Người Vợ Ở Riêng

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

Thì Nhược Huyên không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể đã hành động, cô hất tay Vu Lâm và Điềm Điềm ra, đi nhanh đến trước của phòng làm việc Tổng giám đốc, gõ hai cái, không quan tâm người bên trong có đồng ý không đã đẩy cửa đi vào.

Hành động trong chớp nhoáng này vượt qua khỏi dự tính của ba cô thư ký, cơ hội họ ngăn cô lại cũng không có.

“Tôi…….”

Thì Nhược Huyên còn chưa nói xong, một giọng nói khàn khàn mà vang to đã cắt đứt lời cô: “Tôi nói đuổi việc Thì Nhược Huyên, cậu không muốn chấp hành chỉ thị phải không?”

Tiết Duệ Uyên cũng không nhìn Thì Nhược Huyên đã phá cửa mà vào, anh ta ngồi trên ghế xoay, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn Bùi Thần Dật ngồi đối diện, kiên định dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với anh mà ít khi anh ta dùng.

Bùi Thần Dật điềm tĩnh trả lời anh ta: “Đúng” vẻ mặt bình tĩnh này giống như chuyện anh đang nói không hề nghiêm trọng: “Cô ấy chỉ là thư ký của tôi, nếu như vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm, vậy tôi cũng phải chịu, bản tài liệu đó là của tôi, cho dù xảy ra vấn đề gì, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”

Bởi vì mặc kệ ai phạm sai lầm như vậy, đều do anh quản lý, nhân viên bộ phận kỹ thuật không biết gì về tài liệu của anh, bộ phận kĩ thuật của Thịnh Thế chiếm nguyên một tầng, căn bản không thể có nhân viên kỹ thuật vào phòng anh được.

Tiết Duệ Uyên hơi kinh ngạc, anh ta cau mày hỏi: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

Bùi Thần Dật kiên định gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, anh nói thật, không phải đùa, muốn đuổi việc cô? Được, đầu tiên phải đuổi việc anh đã.

“Mặc kệ lần này tài liệu bị tiết lộ bởi ai, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm, tôi sẽ sửa hết những chỗ đã bị tiết lộ đó.”

Tiết Duệ Uyên cân nhắc một lúc, sau đó anh ta nhìn chằm chằm Bùi Thần Dật: “Như vậy cậu phải bảo đảm cho tôi.”

Bùi Thần Dật đứng lên, cài một cúc áo vest vào: “Dĩ nhiên.”

Anh xoay người nhìn Thì Nhược Huyên, đôi môi Thì Nhược Huyên ấp úng muốn nói, còn chưa nói gì, anh đã cầm tay cô đi ra ngoài: “Không có gì đâu, đi về đã.”

Ba cô thư ký bị cuộc đàm thoại của Tiết Duệ Uyên và Bùi Thần Dật doạ đứng tại chỗ không dám động, tình cảnh làm lòng người khiếp sợ này không phải ai cũng may mắn thấy được, cũng không phải ai cũng chịu được.

Thì Nhược Huyên bị Bùi Thần Dật kéo khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, dọc đường anh đi rất nhanh, đi qua hành lang thật dài, đá cẩm thạch trên sàn vang lên tiếng cộp cộp cộp của đôi giày cao gót của cô, loạn mà nhanh.

Hình như Bùi Thần Dật phát hiện ra nên anh đi chậm lại.

Thì Nhược Huyên bị anh lôi về phía trước, cô hầu như không cần nhìn đường, cô biết chỉ cần nắm tay anh sẽ rất an toàn, anh sẽ là đôi mắt của cô, thay cô nhìn phía trước, thay cô để ý tất cả, cũng vì chuyện đó, cô mới lệ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, cô không muốn anh hiểu lầm cô, mặc dù không ai tin cô cũng được, anh không thể không tin cô.

Cô có thể không cần giải thích với ai, ngay cả cô không cần thanh minh với người khác giùm mình, nhưng cô không muốn anh có cảm giác không tin tưởng cô, cô chỉ muốn nói rõ với anh.

Thì Nhược Huyên không dừng lại, lúc Bùi Thần Dật sắp bước bước nữa, cô bước nhanh hai bước lớn về phía trước, ôm lấy anh từ phía sau, điều này làm anh dừng lại, mà cô cũng dừng lại.

Giọng nói Thì Nhược Huyên hơi trầm, dường như họng bị khàn: “Không phải em làm, em không có.”

Cơ thể Bùi Thần Dật chấn động, im lặng không nói tiếng nào.

Cô còn muốn nói nữa, nhưng vừa mở miệng lại không thể nói, căn bản cô không biết nói gì, cô thật sự không hiểu nên xử lí việc này thế nào, vì vậy cô chỉ ôm anh, dán mặt vào lưng anh, cảm thụ hơi thở ổn định của anh.

Anh luôn luôn im lặng như vậy, dường như chưa từng thấy anh hoang mang, sợ hãi, mãi mãi bình tĩnh, anh chính là ngọn núi trong lòng cô, có anh ở bên cạnh cô rất an tâm, cho dù trời sập xuống cũng không sợ, ngày tận thế cũng chẳng sao.

Bùi Thần Dật kéo tay Thì Nhược Huyên ra, điều này làm cô thấy tủi thân muốn phát khóc.

Anh xoay người lại ôm cô vào lòng, tay vỗ về hai tay cô, an ủi nỗi buồn của cô.

Anh hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói với cô: “Anh biết, đương nhiên anh biết, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” Ở trong lòng anh Thì Nhược Huyên có thể không muốn gì, không nhìn gì, giống như lúc ở trong công viên, cô gật đầu một cái, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh, ngửi mùi hương của anh.

Anh nhẹ giọng an ủi cô, không để ý ánh mắt những người đi qua, giống như trong mắt anh không có sự vật gì quan trọng hơn cô.

Cho dù cả thế giới ruồng bỏ em thì anh vẫn ở bên cạnh em, ruồng bỏ cả thế giới.

Lúc hoàng hôn, số lượng xe trên đường rất nhiều, đúng lúc tan tầm kẹt xe là chuyện tất nhiên, ở thành phố cứ đến lúc này giao thông sẽ bị tắc nghẽn, rõ ràng đoạn đường đi chỉ cần mười lăm phút bị kéo dài tới một tiếng đồng hồ.

Sắp bắt đầu mùa đông rồi, từ lúc mùa thu đã ngày ngắn đêm dài, ánh nắng chiều như vải gấm lơ lửng phía chân trời, đỏ như lửa, ánh tím rất nóng, trải rộng cả bầu trời, những chiếc xe thỉnh thoảng di động một chút, nhưng không bao lâu lại tắc nghẽn.

Bùi Thần Dật nhìn phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, không kiêu ngạo không nóng nảy, thỉnh thoảng anh nhìn người ngồi bên cạnh, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là những lọn tóc của cô uốn theo đường cong cơ thể cũng làm anh động lòng.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau, việc kẹt xe dễ làm người ta bực mình vì có cô làm bạn trở thành hư không.

Thì Nhược Huyên ôm lấy hai đầu gối, cả người cuốn lại trên ghế, dựa vào ghế, gáy tựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn ánh nắng chiều đỏ tím ở đằng xa từ từ biến mất, sắc trời tối dần.

Cô đột nhiên khẽ động người, Bùi Thần Dật nghiêng người đưa tay sờ mặt cô, nhìn cô đầy tình cảm: “Có lạnh không?”

Thì Nhược Huyên lắc đầu, hình như giữa hai hàng lông mày cô có sự mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp cũng ít lanh lợi hơn, nhưng nụ cười bên môi vẫn như cũ, không hề gượng gạo.

Đối mặt với dư luận bất lợi cho cô, coi như biểu hiện của cô rất kiên cường rồi, Bùi Thần Dật nhìn cô rất lâu, hôn nhẹ lên trán cô, dùng tay kéo đầu cô vào lòng anh.

Nhớ tới chuyện sau khi bọn họ trở về phòng làm việc, toàn bộ nhân viên bộ phận kỹ thuật cũng ra khỏi phòng làm việc, đứng chen chúc ngoài phòng làm việc của Bùi Thần Dật yêu cầu anh lập tức giáng chức Thì Nhược Huyên, ép buộc cô nghỉ phép, hơn nữa muốn anh bảo đảm, trước khi trò chơi mới xuất hiện trên thị trường, Thì Nhược Huyên không được động vào tất cả tài liệu của Thịnh Thế.

“Mặc dù bây giờ vẫn chưa chắc chắn đó là lỗi của thư ký Thì, nhưng nghi phạm đã tiết lộ tài liệu cơ mật đúng là cô ấy.”

“Ngộ nhỡ chúng ta sửa xong chỗ thiếu sót, sau khi sửa xong tài liệu cơ mật lại gặp chuyện không may, vậy không phải chúng ta uổng phí tâm lực à? Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

“Kỹ sư lập trình, chúng tôi rất bội phục tài năng của anh, anh lập trình rất khéo léo, chúng tôi kém xa anh……. trong thời gian ngắn anh có thể lập trình lại chương trình quan trọng một lần nữa, nhưng mà tôi lại không thể, mỗi chương trình tôi viết ra đều là thành quả mồ hôi nước mắt, anh có thể không quan tâm, nhưng đối với chúng tôi mà nói, những chương trình đó đều là báu vật.”

Đối với mấy câu hỏi chất vấn như vậy Thì Nhược Huyên chỉ trả lời: “Tôi hiểu mọi người rất lo lắng vì chuyện tài liệu cơ mật bị tiết lộ, cũng hiểu mọi người muốn mau chóng điều tra xem ai là kẻ đã làm chuyện này, nhưng cho dù có phải tôi tiết lộ hay không, những chuyện này không cần mọi người suy đoán, hi vọng mọi người hiểu rõ bây giờ mình đang làm gì, chẳng lẽ phải uy hiếp kỹ sư lập trình rằng những chương trình mọi người viết đều là báu vật sao? Tôi biết hiện tại trong công ty có rất nhiều dư luận, mà nghi phạm lớn nhất là tôi, hôm nay tôi sẽ đến bộ phận nhân sự xin nghỉ, dù sao lúc trước tôi chưa bao giờ xin nghỉ, bây giờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng hi vọng mọi người hiểu rõ, lần này tôi chủ động xin nghỉ, không phải bị ép buộc.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...