Nhân Duyên Tiền Kiếp
Chương 60: Phục sinh(Phần 1)
Đến bây giờ nàng vẫn không tin được An Quốc vì mình mà mất đi tính mạng. Con người là như vậy luôn luôn ở chính bản thân mâu thuẫn, một khi truy cầu mà không được luôn chìm đắm trong đau đớn, khát vọng, nhưng đã vượt qua cơn đau đớn đó lại nhận ra cái mình luôn truy cầu lại nằm sẵn trong tay mình thì lại không biết làm thế nào nhận lấy....
Đêm đen tĩnh mịch như có ma lực, dễ dàng có thể cho người ta hồi tưởng đến nhiều kí ức bị mai một ở trong óc nơi tận sâu trí nhớ.Những kí ức kia cực kỳ linh tinh, mơ hồ. Nhưng nếu bỏ đáng kể thời gian có thể nhường chúng nó trở nên rõ ràng nối liền, thống thổ vì thế mà khắc sâu thêm một tầng đau thương...Kiếp trước, kiếp này hư hư ảo ảo đã không thể cưỡng cầu chớ sao không buông bỏ, đã không thể quay lại chớ sao còn tiếc nuối...
Sau khi về cung Tĩnh Hoàng đã cấp tốc ra lệnh cho thái giám đem Kim Ngư Thảo cùng với một quyển văn tử cổ xưa đưa cho Ngân Bình .Kim Ngư Thảo ngoài tác dụng giải trừ bách độc mà gian hồ đồn đại là bao vật bao người ao ước nhưng ít ai biết đến con cháu họ Tống còn được truyền thừa bí pháp cải tử hồi sinh thông qua dùng thuốc dẫn quý giá này.Nhưng quy luật đất trời xưa nay đều rất công bằng, muốn đổi một sinh mệnh đều phải trả một cái giá tương đương khá đắt về thể xác lẫn linh hồn mà khó ai có thể chấp nhận nổi.
Khi Mẫn Tâm hoàng hậu mất, Tĩnh Hoàng đã từng có ý định dùng Kim Ngư Thảo để cứu người nhưng bị sự ngăn chặn kịch liệt của Thái Hậu và gánh nặng xã tắc, hưng vong của Tống Quốc trên vai nên ông không thể thực hiện được, nó cũng trở thành niềm ăn hận, day dứt đến suốt cuộc đời Tĩnh Hoàng.Tử vong không là đáng sợ nhất. So với tử vong thông thổ nhất vạn lần, là sinh tử cách xa nhau, nhưng vẫn như cũ không thể quên hoài, không thể ma diệt, thời thời khắc khắc nhớ đến mà vẫn mãi không chạm được, mà cứ như thế vô hình dày vò tra tấn, linh hồn bởi thế mà cảm nhận đau đớn lan tràn khuếch đại. Nhưng như thế đã sao, Ông vẫn cứ còn sống với trách nhiệm nặng nề trên vai với Ngân Bình, Tống Minh, Tống Hiên và cả với con dân đại Tống.Ông còn sống, nhưng con tim đã sớm bị chôn vùi vào vực sâu phần mộ.
Một khắc nhìn thấy ánh mắt nữ nhi ôm thi thể An Quốc, quả thực cùng ông năm đó thấy Mẫn Tâm tắt thở một khắc kia vẻ mặt giống như đúc.
Cái loại khắc sâu đến không thể tượng tượng được tuyệt vọng cùng lạnh như băng thân thể, ông đã từng lĩnh hội qua. Tĩnh Hoàng minh bạch cái loại cảm thụ tựa như mọi thứ bị hủy diệt này, cho dù minh bạch như vậy phương pháp cải tử hồi sinh này sẽ vi phạm tự nhiên pháp tắc,quy luật trời đất và trên hết hắn còn khả năng mất đi nữ nhi duy nhất này, hắn vẫn như cũ lựa chọn đưa Kim Ngư Thảo.
Cái kia tựa như vận mệnh đã định, từ mấy tháng trước Bình Nhi nhắc nhở ông chuyển đổi chỗ bảo toàn Kim Ngư Thảo, ông đã ẩn ẩn thấy được dự cảm bất hảo, đến việc đột kích vào hoành cung của bọn thích khách lần trước, cũng như chuyện ám sát lần này, cứ như vậy dự đoán được kết quả nhưng ông không tài nào bảo vệ được nữ nhi tránh khỏi tổn thương.Nếu tránh không khỏi thì đành đối mặt vậy, ông cho Bình Nhi tự mình lữa chọn bảo vệ người mình yêu thương, ông không muốn Bình Nhi phải gánh chịu những đau khổ và hối hận như chính ông đã chịu.
Bởi vậy, ông nguyện ý giúp Ngân Bình mạo hiểm nếm thử cấm thuật nguy hiểm được truyền lưu nhiều đời của họ Tống.
Đây là phương pháp duy nhất giúp An Quốc phục sinh, ông làm tất cả ông có thể làm được. Nếu An Quốc có mãnh liệt phục sinh ý thức, như vậy cấm thuật này mới có thể mang linh hồn hắn trở về....
--- ------ ------ --------
Đồ Phủ cửa sau, hai bóng dáng lén lút nhìn bốn phía rồi len lén xuất môn...
Kinh thành chỗ thấp trong ngõ hẻm, Đồ Tuyết Nhi mang theo nha hoàn bên người Ngọc Thúy nhìn nhìn cau mày nói:
"Ban ngày ngươi hỏi thăm là con đường này à?"
Ngọc Thúy là một nha hoàn tướng mạo bình thường nhưng lại có chút tâm kế, bình thường rất được Đồ Tuyết Nhi trọng dụng, lúc này gật đầu lia lịa nói:
"Tiểu thư yên tâm,nô tì nghe chính là con đường này, đã phái người nghe ngóng mới dám đem tiểu thư tới!!"
Đồ Tuyết Nhi nhíu mày, nhưng nghĩ đến con đường bức thư kia viết, vẫn chịu đựng bất an trong lòng vào ngõ nhỏ,ngỏ hẻm này chính là chỗ bách tính bình thường, đại môn điều là sơn môn cũ, đi một lúc, một đèn lồng đỏ lại khiến Đồ Tuyết Nhi chú ý.
Đồ Tuyết Nhi cho một ánh mắt, Ngọc Thúy lập tức hiểu ý, đi lên phía trước đập cửa, chỉ chốc lát trong viện vang lên tiếng động rất nhỏ:
"Đã trễ thế này, là ai?"
"Chúng ta đến xem bệnh"
"Bệnh gì?"
"Chủ tử nhà chúng ta trong lòng tích tụ, tâm bệnh"
" Tâm bệnh thì cần tâm dược"
"Hazz, thế nhưng tâm dược này không dễ có"
Môn "chi dát" một tiếng mở , một người mặc y phục nha hoàn mở cửa, nhìn nhìn hai chủ tử Đồ Tuyết Nhi một cái, nhân tiện nói:"Vào đi"
Đối với thái độ của nha hoàn này, Du Tuyết Nhi vốn là không vui, nhưng nghĩ tới mục đích chuyến đi lần này liền nhịn xuống. Đồ Tuyết Nhi Từ sau lần đi Bách Hoa Yến về liền mất hết danh tiếng, trong lòng luôn căm phẫn Ngân Bình công chúa kiêu ngạo, cùng với An Quốc vô tình đã như thế nàng còn nghe biểu muội bị Ngân Bình công chúa phạt đến tàn phế trong lòng càng thêm không nuốt nổi nỗi hận này. Tại sao Ngân Bình kia lại có thể kiêu ngạo như vậy chứ, nếu nàng ta không là công chúa thì có thể sánh bằng nàng ư?Ngày hôm qua, ám vệ của Du Phủ hồi báo nói hoàng thượng gặp thích khách, có trời mới biết nàng cầu mong ả Ngân Bình kia bị thích khách giết như thế nào, kết quả thì sao tên An Quốc đáng chết lại ngu xuẩn đỡ ám khí dùm ả, một tên ngu ngốc, chuyện này làm nàng tức điên đến không ngủ được...Nhưng nàng không có thế lực để có thể trực tiếp mưu hại Ngân Bình, chỉ có thể cẩn thận đi nhiều bước, dưỡng thành tính tình ẩn nhẫn.
Ba người vào phòng, thấy đây chỉ là một viện hai gian, cửa chính phòng khách, lúc này một thiếu nữ toàn thân áo lụa trắng,cũng dùng khắn lụa trắng bịt mặt ngồi ghế chủ vị.Đồ Tuyết Nhi cảm giác có chút quỷ mị, không khỏi nhìn kỹ thêm diện mạo của thiếu nữ, hơn nửa ngày Đồ Tuyết Nhi cũng không xác định được thân phận thiếu nữ.
"Ngồi đi" Lúc này, thiếu nữ áo lụa trắng kia bỗng nhiên nói chuyện,âm thanh rất dịu dàng uyển chuyển, Đồ Tuyết Nhi sửng sốt, lúc trước nhìn thấy bút tích sắc xảo mạnh mẽ, nàng không nghĩ tới người hẹn gặp nàng là một nữ tử nhưng khi gặp mặt trong lòng lại thoáng có nghi hoặc.
"Ngươi nói có thể giúp ta trả thù, ngưới biết ta muốn làm gì? Ngươi định làm sao?" Đồ Tuyết Nhi không khỏi thăm dò.
Thiếu nữ áo trắng thấp giọng cười rộ, giọng điệu trào phúng:
" Họ Đồ - Du đắc tội với Ngân Bình công chúa đã truyền khắp kinh thành ai mà không biết đến chứ, cho dù diệt trừ Ngân Bình công chúa thanh danh của bọn ngươi cũng còn tốt như lúc ban đầu ư?"
"Ngươi! Ta đêm nay đến là vì ngươi đưa tờ giấy nói có thể giúp ta diệt trừ Ngân Bình công chúa, cũng không phải đến để ngươi cười nhạo, ta xem ngươi ngay cả chân thiện mục cũng không dám lộ thì bất quá là kẻ lừa đảo mà thôi, còn bản tiểu thư đường đường là tiểu thư Đồ Phủ đức cao quyền trọng cũng không đến lượt một tên vô danh tiểu tốt có thể hủy" Đồ Tuyết nhi tức giận đến xoay người định ly khai, thiếu nữ kia lại cười nhẹ rộ lên, trong lòng nàng mộc lên dự cảm bất hảo, không phải kẻ này định gọi nàng ra để hãm hại nàng đi, điều là do nàng sốt ruột muốn trừ bỏ Ngân Bình công chúa nên xúc động.
" Đồ tiểu thư đừng nóng giận, ta thật tình muốn cùng Đồ tiểu thư hợp tác để diệt trừ Ngân Bình công chúa, chúng ta có cùng một địch nhân ta cũng không có lý do gì để hại ngươi đi!"
Đồ Tuyết Nhi nghe vậy động tâm, mặt lại lạnh nhạt nói:"Vậy kế hoạch của ngươi là gì mau nói đi đừng dài dòng!"
Thiếu nữ âm thanh ôn nhu động tĩnh,mềm mại giống như tình nhân, thế nhưng kế hoạch lại khiến cho Đồ Tuyết Nhi khiếp sợ, có chút không thể tin nhìn thiếu nữ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mím môi nói:
" Lần này nhất định phải thành công!"
Thiếu nữ cánh môi khẽ mở:" Chỉ cần ngươi phối hợp thì nhất định sẽ thành công!"
Đồ Tuyết Nhi thật sâu nhìn thiếu nữ một cái : " Ngươi thật âm hiểm!"
"Đồ tiểu thư đừng nói vậy, chúng ta như nhau thôi!"
Đồ Tuyết Nhi hừ lạnh một cái, xoay người ly khai. Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng của Đồ Tuyết Nhi kéo nhẹ khăn che mặt xuống, bóng đen mờ làm cho người ta nhìn không thấy rõ hình dạng cùng thần thái, chỉ nhìn thấy môi mỏng hé ra, nhẹ nhàng câu một độ cong băng lãnh!