Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Chương 6: Tâm trạng lo lắng không yê
Đỗ Thiếu Khiêm sửng sốt, cho rằng Lâm Miểu Miểu không yên tâm về Tông Chính, ngay lập tức cả mặt tươi cười trấn an nói: “Nếu có hiểu lầm, tôi giúp cô giải thích với Tông Chính, cô không cần lo lắng!”
“A, cảm ơn, nhưng không cần.” Vì ngày kia cô có thể gặp Tông Chính, chuyện này vẫn là tự mình xin lỗi, thế mới có thành ý, chỉ là không biết đối phương sẽ làm như thế nào? Trong trí nhớ tính khí người đó cũng không được tốt lắm.
“Cô còn chưa nói với tôi cô tên là gì?” Đỗ Thiếu Khiêm là tay lão luyện trong loại trò chơi trêu hoa ghẹo nguyệt này, sớm đã luyện được một thân tường đồng vách sắt, bị Lâm Miểu Miểu cự tuyệt, không hề mảy may cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng khơi dậy tinh thần hiếu thắng trong lòng.
“Lâm Miểu Miểu.”
“A, tên thật dễ nghe!”
“Cô còn muốn chạy bộ bao lâu? Nếu không, tôi cùng cô chạy nhé?” Đỗ Thiếu Khiêm cũng không đợi Lâm Miểu Miểu đồng ý, đã đem xe dừng ở bên đường, một lát sau, Lâm Miểu Miểu đã cách xa hơn mười mét, Đỗ Thiếu Khiêm vội vã đuổi theo.
“Tôi có thể gọi cô là Miểu Miểu được không?”
“……” Cô đồng ý hay không, miệng lại ở trên người của người khác.
“Miểu Miểu, chúng ta cũng xem như là người quen, buổi tối không có việc gì, đi “Mộ Sắc Sâm Lâm” chơi nhé?”
“……” Người quen?
“Miểu Miểu, nói gì đi chứ, đừng chỉ tập trung chạy bộ!”
“……” Vì không có lời nào để nói!
“Thực ra, tôi cũng rất thích vận động, bình thường cô thích môn thể thao nào? Chạy bộ? Leo núi?”
“……” Trong lòng Lâm Miểu Miểu nghĩ, người này lảm nhảm nhiều thật, cũng không nhìn ra, cô một chút cũng không muốn để ý đến hắn ta.
“Tôi có mấy người bạn, đều rất thích leo núi, thời gian nào đó mọi người hẹn nhau cùng đi đi?”
“……”
Mặt Lâm Miểu Miểu không biểu tình liếc nhìn Đỗ Thiếu Khiêm, Đỗ Thiếu Khiêm thấy Lâm Miểu Miểu nhìn về phía mình, nhe răng cười, Lâm Miểu Miểu lại nhịn, tục ngữ nói giơ tay cũng không đánh người mỉm cười, huống hồ Đỗ Thiếu Khiêm còn là bạn của Tông Chính.
Lại bị Đỗ Thiếu Khiêm tiếp tục làm phiền hơn mười phút, trước mặt cuối cùng cũng có một chiếc tắc xi đi tới, Lâm Miểu Miểu tinh thần phấn khởi, vội vàng vẫy tay, xe tắc xi lập tức chạy về phía Lâm Miểu Miểu.
“Miểu Miểu, gọi xe làm gì? Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi!”
Lâm Miểu Miểu quét mắt nhìn Đỗ Thiếu Khiêm: “Khỏi cần.”
Lâm Miểu Miểu mở cửa xe đằng trước, mới ngồi xuống, đã thấy Đỗ Thiếu Khiêm mở cửa sau, cũng ngồi vào, thấy Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn mình, Đỗ Thiếu Khiêm lại lần nữa nhe răng cười.
Lâm Miểu Miểu: “……” Người này, mặt dày mày dạn hoàn toàn không biết chữ từ chối viết như thế nào.
“Cô à, đi đâu vậy?”
Lâm Miểu Miểu im lặng một lúc, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới có một chiếc xe đến, cô không thể vì Đỗ Thiếu Khiêm mà xuống xe, “Đường Hồng Tinh, khách sạn Khải Duyệt”
“Ơ, cô sống ở khách sạn? Miểu Miểu, cô không phải người Z thị? Thảo nào Tông Chính tìm hai năm ở Z thị, cũng không tìm được cô.”
“Miểu Miểu, một mình cô ở khách sạn quá nguy hiểm……”
Lâm Miểu Miểu bị quấn lấy cực kì không kiên nhẫn, ngoảnh đầu lại lạnh lùng nhìn Đỗ Thiếu Khiêm một cái, Đỗ Thiếu Khiêm nào có để ý con mắt rét lạnh của Lâm Miểu Miểu, cười ha ha nói: “Miểu Miểu, cô mới đến Z thị phải không? Ngày mai tôi tới đưa cô ra ngoài dạo chơi? Tôi đúng là người sinh ra và lớn lên ở Z thị, không có chỗ nào tôi không biết, cô muốn đi đâu?”
Mặc dù thân thủ của Lâm Miểu Miểu lợi hại, nhưng cô không có chứng cuồng bạo lực, không hề tùy tiện đánh người, Đỗ Thiếu Khiêm cũng chỉ nói nhiều một chút, luôn rất có lễ độ, cô cũng chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng đe dọa, nhưng hiệu quả vô cùng nhỏ.
Được rồi, coi như bên tai có một con muỗi.
Lâm Miểu Miểu lẳng lặng những đốm sáng di chuyển bên ngoài cửa sổ xe, cảnh vật trước mắt cô lao vùn vụt nhanh chóng qua đi, thành phố này đối với cô mà nói quá mức xa lạ, mà cô cũng luôn cho rằng bản thân là người khách du lịch, bao gồm cả cuộc hôn nhân sắp tới, với cô mà nói, đó chỉ là một cuộc giao dịch.
Chỉ là đối tượng kết hôn……, xảy ra một chút vấn đề, e rằng cuộc giao dịch này sẽ có sự thay đổi.
Sau khi đến khách sạn, Lâm Miểu Miểu móc ra một tờ một trăm đưa cho tài xế.
“Ây, tôi có tiền lẻ!”
Người tài xế dọc đường đi, sớm nhận ra Đỗ Thiếu Khiêm ở phía sau muốn theo đuổi Lâm Miểu Miểu ngồi ở phía trước, tài xế cười cười, trả tiền cho Lâm Miểu Miểu, chuẩn bị nhận tiền của Đỗ Thiếu Khiêm, Đỗ Thiếu Khiêm đưa ra một tờ một trăm.
Tài xế: “……”
Người tài xế trách cứ trừng mắt nhìn Đỗ Thiếu Khiêm: Thằng nhóc, đùa giỡn ta hả? Cho dù theo đuổi người ta, cũng không thể càn dỡ lừa dối chứ! Người lái xe cảm thấy mình bị Đỗ Thiếu Khiêm lừa,cuối cùng vẫn lấy tiền của Lâm Miểu Miểu.
Sau khi Lâm Miểu Miểu xuống xe, đi vào trong khách sạn, Đỗ Thiếu Khiêm cũng đi vào theo.
Lâm Miểu Miểu lạnh mặt, trong lòng mặc niệm: Không nhìn hắn! Không để ý tới hắn! Coi như hắn không tồn tại!
Đến phòng của mình, Lâm Miểu Miểu dùng thẻ mở cửa phòng 4005, lánh đi vào, “ ầm ” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại trước mặt Đỗ Thiếu Khiêm.
Đỗ Thiếu Khiêm sờ sờ cái mũi, không biết làm sao nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thấp giọng lầu bầu: “Chí ít cũng phải mời người ta uống hớp nước chứ?......, nói lâu như vậy, thật là có hơi khát……”
Mặc dù không hỏi được số điện thoại của Lâm Miểu Miểu, tốt xấu gì cũng biết người đang sống ở đâu, Đỗ Thiếu Khiêm tiếc nuối nhìn cửa phòng khép kín, không thể trêu trọc người đến nổi nóng, vẫn là ngày mai lại đến, về phần có nói cho Tông Chính hay không, cứ theo đuổi người đến tay trước, sau mới nói cho cậu ta.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Đỗ Thiếu Khiêm tỉ mỉ trang điểm, đặc biệt phong nhã mang theo một bó hoa hồng đi tìm Lâm Miểu Miểu. Đến cửa khách sạn, Đỗ Thiếu Khiêm sửa sang lại tóc, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trong lòng cảm thán: Lão tử hôm nay vui vẻ, thế giới này vẫn thật là đẹp!
Đỗ Thiếu Khiêm đến trước quầy lễ tân hỏi, nhân viên lễ tân trước quầy nói với anh, 4005 hôm nay sáng sớm đã trả phòng rồi.
Đỗ Thiếu Khiêm ngẩn ngơ, đến mức ấy sao? Anh có đáng sợ như vậy không? Đỗ Thiếu Khiêm đem bó hoa hồng đang nở trong tay, ném vào trong thùng rác ở đại sảnh, đi khỏi khách sạn, Đỗ Thiếu Khiêm ngẩng đầu nhìn trời.
Thế giới này thật là xui xẻo con mẹ nó!
Lúc này, người lại không thấy, anh phải đi đâu tìm đây?
Đúng rồi, hôm qua lúc anh gặp Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đang chạy bộ trên Trường Nguyệt Loan, hoặc là anh có thể ở đó cắm sào chờ nước?
Lâm Miểu Miểu chỉ mang dụng cụ chụp ảnh từ nước Y về, Diệp Ninh ở trong phòng khách xoay vài vòng, hỏi: “Còn thiếu thứ gì không, anh đưa em đi mua?”
Lâm Miểu Miểu lắc đầu.
Buổi sáng Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần, đã cho biết Diệp Ninh sẽ đưa cô đến nhà mới, căn biệt thự ở phường Tú Thủy đã đổi sang tên của cô.
Lâm Miểu Miểu không hề do dự cự tuyệt tâm ý của Lâm Thế Quần. Nhưng Lâm Thế Quần nói, nhà đã sang tên cho cô. Lâm Miểu Miểu cũng không nói nhiều, dù sao sau này cô vẫn phải về nước Y.
“Buổi chiều cùng đi ăn cơm nhé? Anh đưa em đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh.”
Lâm Miểu Miểu khách khí nói tiếng cảm ơn, sau đó từ chối lời đề nghị của Diệp Ninh, Lâm Miểu Miểu dừng lại một lúc, lại tiếp tục nói: “Chuyện buổi tối ngày hôm qua, cảm ơn anh, nhưng……, sau này chuyện thế này, tôi tự mình có thể giải quyết.” Lâm Miểu Miểu tiếc nuối, tối ngày hôm qua là một cơ hội tốt, quang minh chính đại đánh Cố Dung một trận, ít nhất cũng coi như cho ra khẩu khí, vậy mà bị Diệp Ninh phá hoại.
Diệp Ninh ôn hòa cười với Lâm Miểu Miểu, “Anh đều quên mất em đánh nhau vô cùng lợi hại, có điều bà ấy dù sao cũng là trưởng bối……”
Trưởng bối? Ha ha——
Trưởng bối cô Lâm Miểu Miểu thừa nhận chỉ có một người, sư phụ Phác Hoằng Hi.
Về phần mọi người của Lâm gia, từ trước đến giờ cô chỉ xem bọn họ là người xa lạ và đối tượng mua bán.
Diệp Ninh lấy ra một chiếc điện thoại, đặt ở trên bàn, “Điện thoại của em vẫn ở nước Y, anh làm chủ giúp em làm một tấm thẻ ở Z thị, số điện thoại của anh đã lưu bên trong, nếu có chuyện gì, cứ tìm anh.”
“Không cần đâu, tôi tự……”
Lời của Lâm Miểu Miểu bị Diệp Ninh cắt ngang: “Đừng nói ‘không cần’, hôm nay anh đã nghe mấy lần rồi, còn nữa, xin lỗi! Lúc đầu nếu không phải vì anh, em sẽ không bị đưa sang nước Y, anh luôn muốn nói với em, xin lỗi! Bởi vậy, em xem như anh là vì chuyện quá khứ bù đắp cho em, đừng nói ‘không cần’, được không?”
Lâm Miểu Miểu trầm mặc.
8 tuổi bị vứt sang nước Y, bản thân tự mình sinh tồn, lúc mới đầu cô đã từng hận, đã từng oán, sau này Lâm Miểu Miểu hiểu được, bọn họ với cô mà nói, bất quá chỉ là người xa lạ mà thôi, không cần phải hi vọng quá nhiều, cô sớm không còn hận nữa, thậm chí quên mất nguyên nhân lúc đầu bị đưa sang nước Y.
“Vậy anh đi trước, em không có đem quần áo về hả? Buổi chiều ngày mai anh đến đón em.”
“Không cần đâu.”
Diệp Ninh nở nụ cười ấm áp: “Đừng nói ‘không cần’, nhất định cần!”
Chiều hôm sau, Diệp Ninh đi tìm Lâm Miểu Miểu rất sớm, mang Lâm Miểu Miểu đến cửa hàng tạo mẫu thời trang.
Ba giờ sau, Lâm Miểu Miểu được Ngô thần đưa ra ngoài, Ngô Thần chỉ chỉ Lâm Miểu Miểu, lời nói rất đắc ý: “Thế nào? Xinh đẹp chứ?”
Ngô Thần là ông chủ của cửa hàng, ở Z thị vô cùng nổi tiếng, mối quan hệ với Diệp Ninh rất tốt.
Diệp Ninh phải thừa nhận, Ngô Thần rất giỏi nắm bắt đặc điểm của một người, đem vẻ xinh đẹp lạnh lùng độc nhất của Lâm Miểu Miểu phô bày vô cùng tinh tế, giống như mỹ nhân ngư từ trong biển sâu từng bước từng bước đi lên, khiến cho mọi người không thể di chuyển tầm mắt, nhưng……
Lâm Miểu Miểu phải đi thân cận, trong hàng nghìn người có địa vị trang điểm như vậy, chỗ dựa không đủ cao, có phải hơi……, không phù hợp với việc này?
Diệp Ninh kéo Ngô Thần sang một bên: “Xinh đẹp thì đủ xinh đẹp, nhưng cậu có thể trang điểm nhẹ nhàng một chút được không? Năm nay cô ấy mới 20 tuổi, điểm thêm chút màu hồng nhạt, vàng nhạt gì đó……”
Ngô Thần liếc tà Diệp Ninh một cái, không cho là đúng: “Không hiểu thì đừng có phát biểu ý kiến sằng bậy, tôi đảm bảo, tên tiểu tử đó của Tông gia nhìn thấy Miểu Miểu,……, cậu không cảm thấy Miểu Miểu nhà cậu rất dễ dàng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông sao?”
Diệp Ninh im lặng giây lát, gật đầu đồng ý với quan điểm của Ngô Thần.
Diệp Ninh nhìn thời gian, 6 giờ 30, phải đi đến khách sạn Quân Duyệt ở Hồng Quế Nhai, tính thêm thời gian tắc đường, nhanh nhất cũng phải hơn 6 giờ, thời gian vừa vặn.
Trong lúc kẹt xe, Diệp Ninh nghiêng đầu nhìn Lâm Miểu Miểu nói: “Con người Tông Chính rất được, cũng không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, mấy năm nay bên cạnh ngay cả một người phụ nữ cũng không có, em……” Vì hạng mục hợp tác giữa hai nhà Tông Lâm, mấy năm nay Diệp Ninh cũng thường xuyên tiếp xúc với Tông Chính, đối với Tông Chính cũng có chỗ hiểu biết.
Lâm Miểu Miểu hờ hững “ờ” một tiếng, Diệp Ninh thấy bản thân Lâm Miểu Miểu cũng không quan tâm đến cuộc hôn nhân này, đáy lòng thở dài, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hôm nay ùn tắc giao thông vô cùng nghiêm trọng, nhất là đến đoạn trung tâm của Hồng Quế Nhai, lúc 6 rưỡi, rốt cục Diệp Ninh và Lâm Miểu Miểu đến được khách sạn Quân Duyệt ở Hồng Quế Nhai, nghĩ đến sẽ gặp mặt nhau, trong lòng Lâm Miểu Miểu đột nhiên thấp thỏm không yên.