Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 7: Ký ức quay lại


Chương trước Chương tiếp

Khúc Trì không nhúc nhích, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang như vì sao giữa đêm đông lạnh giá.
Mạnh Trọng Quang hơi khó hiểu, ra lệnh: “Mau đi đi.”
Khúc Trì vẫn không nhúc nhích.
Từ Hành Chi lại phản ứng nhanh hơn Mạnh Trọng Quang: “Lần này không bảo vệ ta tốt, không trừ kẹo của ngươi. Không được có lần sau.”
Mạnh Trọng Quang: “...”
Khúc Trì vui mừng hỏi: “Thật chứ?”
Từ Hành Chi khẳng định: “Thật.”
Cơ thể Khúc Trì khẽ nhích đi, lập tức biến mất trước mặt hai người.
Trong nháy mắt, giữa rừng núi lại vang lên tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.
Đuổi Khúc Trì đi xong, Từ Hành Chi nhìn người da thú chỉ còn hơi tàn trên đất, nhíu mày nói: “Ngươi nhắm vào ta?”
Lúc chỉ còn Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi, người này trưng ra vẻ đơn thuần vô tội lạ thường, chắp tay sau lưng, cứ như đống bùn nhão trên đất và gã không liên quan gì với nhau hết: “Phải.”
Từ Hành Chi sáng tỏ.
Đã vậy thì cmn gã đáng đời.
Từ Hành Chi im lặng một lúc, Mạnh Trọng Quang bèn điều chỉnh lại vẻ mặt như Tu La không còn sót lại gì, dè dặt cọ bên người Từ Hành Chi: “Sư huynh... Có phải vừa nãy ta hơi thô lỗ không?”
Con chó săn mặt không biểu cảm đập nát xương người ta vừa nãy vuốt mặt một cái biến thành chó con, Từ Hành Chi nhìn cảnh ấy mà trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Mạnh Trọng Quang là nhân vật dưới ngòi bút của mình. Lúc đầu Từ Hành Chi viết thiết lập vung bút một cái là viết ra khát máu, nóng nảy, dễ tức giận, ngang ngược, đó đều là bản tính của Mạnh Trọng Quang do chính y xây dựng.
Suy cho cùng vẫn phải trách Từ Hành Chi, vì thế Từ Hành Chi không những không sợ hắn mà lương tâm còn âm ỉ đau.
Con trai à, xin lỗi nhé, tại cha biến con thành thế này.
Huống hồ, sống trong Man Hoang hơn mười năm, Mạnh Trọng Quang đã quen với cuộc sống ngươi không chết thì ta phải chết là điều đương nhiên, hiện giờ bị người ta xâm nhập vào địa bàn, hắn ra tay tàn nhẫn cũng dễ hiểu.
Hơn nữa, bọn chúng đột nhiên tới bắt mình chắc là muốn lợi dụng mình đối phó Mạnh Trọng Quang.
Nếu mình bị bắt đi, chắc hẳn tình cảnh không khá hơn chút nào, có khả năng còn chết trong tay chúng.
Ngoài ra, nhân từ nương tay với kẻ địch chủ động tới ức hiếp không nhất quán với phong cách làm việc của Từ Hành Chi.
Nếu bàn về mức độ tàn nhẫn, thủ đoạn hôm qua mình sử dụng con dao găm vốn dùng để giết Mạnh Trọng Quang giết chết con quái vật dao cạo kia cũng không thiện lương gì cho cam.
Dù Từ Hành Chi hiểu nhưng chắc chắn nguyên chủ nuôi dưỡng Mạnh Trọng Quang từ nhỏ sẽ không hiểu.
Từ Hành Chi tỏ vẻ lạnh nhạt, dùng mũi chân đá mặt của người da thú: “Giữ mạng gã lại, ta có chỗ cần dùng.”
Sau đó, y bình tĩnh cách xa Mạnh Trọng Quang ra một chút.
Sau lưng y, ánh sáng trong mắt Mạnh Trọng Quang ảm đạm xuống, ngón tay siết chặt, trong mắt là sự hối hận nồng đậm.
Nếu không phải tên khốn này ôm sư huynh ở ngay trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không mất kiểm soát mà ra tay tàn nhẫn như thế, phá hỏng hình tượng của mình trong lòng sư huynh.
Mạnh Trọng Quang lặng lẽ điều chỉnh cảm xúc hỏng bét, nhìn lên bầu trời, huýt sáo lần nữa.
Nhận được lời gọi, cốt nữ nhanh chóng hiện thân từ bên kia rừng trúc.
Nàng tránh Từ Hành Chi, chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang thì thầm mấy câu với nàng, nàng đáp một tiếng “vâng” rồi bình tĩnh quay đầu, nhấc người da thú như đống rác lên, đi vào trong tháp.
Trong quá trình đó, từ đầu đến cuối nàng đều không giao lưu ánh mắt chút xíu nào với Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi cũng biết ý không nhìn nàng, ngược lại hướng tầm mắt về phía bị Khúc Trì đang giải quyết nốt đám quân địch còn lại trong rừng cây, ngẫm nghĩ tâm sự của mình.
Từ Hành Chi tạm thời không có ý định ám sát Mạnh Trọng Quang, bởi vậy, tiếp tục sống trong Man Hoang trở thành công việc hàng đầu của Từ Hành Chi.
Y nhớ rất rõ, “Nhận thức của thế giới” nói với y, nhóm Mạnh Trọng Quang đang có ý định trốn ra khỏi Man Hoang, quay lại thế giới thực làm loạn trả thù.
Mà chắc chắn rằng trong Man Hoang không chỉ có nhóm người Mạnh Trọng Quang.
Những bè phái khác thế nào, phân bố ở đâu, quy mô thế lực ra sao, Từ Hành Chi đều không biết.
Quan trọng nhất là cửa Man Hoang ở đâu? Làm thế nào để trốn khỏi Man Hoang?
Trong lòng Từ Hành Chi hiểu rõ, bản thân y xuất hiện ở Man Hoang quá đột ngột, Chu Bắc Nam nghi ngờ y là mật thám cũng là điều vô cùng hợp lý. Mà Mạnh Trọng Quang lại bằng lòng thu nhận và giúp đỡ y, tin tưởng mọi thứ, tám mươi phần trăm là vì tình nghĩa sư huynh đệ ngày xưa khiến đầu óc không tỉnh táo.
Nếu y tự tiện hỏi Mạnh Trọng Quang những câu hỏi đó, một khi dấy lên sự nghi ngờ của hắn thì kẻ bị đè xuống đất ấn nát từng đốt cột sống sẽ là y.
Nói tóm lại, Từ Hành Chi cần một nguồn báo tin đáng tin cậy.
Trước mắt đang có một nguồn tình báo dâng tới tận cửa, có đáng tin hay không thì nói sau, nhưng ít còn hơn không.
Cốt nữ rời đi, Mạnh Trọng Quang cũng quay lại bên cạnh Từ Hành Chi, dịu giọng đặt câu hỏi: “Ta trồng khu rừng này đó, sư huynh có thấy quen không?”
Nói thật thì nhìn một lúc lâu quả thực Từ Hành Chi cảm thấy khá quen.
Trong trí nhớ vụn vỡ của nguyên chủ, hình như từng tồn tại mảnh rừng hồng sam đỏ rực như lửa thế này.
Mảnh rừng hồng sam này như khơi gợi điều gì đó bị bỏ quên trong ký ức của Từ Hành Chi, trước kia chỉ là mẩu ký ức to bằng một đồng tiền, theo thời gian dần trôi, nó dần phóng to rồi rõ ràng hơn.
Cảm giác xây xẩm choáng váng dữ dội đột nhiên nổi lên, trong nháy mắt khiến năm giác quan của Từ Hành Chi tê dại.
Từ Hành Chi không đứng vững được, ngửa người ngã về sau.
Hình như y nghe thấy có người hốt hoảng gọi mình là sư huynh, cứ gọi mãi tiếng này nối tiếp tiếng khác.
Trong thức hải rộng lớn có một chiếc thuyền tam bản trồi lên, một cảnh tượng hoàn chỉnh xuất hiện trong đầu Từ Hành Chi.
Đây là lần đầu tiên Từ Hành Chi nhận được thông tin hoàn chỉnh trong ký ức vụn vỡ của nguyên chủ.
Rừng hồng sam lúc cuối thu, khắp các dãy núi trùng điệp đều nhuộm màu đỏ của quả hồng chín.
Dãy núi kéo dài tên là Lệnh Khâu, nhìn như lông mày thanh tú của người đẹp, xếp đều tầng tầng.
Mây tụ cuối trời, nơi tận cùng dòng nước phẳng lặng, một bé trai ngồi trên tảng đá mọc rêu xanh ở đầu nguồn khe suối rửa chân.
Nhóc ấy dùng cây cỏ lau làm thành một chiếc áo dài, trong tay cầm một loại quả màu sắc kỳ lạ to bằng nắm đấm, gặm từng miếng một như đang gặm một quả dại vô cùng bình thường.
Một luồng linh lực gợn sóng mà đến, cậu nhóc không chút dao động, tiếp tục vùi đầu chậm rãi gặm cắn.
Gió lướt qua, hai tên đệ tử cấp thấp của Ứng Thiên Xuyên điều khiển tiên binh đến, nhắm thẳng mặt cậu.
Tất cả đệ tử Ứng Thiên Xuyên mặc cùng một loại quần áo, rất dễ phân biệt. Tím là màu chính, phối thêm hoa văn kéo dài từ cổ tay áo tới vai, thực sự lộng lẫy tôn quý vô cùng.
Có thể xác nhận bọn họ là đệ tử cấp thấp là vì trên tay bọn họ đều cầm một cây thương dài làm bằng gỗ sồi trắng, không có thương bằng thép tinh luyện chế tạo từ xương heo tà vật như đệ tử cấp cao của Ứng Thiên Xuyên
Nhìn thấy cậu nhóc, hai người đều nhíu mày.
Một đệ tử có vóc dáng hơi cao dùng mũi thương chỉ vào cậu nhóc, không nhã nhặn chút nào nói: “Quả phù ngọc trong tay ngươi từ đâu mà có?”
Cậu nhóc lau nước quả bên khóe miệng, chỉ về phía tây.
Một gã có vóc dáng thấp nghi ngờ nói: “Trong Lệnh Khâu có dị thú tên “Ngung”, quả Phù Ngọc là món ăn nó thích nhất. Loại cây này năm năm kết quả một lần, mỗi lần không tới một trăm. Ngung coi nó như báu vật, ai dám giành với Ngung sẽ bị nó hút khô máu toàn thân kẻ đó mới bằng lòng bỏ qua... Ngươi là ai mà có thể tranh giành đồ ăn với Ngung?”
Cậu nhóc ung dung cắn quả đó một miếng, ậm ờ nói: “Ta muốn ăn, nó không cho ta nên ta giành thôi.”
Tên cao đánh giá cậu nhóc một lượt, thấy cậu nhóc ngoại trừ có vẻ ngoài xinh xắn thanh tú như con gái ra thì không có chút xíu linh khí nào, có vẻ chỉ là một đứa trẻ bình thường, giọng nói vô thức mang theo mấy phần xem thường: “Hơ, khẩu khí lớn quá ha.”
Tên thấp chọc cánh tay tên cao, ra hiệu gã nhìn dưới chân cậu nhóc.
Tên cao nhìn chăm chú, hít sâu một hơi.
Năm, sáu quả Phù Ngọc được buộc vào sợi dây leo thành một xâu, quấn quanh cổ chân cậu nhóc, đong đưa qua lại khiến hai người nhìn theo mà thèm.
Thấy thế, tên cao lập tức dịu giọng: “Vị tiểu công tử này?”
Cậu nhóc lườm bọn họ, tự gặm hột quả Phù Ngọc, bỏ cùi quả mềm mọng nước vào trong miệng, không cần phân biệt miếng to, miếng nhỏ.
Tên cao không muốn xin xỏ một thằng nhóc xui xẻo không biết chui từ đâu ra, nhưng nghĩ đến tình hình trước mắt của hai người, gã chỉ có thể kìm nén cơn tức giận xuống nói: “Công tử, bọn ta là đệ tử Ứng Thiên Xuyên. Không biết ngươi từng nghe thấy cái tên Ứng Thiên Xuyên chưa?”
Cậu nhóc không tỏ ý kiến, cũng không đáp lời.
Tên thấp tiếp lời gã kia, cầm thương ôm quyền lại cung kính nói: “Tu sĩ nhân tu trên đời chia làm bốn môn phái, Ứng Thiên Xuyên bọn ta là một trong số đó. Cứ hai năm một lần bọn ta sẽ tổ thức lễ tế Đông Hoàng, cần đủ thứ đồ cúng cho lễ tế Đông Hoàng. Sau đó, lễ tế phát triển thành cuộc thi của bốn môn phái. Nếu đạt được nhiều đồ cúng nhất trong thời gian quy định sẽ trở thành quan hiến tế trong lễ tế Đông Hoàng; nếu đệ tử cấp thấp có đồ cúng dâng lên sẽ có cơ hội vào nội môn, trở thành đệ tử nhập thất...”
Gã chỉ quả Phù Ngọc bên chân cậu nhóc, sự tham lam trong mắt không kiềm chế được toát ra: “Trong núi Lệnh Khâu có quả Phù Ngọc cần cho lễ tế, nhưng hai huynh đệ bọn ta không đủ linh lực, không dám đặt chân vào địa bàn của Ngung. Vị tiểu công tử này, ngươi có thể cho chúng ta một quả trong số quả Phù Ngọc mà ngươi nhặt được không?”
Cậu nhóc nhấc chân lên, một quả Phù Ngọc tách ra khỏi dây leo, vừa khéo rơi vào tay nhóc.
Cậu nhóc lau quả, bi bô nói: “Quả đó không ngon như trong lời đồn. Nhưng ta sẽ không cho các ngươi.”
Hai người kia đều cau mày lại: “Vì sao?”
“Ta không thích các ngươi.” Cậu nhóc cắn quả Phù Ngọc, giọng nói giòn tan trong trẻo, có sự ngây thơ và ngông cuồng không hiểu chuyện đời: “Từ nhỏ ta lớn lên trong núi, không hiểu nhiều quy tắc, nhưng ít nhất ta hiểu được nếu muốn nhờ vả thật thì các ngươi nên quỳ xuống cầu xin ta chứ không phải đứng thẳng tắp trước mặt ta thế này.”
Hai người kia đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Chớ nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Cậu nhóc không thèm để ý tới bọn họ nữa nhảy xuống khỏi tảng đá xanh, đạp nước đi về phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, một mũi thương bóng loáng keng một tiếng, đặt ngang trên cổ cậu nhóc.
Bị mũi thương ép dừng lại, cậu nhóc không sợ chút nào, mắt hoa đào xinh đẹp liếc qua hai người kia mang mấy phần khinh thường: “Đây là quả của ta, ta không muốn cho các ngươi.”
Tên cao cầm thương chặn đường không nghe lời cậu nhóc, tên thấp ra lệnh: “Đi, lấy quả của nó.”
Tên thấp khom người xuống định giật lấy.
Cậu nhóc nhếch môi cười, bấm tay.
Đuôi mắt có vệt đỏ lóe lên một cái rồi biến mất, chu sa giữa trán cũng lập lòe lúc sáng lúc tối.
Dưới lòng đất bỗng xột xoạt, cứ như có vô số quái vật rắn đang trườn dưới đó, đất trên mặt đất cũng chấn động điên cuồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có quái vật gì đó chui từ dưới đất lên.
Tên thấp lảo đảo, cắm cây thương làm bằng gỗ sồi trắng vào trong đất mới đứng vững được, hoảng hốt nói: “Ngung tới sao?”
Tên cao cắn răng: “Mau ra tay đi! Lấy được quả Phù Ngọc rồi chúng ta đi ngay!”
Tên thấp vươn tay muốn lấy nhưng lại nghe trong không khí truyền đến tiếng linh lực rít gào, một cái phi đao châm lửa dài ba tấc xé không khí mà đến, trúng tay áo tên thấp, đẩy cơ thể gã bay lên rồi đóng chặt cả người gã vào một gốc cây hồng sam gần đó!
Cậu nhóc bỗng ngẩn người, ngón trỏ và ngón cái dính sát vào nhau tách ra ngay lập tức, ánh đỏ ở đuôi mắt và trán cũng tắt dần.
Cậu nhóc nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng chủ nhân phi đao.
Tên thấp bị ghim chặt không thể động đậy, hoảng sợ vươn tay dập ngọn lửa bén lên ở ống tay áo, tên cao lập tức rút thương lại, chĩa vào không khí: “Ai? Tên khốn...”
Chữ “kiếp” còn chưa nói ra khỏi miệng, gã cũng bị một phi đao ba tấc bắn vào ống tay áo, cơ thể bay lơ lửng lên trời rồi đập vào cây hồng sam khác, cây thương trong tay lăn xuống, rơi vào con suối bên cạnh cậu nhóc.
Hai người kia dùng hết toàn bộ sức lực muốn giãy ống tay áo ra khỏi phi đao nhưng linh lực dày đặc ghim chặt tay áo vào thân cây, thậm chí bọn họ không thể xé tay áo thoát thân.
Tên to cố nén nỗi sợ, lạnh lùng quát: “Ai?”
Âm cuối của gã run rẩy khó kiềm chế được.
Một lúc lâu sau, trên ngọn cây trong rừng sâu vang lên tiếng nhạo báng phóng đãng: “Ta là lương tâm của các ngươi. Rất lâu rồi các ngươi không nói chuyện với ta, ta buồn lắm.”
Tên cao sợ đến mức không còn ở trạng thái bình thường, chửi ầm lên: “Ai ở đó giả thần giả quỷ? Có giỏi thì cút ra đây! Đừng vội tác oai tác quái!”
Trước khi người tác oai tác quái kia cút ra thì mấy chục phi đao lấp lánh ánh sáng linh lực bắn ra từ trong rừng, đâm phập vào thân cây, dùng lưỡi phi đao tạo thành vòng xung quanh thân thể hai tên làm chuyện xấu kia.
Dọa cho hai tên kia chân run cầm cập, một bóng trắng theo tiếng leng keng bay ra từ trong rừng.
Người đến hai tay trống trơn, đứng chắp tay đằng sau, mặc bộ đồ trắng như sương tuyết, đầu đội mũ cánh chuồn đen tuyền có vân mây, mái tóc dài được buộc gọn đơn giản bằng dây lụa xanh lam nhạt, mũi chân y nhẹ nhàng nhón lên, đáp xuống phía trước dòng suối chảy róc rách.
Trên cổ tay người đến có một cái chuông lục giác, đó là khởi nguồn của tiếng leng keng.
Hai tên cao thấp mới nãy vừa sợ vừa hoảng nhìn thấy rõ gương mặt người đến thì càng kinh hồn táng đảm hơn: “Từ... Từ sư huynh?”
Cậu nhóc tò mò đứng trong khe suối, ngước nhìn thanh niên vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn.
Thanh niên được hai người kia gọi là “Từ sư huynh” thong thả đi đến bên cạnh khe suối, duỗi tay phải ra, ngửa lòng bàn tay lên, co ngón tay lại, tất cả phi đao gắn như trang sức trên người hai huynh đệ một cao một thấp kia bay trở lại trong tay y. Hình dạng phi đao dần tan biến, hóa thành một chiếc quạt xếp bằng trúc.
Y lắc quạt, mắt đầy ý cười.
Vẻ tò mò trong mắt cậu nhóc ngày càng mạnh hơn.
Hai huynh đệ kia ngã từ trên cây xuống đất, quần áo rách tan nát, mặt tái xám như tro.
Tay áo tên thấp bị lửa đốt cháy rụi một góc, gã vừa dùng tay che vừa vội vàng biện giải: “Từ sư huynh đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ thấy đứa trẻ này có quả Phù Ngọc nên muốn xin nó...”
Thanh niên đi tới cạnh cậu nhóc, cúi đầu nhìn thì thấy cổ chân cậu nhóc đeo một dây quả Phù Ngọc.
Có lẽ thanh niên quá tuấn tú, cậu nhóc bị y nhìn thì hơi ngượng ngùng, vô thức giấu chân ra sau.
Thanh niên nhìn thấy chuỗi quả được treo bừa ở chân thì lông mày cau lại.
Y mạnh dạn xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc, vỗ mấy cái hỏi hai người kia: “Ta hỏi các ngươi, đứa bé này là “Ngung” sao?”
Khóe môi cậu nhóc giần giật, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu bị xoa đầu, không nhúc nhích chút xíu nào.
Hai người cao thấp kia không dám thở mạnh.
Thanh niên kiên nhẫn hỏi lại: “Ta hỏi các ngươi, đứa bé này có phải là Ngung không?”
Tên cao khẽ đáp: “Không phải...”
Động tác của thanh niên hơi ngả ngớn vung vạt áo một cái, y buông cậu nhóc ra, vượt qua khe suối đi tới bên cạnh hai kẻ kia, khom người xuống chất vấn: “Nhóc ấy không phải Ngung, các ngươi xin gì của nhóc ấy? Đồ trong tay ai thì của người đó, các ngươi lại hay, dùng thương sắt chĩa vào cổ người ta mà xin? Ta hỏi ngươi, thế này là “xin” hay cướp?”
Tên thấp sắp khóc đến nơi: “Là, là cướp...”
Thanh niên đanh mặt lại, đập bụp phát gấp quạt vào, cùng cán quạt gõ lên đầu hai tên đệ tử kia mỗi người một cái, khiển trách: “Cướp, cướp, cướp đồ của người khác, đúng là giỏi quá, Chu Bắc Nam dạy các ngươi thế này hả?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...