Nhà Bên Có Sói
Chương 44
“Sau đó thì sao?” Tiểu Mạn đột nhiên nhớ tới cô gái bị anh ta ức hiếp, nhìn hình dạng Trần Thần bây giờ, tám phần mười là ăn vụng không biết chùi mép rồi. Cô cũng có chút thông cảm cho cảm giác của Trần Thần, đại khái là, ừ thì, lâu như vậy làm đàn bà, đột nhiên phát hiện ra mình là đàn ông. Tâm lý và sinh lý tất nhiên đều không chịu nổi rồi.
“Còn sau đó cái gì?” Trần Thần ủy khuất kêu lên, “Tôi chạy trốn chứ sao. Bằng không chắc chắn sẽ bị người ta quấn lấy.”
Đồng tình của Tiểu Mạn đối với Trần Thần lập tức giảm xuống một nửa, tức giận cái loại đàn ông vô trách nhiệm này, bị PIA cho chết đi!
“Tiểu Mạn, cô đừng đi mà!” thấy Tiểu Mạn sắp bỏ đi, Trần Thần không không chế được túm lấy chân cô, kêu khóc: “Cô phải cứu tôi! Có phải cô nghĩ tôi không đáng là đàn ông khong? Rất không có trách nhiệm, rất ngứa mắt không?”
Xét theo biểu hiện của anh ta từ trước tới nay thì chính xác là như vậy. Tiểu Mạn trịnh trọng gật đầu. Cô cúi đầu nhìn hai cánh tay vẫn túm lấy cô không buông, vốn tưởng hắn ta bạch diện thư sinh, không ngờ rằng thân thể lại khỏe mạnh như vậy. Chẳng lẽ trong giới gay không chỉ chú trọng vẻ đẹp mà còn cả sức lực? Còn nữa, anh ta không được ôm cô như thế? Cô càng nỗ lực kéo tay anh ta ra, anh ta trái lại càng cô gắng túm chặt lấy.
“Tiểu Mạn, tôi chỉ có mình cô là bạn bè, cô không nên đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Tôi, tôi tuy rằng thân thể là đàn ông, thế nhưng, thế nhưng trong lòng lại rất yếu đuối. Đúng, so với đàn bà các cô còn yếu đuối hơn nữa…” Trần Thần than thở khóc lóc, “Cô biết mà, người như tôi dám dũng cảm sống trong xã hội không nhiều đâu. Ngẫm lại xem, tôi còn bị người ta xem thường nữa! Cô nhẫn tâm bỏ rơi tôi sao?”
Cũng bởi vì anh ăn ở không tốt. Tôi cũng chẳng thấy ai ở công ty kỳ thị anh. Tiểu Mạn âm thầm oán trách, “Cái kia, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi thì giúp gì được cho anh chứ?” mặc kệ như thế nào, vài giọt nước mắt của Trần Thần thực sự đã đả động tới Tiểu Mạn, giọng nói của cô cũng mềm mỏng hơn.
…
Tan tầm, Tiểu Mạn cấp tốc thu dọn rồi chạy vào phòng làm việc của Cố Lãng. Cố Lãng ngồi ở bàn làm việc, xoa xoa thái dương, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Tiểu Mạn khéo léo chạy ra phía sau, nhẹ nhàng bóp vai cho anh.
“Nói đi.” Chẳng có chuyện gì đi xun xoe, không phải kẻ gian cũng là kẻ cướp. Cố Lãng ngửa đầu, hơi híp mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tiểu Mạn lời ít mà ý nhiều truyền đạt lại ý tứ của Trần Thần.
“Không được.”
Quả nhiên… Tiểu Mạn chủ động dựa vào người Cố Lãng, nũng nịu: “Anh ta hiện tại rất đáng thương mà, cùng lắm chỉ ở vài ngày thôi.” Phát hiện vẻ mặt của Cố Lãng không lành, Tiểu Mạn lập tức bổ sung: “Anh yên tâm, có em đây, sẽ không để Trần Thần đụng đến anh.” Tiểu Mạn chăm chú nhìn anh, thề sống thề chết bảo vệ danh dự cho Cố Lãng.
Nhìn cô như vậy, người nào đó tất nhiên không thể không gật đầu. Tần Tiểu Mạn vui sướng kích động khẽ cắn lên má anh một cái.
Trần Thần xách túi hành lý đứng ở dưới lầu chờ, thấy Tiểu Mạn và Cố Lãng, vui sướng kéo Tiểu Mạn vào lòng ra sức ôm, “Tiểu Mạn, tôi biết cô tốt nhất mà!”
Cố Lãng không hờn không giận chỉ kéo Tiểu Mạn trở lại, nhìn Trần Thần cảnh cáo một cái, vứt chìa khóa cho hắn. Trần Thần lập tức đi lấy xe.
Cố Lãng và Tiểu Mạn ngồi ở ghế sau, Trần Thần lái xe, thỉnh thoảng lại liếc qua kính chiếu hậu một cái, muốn nói gì lại thôi.
“Yên tâm, Nam Tử không biết.” Cố Lãng hiểu ý, hảo tâm nhắc nhở.
Trần Thần lập tức thở phào.
Tiểu Mạn huých huých thắt lưng Cố Lãng, thấp giọng hỏi: “Chuyện này với Nam Tử thì liên quan gì đến nhau?”
“Nam Tử là anh họ của hắn. Nếu hắn có chuyện gì Nam Tử sẽ kể hết cho nhà hắn.” Cố Lãng cười đắc ý, mẹ của Trần Thần không chỉ dùng từ hung hãn để hình dung thôi đâu. Nếu biết con trai nhà mình đã bình thường lại rồi, Trần mẹ chắc chắn dùng quyền lực bắt ép hắn kết hôn.
Tiểu Mạn hiểu ý gật đầu, không trách Trần Thần lại ghét Nam Tịch Tuyệt đến vậy.
Tới nhà trọ của Cố Lãng, Trần Thần vui mừng sờ tới sờ lui, hít hà khí chất đàn ông của anh.
Tần Tiểu Mạn đứng bên nhìn anh ta hai mắt lóng lánh, bàn tay hèn mọn sờ soạng đồ dùng của Cố Lãng, anh ta lại dám quang minh chính đại ve vãn người đàn ông của cô đấy à!
“Đừng quên là ở một tuần thôi đấy!” Tiểu Mạn nhắc nhở người nào đó.
Trần Thần rất nghiêm túc nói: “Cô yên tâm, chồng của bạn thì không tranh giành. Tôi hiện tại đã chôn chặt Cố Lãng xuống tận đáy lòng rồi. Tôi, chúc hai người hạnh phúc.” Một tuần, được, Trần Thần kiên định nới với chính mình, một tuần cũng đủ để mình quên luôn mấy lời này đi rồi.
Tiểu Mạn đầu đầy hắc tuyến. Vì sao, rõ ràng nghe người ta khen ngợi mà lại không lọt tai thế này? Đột nhiên nhớ tới Cố Lãng đang đi tắm, Tiểu Mạn vào phòng ngủ lấy quần áo của anh ôm vào trong phòng tắm.
Đóng cửa nhà tắm lại, Tần Tiểu Mạn xoay người, nhìn thấy mỹ nam ở bên trong tự dưng cứng lưỡi.
Cố Lãng nhìn cô đỏ mặt tới tận mang tai liền muốn trêu cô một chút, khăn tắm cũng không quấn vào, thân thể cao lớn cứ như như vậy cọ cọ lên người cô, “Muốn cùng nhau tắm không?”
“Không, không thèm.” Tần Tiểu Mạn đặc biệt chịu không nổi cái bộ dạng này của anh, lần nào cũng khiến cho cô xúc cảm mãnh liệt tuôn trào, chỉ muốn lao vào trong lòng anh thôi. Giơ tay đưa bộ quần áo kín đáo cho anh, “Mặc đồ vào đi.”
Cố Lãng nhìn cái quần dài cô đưa cho, “Không mặc đâu, nóng bỏ xừ.” Cánh tay dài với lấy áo choàng treo trên móc mặc vào, thong thả buộc đai lưng lại, lộ ra một mảng ngực lớn cùng hai chiếc xương quai xanh gợi cảm rồi cứ như thế định đi ra ngoài.
“Không được, không được!” Tần Tiểu Mạn giang hai tay ra chặn cửa lại, bên ngoài có con dã thú nữ cũng ăn nam cũng ăn, làm sao có thể để Cố Lãng cứ sẹc-xy như vậy mà đi ra chứ?
Thấy bộ dạng kinh hoàng của Tiểu Mạn, Cố Lãng thở dài, nghĩ cần phải giải thích cho cô một chút, “Hắn ta là tâm lý có vấn đề chứ không phải do giới tính. Ban đầu hắn ta không như thế.”
“Cái gì, anh ta là sau này mới bị như vậy sao?” Tiểu Mạn tròn xoe mắt.
Cố Lãng gian nan gật đầu, cứ cho là vậy đi. Bất giác giơ tay sờ sờ vết sẹo trên lưng, xem ra, người tốt thì không nên lộn xộn làm gì.
Sự thực chứng minh, Tiểu Mạn chỉ đa nghi mà thôi. Ăn cơm tối xong, Trần Thần tự nhốt mình trong phòng khách, hoàn toàn không có ý định quấy rầy Cố Lãng.
Lúc Tần Tiểu Mạn ngồi trên sofa xem tv, Cố Lãng đi ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại mặt mũi hớn hở như con nít.
“Làm sao vậy?” Tiểu Mạn sợ hãi hỏi thăm.
Cố Lãng lắc đầu vẻ vô tội, ôm cô thản nhiên nói: “Xem TV đi.”
Đầu của Tiểu Mạn dán trong ngực anh, cảm giác tim anh đập rất nhanh, chột dạ ngẩng đầu nhìn.
Bàn tay tà ác của Cố Lãng thò vào trong áo Tiểu Mạn nhéo một cái, không thèm đếm xỉa tới mà hỏi thăm: “Bây giờ đã muốn rồi sao?”
Tiểu Mạn kinh hãi hai tay che ngực, lắc đầu nguầy nguậy.
…
Tối thứ năm, Tiểu Mạn vui vẻ thu dọn nhà cửa.
“Hắt xì!” Cố Lãng hắt xì không ngừng, cầm đống nhang “không mời mà tới” từ phòng ngủ đi ra. “Đem mấy cái này vứt đi! Hắt xì!”
“Anh báng bổ vừa vừa thôi!” Tần Tiểu Mạn chỉ trích, mang túi nhang cẩn thận để lên ghế, “Trần Thần, anh nhích sang bên kia chút coi.”
“Ừm.” Trần Thần ngoan ngoãn tụt xuống đất ngồi. Tần Tiểu Mạn bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, gần một tuần rồi, anh ta vẫn cứ bị shock như vậy, bày ra vẻ mặt đàn bà oán chồng, ngồi bên cửa sổ sầu não cho trinh tiết của mình, còn không thèm đi làm nữa.
Trần Thần u oán liếc mắt nhìn cô, “Tiểu Mạn, tôi vẫn là không quên được. Làm sao bây giờ? Hay là tôi cùng hai người lên núi cúng bái?” Nói xong hai tay làm dấu chữ thập, “không chừng Thượng Đế sẽ chỉ lối cho tôi.”
“Là Phật Tổ! Chỗ này là Trung Hoa dân quốc!” Tần Tiểu Mạn bất mãn nhắc nhở, cái đồ giả tây con, đồ bất kính.
Cố Lãng để cho chắc ăn cầm một chiếc khăn bịt mũi đi thật nhanh qua phòng khách, buồn bực nói: “Em ở chỗ này la hét cái gì, cản đường quá đi.”
Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng chuẩn bị vào nhà tắm, vội túm lấy ai đó đang định chạy trốn, “Anh tắm rồi, tới lượt em.”
Trên tay cô còn lưu lại mùi nhang, vừa tới gần đã khiến anh chịu không nổi, quay về phía cô hắt xì một cái thật to, văng cả nước mũi lên mặt Tiểu Mạn. Không đợi ai đó tức giận, Cố Lãng lập tức đem cô quăng vào bồn tắm.
Tiểu Mạn không phòng bị, uống liền mấy ngụm nước, tình hình vốn chuẩn bị tốt hoàn toàn tan biến. Phì phì, thật là sa cơ lỡ vận mà, còn có biện pháp tắm rửa như thế này sao! A di đà phật, tội lỗi.
Cố Lãng đau đầu, càng đè cô xuống bồn tắm, “Rửa ngay, rửa ngay, nếu không tuyệt đối không cho em vào nhà.”
Tiểu Mạn đáng thương bị Cố Lãng đặt trong bồn tắm ra sức kỳ cọ, da thịt suýt nữa thì bị cạo luôn một lớp. Làn da trắng nõn bị cọ tới mức đỏ hồng lền, đáng thương, thật đáng thương. Hiếm khi thấy Cố Lãng không bị sắc dục chi tâm như thế này, lấy khăn tắm quấn lại cho cô rồi ôm cô trở về phòng ngủ, vừa tới phòng khách thì không nhịn được, cúi đầu vùi mặt ở trước ngực cô hắt xì một cái. Tiểu Mạn không nói nên lời, trời ạ, nước miếng, nước miệng óa!
***
Tú Sơn là một ngọn núi nhỏ, tuy rằng nó không quá cao nhưng phong thủy rất hữu tình, vốn là một chỗ thanh nhã hiếm có để nghỉ ngơi thanh tịnh. Thế nhưng gần đây lại có lời đồn rằng ở ngôi chùa trên núi có một vị sư phụ đạo hạnh rất cao thâm, kết quả thoáng cái đèn nhang đã thịnh vượng hẳn lên.
Cố Lãng đỗ xe ở chân núi, lại một lần nữa nỗ lực dụ dỗ Tiểu Mạn, “Buổi tối chúng ta quay lại có được không?”
Tần Tiểu Mạn sau lưng đeo một túi nhang lớn, trên đầu đội mũ rơm, “Cố Lãng, anh không muốn ngắm mặt trời mọc với em sao?” Hôm nay là đông chí, cô mặc một chiếc áo lông đỏ thẫm, cả người tròn xoe như một chiếc bánh ú, hai mắt mở to ầng ậng nước có chút ủy khuất nhìn anh.
“Được, thì xem mặt trời mọc.” Không lay chuyển được cô, Cố Lãng đành thuận theo.
Trời rất lạnh, cây cối trên núi đều trụi lủi, thực sự cũng không có cảnh đẹp để mà vãn. Du khách trên đường cũng khá thưa thớt. Thỉnh thoảng được một nhóm đông đông thì đều là lão thái thái, vừa nhìn đã biết ngay là Phật Tử ngoan đạo, ôm trên mình một bọc quần áo màu vàng, trên đó còn thêu một chữ “Vạn” thật to.
“Mệt chết mất!” Tần Tiểu Mạn cởi mũ xuống, ngồi lên tảng đá ven đường thở hồng hộc.
“Ném túi hương xuống thì sẽ không mệt mỏi nữa.” Cố Lãng cách cô năm bước chân cũng dừng lại. Anh kỵ nhất là đống vòng nhang trên người cô, chỉ dám đứng xa chứ không dám lại gần.
“Không được.” Tần Tiểu Mạn bày ra bộ dáng gà mái, vội vàng dập tắt vọng tưởng của Cố Lãng, “Bà với mẹ em đều nói rằng, phải đeo nhang trên lưng thì mới linh nghiệm.”
Nghe cô nhắc tới bà mình, Cố Lãng bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Tần bà là một bà lão gầy gò, lúc nào cũng quảng cáo rùm beng khắp nơi khả năng bói toán của mình. Tiểu Mạn từ lúc nhỏ đã bị bà lải nhải đòi xem nhân duyên cho cô. Anh nhớ rõ lúc cô ba tuổi, ngồi dưới lầu phơi nắng với bà nội, Cố Lãng vừa tan học trở về. Bà cụ thấy anh híp mắt hồi lâu, chậm rãi cúi đầu rành rọt nói từng tiếng, “Tiểu Mạn của chúng ta phải gả cho mối nào tử tế. Cái tiểu tử kia đôi mắt phong lưu quá mức, không phải tốt đẹp đâu.” Từ lúc Cố Lãng anh đây ra đời lúc nào cũng được người ta khen ngợi, chưa từng bị chê bai thẳng thừng như vậy. Kết quả, anh từ đó trở đi lúc nào cũng nhớ kỹ Tần bà.
“Tiểu Mạn, em cầu nguyện điều gì?” Cố Lãng mờ mịt, cô bây giờ còn muốn cái gì mà không được sao?
Tiểu Mạn nhăn nhó, “Đương nhiên là cầu cho anh mọi sự như ý rồi.” Nghe cô nói vậy, Cố Lãng thỏa mãn khẽ cười, cũng không sai biệt lắm.
Kỳ thực không phải thế. Bà nội Tiểu Mạn gần đất xa trời nhưng ý đồ vẫn như cũ, gửi thư cho cô, nói trước khi thành hôn cần phải đi xem bói. Tần bà vốn luôn không xem trọng Cố Lãng, sớm đã len lén tới nhà con trai nghe ngóng. Thấy Tần cha nói Tiểu Mạn đã đồng ý với Cố Lãng, nhất quyết muốn cản trở. Tần cha không lay chuyển được mẹ mình, đành bảo Tiểu Mạn mang Cố Lãng đi xem số, cho lão nhân gia một liều thuốc an thần.
Đương nhiên, loại chuyện này làm sao để Cố Lãng biết được. Có điều, Tần Tiểu Mạn ảnh hưởng nghiêm trọng tư tưởng phong kiến độc hại, cũng cực kỳ muốn biết mình và Cố Lãng có được ông trời tác thành cho không.