Nhà A Nhà B
Chương 21
"Mẹ à, con còn chưa thay quần áo xong mà mẹ đã bắt đầu thẩm tra con rồi". Mục Tư Viễn thân mật ôm vai mẹ nói, "Ngải Lâm suốt ngày nói linh tinh, thấy có gió là bảo trời mưa, làm sao lần nào mẹ cũng có thể tin lời cô ấy nhỉ?"
Mẹ anh cầm tay anh đầy vẻ trìu mến, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt thoạt nhìn uể oải của con trai dưới ánh đèn, xót xa nói: "Làm sao lại gầy hơn lần trước con về rồi, sắc mặt cũng không được tốt lắm, Tư Viễn, một người quản lí hai công ty có phải là mệt mỏi lắm không?"
"Chuyện ở Dịch Đạt con không phải quản lí gì, đều do Tề Tuấn thu xếp hết, chẳng qua là tối hôm qua con đi ngủ hơi muộn chứ bình thường sắc mặt tốt lắm, mẹ đừng lo".
"Ăn cơm chưa con?" Trần Vân Chi vuốt ve gương mặt con trai, "Chiều nay mẹ làm mì cá đập rồi, lấy cho con một bát nhé!"
"Để mai ăn đi mẹ, trên đường về con đã ăn rồi". Mục Tư Viễn không khỏi nhớ tới mấy bát mì Mạch Tiểu Hân kêu khó ăn đó, nếu như để cô ấy nếm thử mì cá đập mẹ làm thì không biết bé con này có thích không.
"Cùng ăn với cô bé đó à?" Mẹ anh mỉm cười hỏi, "Cô ấy là một cô bé thế nào?"
"Rất lương thiện, rất dũng cảm, vẫn còn hơi trẻ con". Khóe môi Mục Tư Viễn bất giác hơi kéo lên.
"Xem ra con trai mẹ thích cô ấy rồi", mẹ anh vui mừng nói, 5 năm rồi, từ sau khi trong nhà xảy ra việc và Vi Giai Hinh bỏ đi thì ngoài chuyện thỉnh thoảng nhắc tới Lục Tử Tình và Ngải Lâm bà chưa bao giờ nghe thấy tên một cô gái khác nào từ trong miệng con trai.
"Thích?" Mục Tư Viễn tháo đồng hồ ra đặt lên trên bàn trà, cúi đầu nghĩ trong chốc lát rồi cười nói: "Ờ, nếu một ngày nào đó mẹ thấy cô ấy mà cũng thích thì con sẽ nhận cô ấy làm em gái, không phải mẹ vẫn lấy làm tiếc vì không sinh được một đứa con gái, vẫn hâm mộ người khác có con gái để mà chăm sóc, mà trang điểm cho xinh đẹp hay sao? Con bảo đảm cô gái này rất dễ trang điểm, ngoại hình rất đẹp".
"Thằng ngốc, thích thì phải giữ ở bên người chứ, nếu nhận làm em gái thì một ngày nào đó sẽ phải đi theo người khác đấy". Thấy con trai nghe điện thoại Trần Vân Chi liền dừng lại.
Điện thoại là Mạch Tiểu Hân gọi tới, lúc xuống xe Mục Tư Viễn hẹn cô buổi chiều chủ nhật tới đón cô cùng đi, về đến nhà cô mới biết buổi tối chủ nhật sẽ tổ chức tiệc mừng đại thọ tám mươi cho bà ngoại, người lớn tuổi vẫn quen tính sinh nhật theo lịch âm, mẹ cô sợ cô có việc không về được nên cố ý không nói với cô cho nên trước khi về cô hoàn toàn không biết gì cả. Vì vậy cô chỉ có thể ở nhà đến sáng sớm thứ hai mới đi làm.
"Đại thọ tám mươi? Em chuẩn bị quà mừng chưa?" Nghe cô huyên thuyên giải thích hồi lâu, Mục Tư Viễn buột miệng hỏi.
"Vốn em thích kiểu mũ ở một cửa hàng dệt may thủ công tại thành phố B nên định đan một cái như vậy tặng bà ngoại, đáng tiếc là giờ thì không kịp rồi". Mạch Tiểu Hân hơi chán nản, "Ngày mai đành phải đi mua đồ đan sẵn vậy".
"Nếu như trong cửa hàng đó có sẵn cỡ thích hợp thì cũng có thể bảo họ chuyển phát nhanh cho em, nhất định sẽ kịp tới trước buổi tối ngày kia". Mục Tư Viễn nhớ tới dáng vẻ vùi đầu miệt mài trong góc đại sảnh nhà B của Mạch Tiểu Hân, dường như mỗi ngày đều đội một chiếc mũ khác nhau, xem ra cô rất thích mũ.
"Đúng rồi, anh xử lí vấn đề nhanh thật đấy, em phải gọi điện thoại hỏi một chút xem sao". Mạch Tiểu Hân hưng phấn nói, có thể bởi vì là nói chuyện qua điện thoại không có áp lực nên cô tỏ ra thoải mái hoạt bát hơn nhiều.
"Nếu sáng sớm thứ hai đi thì sáu giờ đã phải xuất phát rồi, em có dậy được sớm thế không?" Giờ đó đường cao tốc sẽ không nhiều xe lắm, nhưng tình hình giao thông trong thành phố buổi sáng thứ hai thì không thể lạc quan được, chín giờ vào làm mà nếu sáu rưỡi mới đi thì có lẽ sẽ rất gấp, Mục Tư Viễn tính toán trong lòng.
"Không dậy được cũng phải dậy, nếu không sẽ bị ông chủ đuổi việc", Mạch Tiểu Hân cười nói, "Nhà tư bản đại gian đại ác mà!"
"Vậy sáu giờ sáng em chờ ở chỗ xuống xe hôm nay nhé!" Khóe môi Mục Tư Viễn hơi giãn ra, vẻ mặt mừng rỡ.
"Không cần không cần, tổng giám đốc Mục, anh cứ đi trước đi, em đi xe khách cũng tiện lắm".
"Nếu anh trở về một mình thì Ngải Lâm sẽ mắng anh mất, không phải là em còn phải mang đồ ăn đi cho cô ấy sao?" Trong lời của Mục Tư Viễn âm thầm mang vẻ dỗ dành, Trần Vân Chi không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng.
Mạch Tiểu Hân do dự hồi lâu mới đồng ý, Mục Tư Viễn cười nói: "Nếu như em thật sự muốn cảm ơn anh thì cứ mua cho anh một suất điểm tâm là được". Ngước mắt lên thấy nụ cười tinh quái của mẹ, Mục Tư Viễn có chút không tự nhiên đành nói thêm dăm ba câu rồi cắt điện thoại.
"Chính là cô bé hôm nay cùng về với con đấy à?" Thấy con trai tỏ ra lúng túng khó xử, Trần Vân Chi càng thêm vui vẻ.
Mục Tư Viễn gật đầu nằm xuống sofa, "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu. Trước kia cô gái này đã giúp con một việc nên con muốn trả ơn cô ấy thôi mà. Ngải Lâm không rõ tình hình nên mới nói lung tung làm mẹ hiểu lầm".
"Thật không biết là ai mới không rõ tình hình", Mẹ anh nói bất mãn. Lúc nói chuyện điện thoại rõ ràng thần sắc con trai rất dịu dàng, mấy chuyện lặt vặt mà nói say sưa không chán, giờ lại chính khí lẫm liệt thề thốt phủ nhận, nếu nó thật sự còn không rõ ràng thì không chết oan cũng sẽ chết vì ngốc. "Hỏi một chút xem mai cô ấy có rảnh không, mẹ mời cô ấy đến ăn cơm, không phải con nói cô ấy đã giúp đỡ con hay sao".
"Chẳng mấy khi người ta mới về nhà một lần, để lần sau đi mẹ". Mục Tư Viễn dở khóc dở cười nói, "Mẹ à, đó là cô bé Tử Hãn đang ra sức lấy lòng nhưng dường như người ta còn không thèm để ý, giờ nó vẫn còn đang đau khổ kia kìa, mẹ cũng đừng phí tâm vì chuyện này nữa".
Trần Vân Chi cười nói: "Tử Hãn biết tán gái từ nhỏ, mẹ nhớ lúc nó học tiểu học đã biết mua hoa tặng nữ sinh rồi, không nghĩ ra càng lớn lại càng kém. Cô ấy là một cô bé như thế nào mà ngay cả thiếu gia nhà họ Lục cũng không thèm để ý nhỉ, đúng là càng ngày mẹ càng thấy tò mò rồi".
Mục Tư Viễn cúi đầu vừa đọc tin nhắn vừa cau mày, "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, mẹ, Tử Tình và Tử Hãn đến ngay bây giờ đấy, Tử Hãn nói muốn ăn mì cá đập".
Trần Vân Chi kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì mà cả hai đứa nó đều phải đến? Mẹ phải đi lấy chăn ra trước mới được".
"Đấy, giờ mẹ tin chưa? Tử Hãn về đây tán gái chứ về làm gì". Mục Tư Viễn tức giận nói, đứng dậy rồi cũng kéo mẹ từ sofa dậy theo, "Không cần đâu, tối nay cho hai người bọn họ đến khách sạn ngủ".
"Chỉ sợ Tử Tình đến là vì con". Trần Vân Chi thở dài, "Thằng nhóc Tử Hãn này, chưa đến đã đòi ăn rồi, may mà mẹ đã chuẩn bị từ trước".
Trần Vân Chi và Trương Xuyến - mẹ của hai chị em Lục Tử Tình là bạn thân với nhau từ nhỏ, sau khi bà yêu bố của Mục Tư Viễn liền giới thiệu bạn tốt của mình cho đồng sự của người yêu là Lục Kiến Thành, cũng vì có quan hệ của hai người phụ nữ mà hai người đàn ông này đã trở thành đối tác làm ăn. Sau khi sinh hạ Lục Tử Hãn thân thể Trương Xuyến vẫn không tốt, Trần Vân Chi thường thường đón hai đứa bé đến nhà mình ở, đặc biệt là Lục Tử Hãn thì quả thực chính là cái đuôi của Mục Tư Viễn. Năm Lục Tử Tình lên cấp hai thì Lục Kiến Thành đón vợ con lên thành phố B nên hai nhà không còn đi lại mật thiết như trước nữa, nhưng cứ đến dịp nghỉ hè nghỉ đông là hai đứa bé vẫn nhất định đòi về nhà cô chú Mục ở vài ngày, thói quen này được duy trì đến lúc Lục Tử Tình và Mục Tư Viễn học lên đến đại học mới thôi. Năm Lục Tử Tình tốt nghiệp đại học thì Trương Xuyến qua đời vì bệnh ung thư vú, hai năm sau bố Mục Tư Viễn tự sát tại Macao. Trần Vân Chi vẫn thường nghĩ, nếu như Trương Xuyến còn sống thì cô ấy nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Mục gục ngã, chồng cô ấy cũng sẽ không đi tới một bước đó, Tư Viễn và Vi Giai Hinh có lẽ đã cưới nhau từ lâu rồi, mình có thể đã là bà nội, Lục Tử Tình cũng sẽ không kéo dài đến ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng như bây giờ. Tất cả đều là ý trời, ai cũng bất lực không thể thay đổi được.
Nhiệm vụ lớn nhất của Mạch Tiểu Hân khi về nhà chính là để bố mẹ được thỏa mãn nguyện vọng chiều chuộng con gái, chẳng hạn như để ông bố giáo sư đẹp trai phong độ của cô vui vẻ đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm mua những thứ đồ ăn vặt kì lạ mà cô cũng phải vắt óc mới nghĩ ra được, để bà mẹ hiệu trưởng trường tiểu học của mình mang đủ loại quần áo váy mũ bao tay khăn quàng cổ đã mua cho cô trong suốt thời gian từ lần trước cô về nhà đến giờ ra phủ kín ga giường rồi đợi xem cô thử từng thứ một, ban đêm hơn mười hai giờ còn cùng cô xem đĩa, buổi sáng chưa đến mười giờ không cho cô rời khỏi giường.
"Con nhớ hồi con còn đi học bố mẹ đều rất nghiêm khắc với con mà!" Mạch Tiểu Hân ra vẻ được yêu mà sợ, còn mẹ cô thì nói vô cùng thương cảm: "Con còn ở lại bên bố mẹ được bao nhiêu ngày nữa chứ, chẳng bao lâu sẽ có người đến cướp con đi mất rồi". Mạch Tiểu Hân giơ tay thề: "Con nhất định sẽ không để ai cướp đi cả, con phải làm cô con gái ế không gả ra ngoài được của bố mẹ!" Bố cô cao giọng cười to, "Được, nói là phải giữ lời!" "Ok, nhất định giữ lời!" Mạch Tiểu Hân giơ tay lên định vỗ tay giao kéo với bố, không ngờ bị một bàn tay khác giữ lại, "Không được, anh không đồng ý". Âm thanh rất quen thuộc, cô vội quay đầu lại, không ngờ là Mục Tư Viễn, cô kinh hãi hỏi: "Anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện riêng của em?" Mục Tư Viễn xoa xoa đầu cô cười nói: "Cún lông xù, làm sao em lại quên rồi, tôi là thầy giáo của em mà. Nghe kìa, chuông vào lớp rồi, theo tôi đi lên lớp". Mạch Tiểu Hân lắng nghe, quả nhiên là có tiếng chuông liền vội vàng... tỉnh lại.
Mạch Tiểu Hân lặng lẽ đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong, mẹ cô đang ngủ trưa, tối qua hai mẹ con thức tới một giờ, buổi sáng lại đi đến nhà cậu để bàn chuyện chúc thọ cho bà ngoại, bây giờ mới được ngủ bù. Cả chiều nay bố cô phải dạy lớp nghiên cứu sinh đến bữa tối mới về được, còn cô thì vừa mới nằm xuống giường ngủ được một lát đã bị tiếng chuông điện thoại Lục Tử Hãn gọi đến đánh thức.
Mạch Tiểu Hân không ngờ Lục Tử Hãn lại tới thành phố C tìm mình. Cô vốn không thể yên tâm với cách theo đuổi của hắn, trước kia cô cũng đã gặp vài tình huống tương tự nhưng sau mấy lần đâm đầu vào tường thì người ta đều biết khó mà lui. Sau khi ra khỏi cổng trường đại học thì loại tình yêu cố chấp chỉ biết đến đối phương đã không còn bao nhiêu, đa số đều là kiểu không thích thì thôi giải tán cho sớm chợ, người đã đi làm sẽ phóng khoáng hơn trong chuyện tình cảm nhiều, giống như Mã Tô, sau khi Hà Đông giúp cô nói rõ với hắn thì mỗi lần tụ tập mặc dù vẫn che chở cô như cũ nhưng không còn những ánh mắt cháy người tỉnh thoảng lại xuất hiện như trước nữa. Bây giờ Lục Tử Hãn đuổi tới tận nhà cô ở thành phố C khiến Mạch Tiểu Hân không thể không nghiêm túc đối đãi. Mặc dù cô thường xuyên chọc nợ hoa đào nhưng lại ghét nhất là kiểu mập mờ không rõ này.
Mạch Tiểu Hân xuống lầu thấy chiếc xe BMW của Lục Tử Hãn đang đỗ dưới lầu không khỏi buồn bực hỏi: "Trợ lý Lục, anh lại hỏi thăm địa chỉ từ chỗ Đông Đông à?"
Cô mặc chiếc áo bông hoa đỏ hôm qua mẹ cô hớn hở đưa cho như hiến vật quý, bên dưới vẫn là quần jean và giày bông theo thường lệ, bởi vì vội vàng đi xuống nên một thoáng đỏ ửng trên khuôn mặt vừa tỉnh ngủ của cô vẫn chưa biến mất khiến Lục Tử Hãn nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt mái tóc quăn mềm mại của cô, cười nói: "Chẳng lẽ anh chỉ có thể hỏi thăm tình hình của em từ chỗ cô ấy à? Em cũng coi thường anh quá đấy. Anh hỏi được từ chỗ ông chủ công ty em, ông ấy đúng là người tốt, vừa nhiệt tình vừa tinh tế, à, nói mới nhớ, phu nhân ông ấy còn là đồng học của anh cơ đấy".
Mạch Tiểu Hân vội lui lại cách xa hắn một bước, cũng không tiện hỏi rõ xem là bạn cùng học trong nước hay là ở nước ngoài, tóm lại là sau khi trở về phỏng chừng xác suất bị bà chủ hỏi cung là rất lớn, cô nhăn mặt nói: "Muốn hỏi địa chỉ nhà em mà không hỏi thẳng em lại đi hỏi người khác, phương thức tư duy của anh còn đúng là không giống người thường".
Lục Tử Hãn cười nói: "Nói thì dễ nghe, anh mà hỏi em thì em có nói với anh thật không? Được rồi, đừng giận, đi chơi với anh đi, đến nơi này thì em chính là chủ nhân mà!"
"Ngay cả nhà em anh cũng tìm được, ở thành phố C này đâu còn cần em làm hướng dẫn viên cho anh nữa. Hay là em mời anh đi đâu đó ngồi uống cốc cà phê?" Mạch Tiểu Hân nghĩ, dù sao cũng phải nói cho rõ ràng, cái trò ngươi đuổi ta chạy này không thể cứ tiếp tục mãi được.
Lục Tử Hãn lại có dự định của chính mình, hôm đó hắn đã thấy rõ toàn bộ thái độ của Mục Tư Viễn đối với Mạch Tiểu Hân, hình như có một chút không tầm thường. Nếu như Mục Tư Viễn thật sự động tâm với Mạch Tiểu Hân thì, thứ nhất, chị gái mình sẽ hoàn toàn không còn hi vọng gì, năm năm chờ đợi trở thành công dã tràng, làm sao chị ấy có thể chịu được, hắn phải cố gắng giúp chị gái mình giữ Tư Viễn lại. Thứ hai, hai anh em tranh nhau một cô gái, dù nói thế nào thì cũng chẳng ra gì. Thứ ba, Mục Tư Viễn không phải Mã Tô, Mã Tô chủ yếu là hiếu thắng thích thể hiện mình, còn Mục Tư Viễn nếu như động tâm thật sự thì chính mình sẽ vừa không muốn vừa không nỡ làm đối thủ của anh ta, dù sao anh ta cũng đã từng có một mối tình đau đớn. Nhưng chính mình lại không bỏ được Mạch Tiểu Hân, không thể chắp tay dâng lên cho người khác được, như vậy chỉ còn một cách duy nhất là tự mình phải giành được trái tim người đẹp rồi tuyên bố cho bàn dân thiên hạ khi Mục Tư Viễn còn chưa yêu cô ấy, hắn tin rằng Mục Tư Viễn cũng giống như mình, nếu như đối phương đã thật sự sở hữu được người đẹp thì chắc chắn anh ta cũng sẽ không chen chân vào. "Nhà Tư Viễn ở ngay gần đây, thôi anh đưa em tới đó luôn thể, chị gái anh cũng đang ở đó, bốn người chúng ta đến đánh bài nhé!"
"Em không biết đánh bài", Mạch Tiểu Hân liên tục lắc đầu, "Em còn phải ở nhà với bố mẹ em". Đến nhà Mục Tư Viễn? Mạch Tiểu Hân đương nhiên không muốn đi, ngay cả nhà Hà Đông cô cũng không muốn đến, cô cảm thấy trong nhà có người lớn thì sẽ rất gò bó. Lại nhớ tới giấc mơ hoang đường vừa rồi đã làm mình sợ hãi không ít nên càng không muốn đi.
"Đi đi mà, anh đã nói với cô rồi, mọi người đều đang ở đó đợi em đấy". Lục Tử Hãn vẫn kéo cô lên xe.
Mạch Tiểu Hân thấp thỏm không yên, trong lòng nghĩ, thế này là thế nào, tại sao tự nhiên lại chạy đến nhà người ta làm gì?
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp