Nhà A Nhà B

Chương 36


Chương trước Chương tiếp

Tết Nguyên Tiêu, theo thông lệ hàng năm, nhà ăn tầng 6 tặng miễn phí mỗi người ăn cơm trưa một suất bánh trôi. Kỳ thực Hà Đông rất thích ăn bánh trôi nhưng vì sợ béo nên không dám ăn nhiều, chỉ thử một cái rồi đưa hết chỗ còn lại cho Mạch Tiểu Hân mặc dù vẻ mặt vẫn rất tiếc nuối.

Thấy vậy, Mạch Tiểu Hân cười khanh khách, nói: "Một năm mới có một cái tết Nguyên Tiêu, ăn nhiều một chút thì đã làm sao".

Hà Đông lập tức lấy thìa xúc một cái về, nói: "Vì ngày mai ông bà nội tớ về nên hôm nay tớ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Tớ ở chỗ bạn bao nhiêu ngày như vậy bố mẹ tớ cũng ngại nên bảo tớ mời bạn cùng về ăn cơm, ăn xong chúng ta lại cùng về nhà bạn được không?"

Mạch Tiểu Hân lắc đầu nói: "Không đi đâu, tớ sợ nhất là gặp phụ huynh, gò bó lắm, có ăn cũng không thoải mái. Cảm ơn cô chú giúp tớ nhé!"

Hà Đông liếc cô, nói: "Biết ngay là bạn không chịu đi mà, nếu là tớ thì tớ cũng không đi, dù sao hai đứa mình đang ở nhà ăn ngon chơi vui. Tớ cũng không muốn về nhưng lại không có cách nào, bố tớ nói nhất định phải về".

Mạch Tiểu Hân vừa cười trên nỗi đau của người khác vừa lấy điện thoại ra nghe máy.

Không ngờ điện thoại là của Trần Vân Chi gọi, bà nói mình vừa đến thành phố B, nhân dịp Nguyên Tiêu mời Mạch Tiểu Hân tối nay tới ăn cơm: "Tiểu Hân à, ở đây cô cũng không biết mấy người, ăn tết vắng vẻ quá, cháu tới ăn cơm với cô nhé, cũng một thời gian dài cô không gặp cháu rồi, cô nhớ cháu lắm".

Mạch Tiểu Hân cực kì khó xử. Trừ chị em Lục Tử Tình và Ngải Lâm, đương nhiên người quen của Trần Vân Chi còn có một đám anh em sát cánh cùng Mục Tư Viễn như Hoàng Khởi Sâm. Đặc biệt là Lục Tử Tình, người chỉ mong sao có cơ hội lấy lòng bà mẹ chồng tương lai này, chỉ cần bà ho một tiếng chắc chắn cô ta sẽ vội vàng chạy tới ăn cơm với bà. Còn mình thì là cái gì mà chạy đến nhà tổng giám đốc Viễn Dương ăn bữa cơm đoàn viên tết Nguyên Tiêu với mẹ anh ta? Cô cười cười tự giễu, tâm tư Trần Vân Chi vô tình hay cố ý lộ ra lúc kéo cô đến tòa nhà Phúc Thái hôm tết đó lẽ nào cô lại không cảm thấy? Có điều tại sao bà ấy lại không hỏi ý con trai bảo bối của mình trước chứ? Phải biết con trai bà không hề có ý đó mà. "Cô ạ, tối nay cháu phải đến nhà bạn học ăn cơm, cháu đã hẹn rồi. Hôm nào cô với cháu cùng nhau ăn cơm sau vậy, dù sao cô cũng lên thành phố B rồi, sau này có rất nhiều thời gian mà".

Trần Vân Chi kiên trì nói: "Tiểu Hân à, nhà bạn học có thể để hôm nào đến sau hay không? Không phải là bạn trai cháu chứ?" Bà đột nhiên nghĩ ra, một cô gái xinh đẹp như vậy có lẽ đã có bạn trai từ lâu rồi, đây chính là một vấn đề lớn.

"Đương nhiên không phải", Mạch Tiểu Hân cười nói, "Có điều nếu cháu bảo để hôm khác thì cô ấy nhất định sẽ giết cháu mất, cháu sợ cô ấy lắm!" Nói rồi nháy nháy mắt với Hà Đông, gợi ý cô lớn tiếng tiếp lời.

Hà Đông hiểu ý, nói: "Mạch Mạch, tớ đã nói với mọi người ở nhà rồi, nếu bạn không đến bố mẹ tớ sẽ giận lắm đó".

Nghe vậy Trần Vân Chi biết Mạch Tiểu Hân đã hạ quyết tâm không chịu đi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Cháu không tới cô nấu cơm cũng không có hứng thú gì. Đợi lát nữa cháu thương lượng lại với bạn học cháu được không?"

Mạch Tiểu Hân đồng ý, điện thoại rồi thở ra thật dài, giơ ngón tay cái lên với Hà Đông, "Đến thời điểm mấu chốt cái con bé này cũng còn có thể coi là lanh lợi".

Hà Đông tò mò: "Là ai ép bạn đến ăn tối đấy? Nguyên Tiêu cũng không phải tết to gì mà".

Mạch Tiểu Hân chần chừ một hồi lâu rồi gục đầu xuống bàn nhẹ nhàng nói: "Là mẹ của tổng giám đốc Mục, bạn nói tớ đi làm sao được".

Hà Đông trợn mắt rồi cũng cúi đầu khẽ hỏi: "Bà ấy gọi bạn đến ăn cơm làm gì? Không phải là nhìn trúng bạn rồi chứ?"

Mạch Tiểu Hân lườm cô, nói: "Bạn cho rằng bây giờ vẫn là xã hội phong kiến sao? Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy à? Tớ đã không nghĩ tới chuyện đó từ lâu rồi, khi đó đúng là mê muội đầu óc rồi, để ý đến một đỉnh Chomolungma làm gì, không phải tự làm mình mệt sao?" Vốn cũng chưa đến mức ghi lòng tạc dạ, người ta vốn đã vô tình, sau một cái tết, tâm tư đó cũng dần dần phai nhạt gần hết rồi. Mạch Tiểu Hân cảm thấy Hà Đông nói thật sự rất đúng, sau khi trải qua chuyện với Ngô Cạnh mình sắp đạt tới cảnh giới đao thương bất nhập rồi, dù là ai chăng nữa cũng không thể làm trái tim mình tổn thương được nữa.

Hà Đông nghiêm túc nhìn cô, "Mạch Mạch, không phải là vì bạn thấy Ngô Cạnh nên bệnh cũ tái phát rồi đấy chứ? Lại nhất quyết cho rằng trên đời này chỉ có hắn là tốt nhất, ai cũng không ra gì cả à?"

Mạch Tiểu Hân thở dài nói: "Tháng sau anh ta cưới rồi, bạn thấy tớ là người muốn làm người thứ ba à?"

Hà Đông gật đầu nói: "Bạn rõ ràng thì tốt, có tốt đến mấy cũng là của người khác rồi, hoàn toàn vô nghĩa đối với chúng ta, nhất định phải vứt bỏ như giẻ rách".

"Hai đứa bọn em làm cái gì đấy? Định gặm bàn à? Bao giờ mới lớn được?" Ngải Lâm bưng đĩa đi tới thấy hai người đang nằm bò lên bàn thầm thì liền lắc đầu quầy quậy. "Tiểu Hân, bác gái gọi điện thoại bảo buổi tối mời mọi người ăn cơm, còn gọi cả hai vợ chồng Khởi Sâm. Cầm Cầm không phải bạn học của em sao, cùng đi đi, làm bà cụ phật ý cũng không tốt". Ngải Lâm cảm thấy mình làm thư ký đã sắp trở thành yêu tinh rồi, con trai ép cô đi làm kẻ ác, bà già lại bắt cô đi bợ đỡ, mà bà già này nói đến Tiểu Hân cứ như nói đến bảo bối nhà mình khiến cô không thể nào mở miệng từ chối được.

Trong lòng Mạch Tiểu Hân biết là Trần Vân Chi muốn để Ngải Lâm đến thuyết phục, lập tức đáp với mười hai phần thành khẩn: "Em cũng không muốn làm cô mất hứng, có điều tối nay phải đến nhà Đông Đông, bọn em đã bàn trước rồi".

Hà Đông vội gật đầu xác nhận.

Ngải Lâm nhếch miệng nói: "Hai đứa bọn em cứ lừa chị đi, em với gia đình Hà Đông thân quen như vậy, lỡ hẹn một lần cũng có vấn đề gì? Hết giờ làm đi cùng xe với chị, nếu không chị sẽ giận đấy".

Mạch Tiểu Hân biết gặp phải Ngải Lâm hoàn toàn chính là học trò gặp binh lính, có lí cũng nói không rõ rồi.

Tề Tuấn đưa Mục Tư Viễn đến sân bay. Hết rằm tháng giêng Dịch Đạt mới bắt đầu làm việc, Mục Tư Viễn đã sắp xếp ổn thỏa công việc ở Viễn Dương rồi bay đến tụ tập với mọi người.

"Chuyện lần trước đã điều tra rõ ràng rồi, sơ bộ có thể kết luận có người đứng đằng sau giật dây". Tề Tuấn liếc Mục Tư Viễn, "Anh phải bình tĩnh nhé, có thể khẳng định tám chín mươi phần trăm là bố vợ tương lai của anh dùng chuyện này để cảnh cáo anh".

"Cảnh cáo tôi cái gì? Vì tôi cướp mất Viễn Dương hay là làm ông ta thiệt hại mấy trăm tỉ? Thua thì phải chịu, không chơi nổi thì đừng có chơi", Mục Tư Viễn nói: "Tôi đã nghĩ rõ ràng rồi, cách làm của ông ta lúc trước mặc dù không được đàng hoàng nhưng trên thương trường thì cũng không thể trách được. Tôi không muốn trả thù ông ta, sức mạnh của tôi giờ đây cũng còn xa mới là đối thủ của ông ta, càng không muốn coi đây là mục tiêu mà lãng phí cuộc đời của tôi về sau. Vì mẹ tôi, tôi đã dùng trăm phương ngàn kế để giành được Viễn Dương nhưng mẹ tôi không hề để ý, cũng không vui vẻ bao nhiêu. Tất cả cũng cố gắng của tôi đều đi ngược lại nguyện vọng của bà, sau này tôi không muốn lại làm mẹ tôi thất vọng nữa". Anh nhớ tới hình ảnh mẹ quàng chiếc khăn màu đỏ với vẻ mặt vui vẻ đó, vậy mà mình lại vẫn không biết bà thật sự cần thứ gì.

"Vậy thì chuyện kia chúng ta cũng bỏ qua không làm gì à?"

Mục Tư Viễn liếc mắt nhìn anh ta, "Tôi không muốn lại trải qua chuyện như lần trước nữa. Dịch Đạt muốn phát triển thì cũng cần cho đối thủ một chút đe dọa, tìm cơ hội trả đòn đi".

"Tàn nhẫn như vậy à?" Tề Tuấn kinh ngạc kêu lên, "Tư Viễn, đến lúc đó anh giải thích với Lục Tử Tình thế nào? Làm thế không phải sẽ khiến Lục Kiến Thành khó chịu sao?"

"Khi đó không phải ông ta cũng không suy nghĩ đến chuyện sẽ làm tôi khó xử sao? Tôi đã nghĩ rồi, đây là câu trả lời tốt nhất. Nếu như cô ta có biết đến chuyện này thì cũng nhân tiện làm cho cô ta triệt để hết hy vọng". Mục Tư Viễn ấn mạnh lên huyệt thái dương, chỉ có chính anh mới rõ ràng hậu quả do chuyện đó tạo thành tồi tệ đến mức nào. Nhớ tới việc mẹ bừng bừng hăng hái nói với mình qua điện thoại: "Mẹ đã gọi cặp vợ chồng son Khởi Sâm rồi. Cô dâu mới không phải bạn học của Tiểu Hân sao, để tránh cho mọi người khỏi gò bó mẹ đã bảo Ngải Lâm dẫn Tiểu Hân tới, xuống máy bay con về thẳng nhà nhé, chúng ta sẽ ăn tết Nguyên Tiêu cho đàng hoàng". Kỳ thực cả hai thành phố B và C đều không thật sự coi trọng tết Nguyên Tiêu, anh cũng đoán được một chút nguyên nhân khiến mẹ làm như vậy nhưng cũng không nói ra.

Xuống máy bay thấy thời gian còn sớm anh đột nhiên lại nhớ tới hôm kia trước khi lên máy bay đã nhìn thấy một bộ đồ ăn ở cửa hàng tại sân bay, bộ đồ ăn đó được làm bằng gốm rất đẹp với hoa văn nhã nhặn, có cảm giác mỏng như cánh hoa, khi đó trong lòng anh chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Anh trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, cảm thấy mình hơi ngốc nghếch.

Lúc Mục Tư Viễn về đến nhà thì khách khứa còn chưa tới, chỉ có một mình mẹ bận rộn trong bếp, thấy anh về nhà sớm bà vui vẻ nói: "Tề Tuấn đúng là một thằng bé ngoan, biết nhà chúng ta có khách nên đã thả con về nhà sớm. Bộ đồ ăn này ở đâu ra thế?"

"Nghe nói mẹ đến thành phố B nên Tề Tuấn nhất định phải mua một bộ đồ ăn bắt con mang về, dặn mẹ cứ yên tâm ở đây ăn uống cho tốt". Mục Tư Viễn vừa nói vừa mở ra, "Xem cậu ta chọn có vừa ý mẹ không".

Trần Vân Chi nhìn thấy liền vui vẻ nói: "Chà chà, đẹp thật, mau đi rửa đi tối nay chúng ta dùng luôn, lần đầu tiên cô dâu của Khởi Sâm tới nhà, mẹ còn đang lo bộ đồ ăn cũ này của con kém quá. Tề Tuấn nó tinh mắt hơn con nhiều".

Mục Tư Viễn thầm vui vẻ, thay quần áo đi rửa bộ đồ ăn mới, "Mẹ, nhà mình thuê người giúp việc được không, chủ yếu là nấu cơm và nói chuyện phiếm với mẹ".

"Bây giờ hôm nào cũng có giúp việc ngoài giờ đến quét dọn vệ sinh, còn cần bảo mẫu gì nữa". Trần Vân Chi nói, "Mẹ muốn có một cô con dâu cùng nấu cơm cùng tán gẫu với mẹ, tốt nhất còn có cháu trai cháu gái nữa, như vậy mới tốt. Cuộc sống gia đình khi đó mới thực sự thoải mái".

Mục Tư Viễn gật đầu vâng dạ, ngày nào mẹ anh cũng nói câu này không dưới ba lần, chỉ mong lát nữa ăn cơm mẹ đừng nhắc tới bằng không chắc chắn sẽ bị Ngải Lâm và Khởi Sâm cười chết, còn nữa, Tiểu Hân cũng sẽ khó xử.

Hoàng Khởi Sâm và Cầm Cầm vừa mới bước vào cửa, Trần Vân Chi còn chưa kịp khen cô dâu thì Ngải Lâm đã đến rồi. Mục Tư Viễn vừa chào hỏi cô vừa bất giác nhìn ra phía sau cô, lại không có một bóng người.

Ngải Lâm vừa cúi đầu thay giày vừa kêu lớn: "Bác ạ, cháu không hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Hân không chịu đến. Cái con bé này chạy còn nhanh hơn thỏ, cháu không đuổi kịp được cô ấy".

Trần Vân Chi cười mắng: "Cái con bé này, cháu đi xe còn không đuổi kịp cô ấy, lẽ nào cô ấy biết bay à?"

Ngải Lâm cũng cười nói: "Đúng rồi,bay như chim ấy. Phụ nữ bây giờ hễ là ngoại hình xinh đẹp thì cứ đến ngày lễ sẽ không biết có bao nhiêu cuộc hẹn chờ bọn họ ấy, nào là bạn, bạn học, đồng nghiệp, nhiều lắm".

Tâm tình Mục Tư Viễn chùng xuống, không nói tiếng nào xoay người đi vào bếp, chợt mất hết hứng thú với các loại thức ăn thơm nức trong phòng.

Từ khi nghe Mạch Tiểu Hân nói tháng sau Ngô Cạnh sẽ lấy vợ cả người anh cứ như trúng tà, chỉ cần rảnh rỗi là lại nhớ tới vẻ mặt đau buồn của cô, trong lòng vừa ghen tị vừa đau xót khó mà chịu được. Quen biết nhau thời gian dài như vậy rồi, đương nhiên anh đã biết rõ Mạch Tiểu Hân là một cô bé rất thận trọng đối với tình cảm, có lẽ vì mới bình phục lại sau cuộc tình tan vỡ với Ngô Cạnh đã lại bị mình làm tổn thương, điều này làm cho anh càng không thể tha thứ chính mình. Anh muốn vãn hồi quan hệ giữa hai người, anh bắt đầu hoài niệm những ngày tháng trước kia, hoài niệm gương mặt tươi cười ngại ngùng của cô, âm thanh nhút nhát của cô, còn cả ánh mắt dịu dàng khi nhìn mình, tất cả đều ngọt ngào đến mức làm say lòng người, nhưng hiển nhiên cô ấy không muốn quay lại. Chuyện hình như càng ngày càng thoát khỏi phương hướng mình muốn, anh chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn.

Mục Tư Viễn đứng ngẩn người trước bồn rửa bát, đến tận lúc mẹ anh ở bên ngoài lớn tiếng gọi anh mới tỉnh táo lại, lấy khăn lau khô bộ đồ ăn rồi băng ra ngoài.

Vừa thấy bộ bát đĩa đó Cầm Cầm đã khen: "Bộ đồ ăn này đẹp quá, tiếc là Mạch Mạch không đến. Nếu cô ấy mà thấy thì nhất định sẽ ăn rất ngon. Người khác ăn cơm thì nhìn thức ăn, cô ấy ăn cơm lại nhìn bát đĩa. Hồi học năm thứ hai bọn em đi tập quân sự, thức ăn trong quân đội đều được đựng vào chậu rửa mặt, cô ấy nhìn thấy là lại ăn không ngon, khiến chính trị viên của bọn em tức giận đến mức cứ mắng cô ấy nhõng nhẽo mãi".

Ngải Lâm cười nói: "Đúng là nhõng nhẽo, thế thì sau một tháng tập quân sự sẽ không bị chết đói chứ?"

Cầm Cầm nói: "Quả thực còn gầy hơn cành liễu. Cô bé đó có ăn cũng không béo, đã vậy còn không thấy đói, làm bọn em hâm mộ gần chết".

Hoàng Khởi Sâm cười cười khoác vai cô nói: "Thế mà cũng hâm mộ? Em không được giảm béo nữa nhé, chúng ta còn phải chăm chút cho thế hệ tiếp theo".

Cầm Cầm đỏ mặt, quay mặt đi, "Còn nói linh tinh nữa là em lơ anh luôn đấy".

Hoàng Khởi Sâm cười đùa bỡn cợt: "Một ông xã tốt như anh mà em thật sự bỏ được à?"

Cầm Cầm liếc ông ta, "10 tuổi em mất bố mẹ, anh chăm sóc em mười mấy năm, đương nhiên em phải dày mặt đi theo anh. Bằng không, phụ nữ có tài có mạo có nhà có công việc ai lại đi tự hạ thấp mình làm gì. Anh không thích thì em thôi vậy, trước kia không phải anh thường khuyên em, trên đời này thiếu gì người tốt, nơi này không giữ..." Cô dừng lại một chút, cảm thấy chữ không quá thô bạo liền sửa lại, nói: "Không giữ ta lại thì khắc có chỗ khác cần ta".

Qua Hà Đông, Cầm Cầm đã biết một số chuyện giữa Mạch Tiểu Hân và Mục Tư Viễn, hết sức bất bình thay cho bạn khuê phòng của mình. Mục Tư Viễn, ngươi quả thật là kim cương, dù sao Mạch Mạch cũng là bảo bối trong lòng rất nhiều chàng trai mà. Đã không cần người ta thì tại sao trước đó còn phải săn đón làm cho người ta động lòng? Sau đó lại coi thường tấm lòng của phụ nữ như thế, quả thực không hề phúc hậu. Tối nay cô có chủ tâm xả giận giúp Mạch Tiểu Hân.

Hoàng Khởi Sâm thấy cô nói một hồi rồi nghiêm mặt, không biết mình đã nói gì đắc tội vợ yêu nên vội dỗ dành: "Anh đã nói trước rồi, lấy được người vợ thẳng tính như em là may mắn của anh, anh đi xem bói đều thấy nói anh được phúc nhờ vợ".

Trần Vân Chi gật đầu nói: "Cô thấy cháu quả thật có phúc nhờ vợ, cô thích nghe lời Cầm Cầm nói, phụ nữ phải sáng suốt, một người không biết quý trọng mình thì mình cũng không cần phải quý trọng người đó". Lần này Ngải Lâm lại kể chuyện Mục Tư Viễn ép mình đi đưa thẻ cho Mạch Tiểu Hân với Trần Vân Chi, Trần Vân Chi tức giận vì con trai làm việc quá tuyệt tình, vốn muốn nhân cơ hội tối nay để dỗ dành Mạch Tiểu Hân, không ngờ cô lại không chịu đến. Cảm giác vừa thất vọng vừa chán nản toàn bộ bị đổ lên đầu Mục Tư Viễn, nhân lúc này liền mượn lời nói của Cầm Cầm để trách móc con trai.

Mục Tư Viễn chỉ mỉm cười nghe mấy người này giương cung rút kiếm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho mọi người, không ai nhìn ra anh có một xíu ảo não nào. Ngải Lâm lén quan sát hồi lâu mà không phát hiện được gì, nghĩ thầm cũng xem như hắn đã tu luyện đến cảnh giới rồi, cô còn đang mặc cảm thì thấy chuông cửa vang lên.

Trong lòng Mục Tư Viễn vừa căng thẳng vừa vui sướng, anh ngồi ở chỗ ngồi gần phái cửa nhất nhưng lại chậm chạp không chịu đứng dậy, không biết mình nên đi mở cửa bằng tốc độ thế nào mới có thể không để lộ sự chờ đợi trong lòng. Còn Cầm Cầm thì vừa kêu lên "Có phải Mạch Mạch đến rồi không" Vừa vội vã chạy ra mở cửa.

Người đến lại là Lục Tử Tình, thấy mọi người đang ngồi bên bàn ăn như vậy nhất thời cô cảm thấy hơi bất ngờ.

Trần Vân Chi nói: "Cô muốn gặp cô dâu mới một chút nên mới bắt Khởi Sâm mang Cầm Cầm tới".

Lục Tử Tình biết quan hệ của Hoàng Khởi Sâm và Mục Tư Viễn không hề tầm thường, Ngải Lâm lại là loại người thích ăn chực, liền thu vẻ kinh ngạc lại làm nũng: "Ngải Lâm đến ăn chực được tại sao cháu không đến được? Ăn tết mà ở nhà cháu chẳng có ai, cháu còn đáng thương hơn cả cô ấy!" Vừa thấy Mạch Tiểu Hân không có đây cô đã có thể càng chắc chắn hơn về phỏng đoán của mình trước đây nên tâm tình rất tốt.

Trần Vân Chi nói: "Cô biết nhà Ngải Lâm không coi trọng mấy ngày tết như thế này, hôm nay cháu và Tử Hãn chắc phải ở nhà với bố cháu".

Lục Tử Tình nói: "Từ khi mẹ cháu mất thì nhà cháu cũng không chú ý đến những dịp này nữa. Bố cháu phải đi tiếp khách, Tử Hãn bận đi tán gái, những ngày tết như thế này nó làm sao bỏ lỡ được. Đến ngày lễ tết các cô gái thường hay nhớ nhà, chính là lúc tốt nhất để dỗ dành".

Vốn khi nhìn thấy người đến là Lục Tử Tình trong lòng Mục Tư Viễn đã thất vọng hết cỡ, sau khi nghe những gì cô nói, nhớ tới hình ảnh Lục Tử Hãn và Mạch Tiểu Hân đứng nói chuyện trong lễ cưới hôm đó, đứng rất gần nhau, cằm Lục Tử Hãn hầu như đã chạm vào tóc cô ấy, càng nghĩ càng thấy mồm miệng nhạt nhẽo, cũng không biết trong bữa tối này mình đã ăn những gì.

Nhà A nhà BTác giả: Hàm Hàm

Ngoại truyện

Dịch: Losedow

Biên tập: Airin

Nguồn: Tangthuvien

Ngoại truyện: Ngô Cạnh

Việc đầu tiên tôi làm sau khi đến công tác tại đại học A là đi đón sinh viên mới.

Sinh viên mới của đại học A báo danh ngày 15 tháng 9. Lần đầu tiên đi đón sinh viên với thân phận giáo viên, tôi nhìn lần lượt từng gương mặt trẻ trung như đang tỏa sáng, trong lòng vừa có chút cảm khái vừa cảm thấy hâm mộ.

Hôm đó nhiệt độ rất cao, bàn tiếp nhận sinh viên mới đến báo danh của học viện chúng tôi được đặt dưới một tán cây to, mặt đất hơi gồ ghề, chiếc bàn cũng hơi cập kênh, có điều còn có thể coi như mát mẻ. Bên cạnh tôi là bốn nam sinh viên năm thứ tư cũng kê bàn đón sinh viên, bọn họ nhỏ giọng thảo luận về các sinh viên mới đi qua, đương nhiên là nữ sinh, mà không cần kiêng nể gì. "Cô bé này có nước da không tồi". "Cô bé kia thật là đầy đặn!" "Ôi trời, mày xem em kia mặc bộ quần áo quê chưa kìa!" "Oa, nhìn em kia kìa, đi báo danh mà dám mặc quần soóc ngắn như vậy!" (Tại Trung Quốc, trong một trường đại học có nhiều học viện khác nhau).

Tôi đành phải giả câm vờ điếc, không biết là một giáo viên thì nên tỏ thái độ như thế nào mới phải. Họ ở trong ngôi trường này lâu hơn tôi, tôi lại không biết phong cách của trường này như thế nào, trường học khoan dung đối với lời nói cử chỉ của sinh viên tới mức độ nào, nếu cứ phát ngôn bừa bãi thì ngày mai có khi sẽ xuất hiện trên trang nhất website của trường cũng không chừng.

Kỳ thực tôi cũng không hài lòng lắm với đại học A, trường này kém quá nhiều so với các trường tôi học đại học và thạc sĩ, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như một đại học xếp hạng không thấp lắm trong tỉnh. Nhưng mẹ tôi kiên quyết bắt tôi phải về đây, mẹ nói rằng bà và bố tôi đã phấn đấu ở thành phố A chừng đó năm, cũng có một chút quan hệ, về thành phố A sẽ tốt hơn nhiều so với ở bên ngoài tay không tấc sắt gây dựng cơ nghiệp. Tôi không lay chuyển được bà, hơn nữa giờ đây tìm việc quá khó, tiến sĩ tốt nghiệp đã phải qua năm ải chém sáu tướng, vậy mà có thể tìm được một công việc như vậy đã xem như rất khá rồi. Sư huynh tôi đã tốt nghiệp hai năm nhưng giờ đây hồ sơ vẫn còn ở sàn giao dịch việc làm mà không có tin tức gì.

"Thầy Ngô, sau này nếu trong lớp thầy có nữ sinh xinh đẹp thì thầy phải nhớ đến bọn em đấy!" Có lẽ là vì thấy tôi vẫn không lên tiếng nên một sinh viên ngoại hình rất đẹp trai bên cạnh quay sang bắt chuyện với tôi.

Tôi cười cười, "Nam sinh đại học A muốn tìm nữ sinh mà còn cần giáo viên giúp đỡ sao?"

Một nam sinh tóc rất dài khác đi tới nói: "Thầy Ngô, thằng này là thằng tàn nhẫn bẻ hoa có tiếng, tung hoành vô địch ở học viện mình đấy, học kì trước có hai nữ sinh đánh nhau vì nó, cảnh tượng đó, tặc tặc, vô cùng thê thảm!"

"Có chuyện như vậy à? Đánh nhau ở phòng nam sinh hay là phòng nữ sinh?" Tôi hỏi. Phòng nữ sinh thì đương nhiên nam sinh không vào được.

Nam sinh tóc dài gãi đầu cười nói: "Nghe nói, nghe nói thôi mà thầy".

Nam sinh đẹp trai đấm hắn một đấm, nói: "Đây là mày đang bôi nhọ danh dự của tao đấy. Học viện kinh tế làm gì có gái đẹp, tất cả gái đẹp đều ở học viện ngoại ngữ hết rồi! Thầy Ngô, hôm nào đến dạ hội chào mừng sinh viên mới thầy đến mà xem, tất cả khủng long đều là sinh viên học viện chúng ta, thật là đáng thương!"

Tôi cười lắc đầu, nói: "Nói không chừng năm nay sẽ có người còn xinh hơn học viện ngoại ngữ, đừng chán nản thế".

Lời này đã ứng nghiệm, trong số sinh viên mới thật sự có một cô bé xinh đẹp.

Hơn mười giờ sáng, đã có rất nhiều sinh viên lục tục đến báo danh. Mấy sinh viên cũ bắt đầu bận rộn, người thì chỉ đường, người thì khuân vác hành lí giúp, người thì phát tài liệu, tất cả đâu vào đấy. Tôi đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy không có việc gì làm nên định đến căng tin gần đó mua chút đồ uống cho mấy sinh viên cũ. Lúc này một cô gái mặc áo phông trắng quần jean đeo ba lô đi tới hỏi: "Học viện kinh tế báo danh ở đây đúng không ạ?"

Âm thanh rõ ràng nhưng lại rất dịu dàng. Tôi quay đầu lại thấy một gương mặt cực kì thanh thuần xinh đẹp, làn da trắng muốt, ngũ quan xinh xắn, đôi môi hồng tươi, đôi mắt vừa to vừa sáng cực kì dễ thương. Tôi nghĩ thầm, vừa nói học viện kinh tế không có người đẹp mà đã đến ngay rồi.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, cô ấy không chú ý đến tôi, mà ngoại trừ việc cảm thấy cô ấy xinh đẹp, tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Có điều rất nhiều năm sau tôi còn nhớ rõ dáng vẻ đơn thuần như học sinh cấp hai của cô ấy, hơn nữa còn rõ ràng hơn cả lúc vừa nhìn thấy.

"Đúng vậy đúng vậy". Nam sinh đẹp trai phản ứng nhanh nhất, "Tiểu sư muội học khoa nào?"

"Khoa tài chính kế toán". Cô ấy vừa nói vừa lấy giấy gọi từ trong ba lô ra, "Có phải nộp phí ở đây luôn không?"

"Không phải, phải đến phòng tài vụ nộp, phòng tài vụ ở tòa nhà hành chính, anh dẫn em đi". Nam sinh đẹp trai ân cần nói, "Hành lý của em đâu? Anh đưa em đến ký túc xá trước".

"Không cần, tự em đi được mà". Cô gái chìa tay ra, "Đưa sơ đồ cho em là được".

Nam sinh đẹp trai sững sờ một chút, đại khái là không ngờ lại bị từ chối, cười nói: "Trường học rất lớn, có thể em sẽ không tìm được".

Nam sinh tóc dài cũng phụ họa: "Kéo hành lý đi tới kí túc nữ sinh thì chết mất, anh có xe đạp, để anh chở giúp em".

Tôi cười cười đi đến căng tin. Tiết mục của thiếu nam thiếu nữ quả nhiên là không quan tâm đến thiên thời địa lợi. Ngẩng đầu lên, tôi vô tình nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở đối diện với căng tin cách bàn đăng kí không xa không gần mỉm cười nhìn về phía bên này. Khuôn mặt ông ta rất giống cô bé kia, có lẽ là bố cô ấy, đứng ngoài nắng gắt mà ông vẫn không tỏ ra khó chịu gì, vẫn ung dung nho nhã chứ không sốt ruột hỏi đông hỏi tây đi qua đi lại không yên tâm như các phụ huynh khác. Tôi không nhịn được quay lại nhìn một chút mấy nam sinh đang săn đón đó, nghĩ thầm, có một ông bố xuất sắc như vậy thì ánh mắt của cô bé nhất định là sẽ rất cao.

Lúc tôi đi mua nước về cô gái này vẫn đang đứng đó vì bị một đám nam sinh cũ hỏi han các kiểu với những ánh mắt sáng rực, có thể thấy cô ấy hơi sốt ruột, vừa ngoan ngoãn trả lời lại vừa len lén nhìn về phía bố mình, nhìn cực kì trẻ con, cũng cực kì đáng yêu.

Nam sinh tóc dài nhận những chai nước trong tay tôi đặt lên trên bàn, quá nặng, bàn hơi nghiêng một chút, mấy tờ tài liệu rơi xuống. "Cẩn thận", tôi kêu lên.

Cô bé quay đầu lại nhìn tôi, "Gì thế?"

Tôi nhặt tài liệu lên cười cười nhìn cô ấy, "Nghe rõ những gì các sư huynh dặn chưa?"

"Nghe rõ rồi ạ". Cô ấy lập tức nhận ra tôi có ý giải vây cho mình nên vội gật gật đầu như trút được gánh nặng, vừa muốn xoay người rời đi thì một nam sinh cũng đến báo danh từ bên cạnh chạy tới vừa lau mồ hôi vừa tiện tay thả hòm hành lý xuống dưới chân cô ấy.

"Cẩn thận!" Cách cái bàn ở giữa, tôi đưa tay qua bàn muốn kéo cô ấy ra để tránh bị đè vào chân nhưng cô ấy đã khéo léo nhảy sang bên cạnh một bước rồi quay đầu hỏi tôi: "Gì thế?"

Tôi lắc đầu, chỉ chỉ dưới chân cô ấy.

Nam sinh nọ đã nhận ra mình bất cẩn, vội vàng liên tiếp xin lỗi cô ấy dưới ánh mắt bất mãn của các đàn anh, có lẽ là vì đối tượng cần xin lỗi là người đẹp nên mặt còn đỏ lên. Thiếu nam thiếu nữ, đúng là đáng yêu.

"Không sao đâu". Cô ấy chỉ mỉm cười không để ý rồi xoay người chạy về phía bố mình.

Lúc đó tôi còn không biết cô ấy tên là Mạch Tiểu Hân, hai lần tôi nói "cẩn thận" cô ấy đều cho rằng là tôi gọi cô ấy. (Tiểu Hân và tiểu tâm đồng âm, tiểu tâm có nghĩa là cẩn thận). Sau đó tôi không còn dùng đến hai chữ này nữa, dần dần cũng trở thành một loại thói quen. Thậm chí sau này tôi cũng không bao giờ nói hai chữ này với con tôi, lúc thật sự cần thiết cũng chỉ nói "Chú ý!", tôi không dám thốt ra hai chữ ấy.

Bận rộn một ngày, tắm rửa xong tôi đến nhà ăn của giáo viên. Đã hơn tám giờ rồi, vì chỉ có nhà ăn này còn đồ ăn nên cũng có không ít người.

Cô bé xếp hàng phía trước có một mái tóc dài hơi xoăn, hình như cũng vừa gội đầu xong nên tóc còn ẩm, đang định bưng một bát mì mà một cốc nước ngọt quay đi thì nhân viên nhà ăn bên trong gọi lại: "Cháu quên thẻ rồi!"

"A". Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại, còn tôi lúc này đang cúi đầu xuống gọi đồ ăn, đầu cô ấy đập vào cằm tôi, cả hai người đều đau đến xuýt xoa. Cô ấy vội quay đầu đi và lại không nhịn được xuýt xoa lần nữa, tôi cúi đầu xem, một lọn tóc dài của cô ấy mắc vào khuy áo tôi.

"Đừng động". Tôi nhận ra cô bé bị các sư huynh vặn hỏi nhiều lần lúc báo danh này, từ từ gỡ tóc cô ấy ra khỏi cúc áo mình, thật ra cũng chỉ có mấy sợi.

"Cảm ơn sư huynh". Cô ấy đỏ mặt, hơi cúi người với tôi, trên tay vẫn bưng đồ ăn.

"Là giáo viên". Tôi chỉnh lại cho cô ấy, cũng gọi mì và nước ngọt giống cô ấy rồi nói với cô bé vẫn đứng bên cạnh không dám đi này, "Tôi là chủ nhiệm lớp của các em, Ngô Cạnh".

"A, thầy Ngô". Rõ ràng cô bé rất ngạc nhiên, bất an đi theo phía sau tôi.

Trong lòng tôi rất vui vẻ, thì ra nhìn qua mình còn rất trẻ, một cô bé như vậy lại gọi mình là sư huynh. "Ngồi đi, Mạch Tiểu Hân".

Cô ấy càng giật mình nhìn tôi, hai mắt trợn trừng cực kì đáng yêu. Cô ấy đâu biết rằng lúc về tôi đã tra hồ sơ.

"Thấy quen với cuộc sống ở đại học chưa?" Tôi ra vẻ giáo viên đạo mạo.

"Quen rồi, trước kia nhà em cũng ở trong khuôn viên như vậy". Cô ấy ngoan ngoãn nói, uống một ngụm nước ngọt có đá rồi nheo mắt lại có vẻ rất hưởng thụ, "Ở đại học C".

"Thảo nào vừa đến đã tìm được nhà ăn nhân viên". Tôi cười nói, "Tại sao muộn như vậy mới ăn cơm?" Tôi phát hiện cô ấy ăn rất chậm, vì vậy tôi cũng cố tình ăn chậm lại.

"Không muốn ăn". Cô ấy dừng lại một chút, "Bởi vì phụ huynh đều về hết rồi, tâm tình mọi người đều không tốt".

Tôi bật cười, "Đều đã bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn tưởng mình là học sinh tiểu học à?"

Cô ấy không lên tiếng, một lát sau mới nhỏ giọng nói, "Còn có bạn khóc nữa cơ, các bạn ấy khóc em cũng ăn không ngon".

"Thế nên bây giờ đói rồi?"

Tôi thấy cô ấy gật đầu, nghĩ thầm, thì ra lớp mình chủ nhiệm cũng không khác nhà trẻ là mấy, mấy em bé chưa rời xa bố mẹ bao giờ này còn chưa cai sữa.

"Bố em dạy ở đại học C à? Tại sao em không thi vào đại học C?" Đại học A và đại học C xếp hạng gần ngang nhau, tại sao một cô bé không nỡ rời bố mẹ mà lại không học ở đại học C luôn?

"Sợ bố em nhìn thấy em ngồi dưới lớp nghe giảng lại căng thẳng".

Cô ấy cười rất tinh nghịch, hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện, linh động phi thường. Đột nhiên tôi nghĩ, nếu như tôi nhìn thấy cô ấy ngồi bên dưới nghe giảng như vậy thì có phải cũng sẽ cảm thấy căng thẳng không?

"Bố em rất đẹp trai". Nói xong, tôi mới phát hiện hình như lời nói của mình thiếu vẻ nghiêm túc của một giáo viên.

"Mọi người đều nói như vậy", cô ấy không phát hiện, còn cảm thấy hơi đắc ý.

"Có điều bạn Tiểu Mạch lại rất mảnh mai". Tôi nhịn cười, nói. Tôi không bao giờ nói đùa với phụ nữ, không biết vì sao thấy cô ấy lại cảm thấy rất thả lỏng, rất muốn trêu đùa cô ấy.

"Thầy Ngô, đừng gọi em là Tiểu Mạch". Cô ấy vừa uống nước ngọt vừa lẩm bẩm nói: "Đại Mạch Tiểu Mạch, toàn bị người ta đặt biệt hiệu".

Tôi bật cười, suýt nữa phun cả mì trong miệng ra, "Thế gọi là gì? Tiểu Hân? Cũng không được mà, càng dễ làm mọi người hiểu lầm".

Cô ấy không lên tiếng, vừa uống nước ngọt vừa cúi đầu cười vui, hai hàng lông mi rất dài, rất cong rung rung giống hệt một em bé làm mọi người nhìn thấy là trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó tôi nghe thấy các sinh viên đều gọi cô ấy là Mạch Mạch. Mạch Mạch, Mạch Mạch, tôi cũng rất thích gọi cô ấy như vậy, và luôn gọi như vậy cho đến khi không thể gọi nữa.

Buổi tối hôm đó, lúc về nhà, mẹ hỏi tôi đi làm cảm thấy thế nào. Tôi nói rất tốt, tôi thích ngôi trường này, rất thích, cũng thích học sinh của tôi, rất thích.

Đây là lần đầu tiên tôi thích một cô gái, lần đầu tiên muốn bảo vệ một người trong tay mình. Thì ra trên thế giới này thật sự có tình yêu sét đánh.

Lúc có một mình tôi luôn nghĩ, ngày đầu tiên biết nhau chúng tôi đã gặp nhau ba lần, có thể coi như hữu duyên đúng không? Trong vòng một năm sau khi biết nhau chúng tôi đã yêu nhau, càng nên coi như hữu duyên đúng không? Là ai đã nghĩ ra bốn chữ "hữu duyên vô phận" này, người đó nhất định cũng đã trải qua nỗi đau xé lòng như vậy, như tôi.

Sau này, trong cuộc sống, mỗi lần đi dưới gốc cây đặt bàn đăng kí lúc đầu tôi lại luôn nhớ tới hình ảnh ngày đầu tiên cô ấy đến báo danh, áo phông trắng, quần jean, xinh xắn nhẹ nhàng, vừa nhớ đến lại thấy đau lòng. Kỳ thực chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau một cách bình thường nhất như giữa một sinh viên mới với chủ nhiệm lớp, thông thường đến mức người ngoài nghe thấy hoàn toàn có thể coi là nhảm nhí, xoay người là quên mất, nhưng tôi lại nhớ rõ ràng không quên một câu nào. Bởi vì, đó là thứ duy nhất cô ấy để lại cho tôi, may mắn là thứ cô ấy để lại là trí nhớ, có thể chỉ thuộc về một mình tôi, vĩnh viễn sẽ không có ai phát hiện.

Hôm đó ở lễ cưới của La Cầm Cầm tôi nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh cô ấy dịu dàng nói chuyện với cô ấy, còn có một người đứng ở xa xa nhưng ánh mắt vẫn quanh quẩn bên người cô ấy như thể muốn khắc ghi hình ảnh của cô ấy vào lòng. Cô bé này quả nhiên đi đến đâu cũng là bảo bối trong lòng các chàng trai. Chỉ mong tất cả những tủi thân cô ấy đã phải chịu đựng khi ở bên tôi sẽ được một người yêu cô ấy bồi thường gấp bội.

Mong em hạnh phúc, Mạch Mạch của anh.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...