Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 11: Ai là Venus?


Chương trước Chương tiếp

Ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua mí mắt, thâm nhập vào đầu óc cô, Tô Noãn đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, cô chìa một cánh tay, che lấy huyệt thái dương, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Cái chăn đắp trên người tuột xuống tới thắt lưng, cô theo bản năng nhìn về phía thân thể mình, chỉ thấy một cái áo sơ mi màu trắng, quá mức rộng thùng thình, đến nỗi cô liếc mắt một cái liền nhận định đó là áo của đàn ông.

Che lấy cái đầu khó chịu, cô cố gắng nghĩ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, lại chỉ nhớ cô uống xong ly rượu kia thì gục xuống, người nhìn thấy lần cuối hình như là… Lục Cảnh Hoằng?!

Nhìn xuống da thịt bên trong lộ ra bên ngoài áo sơ mi, còn có cái quần của đàn ông bên trong chăn, trong nháy mắt Tô Noãn chỉ biết kinh hoảng, sau đó là thờ ơ cười nhạt.

Còn ai có thể đem cô thành ra thế này đây?

Huống chi, đối phương còn là một kẻ cao ngạo lạnh lùng, không đem phụ nữ xem như chuyện hòa thượng xuất gia.

Vén chăn lên, xuống giường, lại chỉ phát hiện một chiếc dép lê, Tô Noãn quay đầu đi, thì thấy trên tủ đầu giường để một cái kính không gọng.

Cô cầm mắt kính trong tay, xem xét hai tròng kính, mấy phút sau, phát hiện một bí mật: đây là một cái kính bình thường, không có bất kỳ độ nào.

Trong ánh mắt cô, lặng lẽ xuất hiện buồn bã nhất thời, sau đó, từ xa đem kính để lại, đứng dậy, đi lại một vòng trong căn phòng xa lạ này, mới ý thức được, đây là phòng của đàn ông.

Căn phòng vô cùng rộng lớn, lớn đến mức có chút trống trãi, nhưng cũng sơ sài đến mức khiến người khác líu lưỡi, trên tấm thảm lông cừu sạch sẽ, là một tấm ghép hình kếch sù, chỉ hoàn thành 1/3, mấy miếng ghép ảnh nằm rải rác một bên, bức tranh phức tạp làm người ta hoa cả mắt.

Ánh mắt vẫn nhìn phòng ngủ, trừ cái giường cô ngủ kia, cô chỉ thấy cái ti vi khổng lồ được treo trên vách tường bằng phẳng, còn có trên trần nhà treo một cái đèn chùm bằng thủy tinh tinh xảo.

Chân trần giẫm lên thảm lông cừu, vòng qua chiếc giường to lớn, cô đi về phía tủ treo quần áo lớn, mặc dù biết, tùy ý động chạm vào quần áo người khác là không có phép tắc.

Nhưng cô cảm thấy, cô thật rất cần một dây thắt lưng, cho dù cũng không thích hợp với vòng eo của cô.

Cánh cửa kêu to một tiếng mở ra, xuất hiện ở trước mặt cô không phải là chống quần áo cao lớn, mà là một tấm gương cao gần hai mét.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa bám bụi tung bay, ánh sáng dịu dàng chiếu thẳng lên trên người cô, cũng điểm xuyết chiếc nhẫn trên ngón vô danh, kim cương bị ánh mặt trời chiếu sáng cũng cực kỳ chói mắt.

Cô ngắm nhìn mình trong gương, thật lâu không dời đi ánh mắt.

Đầu tóc ngắn vô cùng rối loạn mà tùy ý, áo sơ mi màu trắng trải qua một đêm xuất hiện nếp nhăn, chiếc quần thường bị cuốn lên khỏi mắc cá chân, lộ ra hai chân trắng nõn của cô, ngũ quan nhu hòa bình tĩnh, đứng ở nơi đó, bóng dáng loang lổ lướt qua trong cơn gió nhẹ.

Cô cơ hồ cũng đã quên bộ dáng trắng trong thuần khiết của mình.

Hai năm qua, cô đều chưa từng như vậy nhìn thẳng vào khuôn mặt mình, thản nhiên, không có bất kỳ sợ hãi, cũng không liên quan đến cơn ác mộng nơi đáy lòng tối tăm kia.

Cô nhìn thấy đôi mắt phượng xinh đẹp kia của mình, khẽ mỉm cười, nụ cười như ngọn lửa, thiêu đốt tầm mắt cô.

Cô vốn không phải là một người quyến rũ phong tình, thế nhưng lại có một dôi mắt dễ thương, đó là một loại tội lỗi, cũng là một loại tà ác mê hoặc.

Nhớ khi còn bé, có một lần mấy đứa con gái vây tại một chỗ khi dễ cô, bọn chúng tức giận chỉ vào ánh mắt cô nói, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này là sẽ phát hỏa, thật khiến người ta chán ghét.

Cô cảm thấy nổi giận uất ức, không để ý đến thân thể yếu đuối, liền nhào lên đánh.

Cô vẫn cho là cô có một đôi mắt xinh đẹp, rất xinh đẹp, cười lên giống như ánh sao trong đêm mưa.

Mang theo một thân máu ứ đọng chạy về nhà, cô không dám rơi lệ, ba chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, ông nói, ánh mắt của con xác thực không cách nào làm cho người ta thích.

Quá mức xinh đẹp, rất dễ dàng gợi lên hăng hái của bọn người tà ác cùng dục vọng, làm cho người ta ở trong ánh mắt cô nhìn thấy ác ma trong lòng mình.

Từ đó về sau, cô không hề cảm thấy bị vũ nhục nữa, cũng không uất ức nữa, cô chỉ là bình tĩnh lựa chọn, nói ba mua cho cô cái mắt kính.

Cho đến khi gặp Cố Lăng Thành, cô mới tháo mắt kính ra vẻ chững chạc kia xuống.

Cô cho là cô đã gặp được thứ hạnh phúc trong mơ thuộc về cô, sau lại mới biết, anh ta chỉ đem lại cho cô một loại bi ai, xô người ta xuống hố sâu của tuyệt vọng.

Tô Noãn vươn tay, nhẹ nhàng mà hướng về phía gương đẩy, giá đỡ linh hoạt chậm rãi xoay tròn, hình ảnh cô gái trong kính giống như nước di chuyển nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của cô.

Phía sau gương là một phòng thay quần áo rộng rãi, đủ kiểu quần áo nam, chỉnh tề treo trên giá, quần áo cùng thể loại đều được xếp chung một chỗ, nhìn kỹ xuống, hoàn toàn không có cái nào là để sai chỗ.

Cô nghiêm trọng hoài nghi, cái người đàn ông đưa cô về nhà, gần như có chứng bệnh thích sạch sẽ cùng cố chấp.

Thói quen cổ quái như vậy, cũng làm cho cô muốn mau mau tìm được dây thắt lưng, cô tùy tiện chọn đại một cái, buộc vào eo một cái, liền ra khỏi phòng ngủ.

Căn nhà và căn phòng ngủ kia đều giống nhau, rất lớn, nhưng cũng rất trống trải, đồ dùng trong nhà ít đến thương cảm, thiết kế bên trong phòng hiện đại hóa khiến cả bên trong phòng nhìn qua sạch sẽ kỳ cục.

Tô Noãn có chút không thể đồng tình với gu thưởng thức của chủ nhân căn nhà này, chân mày cau lại, đột nhiên nghe được một trận âm thanh sột soạt, dư quang khóe mắt liếc nhìn thân ảnh màu trắng, cô quay đầu nhìn lại, liền thấy bên trong nhà bếp bóng dáng người đàn ông đang đứng sừng sững bên bàn.

Tia sáng sặc sỡ trên bệ cửa sổ chiếu xuống, rọi lên mái tóc đen của anh, anh giống như là đang đùa nghịch cái gì, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, chợt xoay người, có như vậy trong nháy mắt, cô cho là cô lại thấy được Thiếu Thần.

Tựa như là một loại sáng sớm, Thiếu Thần bưng điểm tâm nghênh đón cô mở mắt, nụ cười trong sáng tựa như ánh mặt trời.

Cô xoa xoa ánh mắt chua xót, tiếp tục nhìn qua, phát hiện Lục Cảnh Hoằng đã đến trước bàn ăn ngồi xuống, trước mặt của anh bày một mâm điểm tâm, anh đang cầm một con dao chặn lại, lặng lẽ ăn.

Một người đàn ông như vậy, bất cứ lúc nào, cũng vẫn duy trì phong độ nho nhã dịu dàng trời sinh của anh, cách nói chuyện giống như một luồng gió mát làm cho người ta không nhịn được muốn đi thưởng thức.

Tầm mắt Tô Noãn từ trên người anh dời đi, nhìn đến phía trên bàn bếp, liền nhìn thấy dụng cụ làm bếp, những chi tiết này nói cho cô biết, mới vừa rồi là chính anh làm điểm tâm sáng, rất khó tưởng tượng, anh thế nhưng lại biết nấu cơm!

“Tôi nghĩ là cô cần nên ăn chút gì đó.”

Bên tai vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng nhưng không mất phần ôn nhã, Tô Noãn nghe thấy nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt kinh ngạc mà nghi ngờ, thế nhưng anh lại không nhìn cô, trực tiếp dùng dao nĩa điều khiển thức ăn trên bàn.

Cô nhìn thấy trên bàn ăn có một phần điểm tâm khác, nghi ngờ là giống với phần điểm tâm của anh, nhìn chằm chằm trứng gà trong khay, Tô Noãn bụng liền phối hợp kêu lên, cô quẫn bách nhếch miệng, liếc trộm Lục Cảnh Hoằng cũng không chú ý đến cô, mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Mặc dù cô vội vã muốn rời đi, nhưng trước khi đi, ăn một bữa ăn sáng miễn phí, cũng là lựa chọn không tồi.

“Tối hôm qua tôi uống say sợ rằng gây cho anh không ít phiền toái, thật rất xin lỗi.”

Âm thanh Tô Noãn mười phần thành ý phá vỡ bầu không khí im lặng khi ăn cơm, cô cảm thấy mình mặc quần áo Lục Cảnh Hoằng, nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân không gì khác hơn là tửu lượng kém làm cô ói ra, cô muốn lấy lại quần áo của mình, trước hết phải nói xin lỗi.

Lục Cảnh Hoằng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói một tiếng, thái độ như vậy, không thể không khiến cho Tô Noãn nghĩ nhiều đến hành vi tối hôm qua của mình, có phải hay không đắc tội người đàn ông tính toán chi li này.

Bữa ăn sáng sắp kết thúc, Tô Noãn vẫn là thiếu kiên nhẫn, lại nhắc tới đề tài:

“Cái đó…….Có thể đem quần áo của tôi đưa lại cho tôi hay không, tôi thấy trước khi mình đi cần phải đem quần áo mặc trên người trả lại cho anh.”

Tô Noãn giống như là đứa bé trộm quần áo của bề trên mặc, ngồi đối diện anh, một đầu tóc bù xù chỉa lên, đôi mắt phượng mở to, không nháy mắt theo dõi phản ứng của anh.

Lục Cảnh Hoằng khẽ nhíu mày, động tác như vậy cũng làm cho sắc mặt của anh vốn trong trẻo lạnh lùng lại bình thản đi vài phần, anh buông dao nĩa xuống, cầm lấy khăn giấy lau chùi khóe miệng:

“Quần áo tối hôm qua đưa đi rồi, lát nữa đưa tới.”

Tô Noãn lúc này mới thở phào một cái, chợt cảm thấy người đàn ông này cũng không phải là khó chung đụng, cong môi cười một cái, cúi đầu tiếp tục hăng hái chiến đấu với bữa ăn sáng của mình, không quên sau khi ăn miếng sandwich cuối cùng, hướng Lục Cảnh Hoằng cười nói cám ơn:

“Cám ơn bữa ăn sáng của anh, thật ngon!”

Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng gật đầu, để khăn giấy xuống, thoáng rời khỏi ghế, ưu nhã đứng dậy, giữa ngón tay thon dài xinh đẹp, là đĩa ăn anh đã dùng qua, Tô Noãn thấy anh như thế, cũng đi theo, dọn dẹp đĩa.

“À, đúng rồi…”

Anh đi qua bên người cô thì dừng bước, cô khó hiểu khóe mắt ngước nhìn anh thì thần sắc anh hờ hững bổ sung nói:

“Nếu đã ăn ngon, thì cũng lấy một ít trên bàn bếp ăn đi, tôi không thích lãng phí lương thực.”

Tô Noãn theo ánh mắt của anh, liền chú ý đến trên góc bàn bếp có một cái mâm, bên trong có gì đó, giống với phần ăn mới vừa rồi của anh, còn bốc hơi nóng.

“Vậy anh làm gì mà làm bữa sáng nhiều vậy?”

“Tôi chỉ làm có hai phần bữa sáng.”

Động tác dọn dẹp đĩa của Tô Noãn cứng đờ, nhìn sang bóng lưng thẳng đứng mà cao quý của anh, lại cúi đầu nhìn cái khay trong tay bị chính mình ăn không còn sót một chút, trên mặt vạch đen phủ xuống.

Cô ăn trúng phần kia là được làm từ khi nào?

Ngày hôm qua hay là hôm trước?!

Quần áo rất nhanh liền được đưa tới, Tô Noãn cầm quần áo vào phòng tắm thì Lục Cảnh Hoằng đang ngồi trên ghế salon xem báo, đối với cô, anh áp dụng chính sách nhìn như không thấy, từ khi rửa chén xong cho tới bây giờ, không có liếc nhìn cô lấy một cái.

Hồi tưởng lại bữa điểm tâm không còn tươi trên bàn kia, Tô Noãn liền không nhịn được dạ dày quay cuồng, cũng hiểu được nên bỏ qua cho người đàn ông ra vẻ đạo mạo này, mặc dù, cô vẫn còn ở trên địa bàn của anh.

Đợi cô thay xong quần áo ra ngoài, Lục Cảnh Hoằng đã không còn ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà còn bày ra tờ báo mới vừa rồi anh lật xem, Tô Noãn từ từ đến gần, liền nhìn thấy tin tức trên trang đầu tờ báo.

Đó là một bức cảnh đêm, bởi vì được chụp vào buổi tối, hiệu quả hết sức kém, nhưng cũng đủ để xác định là phía trên một cây cầu vượt, sau đó, cô cũng thấy được trong hình một cặp đang ôm nhau, mơ hồ không rõ.

Vậy hẳn là một đôi nam nữ yêu nhau mãnh liệt đi, chứng kiến ảnh chụp như vậy, rất khó không khiến người ta cho rằng bọn họ đang yêu nhau, mặc dù cái tiêu đề tin tức này cùng tình yêu không liên quan – Ferrari làm ùn tắc giao thông cầu cao, bị cảnh sát giao thông mạnh mẽ kéo đi.

Sợ rằng không chỉ có cô, bất luận kẻ nào nhìn thấy bức ảnh khoa trương thế này, cũng sẽ giải thích được vì sao cô liên tưởng đến ý tứ kia?

Tin tức lãng mạn yêu nhau trên cầu so với tin giao thông buồn tẻ, càng hấp dẫn con mắt độc giả hơn, nghĩ đến đây, Tô Noãn không tự giác cong lên khóe miệng, nhẹ nhàng mà bật cười.

“Cô đang xem cái gì?”

Sau lưng đột nhiên phát ra tiếng vang khiến thân hình Tô Noãn đột nhiên rung lên, giật mình muốn quay đầu lại, lại bởi vì mắt cá chân va chạm vào chân bàn trà, cả người không ổn định liền hướng phía trước ngã xuống.

Cô kinh hoảng muốn hét chói tai, sau lưng lại đưa ra hai cánh tay, cố định thật chặt bên eo cô, thuận thế một cái, liền đem cô ôm vào một vòng ngực rộng lớn, ngăn cản cô đụng vào bàn trà té ngã trên đất.

Phía sau lưng mỏng manh của Tô Noãn chạm vào lồng ngực gầy gò, lộ ra áo sơ mi đơn bạc, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp lẫn nhau, tay của anh nắm quá gấp, hai cánh tay ôm chặt ở trước ngực cô, co rúc ở trong ngực của anh, hoảng sợ cơ hồ nắm trong tay hô hấp của cô.

Bản năng quay đầu lại, cô hơi mở to đôi mắt phượng nhìn thẳng vào bên trong một cái đầm nước, bình tĩnh mà thâm thúy, anh và cô cách nhau rất gần, hơi thở của anh nhàn nhạt phun vào nửa mặt cô, hơi ngứa một chút, tựa như một thanh bàn chải quét qua nội tâm cô.

Làn gió sớm thổi tới, đặc biệt mang theo mùa đông mát lạnh cùng khô ráo, thổi loạn mái tóc ngắn màu nâu của cô, còn thổi bay mái tóc đen nhánh kia.

Tấm rèm cửa màu trắng to lớn tung bay trong gió sinh động, một lần lại một lần, xẹt qua quấn lấy thân thể bọn họ.

Ánh mắt Tô Noãn lóe lên, nhìn thấy ánh mắt chìm liễm của Lục Cảnh Hoằng cụp xuống, không sai không lệch dừng lại ở phần môi của cô, giống như một con bươm bướm cố tình nhảy múa, tìm được một cánh hoa thuộc về nó.

Cô nảy sinh sự hoảng hốt trong chốc lát, trên con ngươi, là hình dáng ngũ quan của anh từ từ phóng đại, ưu nhã mà tinh xảo, tốt đẹp làm cho cô không dám há to miệng mà hô hấp, hơi thở mát mẻ của anh làm rối loạn nhịp tim của cô, càng đến gần càng làm cho tinh thần cô có chút không tập trung.

Tô Noãn, mày đang sợ sao?

Vậy tại sao không đẩy anh ta ra, chấm dứt chuyện sắp xảy ra, không có bất cứ ý nghĩa gì…Hôn ư?

Thật sự là hôn ư, hay là cô có chỗ hiểu lầm?

Chuông điện thoại reo phá vỡ yên lặng, Tô Noãn hoàn toàn tỉnh ngộ, đột nhiên giãy giụa gỡ đôi tay đang giam cầm thắt lưng kia, hai má đã sớm nhiễm lên đỏ ửng không bình thường.

Cô không dám nhìn tới gương mặt Lục Cảnh Hoằng, chỉ có tiếng chuông điện thoại đang vang lên kịch liệt trong phòng khách, lẳng lặng nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình.

Cô đang khẩn trương, điểm này, cô không cách nào phủ nhận, cô không cách nào không đi để ý một màn mới vừa rồi kia, khi đôi môi bọn họ chỉ cách có mấy millimet.

“Lần sau ăn sáng xong, nhớ dùng khăn tay lau mặt.”

Tô Noãn không hiểu ngẩng đầu, cũng chẳng quan tâm ngượng ngùng, sững sờ nhìn về phía anh, thế nhưng anh đã quay lưng đi, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, nghe điện thoại.

Anh đơn giản nói mấy câu bằng tiếng nước ngoài, liền đi về phía thư phòng, cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, Tô Noãn nhìn bóng lưng cao to của anh, nghĩ đến câu nói kia của anh, nhíu mày, đưa tay sờ về phía mặt mình.

Cô nhìn thấy trong lòng bàn tay có một miếng sandwich vụn, có chút tỉnh ngộ, nhàn nhạt mỉm cười, đỏ ửng trên mặt lại không lập tức biến mất, cô xoay người đi về phía cửa chính, rời đi, không cùng với Lục Cảnh Hoằng vào thư phòng chưa trở ra nói một tiếng tạm biệt.

Cô không cho là giữa bọn họ cần khách khí từ biệt, như vậy sẽ chỉ làm bọn họ lúng túng lẫn nhau, tựa như cái ôm mới vừa rồi.

Âm thanh tiếng thắng xe bén nhọn xẹt qua chân trời, Tô Noãn hoảng hốt kéo lại suy nghĩ của mình, liền cảm thấy cánh tay trái một hồi đau đớn, người thuận theo quán tính ngã nhào trên đất, mắt cá chân một hồi đau đớn kịch liệt.

Một chiếc khải hoàn (xe máy) chạy hối hả bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô, mà đột nhiên thay đổi đánh lái một cái, người điều khiển cũng bởi vì tình huống đột ngột như vậy mà té ngã ra đất.

Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, che mắc cá chân bị trật, ngồi ở trên đường râm bóng cây Thiên Hương Hoa Đình, tiếng người đàn ông giận dữ khiển trách từ sau lưng truyền đến:

“Đi bộ không có mắt à, sao không chịu nhìn đường!”

Tô Noãn mờ mịt quay đầu, trong mắt là gương mặt tuấn tú tức giận, nón bảo hộ bị người đàn ông tiện tay lấy ra, đầu tóc lộn xộn, giống như con báo hoang từ trong rừng rậm nhảy ra, trên tai trái anh ta được khảm một viên kim cương màu đen, dưới ánh mặt trời, ngẫu nhiên lóe ra tia sáng chói lóa. Nhìn một cái cũng biết là người có tiền.

Tô Noãn phản ứng đầu tiên, không phải là lợi dụng lừa bịp tống tiền một phen, mà là từ trên mặt đất khó khăn đứng dậy, sau đó thấp giọng nói xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi nhất thời không chú ý đường đi!”

Cô không muốn trước khi ra khỏi nơi này, bị người ta xốc lên cổ áo hành hung một trận.

Thiếu niên trẻ tuổi nheo lại tròng mắt, nhìn Tô Noãn từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt rơi vào một đầu tóc ngắn màu nâu của cô, lạnh nhạt nói:

“Cho dù không thương tiếc tính mệnh của mình, cũng không cần tổn hại sinh mạng người khác!”

Lời nói rất không lễ phép, từ trong miệng anh ta nói ra, không chút nào phá hư hình tượng kiêu căng bất tuân của anh ta, Tô Noãn không đi tranh chấp lý luận một phen, bởi vì trên thực tế, là do cô gây ra sự cố này.

“Thật xin lỗi, gây rắc rối cho anh tôi thật xin lỗi!”

Thiếu niên lãnh đạm liếc xéo cô một cái, trực tiếp đỡ thẳng chiếc khải hoàn lên, chân dài một bước, lần nữa ngồi lên trên xe rời đi.

Tô Noãn nhìn thấy trong tầm mắt cô chỉ còn một điểm nhỏ của chiếc xe máy, giương nhẹ khóe môi, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm, phủi phủi bụi trên người, chịu đựng chân đau, hướng tới cửa chính từng bước một khập khiễng đi qua.

Đây cũng không phải cậy mạnh, mà là sự bất lực của cô, trừ mình ra, cô không thể dựa vào bất luận kẻ nào.

Khải Hoàn một đường lái qua khu nhà xa hoa, tao nhã mà phát ra tiếng động cơ to lớn như tiếng ngựa hí, sau đó một đường hăng hái thắng xe ngay ngã rẻ dưới khu nhà trọ.

Người đàn ông mặc quần áo bằng da bước xuống xe máy, vừa lấy nón bảo hộ xuống, vừa sải bước đi lên lầu, trong tay của anh còn xách theo một túi văn kiện.

Khi anh đi vào cửa nhà không khóa thì cúi đầu liền nhìn thấy một đôi dép, nhướng mày, giày chưa cởi, trực tiếp đi vào nhà.

Anh trước hết đi tới nhà tắm, mở cửa, anh liền thấy được cái áo sơ mi cùng quần thường trong máy giặt, hòa với một bộ quần áo khác của người đàn ông, hồi tưởng lại mới vừa rồi va chạm với một đầu tóc ngắn màu nâu trên đường, ánh mắt lẫm liệt, lạnh nhạt nhếch khóe miệng chế giễu.

Trong phòng khách không có người anh muốn tìm, nhưng anh nhìn thấy tờ báo liền đi tới, tiện tay đem túi văn kiện ném qua một bên, lười biếng ngồi trên ghế salon, liền thấy Lục Cảnh Hoằng từ trong phòng đi ra ngoài.

Trên người Lục Cảnh Hoằng đã thay áo sơ mi màu trắng, anh nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế salon tự tiện xông vào, cũng không có kinh ngạc, nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền dời tầm mắt đi, tiếp tục sửa sang lại nút áo trên ống tay áo.

“Tối hôm qua cậu cho phụ nữ ở lại qua đêm?”

“Cái máy ảnh Hasu kia tôi sẽ kêu Kiều chuyển tiền đến tài khoản của cậu.”

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, người đàn ông khẽ gật đầu, xốc xốc nâng lên tờ báo, chậm rãi mà dùng hai ngón tay kéo xuống tấm hình cỡ lớn kia, híp mắt đánh giá một lúc lâu, mới nghiêng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng đang mặc bộ đồ tây.

“Tối hôm qua, giới thương chính bắt đầu vây quanh phỏng đoán giới tính của anh, không bao lâu nữa, vấn đề này sẽ trở thành tiền nước nôi sau khi ăn xong của giới xã hội thượng lưu.”

Trong tiệc cưới, con trai út của Lục gia tính tình lạnh tanh, không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, ôm đi một “người con trai” gầy yếu, xác thực cũng đủ nhúng chàm đôi nam nữ thanh tâm quả dục này mà đi suy nghĩ lung tung một chút.

Người đàn ông sớm dự đoán được Lục Cảnh Hoằng không trả lời, đánh giá hình ảnh trong tấm hình, cứ thế đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng chuẩn bị ra cửa:

“Ninh Nhi rất nhớ cậu, tại sao không tiếp điện thoại của cô ấy?”

Động tác mang giày của Lục Cảnh Hoằng lưu loát tự nhiên, ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo chống lại ánh mắt gây sự của người đàn ông đối diện:

“Trước khi đi đem sàn nhà lau cho sạch, Lý Tư Đặc, cậu nên rõ ràng thói quen của tôi.”

Lục Cảnh Hoằng một mực phớt lờ vấn đề của anh ta, cho đến khi anh đi ra ngoài đóng cửa lại, Lý Tư Đặc cũng không thu hoạch được gì, có đôi khi, coi thường như vậy so với cự tuyệt còn tàn nhẫn hơn.

Tờ báo trong tay bị anh vo tròn một cục, Lý Tư Đặc đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng rời đi, cầm điện thoại bấm một dãy số, không đợi đối phương mở miệng liền làm khó dễ:

“Kiều, phụ nữ qua đêm tại nhà Ansel tối qua là ai, cậu biết rằng, cho dù cậu không nói, tôi cũng tra ra.”

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, mi tâm Lý Tư Đặc càng nhíu chặt lại, anh vẫn nhìn căn nhà vắng vẻ tịch liêu, tà tà nhếch môi cười:

“Cậu cho rằng tôi sẽ vì một Lục Cảnh Hoằng cậu mà cam tâm tình nguyện đi theo làm tùy tùng sao?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Lý Tư Đặc lần nữa mở ra tờ báo nhăn nheo, ý vị thâm sâu dừng ở bóng dáng mơ hồ kia, sau đó nghe được trong điện thoại truyền ra giọng nói mát lạnh:

“Cậu nên trở về Quốc an bộ đi, tôi chưa bao giờ hạn chế tự do của cậu, Lý Tư Đặc.”

“Tôi không phải cậu, không thể làm được máu lạnh vô tình, vì Ninh Nhi, tôi có thể buông tha tất cả!”

“Đó là chuyện của cậu!”

Bên trong xe dưới khu nhà, Kiều lo âu nhìn về người đàn ông trong kính chiếu hậu, thấy Lục Cảnh Hoằng cúp điện thoại, nhưng trên mặt không chút gợn sóng kinh hãi, chỉ đưa trả lại điện thoại cho anh.

“Đến bệnh viện.”

Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng ra lệnh, ngược lại cầm lấy văn kiện bên cạnh lên xem, đối với xung đột mới vừa rồi trong điện thoại xem như không nghe thấy.

“Vâng.”

————-

Tô Noãn rời khỏi Thiên hương Hoa Đình cũng không trực tiếp về nhà, cô nhận được điện thoại của công ty môi giới, gọi đi phỏng vấn xin việc, cô không từ chối, cho dù mắc cá chân còn mơ hồ đau.

Cô vẫn luôn hiểu, nếu cô mà không đến thì người ta sẽ không vì cô mà chờ đợi không gọi người khác, bởi vì quá mức hiểu, cho nên cô rất nhanh liền quên mất đau đớn, chạy theo cản chiếc xe buýt vừa chạy qua.

Không phải là cô không cảm thấy mắc cá chân đau đớn, chỉ là lúc này, đã không còn ai quan tâm đến cô, cho nên ngay cả cô cũng quên quan tâm chính mình.

Nộp đơn rất thành công, cô cơ hồ không nói tiếng nào, chỉ là đứng trước mặt người phụ trách, đối phương liền trực tiếp mời cô điền tài liệu, sau đó tiến hành nói sơ sơ với cô, liền an bài cô ngày hôm sau đi làm.

Cô ngồi ở góc cửa công ty, xoa bóp mắc cá chân hơi sưng lên, liền tỉ mỉ mang giày vô cái chân trắng nõn kia, sau đó đứng dậy, cầm lấy tài liệu công việc, hướng con phố bán món ăn bình dân cách đó không xa đi tới.

Đám người nhộn nhịp, lớn nhỏ đều đứng xếp hàng, mùi thức ăn tỏa khắp bốn phía, Tô Noãn thấy được hơi nóng bốc ra của Sinh Tiên*, che cái bụng rỗng, không chịu nổi hấp dẫn, lập tức hòa vào trong đám người.

*Tên một món ăn của TQ, đại khái là thức ăn chiên, sau khi nắn bột thành hình thù rồi bỏ vào chiên, tựa như bánh bao chiên.

Đợi cho tới khi cô vượt qua được đám người thì trong tay của cô cầm duy nhất một cái hộp, cô cực kỳ thỏa mãn mỉm cười, đem tư liệu kẹp dưới nách, đưa tay cầm lấy một cây tăm, vừa thưởng thức cảnh sắc ven đường, vừa vui sướng nhai.

Không được bao lâu, cô liền dừng bước, ánh mắt nhìn về cảnh tượng phía trước, trong khoảnh khoắc, không làm được bất kỳ động tác nào.

Phía sau vườn hoa của khách sạn sang trọng, một chiếc Lexus dừng lại, nhưng hấp dẫn lực chú ý của cô không phải là chiếc xe, mà là người, cô không cách nào không để ý đến bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi kia, bởi vì quá mức quen thuộc, cho dù là mất đi thị giác, chỉ sợ cũng không cách nào nhận lầm.

Cố Lăng Thành đang cùng một cô nàng hiện đại hôn chào từ biệt, cũng có thể được xem như là hôn môi, bởi vì quá mức tập trung tinh thần, đến nỗi không thấy cách đó không xa có người đứng xem.

Dáng người yểu điệu gợi cảm, ăn mặc hiện đại, một đầu tóc ngắn suông mượt xinh đẹp, những đặc điểm đó nói cho Tô Noãn biết, cô gái kia không phải là người vợ đương nhiệm của Cố Lăng Thành – Doãn Thụy Hàm.

Tô Noãn hạ tầm mắt, nhìn trong hộp không còn thừa bao nhiêu Sinh Tiên, nhàn nhạt cong khóe môi, sau đó, dùng cây tăm ghim một cái bỏ vào miệng.

Đối với đàn ông tình yêu cùng dục vọng quả nhiên là phân biệt rạch ròi, huống chi cái thứ tình yêu được gọi là Plato kia, căn bản là nói xằng bậy, nhưng, cô lại đã từng tin.

Đợi cô lần nữa ngẩng đầu lên, bọn họ đã kết thúc nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn từ lâu, cô gái xinh đẹp kia cũng định rời đi, đang đi về phía cô.

Cô gái kia có đôi môi đỏ mọng đẫy đà khêu gợi, thoa sơn môi xinh đẹp, hơi hơi cong lên, liền lộ ra một cỗ xinh đẹp quyến rũ, đích xác rất dễ kích thích ham muốn chinh phục dục vọng của người đàn ông.

Trước khi Tô Noãn xoay người rời đi, tầm mắt nhìn theo cô gái rời đi của Cố Lăng Thành, đã chạm phải ánh mắt trào phúng của cô, anh không cần do dự nhiều, liền cất bước đuổi đến bên cô.

“Tại sao lại ở đây, chưa ăn cơm trưa hả?”

Cố Lăng Thành rất nhanh liền chặn đường đi của cô, giống như không nhìn thấy được sự xa cách lạnh lùng của cô, nhìn thấy trong tay cô là cái hộp rỗng thì dịu dàng ân cần nói.

Tô Noãn mắt liếc xéo khóe miệng chứa đựng ý cười của Cố Lăng Thành, dịch một bước sang hướng bên cạnh, ngang qua anh ta đi về phía trước, bàn tay mềm mại bất ngờ bị giữ lại, nhiệt độ nóng cháy khiến thân thể cô run lên.

“Noãn Noãn, em không vui sao?”

“Không có.”

Tô Noãn hơi giãy tay, nhưng không có hất ra, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng Thành, muốn anh ta buông ra, lại phát hiện, đôi mắt thâm thúy không thấy đáy kia đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, làm cô mất tự nhiên nghiêng đầu sang bên.

“Cô gái vừa rồi là phóng viên đài truyền hình, gần đây muốn phỏng vấn công việc của chính phủ, cho nên cùng đến đây ăn cơm, anh cảm thấy anh cần phải nói cho em biết, Noãn Noãn, giữa anh và cô ta không có gì xảy ra.”

Tô Noãn đột nhiên rũ mắt xuống cười khẽ, ánh mắt quay lại rồi dừng ở một ít dấu son môi hồng hồng trên cổ áo anh ta:

“Anh hẳn là nên đi nói cho cô ấy biết, cô ấy mặc quần áo ngược rồi.”

Cô nhẹ rút tay ra, không nhìn đến trên khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng ẩn hiện kinh ngạc, xoay người đi về phía phố ăn bình dân, cô cảm thấy cô hẳn là nên ăn chút gì đó cho no bụng.

Cô khập khiễng bước đi, bước chân khó khăn mà trì trệ, anh đang đứng phía sau cô, từ từ đi thong thả, vân đạm phong khinh.

Bị một người đàn ông từng tổn thương mình nặng nề như vậy theo đuôi, cho dù cô có bình tĩnh kiềm chế thế nào, cũng thủy chung không thể làm ra được sắc mặt thay đổi, không cách nào không để ý đáy lòng bắt đầu hiện lên đau xót.

Cho nên, ở trước cửa quán ăn bình dân, cô dừng lại đôi chân di chuyển vụng về, quay đầu lại nhìn về phía Cố Lăng Thành:

“Chúng ta không phải ly hôn rồi sao?”

Cố Lăng Thành lẳng lặng nhìn cô, không nói một từ, giữa lúc trầm mặc nhuỗm đẫm lẫn nhau, trên khuôn mặt sạch sẽ của Tô Noãn nở nụ cười nhộn nhạo, tuy rằng không tính là rất duy mỹ động lòng người.

“Cho nên, anh không cần để ý chuyện bị tôi bắt gặp, hiện tại, xin anh không nên đi theo tôi nữa.”

Cố Lăng Thành cười cười, nhưng nụ cười của anh chưa chạm tới đáy mắt, chỉ là ánh mắt vẫn dừng lại trên nụ cười qua loa của cô:

“Em tối hôm qua lại không về nhà.”

Lần này Tô Noãn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, quay người lại, chen vào phố quà vặt đông đúc người qua lại, cô chậm rãi di chuyển theo dòng người, thấy thức ăn yêu thích liền gấp bỏ vào mâm.

Cố Lăng Thành vẫn không rời đi, một mực đi phía sau cô, nhìn cô gấp điểm tâm, cắn một miếng nhỏ, hài lòng tỉ mỉ nhai, khi cô chọn một chỗ ngồi xuống thì anh đã ngồi ở đối diện cô.

Động tác dùng nĩa ghim điểm tâm dừng lại một chút, nhưng không có lập tức đứng dậy rời đi, cô cảm thấy chân cô sẽ không chịu nổi nếu cô tiếp tục đi, huống chi, cô không muốn lãng phí thức ăn.

“Em gần đây rất gần gũi Lục thiếu của Lục gia à?”

Tô Noãn nhai nuốt một khối bánh dày, mùi gạo nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi cô, cô thản nhìn nhìn người đến người đi ngang qua bên cạnh cô, đối với vấn đề của Cố Lăng Thành ngoảnh mặt làm ngơ.

“Em tối hôm qua ngủ ở chỗ anh ta hả?”

Tô Noãn cảm thấy nội tâm bắt đầu phiền não, cô thu hồi tầm mắt không cách nào giữ vững bình tĩnh nữa, cúi xuống chuyên chú nhìn miếng bánh xốp anh đào được bới ra, cố gắng dời đi phẫn uất của mình.

“Noãn Noãn, tuổi em không còn nhỏ, đừng làm ra chuyện ấu trĩ như vậy, anh đã kết hôn, sang năm chính là tuyển cử quan chức nhiệm kỳ mới, anh không hy vọng tại thời điểm này truyền ra một chút chuyện không tốt.”

“Vậy anh hiện tại muốn cái gì?”

Tô Noãn ngước mắt, chăm chú lạnh lùng nhìn Cố Lăng Thành, ánh mắt anh ta ngưng lại trên khuôn mặt ẩn nhẫn giận dữ của cô, lui về phía sau thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, cười cười, lộ ra hàm răng trắng nõn của anh ta.

“Đến ôn chuyện cũ cùng em không được sao?”

“Tỉnh lại đi, Cố Lăng Thành, anh là ai chứ, tôi so với ai khác cũng rất rõ ràng!”

Tô Noãn khinh xoẹt, đưa tay ném đĩa lên bàn, bởi vì đàn hồi, đĩa rơi xuống đất, Cố Lăng Thành quét mắt nhìn cái đĩa vô tội gặp nạn, thản nhiên hé miệng mà cười.

“Noãn Noãn, em nói sai rồi, phải nói là anh hiểu rõ em hơn so với bất kì ai, những năm này em…”

Anh ta còn chưa nói xong, liền nghe được tiếng vang của mâm sứ rơi vỡ nát trên mặt đất, Tô Noãn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn anh ta đang thong dong mà ngồi, lãnh trào nói:

“Phó thị trưởng nên nhớ, tôi sẽ không mang đến bất kỳ phiền phức cho con đường làm quan của anh, cho nên, xin anh đừng có mà lại hiện ra trước mặt tôi, anh cũng biết, anh đối với tôi mà nói ý vị như thế nào!”

Cố Lăng Thành không nói gì nữa, yên lặng nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.

Trải qua những việc kia, quá mức châm chọc, mỗi lần nhớ tới, trái tim dường như bị khoét thủng trong lòng đau đớn.

Cô xoay người rời đi, mặc kệ những ánh mắt quái dị kia, chống lại thân thể của chính mình, nhịn đau, cố gắng đi về phía trước, cho đến khi mắc cá chân bắt đầu tê dại.

Khóe miệng giễu cợt, dần dần biến thành nụ cười xa xăm yếu ớt.

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, thân thể gầy yếu của cô bị kéo vào trong ngực của anh ta.

Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, còn có mùi nước hoa dành riêng cho con gái, cô tự nhiên biết là cô gái nào, cô ngửi được từ người của cô gái đi ngang qua cô mới vừa rồi.

Cô cố gắng khống chế mình, không được ói, không được run rẩy.

“Chân của em cần phải đi khám bác sĩ.”

“Mắc mớ gì tới anh!”

Tô Noãn ra sức mà nghĩ muốn thoát khỏi hai cánh tay của anh ta, lại bị ôm càng chặt, cô cười lạnh cúi đầu, hung hăng cắn bàn tay anh ta đang siết chặt cánh tay cô:

Mùi máu tanh nồng đậm tràn đầy khoang miệng cô, màu máu tươi mờ ám lướt qua khóe miệng cô, tâm của Tô Noãn như là tạm thời muốn được tha thứ, toàn bộ oán niệm trào ra, khiến hàm răng cô càng thêm dùng sức.

Cố Lăng Thành ánh mắt lóe lên, cố nén đau đớn nơi bàn tay đầm đìa máu tươi, nhìn tiểu thú trong ngực anh đang phát tiết tức giận, còn thực sự mà nghiêm túc:

“Noãn Noãn, em biết, anh so với bất luận kẻ nào đều có kiên nhẫn.”

Cô nhả cái miệng tràn đầy máu đỏ tươi ra, nhìn chằm cổ tay anh máu chảy không ngừng, quay đầu lại nhìn về phía anh, hừ nhẹ rồi cười một tiếng, hàm răng xinh đẹp dính đầy máu:

“Anh có bệnh!”

“Điểm này không phải là em đã sớm biết rồi sao?”

Cố Lăng Thành lạnh nhạt mỉm cười, giọng nói anh giống như con sông quanh năm chảy xuôi dưới mặt đất, tầm mắt của anh một mực dừng trên người cô, không thèm liếc nhìn bàn tay nhuộm đầy máu tươi lấy một cái.

—————

Cố Lăng Thành tựa như một tay cờ bạc cuồng vọng tự phụ, anh say sưa cho phép mình đắm chìm trong trò chơi, bởi vì anh tin tưởng mình thành thạo, cũng có thể tỉnh táo rút lui, đến sau cùng anh đều có thể nắm trong tay kết cục của trò chơi.

Thay vì nói anh đối với người khác tàn nhẫn, chẳng thà giải thích rằng anh đối với mình là ngoan tuyệt, mà cô, quá ư may mắn, trở thành con cờ trong hành trình truy đuổi của anh, cho dù vận mệnh cuối cùng là bị vứt bỏ!

Tô Noãn nằm trên giường bệnh, nhìn bác sĩ vì cái chân bị thương của cô mà bó thạch cao, vốn là chỉ bị trật nhẹ, bởi vì cô không quan tâm mà càn rỡ chạy đi, làm cho vết thương nặng thêm, không thể không dùng thạch cao để cố định.

Cô bị dày vò có chút mệt mỏi, mới vừa ngáp một cái, lập tức nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cố Lăng Thành đang đứng ở cửa, trong nháy mắt, tất cả buồn ngủ đều tiêu tan.

Tay của anh bị băng bó thật dày, giống như một đòn bánh chưng, ánh mắt của anh cùng Tô Noãn gặp nhau trong không khí, Tô Noãn hờ hững bỏ qua một bên, anh khẽ mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt.

————

Cô hai tay chống vách tường, nhấc lên cái chân bó thạch cao, dùng một chân khỏe mạnh kia để đi, động tác buồn cười mà khó khăn, nhưng không có đi thỉnh cầu người đàn ông theo ở phía sau dìu cô một phen.

Lần theo một đường từ cửa phòng làm việc của bác sĩ đến thang máy, cô đi hơn 15 phút mới xong, cái trán của cô bắt đầu tuôn mồ hôi, mặc dù bây giờ đã là đầu mùa đông.

Đến trước cửa thang máy, cái chân khỏe mạnh còn lại của cô mềm nhũn, cô ngã ngồi trên mặt đất, chân bó thạch cao va chạm mặt đất, làm cho sắc mặt cô nháy mắt tái nhợt mấy phần.

Một đôi tay đặt trên đầu vai cô, đem cô từ trên mặt đất ôm lấy, trong con ngươi của cô, chiếu rọi ra là chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh kia của anh, vì vậy cô bắt đầu giãy giụa.

“Em muốn cho chân của em thành tàn phế sao?”

“Vậy thì cũng không có quan hệ gì tới anh, không phải sao?”

Cố Lăng Thành cúi nhìn khuôn mặt quật cường trong ngực, nếp uốn giữa hai lông mày sâu hơn, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, cũng hấp dẫn lực chú ý của hai người đang cãi vã.

Tô Noãn vừa quay đầu, liền thấy Lục Cảnh Hoằng bên trong thang máy, cô vốn bực mình lồng ngực nhất thời bị tích tụ tràn đầy, đại não mờ mịt nhưng không biết phải làm sao, cô cũng không hiểu mình là chuyện gì xảy ra, chỉ là muốn lập tức thoát khỏi lồng ngực Cố Lăng Thành.

Hai cánh tay Cố Lăng Thành càng thêm dùng sức, dùng sức đến tựa hồ như muốn đem cô nhốt vào bên trong thân thể của anh, đến nỗi làm cho tất cả giãy giụa của cô đều là uổng công, hai mắt của cô không tự chủ hướng tới bên trong thang máy.

Tầm mắt Lục Cảnh Hoằng cùng Cố Lăng Thành giao nhau, chỉ là một giây, anh liền nhàn nhạt bỏ qua một bên, sau đó bước chân ra khỏi thang máy, bước chân ưu nhã khắc chế như thường, lướt qua Cố Lăng Thành, cũng lướt qua cô đang trong ngực Cố Lăng Thành.

Từ đầu đến cuối, con mắt cũng không có liếc nhìn cô, khóe mắt cũng không lướt qua một cái.

Tô Noãn dần dần thả lỏng thân thể cứng ngắc của chính mình, mặc cho Cố Lăng Thành ôm cô vào trong thang máy, nhìn bóng mình trên vách thang máy, cười khổ mà khẽ động khóe môi:

Mày mới vừa rồi lại muốn chứng minh cái gì chứ, mày và anh ta, thật ra thì cũng chỉ là hai người xa lạ thôi!

Trong khoảnh khoắc cửa thang máy sắp đóng lại, chợt lần nữa mở ra, Tô Noãn khóe mắt mờ mịt nhìn lại, chỉ thấy rọi vào võng mạc cô là hình ảnh người đàn ông giống như cây cổ thụ ưu nhã mà đứng bên ngoài cửa thang máy.

“Đưa cô ấy cho tôi.”

Giọng nói trầm thấp mát lạnh, giống như một loại dấu ấn, khắc sâu trong tim cô, xua đi không được, cũng nhất định, cuộc đời này không cách nào đẩy anh ra khỏi thế giới của cô nữa.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...