Tô Lạc Hoành lại đau đến một trận gần như muốn chết, mạnh tay chống bên hông, thân thể dựa vào trên người Tiêu Đồng, ôi ôi kêu: "Đau chết lão tử! Lần này eo thật không còn nữa!"
Tiêu Đồng nghe lời này, lập tức nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, lại đau lòng kéo thân thể anh đi xuống tầng.
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt làm bộ quan tâm bổ nhào tới, cũng muốn nâng một chút.
"Tránh ra!" Tô Lạc Hoành một phen đem Lâm Sở Nhai đẩy ra, lại một trận đau đến chết đi sống lại theo Tiêu Đồng cùng nhau đi xuống lầu dưới.
"Ai, Tiêu Đồng, cô phải cẩn thận đỡ Lạc Hoành về nhà a, cậu ta lần này xác thực ngã nặng!" Trang Hạo Nhiên đứng ở trên tầng cao, nhìn về phía bóng lưng Tiêu Đồng, cũng hết sức khẩn trương quan tâm bồi thêm một câu, nhìn cô quan tâm dìu Tô Lạc Hoành đi vào bên trong thang máy như vậy, hai tròng mắt anh lóe lên tia sáng, mặt hơi bộc lộ một điểm biểu tình tự tiếu phi tiếu.