Nhà Bên Có Sói
Chương 20
Sáng sớm, Trần Thần đắc ý đem bản thiết kế vừa làm xong cho Nam Tịch Tuyệt, muốn ngấm ngầm đem chuyện anh ta ốm nằm viện ra châm chọc một lúc. Có điều, nhìn nét mặt cứng như đá không chút biểu tình của anh ta, thức thời ngậm miệng lại, lễ phép chào rồi lui ra ngoài, đóng cửa.
Nghe tiếng “ầm ầm” tức giận từ phía sau truyền tới, Trần Thần đắc ý ưỡn ẹo xoay người. Đi ngang qua phòng làm việc của Cố Lãng, hắn tủm tỉm cười, đẩy cửa ra, “Cố, đã lâu không…” Lời còn chưa dứt, mặt đã cứng đơ, đầu lưỡi như bị ai rút gân, không thốt nên lời.
Nếu nói ở chỗ Nam Tịch Tuyệt trời u ám thì không biết ở chỗ Cố Lãng là băng thiên hay tuyết địa nữa.
“Chuyện gì?” Cố Lãng tức giận nói, ánh mắt sắc bén lướt qua người nào đó đang ở bên cạnh, dường như không có việc gì làm đang giả vờ sắp xếp này nọ,
Trần Thần đã quen với bộ dạng này của Cố Lãng, lấy lại vẻ đùa cợt, “Cố, đây là bản kế hoạch của thư ký Lý, anh xem một chút.”
“Không phải bây giờ, đi ra.” Cố Lãng nhìn Tần Tiểu Mạn phớt lờ anh lần thứ hai, đi qua giá sách lục lọi tìm kiếm, ngữ khí càng ác liệt.
Trần Thần ảo nảo vuốt vuốt tóc, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng phát hiện ánh mắt Cố Lãng vẫn dính vào Tần Tiểu Mạn ở đằng sau, rốt cuộc cũng buông tha, đi ra ngoài.
Cố Lãng đứng phắt dậy, sải bước tới trước mặt Tần Tiểu Mạn. Đến khi Tần Tiểu Mạn phản ứng lại thì đã muộn rồi, thân thể liền bị anh nhấc bổng lên.
Cố Lãng đá văng cửa phòng nghỉ ra, đem cô đặt lên chiếc giường lớn, người cũng lập tức đè lên. Tay nắm lấy cái cằm nhỏ, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Tần Tiểu Mạn cũng không ầm ĩ, mặc kệ anh đè nặng, chỉ là cơ thể khẽ run rẩy đã tiết lộ cảm xúc từ đáy lòng mình.
“Em rốt cuộc muốn thế nào?” Cố Lãng thực sự không có cách nào, tinh thần sa sút, cúi đầu cọ cọ lên cổ cô, “Em còn điều gì chưa rõ ràng sao?”
Tần Tiểu Mạn hốc mắt nóng lên, cố gắng nuốt nước bọt, anh thực sự rất ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc!
“Anh bức chết em đấy à!” Tần Tiểu Mạn cố gắng bình tĩnh, nói.
Nhân lúc Cố Lãng đang thất thần, Tần Tiểu Mạn đẩy anh ra, nhảy xuống giường, “Em muốn suy nghĩ thêm môt chút về quan hệ của chúng ta. Em đi trước đây, Cố tổng.” nói xong thẳng người đi ra ngoài.
Cố Lãng oán hận đấm mạnh xuống giường, chiếc nệm mềm mại dễ dàng hóa giải lực đạo của anh, khiến anh tâm tình càng thêm bức bối.
***
Buổi trưa, Tần Tiểu Mạn xách cà mèn ăn cơm xuống dưới căn tin, trước khi đi đã “quan tâm” mua cho Cố Lãng một suất để lên bàn.
Ở trong phòng làm việc, Cố Lãng ngồi trên sofa, trong lòng hờn dỗi, khẽ vuốt vuốt chiếc hộp nho nhỏ vẫn còn nằm yên trong túi áo.
Suy nghĩ một lúc, Cố Lãng lấy điện thoại, nhanh chóng bấm một dãy số.
“Tiểu Tam, giúp ca một chuyện.”
Người đầu dây bên kia im lặng một chút, kháng nghị nói, “Lão nhị, không được gọi một thân nam nhi nam tính đầy mình là em đây như thế!”
“Bớt nói nhảm đi!” Cố Lãng cắn răng quát,
“A, nói nói, tiểu đệ nghe đây.”
Cố Lãng đầu ngón tay chà nhẹ lớp vỏ nhung bọc ngoài chiếc hộp, khụ khụ mấy tiếng, mất tự nhiên nói, “Anh cầu hôn chị dâu chú nhưng mà bị từ chối rồi.”
“Há há há há há!” Người bên kia không kìm được cười to một tràng, sau đó mới ý thức được mình thất thố vội vàng đổi thành giọng điệu tiếc nuối điêu toa: “Ca, chị dâu thật không phải người thường, dám chống lại sự hấp dẫn của lão huynh. Anh cố nén đau thương, người này không được, ta lại tìm người khác.”
“Năm nay chú còn muốn trở về không?” Cố Lãng trầm giọng uy hiếp.
“Em sai rồi, em sai rồi. Nhưng mà, hay là chị dâu ghen với đám người trước kia của anh?”
Cố Lãng lắc đầu, “Không phải.” Tần Tiểu Mạn đối với chuyện anh ở cùng những phụ nữ khác rất rõ ràng, cô cũng không phải loại người thích lôi chuyện cũ ra để chì chiết. Tâm tư của cô lúc nào anh cũng có thể nhìn rõ mồn một, chỉ duy nhất lúc này là khiến anh đoán mãi không ra.
“Ca, có thể nói cho tiểu đệ quá trình cầu hôn không?”
Cố Lãng do dự một chút, nhớ tới lúc đó Tần Tiểu Mạn bướng bỉnh đến thế nào, thở dài, bắt đầu kể khổ.
Ba ngày trước, tầm chiều muộn, Cố Lãng trong đầu đã lên sẵn kế hoạch, lái xe đưa Tần Tiểu Mạn ra biển chơi. Tiết trời cuối thu ấm áp, gió biển thồi nhè nhẹ, Cố Lãng đem chiếc hộp nhỏ cất trong túi mở ra, một chiếc nhẫn thực tinh xảo, ánh mặt trời phản chiếu lên mặt viên đá quý lấp lánh. Anh cầm lấy bàn tay vẫn còn lấm cát của Tiểu Mạn, trực tiếp đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, dịu dàng cười vuốt mái tóc cô kêu một tiếng, “Vợ à.”
Trong tưởng tượng của Cố Lãng thì sau đó sẽ là một màn kịch liệt vui sướng. Kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tiểu Mạn lại trở nên thất thần, ảm đạm, rồi lại phẫn nộ, cắn môi tháo chiếc nhẫn ra ném trả lại anh, lau nước mắt bỏ chạy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cố Lãng ngơ ngác nắm trong tay chiếc nhẫn vừa bị trả lại. Người xung quanh nhìn anh chỉ chỉ trỏ trỏ. Mấy ngày sau, Tần Tiểu Mạn đối với anh như con nợ với chủ nợ, luôn giữ khoảng cách. Hỏi cô, cô chỉ cắn môi không trả lời. Tức giận nói vài câu thì đã nước mắt lưng tròng nhìn anh. Trái tim Cố Lãng chỉ vì vài giọt nước mắt của cô mà chua xót, mà yếu đuối, mà tan ra mất rồi.
Nghe Cố Lãng kể lại xong, đối phương đã cười đến chảy nước mắt. Xoa xoa cái bụng đáng thương sau một trận cười đang đau nhức, bắt đầu chỉ điểm cho người nào đó IQ thì cao mà chỉ số tình cảm thì thấp ẹc, “Lão nhị, anh có biết cái gì là cầu hôn không? Cầu hôn, cầu hôn, chủ yếu là “cầu”, không phải hôn a! Há há há há há!”
Cố Lãng xấu hổ, mặt đỏ bừng. Thực ra, mấy trò lãng mạn, không phải anh chưa từng dùng đến. Có điều, đối với Tần Tiểu Mạn, anh vốn nghĩ không cần phải như vậy. Lần này anh muốn làm gì đó thật chân thành, không cần vàng bạc, trang sức, không cần hoa tươi, chỉ thật giản dị. Đó cũng chính là cảm giác mà Tần Tiểu Mạn đem lại cho anh.
Cố Lãng đột nhiên nghĩ đến, mình cho đến bây giờ hình như vẫn chưa nói với cô ấy ba chữ kia. Phát hiện ra điều đó khiến trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, hô hấp có chút khó khăn, phải đưa tay cởi vài nút áo.
Cùng lúc đó, Tần Tiểu Mạn trốn trong wc, gọi điện thoại cho An Nhiên, bất mãn oán giận, “An An, anh ấy chưa từng thổ lộ với mình đã ngang nhiên lừa mình lên giường. Cũng chưa từng hỏi mình một câu, đã đeo nhẫn lên tay mình, mình thật ức không chịu được!”
An Nhiên không khách khí giáo huấn cô, “anh ta lừa bạn nhưng không phải bạn cũng cam tâm tình nguyện sao?” Cố Lãng dù khốn nạn thế nào cũng sẽ không ép buộc Tiểu Mạn, điều nay An Nhiên hiểu rất rõ. Có điều, con người Cố Lãng cao ngạo, để cho Tần Tiểu Mạn làm nhụt nhuệ khí của anh ta cũng được, nếu không sau này về lại không uốn nắn được tính tình anh ta thì khổ. Đối với con gái, hình thức rất quan trọng, anh ta làm như vậy thì kết quả này cũng coi như tất yếu, xem ra, không ai cả đời cười vào mặt người khác được.
“An An!” thấy đầu dây bên kia im lặng, Tần Tiểu Mạn hối thúc, “Hay là mình cho anh ấy rơi luôn nhé?”
An Nhiên bất đắc dĩ thở dài, “Bạn mà bỏ được thì bỏ đi.”
Tần Tiểu Mạn bất mãn lầm bầm, “Mình cũng không biết mình muốn cái gì nữa!”