Người Yêu Hoàn Mỹ
Chương 23: Thời niên thiếu(2)
Theo những quy luật của tiểu thuyết ngôn tình, những đứa trẻ từ nhỏ khuyết thiếu tình thương của mẹ, rất nhiều khả năng khi lớn lên sẽ trở thành một nữ chính khác loài: hận đời, cực đoan, không có tương lai…Trên quãng đường đời bấp bênh gặp không ít vấp ngã, thẳng cho đến khi gặp được nam chính của chúng ta, anh dùng tình yêu bao la và tiền tài cũng bao la vô tận cứu vớt con người cô, rồi từ đó buông đồ đao xuống, không làm thái muội không làm thánh mẫu, một câu truyện cổ tích nước chảy thành sông.
Thế nhưng, mọi người đều nhìn thấy, Tiểu Tịch của chúng ta không hề đi theo con đường của các nữ chính trong truyện ngôn tình, mà là một đường khỏe mạnh và bình an trưởng thành.
Khi đó trẻ con ở nông thôn đều tương đối là rễ cỏ, không giống như những đứa trẻ thành phố đều là bảo bối công chúa trong lòng cha mẹ. Hơn nữa toàn quốc trên dưới lúc này đang hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương, những gia đình ba đời đều bận rộn đi kiến thiết xây dựng công cuộc bốn hiện đại hóa, cho nên người lớn quản giáo trẻ con rất lỏng lẻo, trẻ con ở nông thôn thì gần như nuôi theo kiểu chăn thả luôn rồi.
Tịch Hướng Vãn có một thời thơ ấu tốt đẹp, khi đó trẻ con đều vô cùng mộc mạc, lúc đánh nhau hung hăng quyết liệt tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại lời kịch kiểu Hongkong như ‘Chờ đó! Ông đây kêu anh em ra làm thịt mày!’, nhiều lắm chỉ khóc lóc một câu ‘Tớ không thèm để ý tới cậu nữa!’ liền bỏ chạy, mấy ngày sau lập tức đem mọi chuyện hư hỏng quên sạch, một lần nữa trở thành đồng bọn thân thiết như xưa.
Không thể không nói, Tịch Hướng Vãn đánh nhau cho tới bây giờ đều là thắng lợi tuyệt đối, khả năng này thật sự là trời cho. Đương nhiên rồi, bình thường Hướng Vãn thế nhưng thật ngoan, không chủ động ra tay bao giờ. Từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ, Tịch Hướng Vãn chính là điển hình của một em bé chìa khóa, trên cổ treo một sợi dây màu hồng, sợi dây màu hồng xuyên qua chiếc chìa khóa của cổng nhà. Tan học rồi có thể cùng các bạn thân đi nhổ cỏ, về nhà cho thỏ ăn.
Thế giới của trẻ con, không trắng tức là đen, mục đích làm mọi chuyện đều tương đối chính xác và rõ ràng. Loại cỏ dại ương bướng ngốc nghếch một cách tự nhiên tới tận đáy như Tịch Hướng Vãn thì hiển nhiên mục tiêu càng rõ ràng, chính là nhổ thật nhiều nhổ thật nhiều nhổ thật nhiều hơn nữa, nhổ nhiều cỏ xanh có thể bán lấy tiền đấy nhé, thế là mỗi ngày sau khi tan học, Hướng Vãn cùng các bạn trong tổ đội thân mến của mình y hệt một đàn chấu chấu bay qua, cái liềm vung lên, không một ngọn cỏ nào bị bỏ sót, thứ cần thiết ở đây chính là tốc độ!
Không thể không nói, Tịch Hướng Vãn mồ côi mẹ lớn lên mà vẫn có thể dưỡng thành được tính cách đơn thuần như vậy, không thể không kể tới công lao cẩn thận dưỡng dục của cha cô khi ấy.
Trong thôn hễ người cha nào quản giáo không tốt con gái nhà mình đều đến tìm cha Hướng Vãn để học hỏi, mà ông lúc nào cũng chỉ bật cười, nói duy nhất một câu: nếu muốn đứa nhỏ nghe lời, đầu tiên cần phải trở thành bạn của nó.
—— các đồng chí, phải biết rằng, mười năm sau, thầy Lý Khai Phục[1] cũng đã nói những lời giống vậy.
Có thể thấy được suy nghĩ của cha Hướng Vãn đối với việc giáo dục tâm lý học sinh cùng với suy nghĩ của thầy Lý Khai Phục là hoàn toàn đồng nhất.
Có được một người cha cẩn thận tốt bụng lại lý trí như thế, hơn nữa lại còn được thừa hưởng gien di truyền tính cách rộng rãi của người mẹ, Tịch Hướng Vãn quả nhiên không hề thua kém ai, lớn lên trở thành một cô nàng chất phác ngốc nghếch tự nhiên, cuộc sống vô ưu cũng vô sầu.
Cuộc sống như thế cứ trôi qua, mãi cho đến một năm kia khi cô tròn mười ba tuổi.
Tịch Hướng Vãn vĩnh viễn nhớ rõ, một chiều nhá nhem tối năm cô mười ba tuổi ấy, lần đầu tiên cô gặp gỡ bà Tịch.
Khí chất của người đó bất đồng.
Người phụ nữ này có tuổi tác xấp xỉ với cha, lại bất động thanh sắc cho cô cảm giác áp bách rất rõ ràng, nhìn thấy Hướng Vãn, bà chỉ khẽ nhếch môi, phảng phất như đang chứa ý cười, khẽ điểm nhẹ đầu một cái như đang chào hỏi cô.
Hướng Vãn từ bé đã học được thói quen lễ phép, đeo cặp sách còn chưa kịp buông, cô trước hết cúi đầu chào hỏi: “Chào dì.”
“Xin chào…” Bà cũng không quá lạnh lùng, mặc dù hơi thở toát ra từ người bà xác thực không có chút độ ấm. Quay đầu, bà nói với cha của Hướng Vãn: “Tịch tiên sinh có một đứa con gái thật đáng yêu, tôi cũng có một đứa, chẳng qua so với con gái anh lớn hơn một chút mà thôi, mười bảy tuổi. Cùng là người làm cha làm mẹ, tâm tình của tôi, chắc hẳn anh có thể hiểu rõ.”
Ông không tiếp lời bà, cũng không nói nhiều lời, đi tới giúp Hướng Vãn buông cặp sách, sờ sờ đầu cô rồi nói: “Hôm nay cơm tối ăn chậm một chút, trước vào trong phòng khóa cửa lại đã, được không?”
“Được ạ.”
Hướng Vãn không một chút nghi ngờ, lập tức cầm sách giáo khoa đi vào phòng, lúc đóng cửa phòng chợt nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ngoài cửa, là xe của dì đang ngồi trong phòng khách, tài xế khom người, khoanh tay canh giữ trước cửa xe. Chiếc xe màu đen có rèm che, biểu tượng nữ thần màu vàng kim lấp lánh rạng rỡ trong ánh hoàng hôn lúc chiều tà, Hướng Vãn nhìn một lúc, mặc dù cô không hiểu nhiều về xe, cũng đại khái có thể đoán được chiếc xe này nhất định là một món đồ xa xỉ.
Bên trong phòng khách, cha Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề: “Thứ cho tôi nói thẳng, trước ngày hôm nay, tôi và bà hoàn toàn không hề quen biết. Tôi rất tò mò, bà làm thế nào để tìm tới chỗ tôi?”
“Điều tra…” Bà Tịch hơi cong môi, trong ánh mắt có sự thưởng thức và khẳng định: “Anh là học sinh trẻ tuổi nhất trúng tuyển vào khoa tâm lý của đại học Stanford, nếu như khi đó anh không quay về nước, nói không chừng bây giờ anh chính là giáo sư tâm lý học trẻ tuổi nhất nước Mỹ cũng nên. Muốn tra ra hồ sơ cá nhân của anh, tuyệt đối không khó.”
Ông không nói gì.
Chuyện cũ năm ấy lại bị người đàn bà trước mắt này hiểu thấu như vậy, song có những tư liệu không phải nói tra là có thể tra, điều đó chứng tỏ bối cảnh của người này hiển nhiên có chút thế lực.
Bà Tịch mỉm cười, không nhiều lời vô ích, nói thẳng: “Tịch tiên sinh, anh có thực lực như vậy, ở chỗ nông thôn này làm một thầy giáo, chỉ e nhân tài không được trọng dụng mà thôi.”
Ông lập tức cắt ngang lời bà: “Những chuyện trong quá khứ tôi đều đã quên lãng, hiện giờ tôi rất thỏa mãn với cuộc sống ở nơi này.”
“Như vậy, anh cũng bằng lòng tạo cho con gái mình một tương lai đơn giản như vậy thôi sao?”
Sắc mặt của ông khẽ biến: “Bà nói như vậy là có ý gì?”
“Trẻ con chỉ có thiên phú thôi không đủ, có những điều kiện nếu như cha mẹ không thể nào cấp được thì chẳng khác nào đang hủy hoại thiên phú của con mình, thậm chí là cả tương lai sau này…” Bà Tịch nhìn ông, trong mắt có sự khẳng định: “Tịch tiên sinh đã tự mình trải nghiệm giáo dục tại Mỹ ngay từ khi còn nhỏ, hẳn là so với ai khác đều rõ ràng, chỗ nào mới có được hệ thống giáo dục tốt nhất trên thế giới. Tiền lương tôi cấp cho ông hoàn toàn đủ để ông có thể giúp con gái mình tiếp thu được với nền giáo dục hạng nhất của nước ngoài, con bé có thể đi ra ngoài mở rộng tầm mắt, xem những khía cạnh khác của thế giới này là gì.”
Làm một người cha, không thể không nói, bà đã đánh trúng chỗ hiểm nhất trong lòng của ông.
Giống như lời của bà Tịch, ông cũng có những kinh nghiệm bản thân về lợi ích của nền giáo dục Mỹ, cũng đã tự mình lĩnh hội qua sự quan trọng và thiết thực của nó đối với việc dạy dỗ một đứa trẻ là thế nào, nó có thể giúp cho tầm mắt và tu dưỡng của trẻ con được mở rộng ra xa hơn, phát sinh những biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Mà bây giờ, Hướng Vãn theo ông, tiếp thu cái nền giáo dục rớt lại phía đằng sau trong một thôn dân bé nhỏ như thế này, thiên phú của con mai sau có vì ông mà trở nên mai một hay không, đây chính là điều ông không dám đặt cược.
Cuộc nói chuyện kéo dài thật lâu.
Cuối cùng, ông lên tiếng: “Bà cần tôi giúp đỡ việc gì?”
Bà Tịch nhếch môi, không chút nào giấu giếm lấy ra một tấm hình cho ông xem, trong bức ảnh là một thiếu nữ với gương mặt thanh tú và ánh mắt hung tàn.
“Đây là con gái của tôi, Tịch Hướng Tình. Tôi không định giấu giếm anh, gia đình đơn thân, là tại tôi đã không dạy dỗ nó thật tốt, hiện giờ Hướng Tình, con bé…là một vấn đề của thiếu nữ. Hiện tại nó đang ở trong sở quản giáo thiếu niên.”
Trong nháy mắt, ông đã hiểu ra được vấn đề.
“Bà muốn tôi tiến hành tâm lý trị liệu với cô bé?”
Bà Tịch không hề che giấu sự tin tưởng của mình với ông: “Lúc còn trung học, Tịch tiên sinh ở Mỹ đã từng thực nghiệm theo dõi tâm lý qua, kết quả rất thành công, những đứa trẻ từng được tiến hành trị liệu tâm lý bây giờ đều khỏe mạnh lớn lên, con gái của anh dưới sự giáo dục của cha cũng không có một chút nào ảnh hưởng khi phải sống trong một gia đình thiếu sót cả. Vì thế, tôi tuyệt đối tin tưởng anh, muốn mời anh cứu lấy Hướng Tình.”
Cuộc nói chuyện này kết thúc ra sao, chúng ta không được biết, nhưng kết quả cuối cùng lại không thể nghi ngờ: cha Hướng Vãn đã đồng ý.
Đứng từ góc độ của ông thực sự không có lý do nào để từ chối cả. Mức lương mà bà Tịch đưa ra đủ để giúp Hướng Vãn tiếp thu một nền giáo dục tốt hơn so với bây giờ, mà chuyện bà Tịch muốn nhờ ông làm cũng không hề quá đáng. Không giết người không phóng hỏa, bà Tịch chỉ lấy thân phận của một người mẹ, cầu xin ông cứu lấy con gái mình mà thôi. Vô luận là thế nào, cuộc giao dịch này đối với hai bên đều chỉ có lợi mà không có hại. Thật lòng mà nói, bà Tịch đang đặt cược có phần lớn hơn, vì có một đống những chuyên gia ở đó lại không mời, chỉ tin tưởng một người bình thường không có bằng cấp, giấy phép như ông.
Bà Tịch thực hiện lời hứa của mình rất nhanh, Hướng Vãn cấp tốc chuyển trường, rồi được nhận vào học trong một ngôi trường nổi tiếng số một số hai trong nước, đồng thời, bà cũng sắp xếp cho cô được ở trong trường, đến cuối tuần cha Hướng Vãn có thể đón cô về nhà.
“Trường mới có tốt không?” Ông hỏi.
“Dạ!”
Hướng Vãn gật đầu, mặc dù có chút tiếc nuối những thầy cô giáo trước đây cùng đám bạn thân thiết, nhưng những giáo viên nổi tiếng trong trường kia rất giỏi, rất tinh anh đó nhé, phong cảnh trong trường cũng cực kì đẹp, sự ganh đua giữa đám học sinh cũng vô cùng gay cấn, chậc chậc, thật đúng là giúp cô được mở rộng tầm mắt, không cách nào dùng lời để mô tả được, Hướng Vãn vừa cất tiếng đã nghe như một chuỗi hoa tươi nở rộ rồi.
“Thế à…Vậy thì tốt rồi.”
Tương đối, ông cũng bắt đầu bắt tay vào việc tiến hành từng hạng mục tâm lý trị liệu với Tịch Hướng Tình.
Trị liệu tâm lý với một thiếu nữ mười bảy tuổi có vấn đề cũng không phải là một việc dễ dàng, nhất là khi có được tư liệu của Tịch Hướng Tình trong tay, ông càng tin chắc thêm điều đó. Tịch Hướng Tình, người này tuyệt đối không hề sáng lạn rực rỡ như cái tên của mình, cô khát máu, tàn nhẫn, được ăn cả ngã về không, hoàn toàn có thể hình dung về cô như vậy, trong cô đang tồn tại một vấn đề tâm lý vô cùng nghiêm trọng và sai lầm.
Ông không chút nghi ngờ chuyện trước kia bà Tịch đã đi tìm đông đảo chuyên gia và bác sĩ tâm lý đến đều phải chịu thất bại, thế nên mới phải trăm phương ngàn kế đi tìm tiếp những người khác, rồi tìm được ông.
Cha Hướng Vãn mỉm cười.
Thực là, chuyện đời khó ai lường trước.
Con mắt của bà Tịch không thể nghi ngờ là thành công.
Dưới sự dốc lòng giúp đỡ của người đàn ông ấy, thời gian trôi qua, tình trạng của Tịch Hướng Tình từng ngày bình ổn xuống, cũng từ trạng thái bạo lực quái đản trước kia dần dần an tĩnh lại.
Cuộc giao dịch này cứ như vậy nhìn như vững vàng trôi qua, thẳng cho đến nửa năm sau đó.
Ông thành thực thông báo: “Trị liệu tâm lý của tôi đối với Tịch Hướng Tình nhất định phải tạm dừng.”
Bà Tịch không hiểu, “Vì sao?”
“Ngay từ lúc bắt đầu tôi cũng đã nói qua, tôi phản đối việc bà yêu cầu tôi mỗi ngày phải quản chế bên người Hướng Tình, thế nhưng bà kiên quyết không đồng ý. Bác sĩ tâm lý vô cùng kiêng kỵ việc chữa bệnh mà sản sinh ra những cảm tình cá nhân, mà Hướng Tình không thể nghi ngờ đã có khuynh hướng trở nên như vậy.”
Bà chau mày, bởi vì bà cũng đã nhận ra điều đó.
Tịch Hướng Tình càng ngày càng nghe lời hơn, nhưng cô chỉ nghe theo lời ông, sự ỷ lại với ông cũng càng ngày càng tăng, không phải tình yêu mà là sự lệ thuộc quá mức mạnh mẽ, Tịch Hướng Tình đã coi ông trở thành cứu tinh duy nhất của mình, không cho phép bất luận kẻ nào cướp ông đi, bao gồm cả Tịch Hướng Vãn.
“Nếu như bây giờ không tạm dừng, tôi không thể bảo đảm sau này cô bé sẽ phát sinh thêm chuyện gì. Tôi sẽ không buông tay trong việc trị liệu cho Hướng Tình, nhưng dày đặc quản chế giống như bây giờ thì tuyệt đối không được.”
Bà Tịch trầm tư một lúc lâu rồi gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, ông phải rời đi, có người không cho phép. Người đó chính là Tịch Hướng Tình.
Ba ngày sau, thứ sáu, lúc chiều tối theo thường lệ cha đều đến đón Hướng Vãn về nhà trong hai ngày cuối tuần, nhưng hôm nay cha không hề xuất hiện, đồng thời sau này, ông cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Mất tích.
Đây là lời giải thích duy nhất mà cảnh sát đưa cho Tịch gia cùng Tịch Hướng Vãn khi đó.
“Hiện nay chúng tôi vẫn chưa phát hiện được tung tích của tiểu thư Tịch Hướng Tình và Tịch tiên sinh, chúng tôi sẽ tận lực tiếp tục tìm kiếm…”
Trừ lần đó ra, họ không còn nói thêm gì nữa.
Năm ấy, mười ba tuổi, Tịch Hướng Vãn lần đầu tiên nếm trải tư vị tay chân lạnh giá đến không còn cảm giác là gì.
Cha chưa từng nhắc đến chuyện của người bệnh trước mặt cô, ông từng nói, bác sĩ tâm lý vô cùng kiêng kỵ việc người bệnh cùng cuộc sống của mình có liên quan đến nhau. Ông cũng chỉ từng than thở qua một lần về chuyện gia đình của nhà họ Tịch, nói rằng Tịch Hướng Tình không có được một gia đình ấm áp, người duy nhất có thể cho cô sự ấm áp chỉ có anh trai, đáng tiếc anh trai lại tự thân khó bảo toàn, từ nhỏ đã bị đưa đi Mỹ, một năm chẳng gặp được em gái mấy lần, hữu tâm vô lực*. Nghe thế, Hướng Vãn liền hiểu rõ, từ đó cũng không tìm hiểu thêm về chuyện của Tịch Hướng Tình, cô cũng không có quá nhiều lòng hiếu kỳ.
(*hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức.)
Hướng Vãn đã từng gặp qua Tịch Hướng Tình, lần đó Tịch Hướng Tình tới cửa trường học để tìm gặp cô.
Gương mặt xinh xắn nhưng ánh mắt lại hung ác và quá phận, đấy là toàn bộ ấn tượng của Hướng Vãn đối với người con gái này. Tịch Hướng Tình là người không thích nói nhiều lời, mở miệng, chỉ có đúng một câu: “Tôi thấy, tôi cùng thầy Tịch mới giống như người một nhà, còn cô không phải.”
Khi đó Tịch Hướng Vãn liền hiểu rõ, thì ra trên đời này còn có một loại người như vậy, nhất định muốn làm bạn cùng sự tranh chấp và giành giật, lang bạt khắp nơi để tìm kiếm lối ra cho mình.
Đáng tiếc, lối ra đó căn bản không hề tồn tại.
Lối ra của Tịch Hướng Tình, đơn giản chính là sự trưởng thành không thể trốn tránh, cũng không thể vì tranh đoạt mà trở nên biến mất được.
Tuy nhiên, trưởng thành là một loại bệnh tật.
Một căn bệnh giống như thời gian. Một căn bệnh giống như mạng sống này.
Sau cùng, Tịch Hướng Vãn nhàn nhạt đáp lại lời của cô ta: “Thế nhưng thật xin lỗi, đó là cha của tôi, cô không thể nào cướp được.”
Một câu, đủ để Tịch Hướng Tình bước vào cảnh giới của sự thất bại.
Lúc này nhớ lại, Tịch Hướng Vãn mới biết, khi đó sao có thể là một lần gặp gỡ đơn thuần?
Đó rõ ràng là một lần giằng co, một lần đấu trí, một lần chống lại.
Hoàn toàn dùng phương thức của những người trưởng thành, cũng đúng là chuyện giữa những người đã lớn với nhau.
Thế nhưng khi hai chữ mất tích đập vào mặt mình, Hướng Vãn vẫn tuột xuống dọc theo bức tường.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, những lời đồn đại bàn tán cứ ùn ùn kéo đến. Có người nói thầy Tịch bắt cóc Tịch Hướng Tình, cũng có người nói hai người họ lâu ngày sinh tình với nhau rồi thông đồng bỏ trốn, cũng có người chứng kiến kể rằng, chiều tối một hôm thấy có một thiếu nữ khiêu vũ một mình trên mỏm đá gần biển, một người đàn ông muốn chạy tới kéo cô ấy lại, thế là bị cô gái níu lấy, cùng nhau rơi xuống biển khơi. Cũng có người nói, có một chiếc thuyền đánh cá đã cứu được một người, chỉ là không biết đã đi về nơi đâu…
Biển rộng mênh mông, muốn tìm được người, nói dễ mà làm khó.
Lời đồn đại thật giả khó phân, ai đúng ai sai, có ai nói được một cách rõ ràng?
Chỉ có một điều là xác định. Cô chỉ có một người thân duy nhất là cha, chỉ trong một đêm đã trở thành một mình, thậm chí còn không biết rõ cha còn sống hay đã chết, kết quả này Hướng Vãn không thể nào chịu được.
Cuối cùng cô lâm bệnh.
Truyền thuyết kể rằng, năm đó khi Tử Thức Bộ viết ‘Nguyên thị truyện’, viết đến chương cuối cùng khi Nguyên thị công tử qua đời, bi thống đến mức không sao kiềm chế được, nước mắt tuôn rơi, nhuộm dần nét bút, không viết được thành lời. Chương cuối cùng trở nên trống rỗng, chỉ có duy nhất tiêu đề, không có chính văn.
Cha đã từng dạy cô rằng, nếu lúc mình bi thương, hãy viết hết chúng ra nhật ký, đem mọi chuyện buồn đau viết ra thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Cô liền cúi đầu dưới ánh đèn bàn, muốn dùng cách mà cha đã từng dạy để bản thân ít sợ hãi đi một chút. Nhưng mà cả buổi tối, một chữ cô cũng không thể viết thành lời, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Nước mắt rơi lên cuốn nhật ký, trang giấy trắng ướt đẫm lệ nhanh chóng cuộn mình lại.
Đến tận lúc này cô mới biết, Tử Thức Bộ đã đúng. Con người đau đớn nhất là khi, nỗi đau ấy không thể nói được thành lời, cũng không thể viết ra được thành câu.
Cơn sốt cao nói đến là đến, hung hãn vô cùng.
Cô không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ cảm thấy trong cơn mơ màng có tiếng người gõ cửa, rồi cánh cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra, ai đó tiến vào. Anh ta thẳng tắp tiến tới chỗ cô, gọi tên cô, sờ lên trán rồi một giây sau lập tức bế cô đi. Cô không thể nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương cỏ xanh sạch sẽ trên cơ thể người đó, cùng với hơi thở khiến người ta cảm thấy an tâm đi rất nhiều.
Anh ôm cô đi tới bệnh viện.
Lúc bác sĩ bắt đầu tiêm thuốc, anh dịu dàng ôm lấy thân thể cuộn lại vì đau đớn của cô, động tác ấy quá giống với cách mà người cha cô yêu thương đã từng làm trước đó. Trong nháy mắt, cô có ảo giác cha đã quay trở về, cô vươn tay nắm chặt lấy ông, không chịu buông tay, cho rằng có thể giữ lại được mọi thứ.
—— đừng đi, đừng đi, cha đừng đi.
Ba chữ[2] ấy, cô từng lần từng lần một, không chút phiền hà kêu rên thành tiếng. Hai khóe mi ẩm ướt, nước mắt cứ thế tuôn rơi, tay áo sơ mi của anh bị cô nắm chặt trong tay mình như một cọng rơm cứu mạng lúc này, cố gắng đem mọi cảm giác ấm áp trong đó kéo ra, mang theo suốt cả cuộc đời.
Anh cứ ở bên cô như thế. Suốt cả một đêm.
Lúc cô hôn mê, anh không ngừng nói, xin lỗi Hướng Vãn.
Xin lỗi, Hướng Vãn, anh đã trở về quá muộn, cuối cùng bi kịch đó vẫn cứ xảy ra.
Xin lỗi, Hướng Vãn, xin em đừng hận Hướng Tình, hận một người vô cùng đáng sợ, anh không muốn nhìn thấy em biến thành một Hướng Tình thứ hai nữa.
Xin lỗi, Hướng Vãn, đã để em gặp phải chuyện này, bởi vì bi kịch của gia đình anh đã liên lụy đến một người vô tội như em.
Tròn năm ngày, anh ở bên người cô một bước không rời.
Không ngủ, không học, cũng không làm việc, không nghỉ ngơi, chỉ kiên trì ngồi cạnh giường bệnh của cô không rời đi, nắm chặt tay cô tựa vào mép giường, đem trán tựa vào lòng bàn tay cô, như đang chuộc tội, hoặc đang làm ra một quyết định yêu thương.
Tận cho đến lúc cô tỉnh lại.
Trong mơ hồ cô nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
“Thiếu gia, từ lúc cậu trở về từ Mỹ vẫn ở sở cảnh sát liên lạc tìm thầy Tịch và cô Hướng Tình, ôm Hướng Vãn tiểu thư đến bệnh viên rồi cũng không chịu nghỉ ngơi qua, cậu ngủ một chút đi, nếu không không được…”
“Ra ngoài.”
“Dạ…”
Cô bị tiếng động quấy rầy, cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn muốn tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt, vừa nhấc hàng mi, liền gặp được anh.
Đó là gương mặt của một người đàn ông còn trẻ.
Đúng vậy, đàn ông, cô mười ba tuổi, còn anh mười tám, nhưng khí chất trên người anh đã không thể dùng hai từ con trai để hình dung nữa rồi, trên cơ bản, anh đã có đầy đủ những yếu tố cần thiết để trở thành một người đàn ông chân chính.
Anh vuốt ve cái trán vừa hạ sốt của cô, ánh mắt trong như nước, dịu dàng lên tiếng:
“Xin chào em, anh là Tịch Hướng Hoàn”
[1]Lý Khai Phục: từng là Phó tổng giám đốc Microsoft toàn cầu trong thập kỷ 90, rồi đảm nhận Phó tổng giám đốc Google châu Á năm 2005. Ông sinh năm 1961 tại Đài Bắc, thường gây sóng gió bởi những phát ngôn sáng suốt nhưng ngôn từ trần trụi khó nghe.
[2]Đoạn này là ba chữ, vì nguyên văn trong convert là “không cần đi”, nhưng khi ấy ed theo mạch cảm xúc, bạn cảm thấy viết là “đừng đi” sẽ hay hơn và xuôi tai hơn
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp