Nhà A Nhà B
Chương 41
Trần Vân Chi có dự định của chính mình, con trai đã không có bản lãnh một mình dẫn Tiểu Hân ra ngoài thì chính mình vẫn luôn có biện pháp tác hợp cho hai đứa nhỏ này mấy bữa cơm. Tán tỉnh yêu đương, không gặp nhau thì tán tỉnh kiểu gì, không tán tỉnh thì yêu sao được? Buổi sáng ra cửa đã là mười giờ, cứ như vậy đi dạo hơn một tiếng là đến bữa trưa, con bé này chắc chắn sẽ xấu hổ không dám ăn xong là về luôn, vẫn còn phải đi dạo với mình hơn nửa con phố nữa, lúc đi xong cũng đã đến giờ chuẩn bị bữa tối, đến lúc đó làm cho hai đứa nó cùng làm việc, cùng tán gẫu, như vậy không phải đã có thể kéo gần khoảng cách sao? Cho nên mới nói tán gái cũng không phải một chuyện đơn giản, phải nghiên cứu tính khí, sở thích của đối phương, phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, còn phải biết xem thời tiết biết sắp xếp thời gian. Cũng giống như đánh trận, cần chiến lược, cần cả chiến thuật, bằng không dù trong lòng có thích đến mấy thì người ta cũng sẽ không tự nhiên mà rơi vào tay mình được.
Quả nhiên một già một trẻ đi dạo hết buổi sáng vẫn chưa xong nửa con phố, Mạch Tiểu Hân sợ Trần Vân Chi mệt nên đề nghị sớm tìm một chỗ ăn cơm, đâu ngờ bà già lại chọn một quán ăn đông đúc khó tìm chỗ ngồi nhất, Tố Trân trai. Tố Trân trai này mặc dù là một quán đồ chay nho nhỏ trên phố Ngự nhưng lại rất nổi tiếng trong cả thành phố B, các món chay ở đây rất tuyệt, là lựa chọn tốt nhất để tổ chức tiệc chúc thọ cho người già của rất nhiều gia đình. Ở đây bình thường đến ăn đều phải đặt trước, càng không cần phải nói đến buổi trưa chủ nhật khi các quán ăn trên phố đều kín người hết chỗ, sợ rằng ngay cả đợi người khác ăn xong cũng chưa đến lượt mình. Mạch Tiểu Hân kéo tay Trần Vân Chi đi lên cầu thang gỗ rất hẹp của Tố Trân trai, thấy trong đại sảnh đã ngồi đầy người liền âm thầm nhụt chí. Vừa định khuyên bà già chuyển sang quán khác thì Trần Vân Chi đã cười tủm tỉm quay về phía một cái bàn gần cửa sổ vừa vẫy vẫy tay vừa nói: "Cô đã bảo Tư Viễn đặt chỗ trước, đi dạo cũng mệt rồi, chúng ta phải ăn một bữa thật ngon mới được".
Vừa nghe thấy tên Mục Tư Viễn trong lòng Mạch Tiểu Hân đã giật nảy, cô âm thầm kêu khổ, nghĩ thầm bà già này còn đúng là loại người tin rằng có công mài sắt có ngày thành kim (Người dịch không nhịn được nói: Sắt có mài kiểu gì thì cũng chỉ thành dùi chứ làm gì có lỗ mà thành kim được chứ). Con trai sớm đã nói rõ hết thảy với mình mà mẹ vẫn còn tự biên tự diễn mãi được.
Thực ra lúc Trần Vân Chi gọi điện thoại hẹn cô thì Mạch Tiểu Hân đã nấn ná trong lòng một hồi, nhưng bởi vì Trần Vân Chi nhắc tới bữa cơm cô đã từ chối hôm Nguyên Tiêu đó để chặn họng, cô nhất thời cảm thấy lần nào cũng mở miệng từ chối sẽ không khỏi làm người lớn mất lòng nên đành phải nhận lời. Bây giờ xem tình hình này có thể thấy là bà già vẫn còn giữ nguyên ý định đó, cô không khỏi hơi oán giận Mục Tư Viễn trong lòng, làm một đứa con hiếu thảo cũng không phải như thế chứ. Là mẹ mình, có gì mà không nói rõ được khiến bây giờ mọi người đều khó xử như vậy, cô cũng không tin đến bây giờ Mục Tư Viễn còn không nhìn ra tâm tư của bà già. Nghĩ tới đây cô không nhịn được liếc nhìn Mục Tư Viễn với vẻ vừa oán trách lại vừa thông cảm.
Từ xa xa Mục Tư Viễn thấy Mạch Tiểu Hân dắt tay mẹ lách qua đám đông đi tới, áo len dệt kim mỏng manh màu vàng nhạt, khoác áo gió màu xanh nhạt, bím tóc đuôi ngựa lắc lư sau đầu, trông rất giống sinh viên, có lẽ là đi dạo cũng hơi nóng nên sắc mặt cực tốt, gương mặt như vẽ. Thấy cô thoáng nhìn mình như oán trách, cho dù bề ngoài anh còn có thể giả bộ ung dung tự nhiên nhưng trong lòng sớm đã cực kì khó xử, mẹ mình dùng phương thức kiểu bà mối này dẫn bọn họ đến gặp nhau, khi đến hiện trường mới phát hiện cảm giác đó không khác gì một cuộc xem mặt biến tướng.
"Nào nào, Tiểu Hân ngồi xuống đi. Tư Viễn, gọi đồ ăn chưa?" Trần Vân Chi thu hết vẻ mặt của hai người vào mắt nhưng vẫn làm bộ hoàn toàn không nhận ra, "Trưa nay cháu chịu khó ăn chay với bà già này, buổi tối chúng ta về nhà nấu mấy món thật ngon".
"Cô khách sáo quá, chỗ ngồi ở đây là phải đặt trước, bình thường muốn ăn cũng không ăn được". Lúc gọi điện thoại rõ ràng Trần Vân Chi nói chủ nhật Mục Tư Viễn vẫn phải đi làm, bây giờ người lẽ ra đang ở công ty này lại nhàn nhã ngồi ngay trước mặt mình, hơn nữa trong Tố Trân trai có nhiều bàn đôi như vậy mà anh ta lại đặt một bàn bốn người, mùi âm mưu đúng là quá nồng đậm, Mạch Tiểu Hân thản nhiên vạch rõ điểm này. Lại còn phải cùng ăn tối? Trời ạ, cô phải nhanh chóng nghĩ cách chuồn mất mới được!
"Thích thì tốt, lát nữa cháu cứ ăn nhiều một chút". Trần Vân Chi chẳng lẽ còn không nghe ra ý của Mạch Tiểu Hân, con bé này tinh ranh như khỉ, cũng tốt, con trai lúc nào cũng giấu kín tâm tư, cô ấy rõ ràng thì càng tốt, cô ấy không hiểu rõ mới sợ.
"Đi dạo hồi lâu có mua được thứ gì không?" Mục Tư Viễn con có thể kiếm chuyện để nói.
"Tiểu Hân mua một cái mũ rất đẹp", Trần Vân Chi nói, "Tiểu Hân, lấy ra cho Tư Viễn xem xem".
Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, mũ mình mua lấy ra cho anh ấy nhìn cái gì, nhưng hai mẹ con đều cười tủm tỉm nhìn mình, không thể tỏ ra mình quá nhỏ nhen nên đành phải lấy ra tiện tay đội lên đầu.
"Lệch rồi", Trần Vân Chi cười cười chỉnh lại ngay ngắn cho cô rồi hỏi con trai, "Đẹp không?"
"Đẹp". Mục Tư Viễn mỉm cười nói, "Tiểu Hân đội mũ rất đẹp, anh thấy mùa đông ngày nào em cũng đội mũ khác nhau".
"Đâu có", bị Mục Tư Viễn khen ngợi tằng trợn như vậy, Mạch Tiểu Hân đỏ mặt, mất tự nhiên nói, "Cả mùa đông anh cũng thấy em có mấy lần, trung hợp thôi".
Trần Vân Chi cười nói: "Con trai bao giờ cũng thích con gái ăn mặc đẹp, cháu xem, ngay cả cháu đội mũ gì nó cũng nhớ kỹ".
Vừa thấy chủ đề nhanh chóng bị bẻ cong như vậy, Mạch Tiểu Hân sợ đến mức vội đứng dậy lấy cớ đi rửa tay chạy mất.
"Da mặt mỏng thật, đúng là một đưa trẻ". Trần Vân Chi nói với con trai, "Một cô bé trong sáng như vậy mà con còn không giải quyết được thì mẹ cũng phải đỏ mặt xấu hổ thay cho con". Nói rồi bà cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Mục Tư Viễn nhìn chiếc áo gió Mạch Tiểu Hân vắt trên lưng ghế dựa nghĩ thầm, màu sắc thật là nhẹ nhàng làm mọi người cảm thấy chỉ cần chạm vào cũng là một loại khinh nhờn đối với nó, giống hệt như chủ nhân của nó, trong suốt long lanh làm cho người khác không thể ẩn trốn được. Càng trong sáng thì mới càng khó giải quyết, nghĩ đi nghĩ lại đúng là chính mình tự làm tự chịu, vốn có một con đường thẳng tắp thì lại không đi, để bây giờ phải quanh co lòng vòng mãi mà còn không biết điểm cuối ở đâu.
Mạch Tiểu Hân trở về thấy vẻ mặt Mục Tư Viễn có vẻ thất thần, đoán là chắc anh ấy cũng đang hao tâm tổn trí vì cùng một việc như mình, liền trêu chọc, "Tổng giám đốc Mục, anh đúng là một người con hiếu thảo".
Nghe ra ý châm chọc trong lời nói của cô, Mục Tư Viễn nhíu mày cười khổ.
Mạch Tiểu Hân càng khẳng định suy nghĩ của mình, trong lòng cảm thấy hết sức xem thương, nhắn nhó nói với anh: "Đông Đông nói kiếp trước em nhất định là một đại ác nhân, cho nên đời này mới phải làm Lôi Phong. Tổng giám đốc Mục, hôm nay em sẽ giúp anh một lần nữa, tiếp theo còn có vấn đề gì thì anh nhất định phải tỏ thái độ rõ ràng, xử lý quyết đoán, được không?" Người khác quen biết một người có tiền không phải đều thuận buồm xuôi gió đỡ lo đỡ mệt sao, vì sao đến phiên mình thì ngược lại, lần nào cũng phải đi giúp anh ấy, xem ra mình không có thiện duyên gì với người có tiền rồi.
Mục Tư Viễn vừa định mở miệng, thấy mẹ đã quay lại liền chuyển hướng đề tài.
Thức ăn được mang lên, ba người chậm rãi vừa ăn vừa nói chuyện về thành phố C, bầu không khí dần dần trở nên tích cực. Không hổ là đồ ăn chay hạng nhất, mùi thơm vị ngon, phong vị đặc biệt. Mạch Tiểu Hân là một nhà ẩm thực nên dần dần cũng gác tâm sự lại toàn tâm toàn ý nhâm nhi thưởng thức.
"Tiểu Hân à, cô nghe Ngải Lâm nói cháu nhỏ hơn Tư Viễn 6 tuổi, năm nay 25 rồi đúng không?" Trần Vân Chi múc cho cô một bát canh nấm, "Uống chút canh đi, mùi vị không tồi, phụ nữ phải uống canh nhiều da mới đẹp. Còn chưa tìm bạn trai à?"
Mạch Tiểu Hân đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nuốt thức ăn trong miệng xuống, kéo khăn ăn lau khóe miệng rồi nhẹ giọng nói: "Bây giờ 25 tuổi đã là ế ẩm rồi, bố mẹ cháu cũng giục cháu suốt, cháu cũng đang suy nghĩ rồi".
Mục Tư Viễn kinh ngạc thấy cô vẫn ung dung bình tĩnh tự nhiên hào phóng khi nói những lời này, không nhịn được liếc mắt nhìn cô.
"A, cháu đã chọn được rồi à?" Trần Vân Chi tò mò hỏi. Bà cũng đã tính trước, Ngải Lâm đã bảo đảm với mình rằng hiện nay Mạch Tiểu Hân tuyệt đối không có bạn trai.
"Vâng, là một sinh viên của bố cháu". Mạch Tiểu Hân nhẹ nhàng nói.
Mục Tư Viễn vừa nghe thấy đã giật mình, vội nuốt một ngụm canh nóng, nóng đến mức trái tim cũng gần như sắp cháy nhưng vẫn không dám lộ ra.
Trần Vân Chi cũng bất ngờ, thấy Mạch Tiểu Hân hơi đỏ mặt không giống như là đang nói dối liền không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua con trai mình, "A, yêu nhau từ bao giờ? Công tác bảo mật làm tốt thế? Có thể vừa ý Tiểu Hân của chúng ta thì nhất định là một cậu bé rất đẹp trai đúng không?"
"Ngoại hình không khó coi có điều cũng chưa thể nói là đẹp trai". Mạch Tiểu Hân mỉm cười nói, "Trước kia anh ấy vẫn ở Bắc Kinh, mới trở về không lâu".
"Vậy trước kia bọn cháu vẫn liên lạc với nhau à?" Trần Vân Chi âm thầm sốt ruột, tại sao tình báo của Ngải Lâm lại không chính xác như vậy, nếu thật sự có một người như vậy thì con trai mình làm thế nào?
Mạch Tiểu Hân không ngờ Trần Vân Chi lại truy hỏi kỹ càng, nhất thời không đáp được. Nhưng trong mắt người khác thì lại giống như cô đang thẹn thùng.
"Mẹ đúng là, làm gì có ai lại hỏi như mẹ chứ, mẹ xem Tiểu Hân xấu hổ rồi kìa, thôi ăn cơm đi". Mục Tư Viễn gắp thức ăn cho mẹ chợt phát hiện trong bát của mẹ đã có loại thức ăn này rồi.
Mạch Tiểu Hân nhẹ nhàng thở phào, lặng lẽ cho Mục Tư Viễn một nụ cười kiểu chiến hữu cách mạng, Mục Tư Viễn quay mặt đi làm như không thấy.
Trần Vân Chi nửa tin nửa ngờ đánh giá Mạch Tiểu Hân, thấy cô vẫn tỏ ra chắn chắn không hề vội vã liền dần dần mất lòng tin ban đầu. Không được, phải gọi điện thoại cho Ngải Lâm hỏi một chút cho rõ ràng, chẳng lẽ con trai thật sự hết hi vọng rồi? Thảo nào cả ngày thấy nó rầu rĩ không vui. Bà càng nghĩ càng sốt ruột, vội cầm điện thoại di động lại chạy vào nhà vệ sinh.
Mạch Tiểu Hân thấy Mục Tư Viễn sầm mặt không nói lời nào, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào nên đành phải cúi đầu uống canh không lên tiếng. Mặc dù có lừa gạt bà già nhưng đó là sau khi đạt thành nhận thức chung với con trai người ta, tục ngữ nói ăn của người bỏng miệng, cầm của người bỏng tay đúng là không sai chút nào, nếu không tại sao cô lại cảm thấy không khí nặng nền như vậy.
"Sinh viên của giáo sư Mạch? Người lần trước anh đã gặp ở khách sạn Tân Đô đó à?" Một hồi lâu sau Mục Tư Viễn mới rầu rĩ lên tiếng. Nhớ lại vừa rồi cô ấy nói phải giúp mình một việc nữa, lờ mờ đoán được là cô ấy bịa chuyện để mẹ mình khỏi mất công mất sức nữa nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi cho rõ. Mục Tư Viễn ảo não nhìn cô, bịa chuyện mà nói có mũi có mắt như thật, sinh viên của bố cô ấy? Chnhs anh đã tận mắt nhìn thấy, chiếc Audi màu đen đó và người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh, chẳng lẽ là cô ấy đã thật sự có tâm tư này?
Mạch Tiểu Hân đắc ý cười hỏi, "Tổng giám đốc Mục, lần này anh lại định cảm ơn em thế nào?"
Mục Tư Viễn tức đến ngạt thở, nghiêm mặt nói: "Sau này không được ăn nói bừa bãi như vậy".
Mạch Tiểu Hân thấy sắc mặt anh bất thiện, chột dạ hỏi: "Làm sao rồi? Sợ mẹ anh tức giận à? Anh không nói em không nói thì chuyện này còn kéo dài đến bao giờ?" Đây chính là lời nói dối hai bên cùng có lợi mà. Mấy ngày nay Trần Vân Chi thường xuyên gọi điện thoại tìm cô tán gẫu, có lần nấu canh xong còn nhờ tiểu Trần lái xe đưa đến nhà cho cô, thậm chí tiểu Trần còn kiên quyết không chịu để tự cô mang lên nhà, cười nói bà già đã dặn không được để cô bị bỏng khiến cô nghe mà gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Chắc hẳn là Mục Tư Viễn cũng biết những chuyện này? Hôm nay mình dùng biện pháp đó làm rõ tình hình, tính ra anh ta còn được nhiều lợi ích hơn mình ấy chứ? Dù sao ngày nào anh ấy cũng phải đối phó với bà mẹ thích dắt mối của mình cơ mà, tại sao bây giờ lại nhìn mình như nhìn một tên lừa đảo như thế?
"Sinh viên của bố em đi Audi màu đen đúng không? Hôm đó bọn em hẹn hò anh cũng nhìn thấy". Trong lòng Mục Tư Viễn cực kì khó chịu, ngữ khí nói ra gần như có thể làm người nghe đóng băng.
Mạch Tiểu Hân đỏ mặt cúi đầu. Sau khi trở về trong ánh mắt sư huynh nhìn mình có thêm một vài thứ, mặc dù trong bữa cơm đó chỉ trò chuyện liên thiên trời Nam biển Bắc nhưng lúc cáo biệt hắn nói: "Tiểu sư muội, yêu sớm thì không phải con ngoan, thấy em không yêu sớm sư huynh thật sự vui vẻ". Ý của hắn cho dù cô là một đứa ngu ngốc cũng có thể rõ ràng được. Buổi tối nằm trên giường nghĩ, lần này sinh viên bố quý nhất trở về thành phố B, hắn nắm rõ tình hình của cô như lòng bàn tay, có lẽ sớm đã nhận được sự ngầm đồng ý của bố mẹ. Hai bên đều hiểu rõ nhau, trong lòng cô cũng không hề bài xích hắn, như vậy có phải cũng có thể suy nghĩ không? Chỉ có điều mỗi khi nghĩ như vậy trong lòng cũng không vui mừng bao nhiêu, cô là người đã trải qua tình yêu, biết loại cảm giác này còn kém tình yêu một bước nữa. Đương nhiên có thể là bởi vì từ trước tới nay đều chỉ coi hắn như anh trai, có lẽ ở bên nhau một thời gian thì sẽ có thể vượt qua một bước này cũng không chừng.
Thấy cô không hề phản bác mà chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, trong lòng Mục Tư Viễn từ từ nguội lạnh, sắc mặt cũng dần dần ngày càng khó coi, chẳng lẽ giấc mơ kia của mình lại là thật sự.
"Anh ấy từ Bắc Kinh mới được điều đến đây chẳng bao lâu, còn không có mấy người quen nên gọi em đi ăn cơm mà thôi. Tổng giám đốc Mục, có phải anh cũng lây tật xấu của Lục Tử Hãn, cho rằng mình chính là cảnh sát không?" Mạch Tiểu Hân trừng mắt, chuyện chính mình còn chưa nghĩ rõ ràng mà tại sao đã chụp mũ hẹn hò với bạn trai lên đầu mình rồi?
Mục Tư Viễn day day huyệt thái dương, một câu giải thích mà cũng phải nghĩ hồi lâu, khó như vậy sao? Anh thật sự sắp bị cô ấy hành hạ chết rồi.
"Mẹ đi lâu như vậy chưa về, chắc chắn là chạy đi gọi điện thoại cho Ngải Lâm rồi. Ngải Lâm lại đi hỏi Hà tiểu thư, hai người này em đều thông đồng xong rồi chứ?" Mục Tư Viễn vẫn nghiêm mặt hỏi.
"Đây là chuyện của một mình em à? Chẳng lẽ tổng giám đốc như anh còn không giải quyết được thư ký của mình?" Mạch Tiểu Hân bất mãn lẩm bẩm, "Thực ra chính anh tự nói với mẹ không phải là được rồi à? Ở nhà em có chuyện gì em không thích đều nói thẳng với bố mẹ, em thấy cô cũng là người rất thấu tình đạt lý, anh nói thẳng với cô là hai chúng ta không hợp nhau không phải là được sao?" Mạch Tiểu Hân nói rồi hơi đỏ mặt, mình luôn dễ kích động, mặc dù mẹ Mục Tư Viễn làm rất trắng trợn nhưng lại chưa bao giờ nói ra, bây giờ ngược lại mình lại nói ra trước, là phụ nữ như mình đúng là mất mặt.
Mục Tư Viễn nhìn cô, muốn nói lại thôi. Trong nháy mắt anh thực sự muốn dứt khoát nói ra theo lời cô, nhưng nhìn lại đôi mắt bình tĩnh của cô lời nói ra đến miệng lại nuốt trở vào. Cô ấy vừa nói không hợp nhau, mình làm sao có thể nói là thích cô ấy ngay được? Có điều mình phải trả lời co ấy thế nào bây giờ? Anh cực kì phiền muộn.
"Bác gái nhà anh chị trượt ngã trong nhà vệ sinh rồi". Một phụ nữ trung niên vội vã chạy tới kêu lên.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp