"A" từ bên trong truyền ra tiếng hét chói tai đau đớn của Doãn Băng Dao.
Tiết Tiểu Diệc và Ngự Giao đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Diệc không muốn đi xuống lầu, Ngự Giao cũng không muốn ép cậu bé đi xuống. Vốn dĩ trước đó anh đang lo Tiểu Diệc sẽ bị hoảng sợ, nhưng khi bước chân vào nhà nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc liền biết những lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.
Là con trai Ngự Giao, đương nhiên trên người cậu đang chảy dòng máu của anh, anh tin tuy con trai mình còn nhỏ nhưng chắc chắn có dũng khí đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Ngự Giao dùng hết sức vặn tay cầm cửa, nhưng cánh cửa vẫn trơ im lìm như trước, dùng chân đá cũng vô ích.
Tiết Tiểu Diệc thấy thế, cũng dùng cơ thể nhỏ bé của mình xô cửa, hai bố con cùng dồn sức mở cánh cửa, Tiểu Diệc vừa xô cửa vừa kêu: "Mẹ mau mở của ra đi, đừng dọa Tiểu Diệc...."
Ngự Giao dừng lại, hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nói với Tiểu Diệc: "Tiểu Diệc, tránh sang một bên", đồng thời đưa mắt nhìn Đồng Bội, cô lập tức hiểu ra chạy tới kéo Tiểu Diệc.
Sau đó bọn họ nhìn thấy từ trong túi áo vest Ngự Giao rút ra một khẩu súng ngắn khiến Đồng Bội và Tiết Tiểu Diệc kinh ngạc. Những năm lăn lộn trong giới hắc đạo, anh có thói quen luôn mang theo một khẩu súng bên người và bên dưới gối lúc nào cũng phải có một khẩu súng. Một năm trước mới bỏ thói quen này, tuy có rất nhiều kẻ thù, nhưng bản thân đã rút khỏi giới hắc đạo hơn nữa bên cạnh cũng có rất nhiều bảo vệ. Do hiện giờ trên người đang có vết thương, nên mấy ngày nay anh mới bắt đầu mang theo súng bên người, vì Mục Quang và Dương Tuyết Hoa có thể sẽ đối phó với anh vào bất kỳ lúc nào, hơn nữa anh muốn bảo vệ những người yêu thương bên cạnh.
Ngự Giao mở chốt an toàn trên khẩu súng, ngắm thẳng họng súng về phía khóa cửa, ngón trỏ bóp cò.
"Pằng" một tiếng, viên đạn bắn trúng khóa cưa, Ngự Giao lập tức đẩy cửa lao vào trong. Tiểu Diệc cũng lao vào ngay sau đó.
Đồng Bội vừa định chạy vào theo, đột nhiên nghe thấy từ lầu dưới truyền lên tiếng thủy tinh vỡ, trong lòng cô tràng đầy căng thẳng đề phòng, xoay người đi xuống lầu.
Sau khi Tô Y Thu bước vào, lại nghe thấy tiếng ồn ào trên lầu, còn loáng thoáng nghe thấy cái tên "Băng Dao". Dưới lầu không có ai, nhưng bản thân cô vô cùng mẫn cảm với giọng nói của Ngự Giao, lập tức khẳng định anh đang ở trên lầu.
Nhìn xung quanh một lúc, đang chuẩn bị lên lầu đột nhiên một tiếng súng vang lên làm cô giật mình sợ hãi, chân va phải bàn trà, chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất, cô vội vàng đưa tay ra đỡ nhưng không kịp.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trên lầu! Đồng.... Đồng Bội!
Trong mắt Đồng Bội cũng tràn đầy kinh ngạc và hoảng sợ xoay người, Tô Y Thu lập tức lên tiếng: "Đồng Đồng"
Bước chân Đồng Bội hơi ngừng lại, không biết làm sao: "Hì hì, Y Thu, trung hợp vậy" cô xoay người, miễn cưỡng cười cười.
Tô Y Thu nhíu mày nghi ngờ: "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy thật trung hợp, tại sao cậu lại ở đây?"
"Tớ ... tớ" Đồng Bội nhìn trái nhìn phải, hai tay cọ vào nhau không biết nên nói gì.
Tô Y Thu nhấc chân bước lên trên lầu.
Đồng Bội vội vàng nói: "Tớ tới đây tìm Ngự Giao. Phương Chính Đông có chuyện không tới được bảo tớ mang đồ tới, tớ nghe nói Giao ở đây cùng Băng... Tiết Noãn Nhi bàn chuyện công ty, cho nên tớ mới tới đây"
"Thật không?" Tô Y Thu cười nhạo, "Nhưng theo tớ biết, Tiết Noãn Nhi đã xin thôi việc làm sao có thể bàn chuyện công ty" cô không phải kẻ ngốc, cũng hiểu rõ người chị em tốt của mình, chỉ cần nhìn qua dáng vẻ này liền biết Đồng Bội đang nói láo.
Cô bước lên trên lầu, đi về phía hành lang trước mặt. Đồng Bội đứng ra trước mặt, ngăn cản bước chân và ánh mắt của cô. Tô Y Thu nhìn Đồng Bội, bước sang bên trái một bước, Đồng Bội cũng bước theo một bước, dù thế nào cũng không thể để Tô Y Thu đi vào căn phòng đó.
"Tại sao cậu ngăn cản tớ?" Tô Y Thu khó chịu nói.
"Y Thu, hiện giờ chủ ngô nhà này đang có chút việc, trước mắt chúng ta nên tránh mặt" ấp úng nói.
"Người phải đi là cậu, chồng tớ đang ở trong đó, tớ có quyền vào đó xem thế nào"
"Không có gì đáng nhìn đâu, đi thôi" Tình hình trước mắt đã vô cùng phứ tạp, thật không dám tưởng tượng, nếu sau khi Tô Y Thu đi vào phát hiện ra sự việc, sẽ hỗn loạn tới mức nào.
"Buông tớ ra" Tô Y Thu hất tay Đồng Bội, bước nhanh về phía trước.
"Y Thu" Đồng Bội đuổi theo nhưng không kịp. Tô Y Thu đã tới trước cửa phòng ngủ của Băng Dao, dừng bước, hai mắt trợn trừng nhìn cảnh tượng bừa bãi bên trong. Điều khiến cô chấn động không phải là Ngự Giao đang ôm Tiết Noãn Nhi, Tiết Tiểu Diệc đứng bên cạnh, cũng không phải nhìn bọn họ giống như một nhà ba người, điều khiến cô chấn đống, là cái tên ... Băng Dao!
"Băng Dao, em bĩnh tĩnh lại đi, cố gắng chịu đựng một chút sẽ nhanh chóng trôi qua thôi" Ngự Giao ôm chặt Băng Dao giống như đã nổi điên vào trong lòng, hai cánh tay như gọng kìm trói chặt cơ thể cô.
Do thứ virut kia đã phát tác, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế khiến cô thật sự muốn lập tức chết đi, không ngừng đập đầu vào tường, gương mặt ướt máu. Ở trong ngực Ngự Giao, cô vẫn còn giãy giụa, Tiết Tiểu Diệc nhìn thấy mẹ thống khổ như vậy, chỉ biết bật khóc nức nở.
"Hu hu... noãn nhi...."
Giống như bị sét đánh ngang tay, phút chốc đầu óc Tô Y Thu trở nên trống rỗng. Cô không nghe lầm chứ? Là Băng Dao.
"Y Thu" Đồng Bội đuổi theo, nhìn cảnh tượng bên trọng, lại nhìn Tô Y Thu. Thật sự hối hận muốn tát cho mình một cái, tất cả đều do cô không ngăn được Y Thu lại.
Ngự Giao nghe được giọng nói của Đồng Bội, xoay đầu lại nhìn về phía cửa, ánh mắt của anh hơi ửng đỏ, bên trong lấp loáng nước mắt, giống như dã thú bị thương, nhưng trong ánh mắt nhìn Băng Dao lại tràn ngập đau đớn.
Khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh, trái tim Tô Y Thu đau đớn vô cùng, người đàn ông cô yêu, người chồng hợp pháp của cô, đang đứng trước mặt cô ôm người phụ nữ khác, dáng vẻ đau đớn như đứt từng khúc ruột. Liệu có người phụ nữ nào đối mặt với hình ảnh như vậy mà không chút động lòng? Liệu có người phụ nữ nào gặp tình huống này mà không đau đớn? Nhưng cô vẫn chưa tin vào những điều chính mình vừa nghe. Từ trong cổ họng miễn cưỡng phát ra một thứ âm thanh: "Ngạn Bằng, vừa rồi.... vừa rồi anh gọi cô ta là gì?"
Chuyện tới nước này, không còn gì phải giấu giếm.
"Băng Dao, cô ấy là Băng Dao" là người phụ nữ anh yêu nhất, là Băng Dao của anh.
Cơ thể Tô Y Thu bắt đầu run rẩy, Đồng Bội liền vội vàng bước tới dìu: "Y Thu, chúng ra ngoài trước được không? Băng Dao đang bị bệnh, có chuyện gì đợi tối nay rồi nói"
Tô Y Thu hất tay Đồng Bội, ánh mắt nhìn người chị em tốt đầy thất vọng và oán hận. Đồng Bội hiểu ánh mắt đó mang hàm ý gì, chắc chắn đang trách móc cô, trách cô lại một lần nữa đứng về phía Băng Dao, giúp đỡ Băng Dao ở bên người đàn ông của cô ấy, hơn nữa còn giấu giếm sự thật với cô ấy!
Tô Y Thu bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống bên cạnh Ngự Giao và Băng Dao. Hai tay xiết chặt thành nắm đấm, nhìn hai người bằng ánh mắt không cam tâm và căm phẫn, bật khóc: "Tại sao phải như vậy? Tại sao tất cả các người đều lừa dối Tôi"
Ngự Giao không lên tiếng, anh ôm chặt Doãn Băng Dao hơn, dịu dàng an ủi Băng Dao: "Không sao, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi"
Thứ virut kia khiến ý chí của Băng Dao mơ mơ hồ hồ, cô biết Y Thu tới, nhưng lại không thể làm gì, đau đớn chiếm giữ từng tế bào trên người, cô không thể nào lên tiếng giải thích, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khiến cô muốn lập tức chết đi.
Tô Y Thu thấy thế, càng tức giận hơn, trong mắt Ngự Giao hoàn toàn không có cô! Anh nhìn cô như thứ vật thể trong suốt! "A" hét lên một tiếng, kéo Ngự Giao ra: "Ngạn Bằng là của Tôi, là của Tôi! Băng Dao không phải đã chết rồi sao? Băng Dao đã chết rồi, cô ta không thể nào còn sống được, cô không phải Băng Dao, không phải" cô như mất kiểm soát, lời không không còn mạch lạc, dùng hết sức kéo Ngự Giao, muốn tách hai cơ thể xa nhau.
"Không, các người không thể đối xử với Tôi như vậy" chưa bao giờ cô có cảm giác khổ sở đau đớn như bây giờ. Cô chỉ hận không thể lập tức giết chết được Doãn Băng Dao!
"Cô buông ra! Buông ra!" Tiết Tiểu Diệc chạy tới kéo Tô Y Thu, cậu không cho phép người khác tách chú Thẩm và mẹ cậu ra khỏi nhau. Tuy còn nhỏ, nhưng cậu có thể cảm nhận được chú Thẩm yêu noãn nhi và noãn nhi cũng yêu chú Thẩm.
Tình hình càng lúc càng thêm hỗn loạn, Đồng Bội cũng chạy tới kéo Tô Y Thu: "Y Thu cậu bình tĩnh lại đi! Băng Dao đang bị bệnh, bệnh của cậu ấy bị lây đó"
Cánh tay của Ngự Giao bị Tô Y Thu nắm chặt không buông, mà cánh tay còn lại của anh vẫn ôm chặt cơ thể Băng Dao, sự giằng co càng khiến đầu óc Doãn Băng Dao thêm đau đớn, cô nhíu chặt mày hét lên một tiếng.
"Băng Dao" Ngự Giao đưa tay xoa trán cô, ánh mắt lo lắng.
Tô Y Thu xoay người túm người Doãn Băng Dao: "Tất cả là do cô! Sao cô không chết luôn đi! Sao cô không chết luôn đi!"
"Cô buông tay ra" Ngự Giao lớn tiếng quát.
Tô Y Thu hơi sửng sốt, nhưng chẳng những không buông tay ngược lại đưa tay bót chặt cổ Doãn Băng Dao, "Thứ đàn bà đáng chết! Tất cả đầu tại mày! Là mày phát hoại hạnh phúc của tao! Là mày cướp đi tình yêu của tao" chưa bao giờ có cảm giác hận một người như vậy, hận đến mức muốn tận tay giết chết người đó.
Buông Doãn Băng Dao ra, một tay kéo người Tô Y Thu, một cái bạt tay rơi xuống: "Đủ rồi, cô đừng ở đây làm loạn nữa"
Cơ thể Doãn Băng Dao ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím bầm, hai tay ôm chặt hai vai cơ thể run lẩy bẩy.
Cái tát này của Ngự Giao, khiến khóe miệng Tô Y Thu rỉ máu, mái tóc rối tung, tim đau như dao cắt.
Ngự Giao cúi người bế Doãn Băng Dao từ dưới đất lên, hoàn toàn không để ý tới Tô Y Thu.
Gương mặt Tô Y Thu ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mắt đau nhói chảy xuôi, giống như sát muối vào vết thương.
Hình như Doãn Băng Dao đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng đa đớn khiến cô không thể nhúc nhích, cổ họng cũng không thể nào phát ra âm thanh. Ngự Giao bế cô bên, xoay người đi về phía chiếc giường, chỉ để lại một bóng lưng cho Tô Y Thu, lạnh lùng nói: "Tốt nhất cô lập tức rời khỏi đây cho Tôi, nếu không đừng trách Tôi không khách khí"