Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 10: Las vegas 2


Chương trước Chương tiếp

Edit: Vân Nhi

Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần nhẹ nhàng đặt lên giường, nhanh chóng cởi quần áo, rồi luồn tay ra sau lưng cô, thuần thục đem áo ngực tháo xuống. Bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve tấm lưng trần của cô, lướt qua từng tấc da thịt, thật dịu dàng khác xa mấy lần trước, hay là hắn đối với những người phụ nữ biết nghe lời đều cư xử ôn nhu như vậy.

Hắn hôn khắp người cô, cuối cùng dừng lại ở môi cô, bởi vì cô rất ngọt, hắn muốn hút chất mật này nhiều hơn.

"Bảo bối, cô thật sự rất ngọt." Thanh âm của hắn khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn đầy nam tính.

"Ngoan, mở chân ra, cô quá khẩn trương."

. . .(Ngàn vạn câu chữ, mọi người phát huy tính sáng tạo nhé!)

Sau khi chiến đấu hăng hái, hai người cùng nhau đạt tới cao trào. Phàm Ngự đem mầm mống gieo trong cơ thể cô rồi vùi đầu vào cổ cô, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Còn An Tuyết Thần thì mãi suy nghĩ, tại sao bản thân cô lại có thể khát vọng loại cảm giác này.

Từ trên người cô trược xuống, hắn nằm bên cạnh cô, ôm cô vào ngực. "Thoải mái không?"

An Tuyết Thần không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực hắn sâu hơn. Động tác này làm Phàm Ngự có cảm giác rất tốt. Hắn vuốt tóc cô. Nhưng những cử chỉ ôn nhu, sủng ái này có thể kéo dài bao lâu đây? Con ác ma đang ngủ say trong cơ thể hắn lúc nào sẽ tỉnh lại?

Rửa mặt xong, Phàm Ngự liền mang cô tới sòng bạc. Lúc hắn tiến vào có rất nhiều người đi về phía hắn, bao gồm cả ông quản lý khách sạn.

"Tổng giám đốc, đều đã an bài tốt, ngài có thể chơi."

An Tuyết Thần khoát tay Phàm Ngự cùng đi vào rồi ngồi xuống, cô nhìn chung quanh cảm thấy khó hiểu, tại sao trên bàn này không có người nào khác. Một cô gái đứng đối diện là người chia bài, cô cầm lên một vali mở ra, bên trong chứa đầy đô la, nhìn An Tuyết Thần.

Người chia bài hướng về phía An Tuyết Thần nói: "Tiểu thư xin đặt cược."

Cô ngơ ngác đưa mắt nhìn Phàm Ngự, hắn đang ngồi bên cạnh cô, bắt chéo hai chân, thoải mái hút thuốc.

"Số tiền này cô cứ cầm chơi, thắng là của cô, thua tôi chịu." Phàm Ngự nhẹ nhàng phun khói thuốc, bình thản nói.

"Nhiều như vậy? Tôi không cần." Nói xong An Tuyết Thần liền đẩy số tiền kia về phía trước.

Phàm Ngự rất không hài lòng đối với hành động của cô, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn cô, nhưng vẫn rất kiên nhẫn với cô.

"Không sao, tôi nói, thua tôi chịu, thắng cô cầm."

Nhìn thấy vẻ mất hứng của hắn, An Tuyết Thần không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đáp ứng.

"Kia, vậy tôi đặt đại." Cô chỉ cầm 100 đô la, thật cẩn thận đặt ở chữ đại.

Đối phương cầm chiếc lọ lắc mạnh. An Tuyết Thần nuốt một ngụm nước miếng, mắt nhìn chằm chằm nút lọ sắp mở.

"Đại. Trang gia thắng."

"A, tôi thắng." Cô nắm cánh tay Phàm Ngự thật chặt, kích động nhìn chằm chằm nút lọ.

"Ừ, đặt tiếp đi, đặt lớn một chút."

"Kia, âm thanh rất nhỏ, không đúng. . . không. Ừ, chắc chắn là tiểu." Cô đặt 500 đô la.

Càng đặt càng lớn, liên tục mấy lần đều là An Tuyết Thần thắng, những người bên cạnh cũng khen cô rất lợi hại, khiến cô rất vui vẻ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa nở của cô khi cười, Phàm Ngự lắc đầu nhẹ một cái, đúng là một con mèo nhỏ dễ thỏa mãn.

Đại khái thắng được một triệu đô la, An Tuyết Thần rất kích động cầm chi phiếu trong tay, đời này cô chưa bao giờ cầm được số tiền lớn như vậy. Cô rất rộng rãi đưa Phàm Ngự năm trăm ngàn đô la, nói là thù lao. Nhưng cô nào biết tất cả đều do Phàm Ngự an bài từ trước, còn tưởng rằng mình rất lợi hại.

Trong xe, An Tuyết Thần nhìn những tờ đô la trong hộp da, hướng về phía Phàm Ngự nói: "Nếu tôi đưa tất cả số tiền này cho anh, anh có thể trả lại cho tôi tờ hợp đồng không?"

Phàm Ngự vốn đang rất thư giãn nhưng khi nghe cô nói, cả khuôn mặt tuấn tú đều hắc tuyến. Điều này đại biểu cho bão táp lại tới, hắn cũng không nói gì. Cô cũng không dám nói thêm gì nữa, bởi cô biết mình đã nói sai. Cô sợ, sợ không biết chuyện gì đang đợi mình ở khách sạn.

Cô đã đánh thức ma quỷ trong cơ thể hắn. Cứ như vậy mà đi, chờ đợi bão táp lại tới.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...