sang với vẻ không thể tin được - Tiền Chấn Hựu?!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...