Mễ Giai có lẽ là bị lời nói của dì quản gia dọa đến, nhất thời không có phản ứng. Thấy cô không trả lời, Vu Phân Phương có chút nóng nảy, “Con mau nói gì đi”.
Thấy Mễ Giai như thế, dì quản gia khẳng định tiếp, “Chắc chắn rồi, khó chịu, buồn nôn, mang thai không phải đều có những triệu chứng này hay sao”.
“Đúng đúng đúng, lúc trước tôi mang thai Nghiêm Hạo cũng như vậy, cả ngày buồn nôn buồn ọe”. Vu Phân Phương nói thầm.
“Con. . . Con không có”. Mễ Giai cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, ậm ừ không biết nên giải thích thế nào mới phải.
“Con không có?”. Vu Phân Phương hiện tại có chút nóng vội, chính xác mà nói thì lúc vừa mới bắt đầu nghe nói Mễ Giai có khả năng mang thai, tâm tình của bà lập tức trở nên kích động.
“Con không mang thai”. Tuy rằng mỗi lần cùng Nghiêm Hạo hoan ái, anh đều cố ý không tránh thai, nhưng sau đó cô lại uống thuốc tránh thai, cho nên cô làm sao có thể mang thai được. Nhưng những lời này, cô không dám nói ra.
“Làm sao mà biết là không có”. Dì quản gia nhìn cô đầy kì quái.
“Cháu, cháu. . .”. Mễ Giai há mồm lắp bắp, cả buổi cũng không nói được nửa câu.
“Mễ Giai, chu kì của con đã bao lâu chưa tới?”. Vu Phân Phương đứng bên hỏi.
“Con. . . .”. Mễ Giai cẩn thận suy nghĩ, tháng này đúng là có chậm một chút, nhưng từ trước đến giờ chu kì của cô luôn luôn không đều.
“Có muộn sao, thế thì không sai đâu, chắc chắn là mang thai”. Vu Phân Phương khẳng định, khi nói chuyện lông mày giãn ra lộ vẻ vui sướng.
“Con thật sự không mang thai, có khả năng là ăn phải đồ ăn hỏng”. Mễ Giai hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của mình.
“Được rồi, đừng cãi, có mang thai hay không ngày mai bảo Nghiêm Hạo đưa con đi bệnh viện siêu âm không phải là rõ ràng sao”. Vu Phân Phương quyết định, kết thúc đề tài thảo luận này.
“Ngày mai tôi có phải nên đi mua mấy thứ như vitamin B11 với lòng trắng trứng không?”. Dì quản gia cân nhắc.
“Đương nhiên là phải mua, phụ nữ mang thai thời kì đầu nên ăn nhiều vitamin B11. Không được, tôi phải đi tìm tư liệu, xem có những gì cần phải chú ý”. Nghĩ đến hiện tại Mễ Giai có khả năng đã mang thai cháu mình, Vu Phân Phương giống như đã quên sạch những thành kiến lúc trước với cô, cả người bắt đầu hồi hộp khẩn trương.
Nhìn mẹ chồng lo lắng thái quá, Mễ Giai biết hiện tại cô có giải thích thế nào cũng không nổi.
Ăn xong cơm chiều, Mễ Giai trực tiếp nhận mệnh lệnh trở về phòng nghỉ ngơi, dưới tình huống nhàm chán và buồn bực cực độ, Mễ Giai mơ mơ màng màng đi ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ Mễ Giai cảm giác được có vật gì chuyển động trên mặt mình, ấm áp, ẩm ướt, còn mang theo mùi hương quen thuộc. Mở mắt, cô mơ hồ thấy một khuôn mặt anh tuấn phóng đại xuất hiện trước mắt mình, hồi lâu, Mễ Giai mới ý thức được Nghiêm Hạo đang hôn cô, hôn dày đặc, tê dại.
Thấy cô đã tỉnh táo lại, môi Nghiêm Hạo theo gương mặt từ từ chuyển dời đến môi cô, ngăn chặn tiếng kêu của cô, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
Hơi thở của hai người hỗn loạn, có phần hổn hển, toàn bộ hơi thở vây lấy đối phương.
Sau khi đã dịu đi, có thể điều hòa lại hơi thở của mình, Nghiêm Hạo khàn giọng hỏi, “Là thật sao?”. Hiện tại tâm tình của anh rất kích động, lúc trước anh nói với cô anh muốn một đứa trẻ hoàn toàn không phải nói dối, anh thật sự muốn cùng cô sinh con đẻ cái. Có lẽ anh cũng không biết nên biểu đạt tâm tình hiện tại của mình thế nào, nhưng có một điều anh biết rất rõ, tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ.
Không hề nói rõ nhưng Mễ Giai biết anh muốn hỏi gì, đối với mẹ chồng và dì quản gia Mễ Giai không có cách nào nói cho rõ ràng, nhưng đối với Nghiêm Hạo, Mễ Giai thành thật nói, “Không phải, em. . . Em không mang thai”. Khi nói chuyện, bởi vì vừa mới hôn sâu nên Mễ Giai vẫn còn thở dốc.
Nghiêm Hạo ngẩng đầu nhìn cô, “Vì sao em lại khẳng định như vậy?”. Anh cho rằng anh sẽ nhận được một câu trả lời chắc chắn, hay ít nhất cũng sẽ đoán mò một chút, chứ không phải là một lời kiên định bác bỏ tất cả.
“Em uống thuốc tránh thai”. Mễ Giai trả lời. Mễ Giai cảm thấy, khi đối mặt với anh, những lời khó mở miệng lúc trước cô đều không ngại mà nói ra, hết thảy vô cùng tự nhiên.
Nghiêm Hạo đột nhiên buông cô ra, đứng dậy, đứng ở đầu giường nhìn cô, nhìn sâu chăm chú, hai tay gắt gao nắm thành quyền. Mễ Giai nhìn anh, lúc này cô mới phát hiện anh vẫn còn mặc bộ quần áo từ buổi sáng đi làm, cô thấy đáy mắt anh đầy phẫn nộ, có cả thất vọng, cô cũng nhận ra anh đang cố nín nhịn, trong lòng khẽ động, đột nhiên cảm thấy có phải mình đã quá đáng quá hay không.
Nghiêm Hạo thở dài một tiếng, đau đớn nhắm chặt mắt, không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Mễ Giai có chút mờ mịt, nhớ tới biểu cảm thất vọng vừa rồi của anh, cô bắt đầu thấy hối hận về quyết định lúc trước của mình, thật ra cùng anh sinh một đứa con cũng không có gì là không tốt.
Trong khi Mễ Giai đang ảo não hối hận, Nghiêm Hạo một lần nữa đẩy cửa tiến vào, không nhìn cô, trực tiếp lấy áo ngủ, vào phòng tắm. Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Mễ Giai lại tiếp tục ảo não tự mắng mình.
Rất nhanh, cửa phòng tắm bị mở ra, Nghiêm Hạo mặc áo ngủ từ bên trong đi ra, không nhìn cô, cũng không theo thói quen cầm tờ báo chiều nay lên đọc, vén chăn bông lên, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Lần đầu tiên, bọn họ cùng giường nhưng anh không kéo cô vào trong lòng. Nhìn Nghiêm Hạo nằm một bên đưa lưng về phía mình, Mễ Giai không hiểu sao cảm thấy mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng dâng đầy hốc mắt. Cô biết anh đang tức giận, ngay cả cô cũng giận chính mình.
Tắt đèn nằm xuống theo, lần đầu tiên Mễ Giai chủ động nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, cô cảm giác được thân thể anh bỗng chốc cứng đờ, rầu rĩ đem mặt áp vào lưng anh, “Xin lỗi, em. . . Chưa thực sự chuẩn bị tốt”.
Đợi hồi lâu, Nghiêm Hạo cuối cùng vẫn không mở miệng, Mễ Giai có phần mất mát định thối lui. Ngay khi cô vừa lùi người ra, Nghiêm Hạo quay người một cái, ôm cô vào lòng, ghé tai cô, bất đắc dĩ nhẹ giọng thở dài, “Anh nên làm gì với em bây giờ?”.
“Em. . .”. Mễ Giai muốn giải thích nhưng bị Nghiêm Hạo ngăn lại.
“Được rồi, đừng nói nữa, ngủ đi, hôm nay anh rất mệt”. Dứt lời, không quên điều chỉnh một vị trí tốt cho cô trong lòng mình, rồi ôm cô không nói nữa.