Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 31


Chương trước Chương tiếp

Trong long của Nạp Lam mừng rỡ, sau đó tức giận hỏi:“Tại sao không nói sớm nha?”.

“Nếu hoàng thượng nhớ Linh Lung cô nương, nô tài sẽ triệu nàng đến ngự thư phòng.” Tiểu Thuận Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của tiểu hoàng đế.

“Mau tuyên” Hai chữ mới đảo quanh lưỡi, vừa cứng lại bị Nạp Lam cắt đứt.

Hắn bỗng nhiên che dấu sắc mặt vui mừng, kéo căng khuôn mặt tuấn tú.“Nói bậy! Trẫm tại sao lại nhớ đến xú nha đầu không biết tốt xấu đó? Trẫm ước gì nàng vĩnh viễn không trở lại.”.

“Đúng,đúng,đúng! Hoàng Thượng nói rất đúng, nữ tử giống Linh Lung cô nương đầy đường đều có, hoàng thượng tại sao để ý nàng nha? Là nô tài nói sai rồi.” Tiểu Thuận Tử khúm núm nói.

“Đúng vậy, trẫm một chút cũng không để ý nàng.” Nạp Lam khẩu thị tâm phi nói, chẳng qua là hy vọng còn có thể giữ lại một chút tự tôn.Nếu để cho người ta biết hắn đường đường là hoàng đế lại bị nữ nhân kia quăng,việc đó thật đúng là không mặt mũi gặp người.

Tiểu Thuận Tử không dám làm trái lại chủ tử,“Đúng,đúng!”.

“Hồi Hoàng Cực Điện!” Nạp Lam xoay mình cũng không quay đầu lại bước ra cửa ngự thư phòng,Tiểu Thuận Tử giật mình kinh ngạc trong chốc lát sau, cũng vội vàng đuổi theo.

…………….

“Ra cung?!” Tiểu Thuận Tử phát ra tiếng kêu gào như gà mái.

Nạp Lam tức giận liếc mắt hắn một cái, giống như đang trách hắn ngạc nhiên quá mức, cổ hắn giang hai tay ra,để cho hai gã tiểu thái giám thay quần áo, thay một y phục tương đối bình dân.

“Hoàng thượng của ta, ngài là ngôi cửu ngũ, thân phận vô cùng tôn quý, cũng không thể muốn ra cung liền ra cung, lở như xảy ra chuyện gì. Thái Hậu trách cứ xuống dưới, nô tài cho dù có nhiều đầu cũng không đủ chém.” Tiểu Thuận Tử đột nhiên tâm huyết dâng trào một lòng thầm nghĩ đến chủ tử.

“Chỉ cần gạt mẫu hậu không phải được sao, thật sự là một chút tinh thần mạo hiểm cũng không có!” Nói xong, Nạp Lam phun một tiếng.

Mồ hôi lạnh của Tiểu Thuận Tử chảy ròng ròng nói:“Không được! Hoàng Thượng……”.

Con mắt của Nạp Lam nhíu lại,không vui nói.“Ngươi dám ngăn cản trẫm?”.

“Nô, nô tài không dám.” Trong long của Tiểu Thuận Tử hò hét: Có ai đến cứu hắn nha?

Nạp Lam cúi đầu xem kỹ chính mình giả dạng như thế nào, vừa lòng vuốt cằm,“Trẫm ăn mặc giống dân chúng bình dân, có ai biết thân phận thật của trẫm, nhìn ngươi khẩn trương như gà mái đẻ trứng! Không có việc gì , rồi hãy nói, ám sát hoàng đế là tội tru cửu tộc, có ai dám mạo hiểm nha?”.

“Nhưng, nhưng mà……”.

“Đừng nhưng mà, trẫm luôn bị nhốt trong hoàng cung, thỉnh thoảng cũng nên học theo tiên đế, đi đến dân gian thể nghiệm và quan sát dân tình, sau này làm một hoàng đế tốt.”.

Mắt thấy tiểu hoàng đế tùy hứng cố chấp, khuyên cũng khuyên không nghe,Tiểu Thuận Tử gấp đến độ đầu chảy nhiều mồ hôi hơn.“Cao Cần, Cổ Lục, mau ngăn hoàng yhượng!” Chỉ một mình hắn thật sự ngăn cản không được.

Sắc mặt của Nạp Lam khó chịu trừng mắt.“Ai dám ngăn cản, trẫm sẽ chặt đầu!”.

“Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc.”.

Cổ Lục và Cao Cần không sợ chết đi theo ngăn đường đi Nạp Lam, Nạp Lam tức giận đến đen mặt, thật muốn gọi người chém đầu bọn họ.

Tiểu Thuận Tử dùng ánh mắt hướng hai người làm ám hiệu, vội vàng đi tìm cứu binh.

Trời ạ! Tiểu hoàng đế đúng là không biết cân nhắc, lại muốn ra cung thể nghiệm và quan sát dân tình, quan trọng nhất là ai nhờ giúp đỡ nha? Đến Nam Huân Điện tìm hoàng thái hậu sao? Bất quá nước xa không cứu được lửa gần, chỉ sợ tiểu hoàng đế cao hứng,ngăn thế nào cũng ngăn không được…… Đúng rồi! Không bằng tìm Linh Lung cô nương giúp đỡ, cũng chỉ có nàng mới khắc được tiểu hoàng đế.

Vừa nghĩ đến,mông của Tiểu Thuận Tử giống như lửa đốt chạy thẳng đến Phượng Minh Điện.

“Không tốt ! Linh Lung cô nương –” Hắn không để ý đến hình tượng thái giám lên tiếng kêu to, tư thế vọt vào quá mau, suýt nữa đụng phải Trầm Hương.

May mắn Trầm Hương kịp thời tránh ra.“Thuận công công, chuyện gì gấp như vậy?”.

“Ai nha! Ta không rảnh giải thích với ngươi, Linh Lung cô nương đâu?” Chỉ có nàng mới cứu được bọn họ.

Linh Lung nghe thấy tiếng kêu, từ trong phòng loáng cái đi ra.“Ta ở trong này, tìm ta có việc sao?”.

“Đương nhiên có chuyện, chuyện lớn!” Tiểu Thuận Tử thiếu chút nữa không nói được,Trầm Hương Thấy Thế, rót một chén nước cho hắn, hắn rất nhanh uống cạn sạch.

“Có liên quan đến hoàng thượng sao?” Linh Lung đoán hỏi.

Cuối cùng Tiểu Thuận Tử có thể hít thở, vội vàng nói:“Hoàng Thượng đột nhiên nói muốn xuất cung, mặc cho chúng ta khuyên như thế nào cũng không nghe, cô nương mau cùng chúng ta đi khuyên nhủ hoàng thượng, bên ngoài không thể an toàn so với trong cung, nếu có xảy ra chuyện gì, nếu có cái sai lầm thì chúng ta ……….nghĩ đến thôi cũng đổ mồ hôi lạnh.”.

“Cô nương, nên làm cái gì bây giờ?” Vẻ mặt của Trầm Hương cũng sốt ruột hỏi.

Lông mi chau lại,Linh Lung nói:“Hoàng Thượng cũng không nghĩ lại thân phận của mình, không nên làm việc qua loa như thế.”.

“Cô nương!Nếu còn không đi hoàng thượng sẽ ra cung nha!” Tiểu Thuận Tử sứt đầu mẻ trán hô.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...