Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái
Chương 44
Mục Túc ngẩng đầu nhìn trăng, thuần một sắc trắng sáng. Y nhớ trước kia còn ở bộ lạc bờ sông, tối nào cũng có loại ánh sáng này cả.
“Mục Túc còn đang không vui sao?”
“Hiện tại tốt hơn rồi.”
Buổi tối chính là thời điểm ẩn nấp tốt nhất, không ai có thể nhìn thấy y đỏ mặt. Hơn nữa, mọi người hình như cũng bận rộn, không ai thèm để ý tới cái lý do vì sao y té xỉu.
Gió từ bên kia sông thổi qua có chút lạnh, Mục Túc khẽ run rẩy, tay chân ôm thành một đoàn.
Quang từ từ nhích lại gần, kéo y lại.
“Lạnh lắm sao? Ở trên núi so với ở trong rừng có lạnh hơn một chút, hơn nữa lúc nãy ta có cho người tuần tra bốn phía phát hiện trong nước sông có lẫn vài khối băng, có thể đêm khuya sẽ lạnh hơn.”
“Quang, khối băng là cái gì?”
“Mục Túc chưa từng nhìn thấy sao?”
Mục Túc lắc đầu.
“Đã sớm nghe mọi người nói trong sông có mấy khối băng trôi. Nhưng Mục Túc ra bờ sông xem thử thì ngoại trừ nước rất lạnh, phát sinh nghịch lưu ra thì không thấy cái gì kỳ quái a.”
“Mục Túc đi lúc giữa trưa a?”
Mục Túc có thể nói là kẻ đi ngủ sớm nhất (bị Quang túm vào lều), nhưng lại là kẻ dậy trễ nhất (bị Quang túm giao phối đến quá nửa đêm, ép đến khô kiệt thể lực, chưa tới giữa trưa thì không thể ngồi dậy nổi.)
“Băng chỉ có ở một thời điểm nhất định sao?”
“Cũng không phải. Chẳng qua đến buổi trưa thì băng tan thôi, chờ một lát Quang dẫn ngươi đi xem. Chúng ta cách mép nước cũng không xa.”
“Ừ! Quang ăn nhanh lên một chút đi.”
Dưới sự thúc dục của Mục Túc, Quang rất nhanh đã ăn xong phần của mình, đứng dậy, cầm lấy cây đuốc kéo Mục Túc đi tới bờ sông.
Mục Túc thấy nước liền muốn đi xuống, nhưng mới nhúng một chân đã bị đông cho lạnh ngắt.
“Lạnh quá a!”
Quang ngồi xổm xuống, đưa tay vớt một khối băng từ dưới sông lên, lại ra ý bảo Mục Túc đưa tay ra, thả vào.
“Là cái này sao? Tảng đá này sao trong suốt vậy?”
“Nó chính là băng.”
“Nó nhỏ đi rồi, a không phải, biến thành nước rồi!”
“Ừ! Quang tính đi lên thượng nguồn xem nó từ đâu tới.”
“Nó không phải là pháp thuật của Hà Bá bày ra sao? Quang không nên đi.”
“Quang không tin là có thần. Quang đã đi qua rất nhiều chỗ nhưng chưa bao giờ thấy thần, chỉ cần đi loanh quanh tìm kiếm là sẽ giải thích được thôi.”
“Quang! Mục Túc sợ.”
“Có Quang bảo vệ, Mục Túc không cần sợ. Ngươi nhìn băng trôi trên sông đẹp biết bao nhiêu a.”
“Ừ! Đẹp thật. Nhưng lạnh quá.”
Mục Túc đưa hai tay ôm lấy vai, Quang mở tấm da thú ra để hai hai người cùng nhau đắp. Quang ôm chặt lấy Mục Túc, nhìn mũi nhìn miệng lại nhìn tâm, hạ thể của Quang lại nóng lên rồi, nhìn chung quanh, ngồi gần bờ sông lạnh quá a.
Quang ôm Mục Túc bắt đầu nhích tới gần đống lửa, tảng đá lớn bên kia đã có người hôn nhau rồi, cái núi nhỏ nhỏ kia cũng có người, thật là, tộc nhân của hắn tay chân sao còn nhanh hơn hắn vậy.
Bọn họ hiện tại đang ở dưới sườn núi, Quang suy nghĩ một chút, bốn phía nhìn tới chỗ này hình như cũng chẳng thấy được gì, bọn họ lại còn đang khoác thêm tấm da thú, chắc chắn không thành vấn đề đâu ha.
Quang áp Mục Túc xuống đất, đè lên trên, dùng da thú bọc cả hai người lại, bắt đầu động thủ sờ soạng.
Mục Túc bắt đầu giãy dụa.
“Không thể! Sẽ bị nhìn thấy.”
“Không nhìn thấy đâu, hơn nữa chúng ta còn có da thú che mà.”
“Vậy cũng không được. Không thấy rõ nhưng cũng đủ biết chúng ta đang làm gì rồi.”
“Mục Túc ngoan một chút sẽ không bị phát hiện.”
“Ngươi tối hôm nay không làm không được sao?”
“Không được. Quang muốn giao phối. Quang muốn Mục Túc.”
“Không nên a!”
Mục Túc cởi tấm da thú ra muốn chạy trốn, nhưng lại bị Quang kéo trở về đè lại.
“Quang muốn.”
“Không được! Bị người ta phát hiện ra sẽ rất mất mặt.”
“Mục Túc còn cử động nữa thì trạm gác sẽ thấy chúng ta.”
Mục Túc phân thần nhìn ra cái bóng người ở trên tảng đá lớn xa xa đằng kia. Chớp lấy cơ hội, Quang lập tức hành động, vừa nhấp nhổm vừa kéo lấy tấm da thú choàng lên cơ thể hai người. Nói thật, hắn chẳng sợ bị người ta nhìn thấy, dù sao bộ vị trọng điểm cũng đã bị da thú phủ hết rồi, cho dù bên cạnh có cả
đống người nhìn, Quang cũng mặc. Sở dĩ hắn phải phí sức lực đi tìm chỗ kín cũng chỉ vì muốn nhân nhượng Mục Túc mà thôi.