Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 35: Tình thương con tàn nhẫn của mẹ


Chương trước Chương tiếp

Bên ngoài phòng bệnh vô khuẩn của bệnh viện, Niếp Hiểu Dĩnh hai tay khoanh lại, nắm thật chặt áo khoát lưới trên người, bà đứng bên ngoài cửa sổ phòng bệnh rất lâu, nhìn công chúa yên bình ngủ say bên trong, đáy mắt dày lên ưu thương nhàn nhạt.

“Cù phu nhân, kết quả kiểm tra của Cù tiểu thư đã có rồi.”

Niếp Hiểu Dĩnh quay đầu nhìn thấy bác sĩ trưởng đi đến bên cạnh mình, tình trạng cơ thể của Cù Ý Ninh bây giờ không thể chuyển viện được, cho nên bọn họ mới ở lại thành phố A lâu như vậy, đồng thời cũng mời bác sĩ chữa trị cho Cù Ý Ninh ở kinh thành theo bởi vì ông ta không kháng cự được lương cao.

“Cám ơn anh, bác sĩ Lâm.”

Bác sĩ Lâm đem kết quả xét nghiệm mẫu máu đưa cho Niếp Hiểu Dĩnh, sau đó quay đầu nhìn Ninh Nhi bên trong, cũng không khỏi thở dài, từ nhỏ đến lớn, thời gian Ninh Nhi ở trong phòng bệnh vô khuẩn còn nhiều hơn ở thế giới bên ngoài, đối với một thiếu nữ tuổi đôi mươi mà nói, là có bao nhiêu tiếc nuối.

“Cù phu nhân, có chuyện tôi cảm thấy cần phải thẳng thắng với bà, thân thể của tiểu thư Ninh Nhi, cũng không có lạc quan như trong tưởng tượng, nếu tiếp tục tìm không thấy tuỷ thích hợp, e là…”

“Sẽ không tìm không thấy, Ninh Nhi của tôi nhất định sẽ sống thật tốt.”

Niếp Hiểu Dĩnh đột nhiên cắt ngang lời nói của bác sĩ Lâm, ngữ khí kiên định mang theo từng đợt từng đợt run rẩy, bà tựa hồ còn lo lắng bác sĩ Lâm không tin, xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh mắt thương hại của bác sĩ Lâm:

“Tôi sẽ không để cho Ninh Nhi chết, tôi làm sao có thể để cho Ninh Nhi còn nhỏ tuổi như vậy liền rời khỏi thế giới này!”

Bác sĩ Lâm nhìn người mẹ cố chấp trước mắt này, không thể nào tiếp tục nói lên suy nghĩ, ông cảm thấy có lẽ buổi tối ông nên gọi điện thoại cho Cù phó tổng tham mưu trưởng, nói rõ một chút tình trạng của Ninh Nhi.

“Nếu Cù phu nhân thực sự nắm chắc, tốt nhất nên mau tìm ra được người hiến tuỷ thích hợp, thân thể Ninh Nhi tiểu thư không thể kéo dài được bao lâu, đến lúc đó các bộ phận trong cơ thể cũng bắt đầu suy kiệt.”

Niếp Hiểu Dĩnh thân thể nhẹ nhàng run rẩy, bà cố gắng làm cho mình duy trì bình tĩnh, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bác sĩ Lâm, trên khuôn mặt xinh đẹp là tự tin mà lo lắng cùng tồn tại nụ cười:

“Nhất định có thể tìm được, tôi tin tưởng Ninh Nhi của tôi sẽ không bạc mệnh như thế!”

Niếp Hiểu Dĩnh nói xong, cúi đầu chăm chú xem nội dung kết quả báo cáo xét nghiệm máu, nhìn chằm chằm chữ HLA, ngón tay cầm giấy không khỏi siết chặt, nhiều năm như vậy, vì cái gì bà lại tìm không ra người có cùng nhóm máu HLA với Ninh Nhi?

Sau khi kết thúc nụ hôn, giữa hai người lúc đó lại dâng lên nhàn nhạt xấu hổ, Lục Cảnh Hoằng đang ở trong lòng, còn Tô Noãn là trực tiếp biểu hiện ở trên mặt, trên da thịt trắng nõn của cô như thiêu đốt lên ngọn lửa đỏ ửng.

Mấy lần hôn môi cũng chưa từng làm cho cô mặt đỏ tim đập như thế, cô cũng không phải là rất quen thuộc bộ dạng này của Lục Cảnh Hoằng, không còn là đối xử lạnh nhạt, cô ngồi ở bên giường đưa lưng về phía anh, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt từ phía sau.

Đây không phải là báo trước có một số việc đang xảy ra biến hoá đấy chứ?

Sau đó, tay cô bị cầm lấy, nệm bên người hãm xuống một góc, cái chân thon dài của Lục Cảnh Hoằng xuất hiện trong tầm mắt cô, tay cô nằm trong lòng bàn tay anh, có vẻ càng thêm nhỏ bé, nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô có vẻ càng thêm lộ ra càng nhiều chói mắt.

Bỗng nhiên nghĩ đến Thiếu Thần, lại không cảm thấy đau lòng, chẳng qua là cảm thấy được dòng nước ấm li ti lướt qua nội tâm, khi anh kéo cô ra khỏi phòng bệnh, đi tới nhà ăn bệnh viện để dùng điểm tâm.

Cô cảm giác mình hình như quên cái gì đó, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nữa, lo lắng một khi đi tra cứu, cảm giác ấm áp giờ phút này cứ như vậy sẽ tan thành mây khói.

Xuyên qua hành lang tĩnh mịch vắng vẻ, liền nhìn thấy đám người tụ tập cùng một chỗ, đó là ở trước cửa phòng phẫu thuật, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc đè nén của phụ nữ:

“Vậy phải làm sao bây giờ, Niếp Niếp của chúng ta… còn có đứa bé chưa ra đời kia, phải làm sao bây giờ!”

Đó là âm thanh của mẹ Doãn Thuỵ Hàm, tuy rằng chỉ nghe qua một lần, cũng khắc sâu ấn tượng, Tô Noãn cách phòng phẫu thuật không xa, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy quý phu nhân thương tâm dựa vào vai chồng thì mày nhăn lại.

Tô Noãn lúc này mới nhớ tới đứa bé được mình ôm từ trong xe ra, lúc ấy thuần tuý là xuất phát từ bản năng vô ý thức, bây giờ nghĩ lại, đối với đứa bé kia, cô cũng không có bao nhiêu cảm động, chẳng qua là đồng bệnh tương lân mà thôi.

Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng đi vài bước về phía thang máy, liền nhìn thấy Cố Lăng Thành, cô dừng lại bước chân, không phải bởi vì kinh ngạc, chỉ vì Cố Lăng Thành đang từ trong thang máy đi ra, có rất nhiều nhân viên y tế vây quanh, chặn đường đi của bọn họ.

“Tất cả cút ngay, tôi chẳng qua là đến xem con gái của tôi, tôi lại không tàn phế, không cần nhiều người như vậy đi theo!”

Cố Lăng Thành nhỏ giọng chửi mắng các nhân viên y tế bao vây anh, anh đang ngồi trên xe lăng, cánh tay cùng trên đầu đều quấn băng, một cái chân còn bó thạch cao, nhìn qua bị thương không nhẹ.

Nhưng xem ra anh còn đủ hơi sức mắng chửi người như vậy, chắc là không có gì đáng ngại rồi, tính khí quả nhiên mâu thuẫn với thân thể mà, lúc Tô Noãn nhếch lên khoé miệng, Cố Lăng Thành đúng lúc nhìn qua, anh nhìn thấy cô, ngưng lại tiếng chửi mắng.

Hầu kết của anh chuyển động lên xuống vài cái, chỉ là xuyên qua đám người nhìn cô, cuối cùng không nói ra một chữ nào.

Lực đạo trên tay Tô Noãn căng thẳng, cô chỉ là nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Lục Cảnh Hoằng, không có thoát khỏi anh, đang muốn cùng anh thảo luận ăn sáng cái gì, tiếng khóc hốt hoảng của Doãn Thuỵ Hàm vang lên trong hành lang.

Doãn Thuỵ Hàm trên người mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt tái nhợt hé ra ý vị điển cố, trên mặt của cô cũng bị trầy xước chút ít, trong tiếng khuyên bảo của y tá, tránh thoát khỏi y tá đang đỡ, lảo đảo nện bước chạy về phía phòng phẫu thuật.

Đứa nhỏ trong bụng Doãn Thuỵ Hàm cuối cùng cũng không giữ được, Tô Noãn nhận thấy lúc cô ta chạy trên mặt toát ra biểu tình khổ sở, một tay cô ta ôm bụng, một tay chống vách tường, vẫn là khó khăn đi tới phía sau đám người đang im lặng đứng trước cửa phòng phẫu thuật.

“Tiểu Hàm sao không nghỉ ngơi cho tốt, con chạy tới đây làm gì, mau đưa đại tiểu thư về phòng bệnh đi.”

Doãn Thuỵ Hàm đẩy người đang cố gắng đưa cô đi ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đèn sáng trên phòng phẫu thuật, thân thể nhỏ bé và yếu ớt ở cuối hành lang mờ tối, lung lay sắp ngã.

Cố Lăng Thành không biết từ lúc nào đã được nhân viên y tế trợ giúp, lướt qua Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng tới trước cửa phòng phẫu thuật, anh chỉ là lẳng lặng ngồi ở đó chờ, không mở miệng nói câu nào, người khác chỉ là an ủi vỗ vỗ bờ vai anh.

Cửa phòng phẫu thuật “Ba” một tiếng mở ra thì Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng xoay người, nội tâm khát vọng muốn biết an nguy của đứa bé kia chiến thắng hai chân, cô nghiêng người, một trận mùi máu tanh nhẹ nhàng lan đến.

Tô Noãn chau mày buồn nôn, liền nhìn thấy bác sĩ cùng y tá mặc đồng phục phẫu thuật từ bên trong đi ra, trên bao tay màu trắng là màu máu đỏ tươi, cô nghe thấy thanh âm bác sĩ sau khi lấy khẩu trang xuống:

“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”

Bác sĩ thở dài rời đi, giường bệnh được đẩy ra ngoài, đó là kết quả sau khi phẫu thuật thất bại, trên người đứa bé đã muốn mất đi nhiệt độ cơ thể đang phủ miếng vải trắng, còn có máu nhiễm trên ra giường màu trắng lộ ra.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Doãn Thuỵ Hàm quanh quẩn khắp các ngõ ngách của hành lang, Tô Noãn nhìn thấy cô ta liều mạng bắt lấy đứa bé bị nhân viên y tế đẩy đi, lại bị người nhà Doãn gia ngăn lại ngã nhào trên đất bộ dáng thê thảm.

Lập tức mất đi hai đứa trẻ, đối với một người mẹ mà nói, ý vị như thế nào cô không biết, cô còn chưa có trải qua mang thai, tự nhiên không cách nào lĩnh ngộ được, nhưng nghĩ đến ở hiện trường tai nạn xe cộ, Doãn Thuỵ Hàm hung ác quyết tâm đẩy cánh tay non nớt kia ra, rốt cuộc cũng không thể nào đồng tình được.

Đứa bé được phủ chăn đẩy qua bên người Tô Noãn, cô chỉ là trầm mặc nhìn, trong đầu hiện ra nụ cười ngây thơ ngọt ngào của đứa bé kia, từng tiếng “mẹ mới” như cũ quanh quẩn bên tai.

Sinh mệnh luôn yếu ớt như vậy, hơi dùng chút sức, gặp gió cứ thế mà biến mất…

Tô Noãn không đành lòng nhìn nữa, giống như cô không dám nhìn bộ dạng ngủ yên của Thiếu Thần trong quá khứ, hô hấp của cô có chút áp lực, Lục Cảnh Hoằng giống như cảm nhận được tâm tình cô, không chần chờ nữa lôi kéo cô rời đi.

“Đều là tại cô, tại cô giết chết Niếp Niếp, nhất định là tại cô!”

Âm thanh bén nhọn phẫn hận nhắm thẳng vào sống lưng Tô Noãn chỉ trích, Tô Noãn bước chân hơi chậm lại, giống như cảm giác được có người đánh úp tới mình, bản năng chợt loé lên, cũng đem Lục Cảnh Hoằng đẩy sang bên cạnh.

Doãn Thuỵ Hàm giống như sư tử cái mất đi lý trí, mắt đỏ ngầu, thân thể gầy yếu đụng vào trên vách tường, nhưng không có té xuống, bởi vì khóc thút thít làm cho hô hấp của cô ngắn mà dồn dập, nước mắt giống như dãy trân châu bị đứt càng không ngừng rơi xuống.

“Nhất định là do cô, Niếp Niếp vốn rất tốt, nhất định là cô giết chết Niếp Niếp!”

Tay Lục Cảnh Hoằng ôm thân thể Tô Noãn, vô tình hay cố ý ngăn ở phía trước cô, không để cho Doãn Thuỵ Hàm bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi khống chế tới gần ý đồ tổn thương cô.

Nghe thấy Doãn Thuỵ Hàm lên án thì mọi người ở đây sắc mặt đều thay đổi trong nháy mắt, đều là không dám tin cộng thêm khiếp sợ nhìn Tô Noãn, rất nhiều người theo phương hướng chỉ trỏ, Tô Noãn thế nhưng vẫn không sợ hãi, chỉ là lạnh lùng nhìn Doãn Thuỵ Hàm đối diện.

“Cô cho là giả vờ thiện lương như vậy là có thể che lấp tội của cô sao? Đứa bé vốn vẫn còn đang kêu cứu, vì cái gì vừa đến tay cô lại không có phản ứng?”

Lục Cảnh Hoằng cầm tay làm cô đau, hai chân Tô Noãn giống như đeo trì, yên lặng đứng nguyên tại chỗ, không để ý hành động Lục Cảnh Hoằng muốn mang cô rời đi, chỉ là, thản nhiên nhìn Doãn Thuỵ Hàm khóc lóc kể lể lên án.

“Tôi biết cô hận tôi đoạt lấy mọi thứ của cô, nhưng đứa bé là vô tội, tại sao cô phải đối với một đứa bé cái gì cũng không hiểu mà xuống tay?”

Lục Cảnh Hoằng đột nhiên chặn lại ánh mắt u oán của Doãn Thuỵ Hàm, Tô Noãn nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng mang theo ý tứ hàm xúc cảnh cáo:

“Tôi không hy vọng tiếp tục nghe thấy cái chuyện vu khống hoàn toàn bịa đặt đó, nếu Cố phu nhân khăng khăng cho là như vậy, thì cứ đi báo cảnh sát, để cho cảnh sát can dự xử lý chuyện này, nếu xác định mưu sát là lời nói vô căn cứ, thì Cố phu nhân phải vì lời nói của mình mà trả giá thật lớn!”

Sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm nháy mắt sụp đổ, thân thể dựa vách tường không chịu nổi một kích, Doãn phu nhân đúng lúc chạy tới, nâng đỡ Doãn Thuỵ Hàm, hung tợn trừng mắt mặt lạnh nhìn Lục Cảnh Hoằng:

“Mày cứ nối giáo cho giặc đi, về sau đều sẽ gặp báo ứng, người phụ nữ ác độc ngay cả đứa bé cũng không buông tha, sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục!”

“Doãn phu nhân hay là trước tiên nên suy nghĩ một chút kết quả của mình sau khi chết đi, dù sao báo ứng của chúng tôi cho dù có muốn, cũng so với Doãn phu nhân đến chậm tới ba mươi mấy năm, đường còn rất xa.”

“Mày!”

Doãn phu nhân bị tức đến một hơi thở cũng thở không được, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất xỉu, may mắn được Doãn chủ tịch đỡ lấy, người đàn ông trung niên từng lăn lộn trong thương trường này, ánh mắt sắc bén đảo qua Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn:

“Hai vị nếu không có làm gì trái với lương tâm, tự nhiên là nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, chuyện này, chúng tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lý, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là mưu sát, đến lúc đó tự khắc sẽ có kết luận.”

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt lạnh lùng chống lại Doãn chủ tịch, không có bất kỳ né tránh, Doãn Thuỵ Hàm suy yếu thở phì phò, vuốt ve hai mắt đẫm lệ hung hăng nhìn Tô Noãn:

“Niếp Niếp thành ma cũng sẽ không tha cho cô, cô chính là hung thủ giết người!”

Khóe mắt Tô Noãn liếc đến trước phòng phẫu thuật, Cố Lăng Thành vẫn không hề lên tiếng, anh chỉ là ngồi ở chỗ kia, ánh mắt thâm thuý không rõ nhìn phía trước, vẫn nhìn cô, nhìn chăm chăm làm cho cô không khỏi cười lạnh.

Cho dù chung sống nhiều năm như vậy, Cố Lăng Thành cũng không hiểu rõ hết cô, ngay cả tín nhiệm cơ bản cũng không có, cô thật nghi ngờ lúc trước tại sao mình lại giao trái tim cho người đàn ông như vậy?

Khi cô lần nữa nghe thấy Doãn Thuỵ Hàm tự dưng chỉ trích thì liền buông tay Lục Cảnh Hoẳng ra, vòng qua vùng không gian bình yên của anh đang vì mình mà chống đỡ, đến trước mặt Doãn Thuỵ Hàm oán hận đáp trả.

“Một người mẹ ngay cả con mình thấy chết cũng không cứu, lại có tư cách gì chỉ trích người khác?”

“Tôi không có không cứu Niếp Niếp, tôi chỉ là…”

“Cô chỉ là muốn cứu mình trước, sau đó xem coi có ai giúp cô cứu không, sau đó bản thân đứng ở một bên chỉ huy giám sát?”

Doãn Thuỵ Hàm không ngờ Tô Noãn trước sau như một lạnh nhạt khinh thường cãi vã thế nhưng lại hùng hổ doạ người như vậy, bất giác sắc mặt cả kinh, cơ hồ không nén được hét lên:

“Cô nói bậy bạ gì đó, cô đừng tưởng rằng như vậy là có thể dời đi sự chú ý của mọi người, cô cho rằng tôi không biết sao, thời điểm cô ôm Niếp Niếp, cánh tay của cô siết chặt cổ của Niếp Niếp, cô cho rằng lúc ấy có sương mù là có thể che dấu quá trình giết người của cô sao?”

“Lúc trước Lăng Thành lựa chọn tôi, cho nên cô dùng sinh mạng của đứa bé để báo thù chúng tôi, Tô Noãn, cô thực sự là một người phụ nữ đáng sợ.”

“Ba!”

Không ai thấy rõ Tô Noãn ra tay như thế nào, trên má trái tái nhợt của Doãn Thuỵ Hàm là dấu tay đỏ tươi, đầu của cô ta quay sang một bên, đôi môi khép mở, bên trong đôi mắt xinh đẹp vằn vện tia máu là kinh ngạc tức giận.

Tô Noãn chỉ là lạnh lùng nhìn cô ta, trên hành lang hoàn toàn yên tĩnh, khi Doãn Thuỵ Hàm ý thức được chính mình thua thiệt bị đánh thì giơ cao tay lên muốn đánh trả lại một bạt tay, lại bị Tô Noãn một phen bắt lấy, lôi kéo cổ tay cô ta mơ hồ bị đau.

“Nếu không cách nào yêu thương, tại sao còn muốn sinh hạ con bé? Hiện tại, cho dù đã chết, cũng không chịu bỏ qua cơ hội tốt này, lợi dụng con bé làm lót đường cho bản thân cô sao?”

Tô Noãn tầm mắt dừng trên cái bụng bằng phẳng của Doãn Thuỵ Hàm, khoé miệng lãnh trào nói một câu:

“Tôi đột nhiên thấy rất may mắn, đứa bé kia không có sinh ra, có thể cứ như vậy im hơi lặng tiếng rời đi, ít ra sau khi nó lớn lên không cần phải trở thành công cụ cho cha mẹ mình, không cần phải vĩnh viễn sống trong ảo tưởng cha mẹ yêu thương.”

Doãn Thuỵ Hàm sắc mặt thiên biến vạn hoá, Tô Noãn buông tay cô ta ra, cô xoa xoa miếng băng gạc trên cánh tay đã nhuộm máu đỏ tươi, nhưng không đi để ý nữa, liền xoay người đi về phía thang máy.

“Có một số việc suy nghĩ kỹ càng rồi hãy tiếp tục, bằng không sẽ không ai thay các người gánh vác hậu quả.”

Ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng quét qua đám người trên hành lang, bỏ xuống một câu liền đi theo Tô Noãn bước chân có chút hoảng hốt.

Tô Noãn đứng ở bên trong thang máy khép kín, nhìn con số biến hoá nhanh chóng, ánh mắt khô khan đến phát đau, bàn tay hơi lạnh của cô được một bàn tay ấm áp to lớn nắm chặt, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nhíu chân mày lại.

Cô chỉ là thản nhiên cười cười, nói “Có phải cảm thấy tôi rất dũng cảm hay không?”

Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên đem cô ôm vào trong ngực mình, thang máy tới tầng nào đó mở ra, nhưng không ai tiến vào, đầu Tô Noãn rúc vào đầu vai anh, nháy mắt mấy cái:

“Lần trước ở trong thang máy tại sao anh lại đột nhiên muốn ôm tôi?”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...