Người Yêu Hai Mặt Của Tôi
Chương 31
Anh lùi lại một bước, giữ khoảng cách đẩy Vương An An ra xa, sau đó liền chán ghét cởi áo khoác vứt qua một bên, giống như chiếc áo này đã bị nhiễm bẩn vậy.
Vương An An vừa tức vừa lúng túng, cũng không nói được gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Cố Ngôn Chi không để ý tới cô, mở cửa xe ngồi vào, nghênh ngang rời đi.
Vương An An cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc này lại bị Cố Ngôn Chi ghét như vậy, cô càng uất ức hơn, liền ngồi xổm xuống đất khóc.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, khóc đến khàn cả giọng, ngơ ngẩn một hồi mới nhớ tới việc về nhà.
Lúc về tới nhà, may là bố mẹ cô đã đi ngủ.
Cô liền cẩn thận chạy vào toilet rửa mặt, nhìn trong gương mắt mình vừa đỏ vừa sưng, cô không nhịn được lại rơi nước mắt.
Thời gian đã không còn sớm, nhưng thế nào cô cũng không ngủ được, cô khổ sở mở máy tính, không ngừng tìm tài liệu về ung thư tuyến dịch lim-pha.
Hình ảnh phong phú, tình trạng cơ thể, tình hình biến chứng, trị bệnh bằng hoá chất. . . . . .
Dần dần cô dám xem lung tung nữa.
Cô cố gắng hít sâu, để mình bình tĩnh lại.
Mình nhất định phải sống, cô thầm nói với mình như vậy, cô bắt đầu tìm phương pháp trị liệu hiệu quả nhất.
Bình thường cô vốn là người có dây thần kinh thô, gặp chuyện gì đều làm theo bản năng, nhưng bây giờ cô muốn suy nghĩ thật kỹ biện pháp một chút.
Não cô suy nghĩ muốn căng ra, cô lấy ra hai tờ giấy , không ngừng viết suy nghĩ của mình lên đó.
Tiền trị bệnh, còn có công việc bây giờ phải làm sao. . . . . .
Cô cố gắng nghĩ, lúc ở bệnh viện cô cũng đã hỏi bác sỹ, nhưng bác sỹ cũng nói tiền chữa bệnh rất mơ hồ.
Bệnh của mình, cô đại khái suy nghĩ một chút, lại thêm những thứ trên mạng kia, chỉ đơn giản tính thôi cũng phải trên hai mươi vạn mới có thể chữa được.
Cô cũng không biết trong nhà có đủ chỗ tiền đó hay không, bình thường cha mẹ cô tiết kiệm như vậy, chắc cũng có khoảng hơn mười vạn, nhưng số tiền này so với bệnh của cô, thật giống như một chậu nước, cho dù đổ hết vào cũng chưa thấm vào đâu.
Cô muốn chữa bệnh, cô cũng đã suy nghĩ, bảo hiểm ý tế cô cũng đã hỏi tới, nhưng không biết phải lấy thế nào, ngày mai phải đến phòng bảo hiểm để được tư vấn.
Vấn đề chính là làm thế nào để gạt cha mẹ cầm chỗ tiền này đi chữa bệnh a….
Cô hít sâu một hơi, nếu như bệnh tình không thể nói trước, nói không chừng còn cần nhiều tiền hơn….
Nhưng cô cũng hiểu rõ cha mẹ mình, đến lúc biết sự thật đoán chừng ngay cả nhà cửa họ cũng bán hết, nhưng……
Cô không thể không suy nghĩ cho cha mẹ cô, đến lúc đó đổ hết tiền vào chữa bệnh, nhưng lại không thể cứu chữa được…. Vậy thì phải làm sao?
Cô trái lo phải nghĩ cũng không biết nên tìm ai để thương lượng, nếu như nói cho tên Diệp Song kia, tên kia thân với cha mẹ cô như vậy, chắc chắn sẽ nói cho cha mẹ cô biết, lại nói Diệp Song từ nhỏ đã gọi cha mẹ cô chú gì, nhà hai người cũng gần….
Bạn bè xung quanh, nếu biết thì sẽ thế nào….
Cô liền cảm thấy buồn cười, thật ra Uông Uông biết cũng vô ích , nhưng cố lại muốn gặp Uông Uông, còn muốn ôm Uông Uông mà khóc….
Kết quả người thì không gặp, còn bị Cố Ngôn Chi làm nhục.
Cô càng nghĩ càng tức, không nhịn viết ba chữ Cố Ngôn Chi lên giấy, sau đó dùng đầu bút đâm lên, cho đến khi đâm thủng tờ giấy kia.
Sau khi phát tiết xong, điện thoại bỗng vang lên, vừa nhìn số điện thoại gọi tới, cô liền ngây ngẩn cả người.
Cô vốn cho rằng mình sẽ không được nghe âm thanh của Uông Uông nữa, cũng không hiểu sao, cô lại muốn nổi điên đánh Uông Uông một trận.
Cô không hiểu tại sao một khắc trước Cố Ngôn Chi lại tàn nhẫn như vậy, lại có thể để Uông Uông xuất hiện, chẳng lẽ Cố Ngôn Chi tự nhiên lại tốt bụng vậy sao?
Mặc dù thời gian đã muộn, nhưng cô vẫn kích động nói: “Uông Uông, anh tới đây được không, em muốn gặp anh.”
Cô thu dọn đồ xong, đợi một chút mới cẩn thận đi ra ngoài.
Uông Uông rất nhanh tới, lúc cô xuống dưới nhà, Uông Uông đã tới nơi.
Nhưng khi Uông Uông nhìn thấy cô thì bị doạ hết hồn, gương mặt Vương An An vốn tròn trịa, có chút thịt, nhưng sao bây giờ lại gầy thành như vậy?
Anh đau lòng vuốt ve gương mặt của Vương An An, lo lắng hỏi: "An An, gần đây em ăn uống không tốt à? Sao lại gầy như vậy?"
Vương An An không trả lời câu hỏi của Uông Uông, cô chỉ thân mật ôm lấy cánh tay của Uông Uông, đi về phía trước.
Không biết đi tới đâu, trong lòng cô buồn buồn, theo bản năng hít một hơi thật sâu, không khí ban đêm thật trong lành a.
Cô không nhịn được rùng mình một cái, lúc này trên đường cũng không có ai, đêm khuya yên tĩnh .
Vương An An bình thường luôn miệng, hiếm có khi yên tĩnh như vậy.
Uông Uông cảm thấy có chút kỳ lạ, không nhịn đường nhìn gương mặt Vương An An mấy lần.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Uông Uông, Vương An An vội vàng quay đầu, ôm chặt hông Uông Uông nói: “Anh nhìn gì thế?”
"Nhìn em.” Ánh mắt của Uông Uông dường như không hề rời khỏi An An một tấc.
Ánh mắt ấy không chỉ một lần khiến Vương An An cảm thấy ấm áp hạnh phúc, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khổ sở.
Hai người bất tri bất giác đến trước cửa quán KTV, đêm hôm khuya khoắt không có gì để tiêu khiến, Vương An An liền muốn vào ngồi một lát.
Tuy đã muộn nhưng vẫn còn một phòng nhỏ.
Đừng nhìn vẻ ngoài bố cục bình thường, bên trong bày biện cũng không tệ.
Bình thường Vương An An cùng đồng nghiệp ra ngoài ca hát cùng lắm chỉ uống nước suối hoặc trà, cô không uống được nhiều rượu, cũng biết tính tình mình thô lỗ, mượn rượu làm càn, cô cố gắng tránh mấy chuyện đó.
Lúc này cô lại muốn uống môt chút rượu để phát tiết tâm trạng của mình.
Nghĩ như vậy, cô liền gọi mấy chai bia.
Trong lòng có chuyện liền quên hết xung quanh, bất tri bất giác uống quá chén, đến lúc Uông Uông phát hiện ra, Vương An An đã có dấu hiệu mượn rượu làm càn.
Cô đứng lên ghế salon ca hát, lúc vui còn cởi giày đặt lên đầu.
Uông Uông phát hiện ra cô kỳ lạ, Vương An An vốn là người hoạt bát, sẽ không trở nên bất cần như vậy.
Nhưng anh cũng không ngăn cản được, Vương An An giống như phát điên, cầm micro mà hát, cô hát không đến nỗi khó nghe, nhưng lúc này hoàn toàn gào thét theo cảm xúc.
Uông Uông không ngăn cản cô, nhưng anh chỉ sợ Vương An An sẽ làm mấy chuyện khó coi, liền ngồi bên cạnh sofa dỗ Vương An An như đứa trẻ, quan tâm hỏi cô có muốn uống nước hay không.
Cũng âm thầm lén mang bình rượu kia ra.
Bình thường đều là An An chăm sóc anh, đây là lần đầu tiên Uông Uông đối mặt với một An An như vậy, nhưng anh không chỉ cảm thấy vui vẻ, mà còn có chút thành công, hiếm khi An An cũng cần anh chăm sóc.
Rốt cuộc đến nửa đêm, Vương An An không còn hơi sức làm loạn nữa mới dừng lại.
Uông Uông ôm cô, vừa buồn cười vừa buồn bực, hiển nhiên là anh không thể để Vương An An về nhà trong bộ dạng này, mà anh cũng không thích đưa Vương An An đến chỗ Cố Ngôn Chi, anh liền tìm một khách sạn gần đó, để Vương An An nghỉ ngơi một chút.
Anh buồn bực là, bình thường tuy An An không phải thục nữ gì a, nhưng làm việc gì cũng đều rất biết điều, hôm nay sao lại như vậy?
Anh không nhịn được ôm An An vào trong ngực, lay cô như đứa trẻ, vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, nhỏ giọng nỉ non: “An An, là em nhớ anh sao….”
Có lẽ là lay nhiều quá, An An chợt có phản ứng, há miệng oẹ một tiếng, nôn khắp người Uông Uông.
Uông Uông giật mình, không để ý mình bị nôn vào người, nhanh chóng thay quần áo cho An An, rót cho cô một cốc nước để súc miệng, còn anh chỉ cởi áo một cái là xong.
Cuối cùng cẩn thận đỡ An An nằm lên giường, Uông Uông chỉ nghe thấy Vương An An thì thầm gì đó trong miệng, cũng không biết là nói cái gì.
Anh cúi đầu cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy An An đang mắng ai đó, hình như là Cố Ngôn Chi.
Uông Uông không biết tại sao lại cảm thấy vui vẻ, nhất là khi nghe Vương An An gọi tên anh, anh liền đưa tay ôm chặt An An, giống như bị thôi miên, anh không nhịn được cúi đầu hôn An An, anh vẫn luôn muốn hôn An An.
Vương An An ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, miệng đắng ngắt.
Vừa mở mắt liền cảm thấy ánh đèn yếu ớt từ đầu giường truyền đến, cô nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ ngồi bên cửa sổ sát đất.
Cô đoán Uông Uông còn chưa ngủ, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, Uông Uông sẽ không thất thần cô đơn như vậy.
Người kia cũng cảm nhận được cô, ngay sau đó dùng điều khiển bật đèn trên tường, mặc dù không sáng lắm, nhưng có thể nhìn thấy nhau rõ ràng hơn.
Rất nhanh Vương An An liền phát hiện ra quần áo mình không chỉnh tề, mà đối phương chỉ khoác cái áo choàng tắm, hai tay khoanh lại, dường như động tác này đã giữ một lúc lâu rồi.
Không cần nhìn nét mặt, Vương An An có thể đoán được người này không phải Uông Uông.
Cô vô cùng lúng túng, vội vàng lấy chăn che lại.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi nhàn nhạt, âm thanh giống như lướt trên dây: "Cô hẹn Uông Uông ra ngoài là để mượn rượu làm càn sao?”
Giọng điệu cùng vẻ mặt của anh có chút nghiêm nghị.
Vương An An buồn bực nhìn anh một cái, chỉ thấy trên bàn trước mặt anh đặt một tờ giấy.
Cô có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn tờ giấy kia, rất nhanh cô liền nhận ra, đó không phải là hoá đơn kiểm tra ở bệnh viện sao…
Sau khi cô cùng Cố Ngôn Chi náo loạn một buổi chiều, về nhà mở túi của mình không tìm thấy đâu, chẳng nhẽ bị rơi ra, tình cờ Cố Ngôn Chi nhặt được?
Cố Ngôn Chi nói tiếp: "Có bệnh phải đi chữa bệnh, uống rượu mượn rượu làm càn là thái độ tích cực sao?"
Giọng nói kia quả thật giống như đang khiển trách đứa bé, Vương An an có chút khó chịu.
Cố Ngôn Chi không để ý Vương An An đang ngây ngốc sững sờ, quay đầu qua chỗ khác nói nhanh: “Ngày mai cô đến công ty làm thủ tục nghỉ việc, tôi sẽ bảo Thời Cẩn ký hợp đồng lao động với cô, chỉ cần nói với cha mẹ cô là ra ngoài học tập, biện viện này cũng đã liên lạc ổn thỏa, chậm nhất là ngày mai, cô phải nằm viện điều trị cho tôi.”
Cuối cùng anh cũng không nhịn được tức giận, quay mặt lại lườm cô một cái, vẻ mặt trầm trầm: “Lúc cô say rượu, tôi thật sự muốn bóp chết cô.”
Vương An An có chút giật mình, cũng không phải vì dáng vẻ doạ người của Cố Ngôn Chi, cũng không phải là bởi vì anh uy hiếp muốn bóp chết cô….
Mà là tất cả những vấn đề khó khăn buồn bực, cũng là điều mà cô ghét nhất, cô rất chán ghét mấy câu nói của Cố Ngôn Chi, đầu óc cô giống như bị tê liệt, luôn cảm thấy có gì đó không đúng….
"Cái đó. . . . . . Cám ơn anh. . . . . ." Một lúc sau, rốt cuộc cũng mới nhớ ra những lời này.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi vẫn nhạt nhẽo, hình như là trả lời lại cô một cách khinh thường: “Ngủ sớm một chút, chẳng lẽ cô còn muốn tôi ngủ cùng cô?”