Tay bất giác xoa bụng, nơi này lúc trước bằng phẳng, bây giờ cũng bằng phẳng, chỉ là cô biết lúc trước ở nơi đó đã kết tinh một sinh mệnh nhỏ, nhưng rất nhanh nó lại đi mất. Nghiêm Hạo nói chỉ là nó nghịch ngợm trốn đi chơi, sau này vẫn có thể quay về. Trong lòng Mễ Giai tự an ủi mình như vậy, tay khẽ vỗ về lên bụng, không hề phát hiện có một khuôn mặt vừa vụt qua.
Màn đêm bao phủ, bên ngoài tối đen như mực, mưa bụi nhẹ rơi, Nghiêm Hạo đẩy cửa tiến vào, thấy Mễ Giai chăm chú nhìn ra bên ngoài, một bàn tay vẫn còn khẽ đặt trên bụng, trong lòng Nghiêm Hạo run lên, anh biết cô lại nhớ đến đứa bé, nắm chặt tay nắm cửa, viền mắt có chút nong nóng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, qua hồi lâu mới cúi đầu xuống, cố gắng tươi cười, sau đó đóng cửa đi về phía cô.
Một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy Mễ Giai, lúc cô định thần lại thì đã ngã vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, quay đầu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Nghiêm Hạo xuất hiện trước mắt cô, trên mặt có phần mỏi mệt nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Nhìn anh, cô mỉm cười, hỏi, “Sao anh lại tới đây?”.
Anh khẳng định chắc chắn là cô vừa khóc, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, có lẽ chính cô cũng không ý thức được là mình đã rơi lệ. Đau lòng hôn lên nước mắt trên má cô, áp má vào má cô, nói bên tai cô, “Anh nhớ em”. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, giọng điệu lười biếng.
Mễ Giai mỉm cười, hưởng thụ lời ngọt ngào hiếm thấy từ anh, xoay người, đối mặt với anh, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt anh không chỉ mỏi mệt mà còn có chút tiều tụy, đau lòng sờ sờ mặt anh, khẽ cau mày nói, “Đã bảo anh không cần tới đây mà, tối hôm qua không ngủ ngon giấc, mắt thâm quầng hết rồi”. Tay nhẹ vỗ về lên quầng thâm dưới mắt anh, ánh mắt nhìn anh mang theo đau lòng.
Kéo tay cô xuống đưa lên môi hôn, cụng trán vào trán cô, “Anh nghe dì nói cả ngày hôm nay em chưa ăn gì”. Trong giọng nói có chút trách cứ, nhưng nhiều hơn vẫn là sự quan tâm.
“Đâu ra, em có ăn mà”. Mễ Giai chột dạ nói.
Nghiêm Hạo cười cười, ôm lấy cô, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh và hạnh phúc này. Mấy ngày nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, anh cũng không biết ngày mai còn xảy ra những chuyện gì nữa, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần xác định người bên cạnh mình là cô là tốt rồi.
“Hôm nay ở công ty có phải đã xảy ra chuyện gì không?”. Nhớ tới bộ dáng vội vã rời đi của anh hồi sáng, Mễ Giai lo lắng hỏi.
Nghiêm Hạo ôm cô ngồi dựa trên giường, điều chỉnh lại tư thế để Mễ Giai thoải mái tựa vào trước ngực mình, nói lờ đi, “Không có gì đâu, chỉ là thư kí Lưu chuyện bé xé ra to. Còn em, ngày mai về nhớ uống nhiều đồ bổ dì chuẩn bị”.
Mễ Giai mỉm cười, gật gật đầu, “Em biết rồi”. Ôm eo anh càng chặt hơn.
Hai người ôm nhau nằm trên giường bệnh không lớn lắm, có lẽ hai ngày nay họ đều mệt mỏi, vậy nên rất nhanh đã thiếp đi.
Chuyện của công ty đã có sự can thiệp của cơ quan tư pháp, nhưng sự việc cũng không thể giải quyết xong trong một sớm một chiều, vẫn chưa bắt được Bạch Lâm và Diêu Mẫn, vì vậy không có cách lấy lại khoản tiền kia, tuy rằng trước tiên đã đóng băng tài khoản của hai người đó, nhưng hiển nhiên là họ đã có chuẩn bị, số tiền đã sớm bị chuyển đi, thế nên gần như là không điều tra được gì. Những điều này đã tạo thành sự thật không có cách nào thay đổi, thực ra hiện thời việc khiến Nghiêm Hạo đau đầu nhất là phải xoay chuyển cục diện này như thế nào, thời gian ba ngày chỉ trong chớp mắt là đến hạn, bọn họ không thể lại thất tín với những công nhân đó.
Trước hạn cuối cùng một ngày, Nghiêm Hạo quyết đoán quyết định, “Trước hết hãy đem tất cả số vốn lưu động hiện tại của công ty để bù vào phần còn thiếu cho bên công trường”.
“Nhưng cách này khó có thể thực hiện, các chi phí hàng ngày của công ty sẽ không thể duy trì, với lại khoản tiền đó căn bản là không đủ, không thể giải quyết được mấu chốt vấn đề”. Giám đốc tài vụ không đồng ý với cách làm của Nghiêm Hạo.
“Chúng ta không thể lo một lúc nhiều thứ như vậy, trước hết cần trấn an bọn họ, bằng không cứ náo loạn nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công trình, về phần tài chính tôi sẽ nghĩ cách”. Có lẽ anh có thể lấy danh nghĩa và sản nghiệp của mình để thế chấp vay ngân hàng, hơn nữa vẫn còn kỳ hạn giao hàng, bấy nhiêu đó chắc cũng có thể gánh vác được. Nghiêm Hạo tính toán trong lòng.
“Chuyện này. . . .”. Giám đốc tài vụ tuy rằng không đồng ý làm vậy, nhưng trước mắt gần như cũng không nghĩ được ra phương án giải quyết nào tốt hơn. Bất đắc dĩ gật đầu, gập tài liệu chuẩn bị rời đi.
“Xử lý ngay lập tức, thông báo xuống dưới luôn, nói rằng trong một tuần chắc chắn sẽ gửi xuống toàn bộ khoản tiền còn lại”.
“Rõ”. Giám đốc tài vụ gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Đợi anh ta đi ra ngoài, Nghiêm Hạo mới ngả người về sau tựa vào ghế, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương. Tuy Mễ Giai đã xuất viện về nhà nhưng thân thể vẫn còn yếu, bình thường cũng hay suy nghĩ, vì không muốn làm cô lo lắng nên chuyện công ty anh vẫn giấu Mễ Giai, mệt mỏi liên miên nhưng ở trước mặt Mễ Giai anh luôn ra vẻ tươi cười, không để lộ nửa phần.
Đang muốn cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi một chút, lại có tiếng gõ cửa.
“Nghiêm tổng, Mạc tổng bên tập đoàn Mạc Thị đang đợi bên ngoài”. Thư kí Lưu đi vào báo cáo.
Mạc Thị, nghĩ chắc bọn họ đã nghe tin, mở mắt ra, ngồi thẳng lại lần nữa, nói, “Mời bọn họ vào đi”. Đây là công trình hợp tác với Mạc Thị, đương nhiên bên họ có quyền được biết tình hình cụ thể.
Mạc Liên Huyên đến đây một mình, không mang theo cấp dưới. Ánh mắt nhìn Nghiêm Hạo, khuôn mặt thoáng ý cười, “Tôi nghe được chút tin tức, không biết là thật hay giả, vậy nên hôm nay cố ý đến chỗ anh xác nhận độ chân thực của tin tức này một chút”. Mạc Liên Huyên tự động kéo chiếc ghế đối diện anh ra, ngồi xuống, không hề khách sáo.
Nghiêm Hạo nhíu mày nhìn cô, không nói gì.
“Tôi nghe nói trợ lý Diêu và trưởng phòng tài vụ của công ty các anh liên thủ tham ô một phần vốn trong hạng mục công trình hợp tác giữa chúng ta?”. Mạc Liên Huyên mở miệng hỏi thẳng, giọng điệu vẫn bình tĩnh, không nghe ra là tốt hay xấu.
Nghiêm Hạo nhìn cô, qua hồi lâu mới trả lời, “Tin này là thật”. Chuyện đã phát sinh, anh cũng không có ý định giấu diếm.
Mạc Liên Huyên mặt không đổi sắc, anh nghĩ có lẽ cô đã sớm xác nhận thông tin này, một chút cũng không thấy bất ngờ, tiếp tục hỏi, “Vậy tiếp theo bên anh định làm gì?”. Cô không có quyền truy xét chuyện này đúng sai thế nào, đó là vấn đề nội bộ của Vũ Dương, cô chỉ là đối tác, không thể tham gia vào chuyện trong nhà của người ta, hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra, trước mắt quan trọng nhất là phải tìm cách giải quyết.
“Tôi sẽ không để chuyện hợp tác giữa Mạc Thị và Vũ Dương thành công cốc, công trình vẫn tiếp tục, tiến độ cũng sẽ không chậm lại, bất động sản cũng sẽ được bán đúng thời hạn mở cửa phiên giao dịch”. Nhìn cô, Nghiêm Hạo nói kiên định.
“Anh lấy tiền vốn ở đâu?”. Mạc Liên Huyên nêu rõ hiện thực trước mắt, cũng là vấn đề khó khăn nhất bây giờ.
“Vấn đề tài chính tôi sẽ nghĩ cách, chuyện này cô không cần lo lắng”. Nghiêm Hạo nói nghiêm túc.
Mạc Liên Huyên thu lại ý cười, nhìn anh hồ nghi, “Không phải là anh muốn tự bỏ tiền riêng đấy chứ? Khoản tiền này không hề nhỏ đâu”. Phát hiện ý đồ của anh, Mạc Liên Huyên không đồng tình.
“Vũ Dương luôn đề cao chữ tín, tôi không thể phá bỏ tôn chỉ của công ty”. Kiến trúc Vũ Dương là do một tay cha dốc sức gây dựng, cho dù anh không thể đưa nó phát triển mạnh hơn thì cũng không thể để nó bị hủy trong tay mình.
Mạc Liên Huyên thở dài, lấy ra một tập tài liệu cô mang theo, đưa lên ý bảo anh xem.
Nghiêm Hạo nghi hoặc, khó hiểu cầm lấy tài liệu, sau khi đọc nội dung bên trong có chút không thể tin được nhìn cô, “Đây là. . . Có ý gì?”.
“Cái này coi như là Mạc Thị lấy danh nghĩa cá nhân cho Vũ Dương vay, không tính vào tiền vốn, hợp đồng lúc trước không thay đổi, anh có thể yên tâm”. Mạc Liên Huyên trả lời.
“Vì sao?”. Nghiêm Hạo không hiểu, vì sao cô lại giúp anh, giúp Vũ Dương.
Mạc Liên Huyên mỉm cười, “Lúc trước tôi đã nói chúng ta có thể làm bạn, đã là bạn, tôi đây đương nhiên muốn giúp đỡ, coi như là tạ lỗi vì ngày đó vô ý gây ra hiểu lầm giữa anh và Mễ Giai, chỉ xin lỗi bằng mồm không đủ thành ý”. Mạc Liên Huyên đáp, không cho anh cơ hội cự tuyệt.
“Cô. . . .”. Nghiêm Hạo nhìn cô, lại nhìn tài liệu trong tay, đột nhiên có chút nói không nên lời.
“Chỉ là tôi lấy danh nghĩa Mạc Thị cho Vũ Dương vay khoản tiền này, chờ đến khi hai người kia sa lưới, lấy lại được số tiền đã mất, hoặc đến khi tình hình kinh tế của Vũ Dương chuyển biến tốt hơn, anh có thể trả lại tôi khoản tiền này, như vậy có thể tiết kiệm lãi suất hơn là vay ngân hàng”. Mạc Liên Huyên không chút để ý nói, giống như là chỉ cho mượn mấy vạn đồng, chứ không phải là cho vay hơn một ngàn vạn.
Trầm mặc hồi lâu, Nghiêm Hạo thật lòng nói cảm ơn với cô. Hiện giờ Vũ Dương thật sự rất cần số tiền này.
Mạc Liên Huyên không để ý cười cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Khi nào có thể đưa Mễ Giai ra ngoài cùng ăn một bữa?”. Cô còn nhớ lúc trước đã đề nghị chuyện này với anh.
“Qua một thời gian nữa”. Hiện giờ cảm xúc và tình trạng cơ thể của Mễ Giai đều không thích hợp.
“Anh không có thời gian cũng không sao, tôi trực tiếp tìm Mễ Giai là được, hơn nữa phụ nữ thích dạo phố mua sắm, còn đàn ông các anh lại không thích”. Mạc Liên Huyên nghĩ rằng anh lo trong thời gian này công ty nhiều việc sẽ không có thời gian.
Nghiêm Hạo cười khổ nói, “Mễ Giai sinh non”. Lúc trước anh luôn cố gắng kiên cường trước mặt Mễ Giai, đến lúc một mình nhìn thẳng vào sự thật này vẫn cảm thấy rất đau lòng, dù sao đó cũng là đứa con đầu lòng của họ, Nghiêm Hạo vẫn nhớ ngày đó sau khi biết Mễ Giai mang thai tâm tình của anh đã kích động vui sướng như thế nào.
“Sao. . . Sao lại như vậy. . .?”. Mạc Liên Huyên hiển nhiên cũng bị lời nói của anh dọa đến, vẻ mặt không tin.
Nghiêm Hạo cười khổ, không nói gì.
Ngay lúc Mạc Liên Huyên xấu hổ không biết nên nói gì tiếp theo, di động của Nghiêm Hạo vang lên, là điện thoại từ nhà gọi tới.
Nghiêm Hạo ngượng ngùng cười cười với cô, cầm lấy di động, ấn nút nghe.
“A Hạo, không thấy Nhiên Nhiên đâu”.