Một chiếc xe hơi nhập khẩu từ từ đi vào, Đồng Bội liếc mắt liền nhìn thấy Ngự Giao ngồi sau vô lăng, khóe miệng hiện lên nụ cười. Ngự Giao và Phương Chính Đông là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau. Ngự Giao rất tuấn tú, trên người anh có một tác phong trầm ổn, mấy năm trước khi mới quen, anh ta cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, tuy so với những người bạn cùng trang lứa nhìn qua trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, anh cũng không nhiều lời lắm, nhưng những lời đã nói ra tuyệt đối kinh người.
Phương Chính Đông thì hoàn toàn ngược lại, suốt ngày cà lơ cà lất, trên môi luôn nở nụ cười tà mị phóng túng.
Xe của Ngự Giao còn chưa dừng hẳn, Đồng Bội không kịp chờ thêm liền chạy tới.
"Có chuyện gì mà cô gấp vậy?" Ngự Giao mở cửa xe, bước xuống hỏi.
"Y Thu tới đây"
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Lên lầu tìm anh rồi."
"Tới thì cũng tới rồi, cô căng thẳng như vậy làm gì?"
"Tôi sợ cô ấy biết Tiết Noãn Nhi chính là Băng Dao, hơn nữa vừa rồi chúng tôi còn chạm mặt nhau trong thang máy, tôi phải nói láo rằng tới tìm bạn. Anh mau lên đi, trước giờ cô ấy vốn không thích Tiết Noãn Nhi, tôi lo nếu cô ấy không tìm được anh, sẽ tới tìm Tiết Noãn Nhi gây phiền phức"
Ngự Giao có chút bất đắc dĩ, "Xem ra con người Y Thu đúng là thay đổi không ít, ngay cả cô cũng cảm thấy con người cô ấy bây giờ rất khác với trước đây."
Đồng Bội thở dài "Nếu là Y Thu trước đây, tôi tin chắc cô ấy sẽ không đi tìm Băng Dao, nhưng bây giờ..." Từ sau lần cô ấy tát Băng Dao một cái trong bệnh viện, sau lần cô đứng bên ngoài lén nghe được kế hoạch của Y Thu phát hiện Y Thu bây giờ đã không còn là Y Thu của sáu năm trước nữa rồi, "Là vì cô ấy quá yêu anh, nên mới thay đổi" Cô có chút u oán nhìn Ngự Giao. Ai bảo Ngự Giao không phải là một người đàn ông bình thường, rất ít phụ nữ nhìn thấy anh ta mà không rung động.
Có lúc Đồng Bội còn từng nói đùa với Phương Chính Đông, nếu không có Phương Chính Đông có lẽ cô cũng sẽ yêu Ngự Giao mất rồi.
"Ừ, tôi lên trước, đừng để cô ấy nhìn thấy cô" anh nhíu mày nói.
Thật ra anh không sợ Y Thu biết sự thật, thậm chí còn muốn cô ấy biết rõ sự thật, để cô ấy biết trong lòng anh chỉ có thể yêu một người duy nhất là Băng Dao. Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy, Băng Dao rất quan tâm Y Thu, anh cũng không muốn tạo ra những phiền muộn cho Băng Dao.
***
Lầu tám
Tô Y Thu nhìn qua khe cửa, Tiết Noãn Nhi và con trai cô ta ở nhà sao? Cô nhìn qua khe cửa, ánh mắt trở nên buồn rười rượi. Lạnh lùng xoay người, đi tới trước cửa phòng Ngự Giao, đưa tay nhấn chuông cửa. Bấm một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, đi tới trước cửa phòng Doãn Băng Dao.
Thật không biết tại sao Giao muốn ở đây, trước kia cô hoàn toàn không lo lắng khi anh ở lại nơi này, vì khi đó Tiết Noãn Nhi chưa xuất hiện, nhưng bây giờ cô ta lại sống sách vách căn hộ của anh.
Không tìm được Ngự Giao, cô chỉ còn cách về trước. Nghĩ tới vừa rồi gặp Đồng Bội, Tô Y Thu lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của bạn thân, vừa bấm xong liền loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, cô hơi nghi ngờ cần thận lắng nghe phát hiện tiếng chuông phát ra từ trong nhà Tiết Noãn Nhi.
Là điện thoại di động của ai nhỉ? Tại sao lại trùng hợp thế?
Cô nhấc chân đi về phía trước, có cảm giác muốn lao vào xem cho rõ, bàn tay vừa chạm vào cửa chuẩn bị mở ra, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cô sợ hết hồn, "Em tới đây làm gì?"
Tô Y Thu cả kinh, quay đầu lại thấy Ngự Giao đang đứng trước mặt, vẻ u ám trên gương mặt cô lập tức biến mất thay vào đó là nụ cười vui mừng, cúp điện thoại tiếng chuông điện thoại trong nhà Tiết Noãn Nhi cũng tắt, nhưng bây giờ trong mắt cô chỉ còn Ngự Giao hoàn toàn không chú ý tới vấn đề này.
"Ngạn Bằng, cuối cùng cũng tìm được anh"
Ngự Giao không nói gì, bước lên kéo tay Tô Y Thu không muốn để Tiểu Diệc nhìn thấy, đang định kéo Tô Y Thu vào phòng nhưng nhớ ra Đồng Bội vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, vì vậy thay đổi ý định, "Đi, chúng ta trở về rồi hãy nói."
Anh kéo Tô Y Thu vào trong thay máy, bước chân rất vội. Bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt, trong lòng Tô Y Thu dâng lên một cảm giác ngọt ngào
Cô đi theo sau, nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của anh nở nụ cười "Ngạn Bằng, không phải anh nói muốn về nhà có chuyện muốn bàn bạc với em sao?"
Ngự Giao rất có phong độ mở cửa xe giúp Tô Y Thu "Lên xe, về nhà rồi hãy nói"
Ngồi trên xe, Ngự Giao không nói thêm lời nào, từ đầu tới cuối ánh mắt chỉ nhìn về phía trước, để lại cho bên cạnh nửa mặt lạnh lùng.
Trong lòng Tô Y Thu rất vui mừng, nhưng cũng rất lo lắng anh muốn bàn bạc chuyện gì? Trong lòng thầm cầu nguyện hi vọng là chuyện tốt. Về đến nhà, Ngự Giao không để ý tới Tô Y Thu đi thẳng lên phòng của mình, Phùng Quân Bình lập tức trưng ra gương mặt tươi cười chào đón, anh cũng không để ý.
Bà ta kéo Tô Y Thu lại hỏi, "Sao hai còn cùng trở về nhà một lúc vậy?"
"Ngạn Bằng nói có chuyện muốn bàn với con. Mẹ, con lên lầu gặp anh ấy trước"
"Ừ, đi đi"
Phùng Quân Bình nhìn về lầu, bóng lưng Ngự Giao biết mất ở khúc ngoặt hành lang, hơi lo lắng. Mấy ngày hôm nay Mục Quang nói phải chú ý nhất cử nhất động của Ngự Giao. Một người là con trai, một người là người đàn ông yêu thương suốt cuộc đời, sự lựa chọn này khiến trái tim bà đau đớn.
Tô Y Thu lên lầu, cửa không khóa liền mở ra, nhìn thấy Ngự Giao quay lừng về phía cửa đứng trước cửa sổ sát đất. Cô đóng cửa lại, bước tới ôm eo Ngự Giao từ phía sau, dán mắt lên lưng anh, "Ngạn Bằng, cuối cùng anh đã về. Dù anh đã làm bất kỳ chuyện gì bên ngoài em đều không tính toán, em cũng sẽ không can thiệp, chỉ cần anh bằng lòng về nhà...."
Đổi lại là người đàn ông khác, nếu nghe được những lời nói đầy khoan dung độ lượng của vợ như thế này, nhất định sẽ cảm động đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem hoặc bản thân tự cảm thấy áy náy muốn chết. Nhưng Ngự Giao hoàn toàn ngược lại. Vốn dĩ cuộc hôn nhân của anh và Tô Y Thu từ lúc đắt đầu đã là một vở kịch, là Tô Y Thu muốn biến đùa thành thật. Mấy năm qua, anh vẫn không ngừng sử dụng những biện pháp cứng rắn muốn ép cô ly hôn. Vì anh còn nhớ đến những tình cảm trước đây, từ nhỏ tới lớn anh luôn coi cô như em gái, cho nên không muốn cô bị tổn thương
Nhưng Tô Y Thu hoàn toàn không biết điều, sống chết quấn lấy anh, cuối cùng khiến anh không thể nào chịu đựng được nữa. Ngự Giao lạnh lùng gỡ hai tay cô ra, quay đầu lại nhìn.
"Ngạn Bằng, anh đừng nhìn em như vậy, nó khiến em rất khổ sở" Cô tủi thân cụp mắt, không muốn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ngự Giao nhìn cô giống như đang nhìn một người xa lạ.
"Thật ra hôm nay tôi không có chuyện gì muốn bàn bạc với em, mà chỉ muốn nói cho em biết một chuyện, lần này chúng ta nhất định phải ly hôn, không có chỗ cho chuyện bàn bạc" Ngự Giao lạnh lùng nói.